Si Mị Võng Lượng Chi Tập Đoạt

Chương 1

Dĩnh Hạ, sinh viên năm thứ ba đại học, cùng quản gia Thành Chi ở trong khu biệt thự cao cấp gần trường, mẹ cậu là Diệp Nhược Hà sau khi sinh cậu xong thì liền ra nước ngoài du học, sau đó lấy chồng nước ngoài, rất lâu cũng chưa từng về thăm con. Cha ruột là Dĩnh Lạc khi cậu mười bảy tuổi thì đón cậu về nuôi, hiện tại đang kinh doanh ở khu vực Đông Nam Á, tháng nào cũng gấp gáp trở về nước thăm con.

Đại khái là được di truyền dung mạo xinh đẹp của mẹ, bề ngoài của Dĩnh Hạ rất tuấn tú mĩ lệ, nhưng cũng không làm cho người ta có cảm giác nữ tính, cho dù ngẫu nhiên ở trong tình trạng bé thỏ bị dọa sợ, nhưng mà bởi vậy lại càng được cha cưng chiều, yêu thương đến không thể tả được bằng lời.

Dĩnh Hạ cũng sùng bái cha, sùng bái sự ngang ngược, cường thế, có thể dùng nắm đấy lấy một địch trăm của cha, còn có cả cái khí phách không đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt của cha.

Đây là hình tượng về cha trong mắt cậu.

Nghe nói sói vốn là loại động vật sống bầy đàn, trong đó con giảo hoạt nhất sẽ trở thành sói đầu đàn, từ trong hoàn cảnh hung hiểm mà tạo thành ranh giới; cha chính là Lang vương, thống lĩnh thuộc hạ trung thành, lúc trước trong xã hội đen tạo ra những chuyện trời long đất lở, bây giờ quay sang thương trường ngươi lừa ta gạt mà dùng tiền tài chém gϊếŧ lẫn nhau, một người đứng trên vạn người.

Bởi vì cha cùng cậu tính cách hoàn toàn bất đồng, cho nên hấp dẫn lẫn nhau.

Hôm nay bận rộn làm xong hết các công việc ở đoàn hội cũng đã đến tối, Dĩnh Hạ cùng Thành Chi một trước một sau về nhà, định tắm rửa ăn cơm xong thì trở về phòng. Cuộc sống như thế này từ khi cậu vào đại học đã bắt đầu, cũng không có gì thay đổi lớn.

Nói đến Thành Chi, hắn trên danh nghĩa tuy là quản gia, kì thật cũng đảm đương luôn nhiệm vụ vệ sĩ, bởi vì Dĩnh lạc từ trước lúc còn trong xã hội đen, đến nay cũng không thể thoát khỏi những mối quan hệ đó, để tránh kẻ thù chú ý đến sự tồn tại của Dĩnh Hạ, dẫn tới bắt cóc uy hϊếp này nọ, cho nên Dĩnh Lạc mới phái đàn em thân thủ tốt nhất, hoàn cảnh gia đình sạch sẽ ở lại bên cạnh con.

Vừa định vào cửa, Thành Chi nói với Dĩnh Hạ muốn qua chỗ gần đó mua đồ, sẽ lập tức quay lại, Dĩnh Hạ lên tiếng, cũng không cảm giác có gì nguy hiểm, cậu dù sao cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, hơn nữa khu nhà này đều có bảo vệ tuần tra 24/24, có không ít người nổi tiếng sinh sống, chẳng những lưu manh côn đồ nhãi nhép không có cách nào đi vào, ngay cả paparazi cũng khó mà trà trộn vào được, cho nên dù cậu có một người cha từng là đại ca xã hội đen, cũng không lo lắng kẻ thù sẽ lợi dụng cơ hội xông vào đây.

Mùa đông, sau năm giờ chiều hoàng hôn đã lặng lẽ phủ xuống, Dĩnh Hạ mò mẫm đi vào phòng khách, sau khi bật đèn, tiếp tục đi lên tầng hai định tắm rửa, bởi vì Thành Chi đều tranh thủ trong lúc này mà làm xong bữa cơm đơn giản, để cho thiếu gia nhà mình khi vừa tắm xong thì có thể cơm ngon canh ngọt ăn ngay.

Sau khi đi từ trong phòng tắm ra liều ngốc lăng một chút, nhớ rõ lúc nãy khi lên lầu cậu đã thuận tay mở đèn trên này, tại sao nhà cửa hôm nay lại tối đen như mực?

Suy nghĩ đầu tiên là cúp điện, một cơn gió lạnh thổi tới, cậu sợ run cả người, quay đầu phát hiện cửa sổ đã bị mở ra, có ánh sáng nhợt nhạt soi vào, hào quan từ trong vườn hoa Trung Đình của khu nhà tạo thành cảnh hoa đăng, có thể thấy được chỗ này không có bị cúp điện.

Hay là đứt cầu chì? Loại tình huống như thế này cậu cũng không thể tự xử lí, vì vậy đi tìm quản gia vạn năng Thành Chi.

“Anh Thành Chi, anh Thành Chi!” Mở miệng gọi xuống dưới lầu.

Lầu một yên tĩnh không hề có lấy một người, Thành Chi còn chưa có trở về.

Cảm giác có điểm nào đó không thích hợp, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn lại không thể nói có chỗ nào không đúng. Cậu nhìn vào hình bóng nhạt nhòa của đồ vật trong nhà dưới ánh đèn nhợt nhạt bên ngoài hắt vào, bước đi cẩn thận, định xuống dưới lầu đợi Thành Chi về, nói cho hắn biết tình hình trong nhà.

Cả người mới tắm rửa xong nên rất mẫn cảm đối với nhiệt độ bên ngoài phòng tắm, cảm giác được ở ngoài rất lạnh, cậu nghĩ hay là đóng cửa sổ lại, nhưng ngay tại cửa sổ lúc này vang lên tiếng loạt soạt, cậu cả kinh, khóe mắt chuyển đến rèm cửa đang chuyển động, thả lỏng người, tiếng động đó là tiếng rèm cửa bị gió thổi mà tạo nên.

Đúng là nghĩ ngợi lung tung thôi mà? Cậu cười, cười chưa được một nữa mặt liền không tự chủ mà cứng lại, trong khoảnh khắc chưa đầy một giây, cậu hình như nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau lưng, như là tiếng động đặt thù của thú săn mồi đạp xuống nền nhà bóng loáng mà tạo ra.

Da gà nổi lên, tim cũng không nhịn được mà đập mạnh, cảm giác bị cầm dữ nhìn chằm chằm dâng lên.

Cậu có cái gì để mà nhìn, hơn nữa còn từ sau lưng…

Đại để bộ não con người khi cảm giác bị nguy hiểm, phản ứng bản năng đầu tiên chính là cứng đờ hoặc im lặng, arenaline sau đó cấp tốc tràn ra, tổ hợp với những thứ khác nhau với cơ thể ra sức di chuyển, tiếp theo nhịp tim cùng hô hấp cũng đều nhanh hơn, đường huyết cũng tăng lên đem oxi cùng dưỡng chất khiến cho người ta sinh ra sức mạh, chuẩn bị thật tốt cho việc chiến đấu hoặc phản ứng bỏ chạy.

Hiện tại Dĩnh Hạ đang ở trong phản ứng đầu tiên: Cậu bị cứng lại, trái tim đập bịch bịch bịch bịch, như muốn vọt thẳng ra ngoài, cảm giác sợ hãi ập đến ào ào, đầu óc trống rỗng.

Cậu dù sao cũng là con của Dĩnh Lạc, cũng có một ít khí độ gặp nguy không loạn, đầu óc liền hoạt động rất nhanh ngay sau đó,; cậu cho rằng nơi này chưa bao giờ phát sinh sự kiện kì quái, trong khu nhà cũng chưa từng nghe qua có ma quỉ này nọ, lập tức xác định nếu không phải là ăn trộm, chính là điều lo lắng của cha đã trở thành sự thật, có kẻ thù mò đến tận nhà gây bất lợi cho cậu rồi.

Kẻ thù của cha đều là loại đầu trâu mặt ngựa, Dĩnh Hạ cân nhắc nắm đấm của mình, đáng thương, phương diện đánh nhau cậu hoàn toàn không được di truyền sức mạnh của cha, cho nên quay lại chiến đấu vốn là chuyện không có khả năng, tốt nhất là nghĩ biện pháp chạy xuống dưới lầu, nếu như may mắn, nói không chừng Thành Chi sẽ trở về kịp, có hắn thì liền không có vấn đề gì nữa.

Liền thình lình cất bước chạy nhanh xuống dưới cầu thang, không nghĩ đến kẻ ở phía sau còn nhanh hơn, một tay vươn ra chụp lấy cậu, dễ dàng quấn lấy nửa thân trên của cậu, bàn tay còn lại cũng không chần chờ mà túm lấy quần cậu.

Dĩnh Hạ tuyệt đối không ngờ đến kẻ xâm nhập vào nhà lại là một tên sắc cuồng, cảm giác cánh mông mát lạnh, ngay cả gọi cứu mạng cũng không kịp, trong giây lát tự cổ vũ dồn sức, đυ.ng mạnh lên cằm đối phương, thành công nghe thấy tiếng kêu ồ ồ từ phía trên, một phát này đã chính xác.

Đối phương mặc dù trúng đòn, nhưng không có lùi bước như dự kiến, Dĩnh Hạ cũng bởi vậy mà chưa thoát khỏi được sự giam cầm, ngược lại còn làm cho đầu của mình choáng váng sây sẩm mặt mày, liền hoảng hốt, bắt đầu hét to.

“Anh Thành Chi! Cứu…”

Người giữ cập ở phía sau đổi sang bịt miệng cậu, làm cho cái chữ “Mạng” kia bị kẹt lại ở trong miệng.

“Uhm uhm uhm…”

Không cách nào kêu cứu Dĩnh Hạ lại càng thêm hoảng sợ, lưng dựa vào ngực kẻ kia, liều mạng vùng vẫy, nhưng sức của đối phương rất mạnh làm cho cậu giống như con cá bị câu lên, chỉ có thể phí công quẫy đuôi, nhưng mà dòng nước cứu mạng kia không thể chạm vào được.

Ngay cả như vậy, Dĩnh Hạ vẫn không muốn dễ dàng bị khuất phục, hai chân đạp loạn xạ, nghĩ ra mọi biện pháp trì hoãn đến khi Thành Chi trở về.

Kẻ kia cảm giác được dưới tình huống như thế này, rất khó tiến hành được việc hắn muốn thực hiện, dứt khoát kéo Dĩnh Hạ lên cái ghế salon bọc da mềm mại trong phòng, trong lúc di chuyển, bàn tay bịt miệng Dĩnh Hạ thoáng lỏng ra, Dĩnh Hạ liền nhân lúc đó há miệng cắn xuống bàn tay đó, dùng hết sức nghiến chặt.

Kẻ kia vì muốn cứu bàn tay mình, quả nhiên xô người ra, Dĩnh Hạ chật vật té xuống đất, tứ chi hoảng hốt ra sức bò ra bên ngoài, mới bò được vài bước, mắt cá chân lại căng lên, làm nửa thân trên của cậu ngã sấp xuống nền nhà, lại bị kẻ kia lôi trở về.

Kẻ đột nhập thân thể tráng kiện, dễ dàng đem thân người gầy gầy của Dĩnh Hạ kéo đi, trực tiếp bế người đi lại ghế salon, để cho Dĩnh Hạ nằm xuống dưới ghế, bản thân hắn thì đè lên trên, đưa tay vào trong y phục của Dĩnh Hạ, tùy tiện sờ loạn trên thân thể thiếu niên.

Dĩnh Hạ muốn òa khóc, cậu căn bản không có kinh nghiệm đối với những tình huống phát sinh kiểu này, hơn nữa, hơn nữa, giống như một đêm mấy năm trước, cậu cũng rơi vào gian nan như thế này…

Đột nhiên, cậu nhớ đến cha.

Dùng sức quay nửa đầu lại, đối với diện mạo mơ hồ của người đàn ông phía sau nói: “Thả ra, thả tôi ra, cha tôi là “Ác quỉ Sơn Si đường!” Ông nếu làm bây, cha tôi sẽ gϊếŧ ông, cha tôi sẽ gϊếŧ ông!”

Đây không phải là lời nói láo nhằm hù dọa, cậu đã tận mắt nhìn thấy cha trừng phạt kẻ bắt nạt cậu ở trong trường, quả thực không xem người nào vào trong mắt, tin tưởng cha lúc đó chính là muốn gϊếŧ người nhưng cũng không hề chớp mắt lấy một cái.

Càng huống chi cha thương cậu. Mặc dù cách cha thương cậu không giống như những người cha bình thường khác, chỉ cần là cậu thật sự bị bắt nạt, cha tuyệt đối sẽ không nhân từ bỏ qua, cho dù giờ phút này gã đàn ông đang đè lấy cậu có là ông trời đi nữa cũng chẳng có gì khác biệt.

Gã đàn ông cười nhạt một tiếng, mang theo chút ý khinh thường, Dĩnh Hạ khơi lên du͙© vọиɠ muốn thâu tóm của hắn, cơ thể xinh đẹp trẻ trung này quả thật là có giá trị chiếm đoạt.

Lấy ngón tay luồn vào phần hõm giữa eo với cánh mông vểnh cao của Dĩnh Hạ, đi qua nơi nào liền khiến cho nơi nó run rẩy lên sợ hãi.

“Không…” Khóe miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ: “Không được…”

Gã đàn ông không nói chuyện, trong từ điểm của gã chưa bao giờ có những từ dạng như: “Không có khả năng”, hay là “Không thể”, gã thích dùng hành động thực tế để phản đối lại kẻ dưới thân người đang nói từ “không được”

Chỉ cần gã muốn, cái gì gã đều có thể làm.

Lấy thân hình cao lớn đem cả người Dĩnh Hạ bao vây lại, rơi vào tấm lưới muốn trốn cũng không thể trốn, lạ cúi xuống gần mái tóc mềm mại, lấy hơi thở nóng rực khinh bạc vành tai trắng mịn tinh tế, ngón tay vuốt theo cánh mông mềm mại, hướng vào nơi tư mật giữa hai chân mà chui vào.

Dĩnh Hạ cứng đờ, cái này đã xác nhận ý đồ của gã đàn ông, kẻ này quả nhiên không phải đơn giản muốn bắt người, mà là thật sự muốn xâm phạm cậu.

Thình lình cậu kịch liệt vùng vẫy cả người, cậu muốn thoát khỏi ngón tay kia, hét lên kịch liệt.

“Không được chạm vào tôi! Ông cút đi! Cha tôi sẽ gϊếŧ ông, cha nhất định sẽ gϊếŧ ông… Anh Thành Chi! Anh Thành Chi! Có người…”

Vùng vẫy cùng gào thét không hề có phương pháp, căn bản không nghĩa đến hành động lỗ mãng này sẽ chọc giận đến kẻ bắt cóc, đưa đến họa sát thân.

Gã đàn ông không chút động lòng, rồi lại lo lắng đến hàng xóm xung quanh có thể nghe thấy, gã che miệng Dĩnh Hạ lại, một hồi nữa Dĩnh Hạ cũng kiệt sức, sau đó, có lẽ biết hình thể hai người vốn đã chênh lệch nhau rất xa, lại thêm gã đàn ông đối với hành động áp chế thân thể có kĩ thuật rất cao, DĨnh Hạ kiểu gì cũng không phải là đối thủ của gã, dứt khoát bất động.

Nằm trên ghế salon, đầu nghiêng qua một bên, đôi mắt đỏ hồng phẫn hận trừng trừng kẻ phía trên, Dĩnh Hạ muốn nhờ vào ánh sáng yếu ớt mà ghi nhớ tướng mạo của đối phương, nhưng mà gã đàn ông này lại vừa vặn ở vào vị trí ngược sáng, điều này làm cho khuôn mặt của gã trở nên mơ hồ không rõ ràng, Dĩnh Hạ chỉ biết là kẻ này cũng cao lớn giống như cha, ngay cả khí thế dù bận vẫn thong dong cũng giống nhau như đúc.

Gã đàn ông thấy cậu đã ngoan ngoãn lại, tay cũng thả lỏng ra một chút, nằm trên tấm lưng mềm mại của Dĩnh Hạ, dùng tiếng cười nhạt thả vào tai cậu đùa cợt, như là đang tuyên bố, bất kì phản kháng nào cũng không có hiệu quả, trong thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu này, kẻ mạnh mới có thể làm chủ hết thảy.

Dĩnh Hạ cắn cắn môi, cả người bắt đầu run rẩy, gã đàn ông này quá sức thân mật với cậu.

Gã đàn ông hoàn toàn chiếm được ưu thế, lần nữa đem quần của Dĩnh Hạ kéo đến tận đầu gối, bàn tay di chuyển trên đường cong xinh đẹp của cánh mông, như là đang thưởng thức bảo vật trân quí nhất, dùng sức mạnh hơn một chút, liền có thể cảm giác được sự co giãn, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến du͙© vọиɠ muốn vuốt ve nhiều hơn của hắn.

Ngón tay thành thục chui vào trong kẽ mông, hơn nữa còn ác ý trêu hoa ghẹo nguyệt xung quanh cúc hoa, tiếng rên của Dĩnh Hạ bật ra từ trong cổ họng, cái miệng của cậu vẫn bị bàn tay của gã đàn ông bịt chặt, cơ hội cầu cứu ra ngoài cũng bị cản trở, một loại tâm tình không biết làm như thế nào khiến cho nước mắt cứ như vậy mà ứa ra thấm ướt bàn tay của gã đàn ông.

Nói chung, bé trai khóc đều làm cho người ta cảm giác thấy yếu đuối, nhưng khi Dĩnh Hạ khóc thì mím chặt môi, tâm tình bất đắc dĩ không tùy tiện thổ lộ mang theo chút quật cường, ngược lại làm cho kẻ thi bạo nổi lên du͙© vọиɠ muốn chiếm đoạt nhiều hơn nữa.

Muốn làm cho khuôn mặt xinh đẹp bên dưới phủ thêm thật nhiều nước mắt, muốn làm cho cái cổ họng nhỏ nhắn này phải khàn đặc, phát ra tiếng kêu khóc khàn khàn, muốn nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng vì ủy khuất.

Gã đàn ông có cá tính muốn gì liền làm đó, trước lấy một ngón tay chui vào trong huyệt động ẩm ướt nóng ấp của Dĩnh Hạ, nhẹ nhàng đâm vào kéo ra, mô phỏng theo động tác lúc làʍ t̠ìиɦ, phát hiện hai cánh mông của Dĩnh Hạ kẹp chặt muốn kháng cự lại sự xâm nhập kia, hắn hóa ra bị kẹp có chút tiến không được lùi cũng không xong.

Nhưng mà cái này lại càng làm cho hắn hài lòng, thân thể trẻ trung quả nhiên là mềm mại co giãn, chỉ là một ngón tay mà đã có thể cảm nhận hưởng thụ đến mức này, nếu như đổi lại thành côn th*t của mình thì sẽ tiêu hồn đến mức nào đây? Ngón tay chuyển động trong bí huyệt ngọt ngào kia kiểu gì cũng chẳng muốn thu lại, ngược lại càng xoa nắn mạnh hơn, không lâu sau đã làm tốt công tác chuẩn bị.

“Ô ô… Ô uhm…” Tiếng khóc hỗn loạn tuôn ra thông qua mũi.

Nghe tiếng khóc đáng thương kia, làm cho tâm trạng gã đàn ông càng thêm nóng nảy, một ngón tay nữa lại tham nhập vào, cũng tăng thêm chút lực, Dĩnh Hạ nức nở vùng vẫy mông qua hai bên trái phải, như một chú chó nhỏ liều mạng cắn đuôi vứt bỏ, hận không thể đem thứ đang kềm kẹp hất bỏ đi.

Đừng mà! Dù biết là phí công, nhưng Dĩnh Hạ vẫn hét lên từ trong đáy lòng.

Động tác lắc mông vô cùng tình sắc, làm cho gã đàn ông miệng khô lưỡi khô, phần chuẩn bị trước đối với hắn mà nói cũng chỉ là trò chơi, bây giờ hắn lại đổi ý muốn hung hăng ăn hết toàn bộ, nhưng ngay lúc này cảm giác bàn tay đang bịt khuôn miệng nhỏ nhắn kia ướt đẫm nước mắt thê lương, cõi lòng lạnh lẽo cũng bị nước mắt nóng rực làm cho mềm đi không ít.

Gã đàn ông ngẩn ra, thu hồi bàn tay che miệng Dĩnh Hạ, ý đồ muốn tàn ngược đối phương bị nước mắt dập tắt, hắn tuy trời sinh đã là thợ săn, cuộc đời cắn nuốt qua vô số động vật nhỏ yếu hơn mình, nhưng hết lần này đến lần khác đối với người dưới thân này vẫn không có cách nào, du͙© vọиɠ bởi vì vậy mà phải thu hồi liền nhe răng ra.

“Con thật là…”

Cũng không thể trách Dĩnh Hạ yếu đuối không giống đàn ông, bé thỏ không cần quá kiên cường, đứa con này trời sinh cần được bảo vệ.

Dĩnh Hạ rốt cuộc cũng có thể tự do nói chuyện, phải mấy giây sau tâm tình mới hồi phục lại, khi mở miệng, nước mắt rơi vào trong miệng, hòa tan lời chỉ trích của cậu,

“… Cha… Đùa kiểu này… Quá đáng lắm…”

Một mạt cười tà tà nổi lên, Dĩnh Lạc cúi xuống hôn, cắn lên vành tai con hỏi: “Làm sao nhận ra cha?”

“Từ, từ ngón tay…”

Xấu hổ không nói thêm gì nữa, lỗ tai đỏ hồng lên.

“Tận tới lúc này…” Vì tăng thêm ngữ khí, ngón tay Dĩnh Lạc còn nằm trong cơ thể Dĩnh Hạ cố ý đâm thêm vài cái: “Ngay cả hình dạng của ngón tay cha cũng nhớ kĩ, hử?”

Dĩnh Hạ vốn định trả lời không phải như thế này, nguyên nhân nhận ra người là vì khí lực cùng thủ pháp khi cha đâm vào giống nhau, nhưng cha lúc này lại đâm thêm vài cái làm cho cậu hụt hơi, đem lời giải thích của mình nuốt ngược vào trong bụng.

Cha thật sự rất xấu mà.

Dĩnh Lạc tiếp tục đâm vào chuẩn bị cho con, mị huyệt của con đã qua điều giáo liền co thắt theo phản xạ, làm cho hắn ăn không tiêu, phân thân trong quần cũng cương lên đau đớn trong chớp mắt, bé thỏ này thật sự chính là yêu tinh mà, là trên trời phái xuống làm khắc tinh của hắn.

Cũng không rảnh rang, rút ngón tay ra, tách cách mông trắng nõn của con ra, mặc dù trong phòng âm u không cách nào nhìn rõ hình ảnh dưới hạ thể con, nhưng mà hắn có thể chỉ cần tưởng tượng cũng biết, cúc hoa nơi bí huyệt kia nhất định đã khai nhụy, từ trong nhụy hoa tỏa ra hương thơm ngọt ngào, thu hút ong bướm ghé thăm.

Cởi khóa quần, kéo ra nam căn không còn có thể chờ đợi được nữa, dùng linh khẩu ẩm ướt cọ cọ vào huyện khẩu nho nhỏ, thoáng đẩy nhẹ vào, lại rút ra, lần nữa đẩy vòa, nhẹ nhàng cọ xát cho đến khi lọt được vào trong bí huyệt.

Nửa thân trên của Dĩnh Hạ dán vào ghế salon, phần eo nâng lên, cho dù ánh sáng có âm u, cho dù tư thế này đã làm qua nhiều lần, bản tính nhút nhát vẫn làm cho cậu ngượng nghịu như cũ.

“Đừng…”

Hết lần này đến lần khác phân thân của cha như lửa đổ thêm dầu, chỉ vào nơi cơ thể hai người tương liên: “Một tháng rồi, nơi này rất muốn cha?”

“Không có… Sẽ không…”” Dĩnh Hạ nhắm mắt lại, tại sao cha lại thích hỏi những câu nhàm chán như thế này?

Cậu cảm thấy nhàm chán, nhưng Dĩnh Lạc lại không cho là như vậy.

“Cha cả tháng bôn ba ở bên ngoài, thầm nghĩ làm hết mọi công việc chồng chất để trở về với Tiểu Hạ, Tiểu Hạ lại nói không nhớ cha?”

Tức giận nói, cũng không trông mong con thích ứng thứ thô to của con mình nhanh như vậy, hừ một tiếng, thứ nóng rực thẳng tiếng vào sâu trong huyệt động con, tấn công tới tấp, tiếng khóc thút thít đáng thương của con òa ra thành tiếng rơi vào trong tâm khảm hắn, làm cho hắn vốm nghĩ đâm mười mấy phát cảnh cáo con lập tức thu hồi lại, giữ chặt lấy eo con, một hơi không ngừng hết đâm vào lại là đâm vào, cho đến khi đối phương run rẩy.

“Cha… Nhẹ một chút…” Thật vất vả chờ cha ngừng chuyển động, Dĩnh Hạ mới rốt cuộc khẩn cầu.

“Không phải nói không nhớ cha?”

“Rất muốn… Nhưng mà… Không phải ở đây…” Mắt đỏ hồng giải thích, cha tại sao lại thích ăn hϊếp cậu?

“Tiểu Hạ chính là thích nói dối…” Liếʍ liếʍ môi, Dĩnh Lạc cố ý ép cậu phải nói: “Nếu không nhớ, tại sao lại cắn cha chặt như vậy?”

Nói xong lại cạ cạ vài huyệt động ẩm ướt vài cái, vật thể cứng rắn chuyển động trong mị huyệt, để cho con thấy rõ “cắn chặt” là cái gì.

Dĩnh Hạ thật không phải là đối thủ của Dĩnh Lạc như lang sói này, nếu biết còn lòng vòng thay đổi đề tài, sau đó còn không biết phải nghe thêm bao nhiêu lời khiến cho cậu mắc cỡ, dứt khoát ngậm miệng, đều đầu vùi vào trong ghế salon.

Không nói nữa, con không nói nữa rồi có được hay không? Dĩnh Hạ cũng tự nói với lòng.

Dĩnh Lạc mới không dễ dàng buông tha cho con, còn rất lâu mới ngủ được, hắn nghẹn cả một tháng, chờ đến khi về nhà ghẹo con, con muốn im lặng sao, đã có một chút không thú vị rồi.

“Không nói lời nào, ngại cha không đủ sức thương yêu Tiểu Hạ phải không?”

Rất nhanh mà cũng đầy mạnh mẽ xâm nhập vào, mỗi lần đi vào cũng đều đυ.ng đến điểm sâu nhất trong người con, rồi lại tận lực rút côn th*t ra hơn một nửa, chỉ chừa lại vài cm bên trong, kéo giãn khoảng cách làm cho lần chạy nước rút tiếp theo càng thêm kịch liệt, túi da cũng đồng thời đập vào cơ thể mềm mại của con, tiếng lách chách vang vọng trong phòng.

“Đừng mà… a, a a… Đừng nhanh như vậy… uhm…” Dĩnh Hạ cơ hồ không cách nào nói chuyện được, nhận mệnh thừa nhận đợt tiến công tựa cuồng phong bạo vũ.

“Tiểu Hạ chặt quá…”

Dĩnh Lạc ra sức xỏ xuyên, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt thúc giục hắn kích phát mãnh liệt, như thế nào cũng phải thẳng tiến không thể ngừng lại, a, cho dù có thể dừng lại hắn cũng không muốn dừng, ân ái vừa thoải mái lại vừa vui sướиɠ, là đàn ông liền vĩnh viễn làm không biết chán gì cái gì.

Dĩnh Hạ sau khi kiên nhẫn qua cơn đau đớn ban đầu, cảm giác vui sướиɠ cũng từ từ dâng lên, thứ kia của cha vừa thô vừa to nhưng lại thỏa mãn cậu, hai người một khi đấu nhau, giống như là toái thạch cùng thiết khí tương giao va chạm mạnh đến tóe lửa, đem lửa nóng cuồn cuộn đưa vào trong cơ thể cậu.

“Uhm… uhm… a…” Tiếng rêи ɾỉ khó nhịn vang lên khỏi hàm răng mím chặt, mồ hôi trong cơn kí©ɧ ŧìиɧ cũng tuôn ra.

Dĩnh Lạc nghe tiếng rêи ɾỉ pha lẫn mị hoặc của con, thân thể con cũng từ từ cương lên đong đưa theo mỗi lần xâm chiếm của hắn, trước khi con chủ động đón nhận, tóc mai cùng cần cổ lay động, để lộ ra ám chỉ đói khát khó nhịn.

Cố ý dừng lại động tác, chờ Tiểu Hạ bảo bối của hắn quay đầu lại dùng ánh mắt hờn dỗi thúc giục.

Con thường không thích nói chuyện tổng thể sẽ dùng hai mắt long lanh cho hắn thấy sự bất mãn, cho dù tâm tình lộ ra rất lãnh đạm, nhưng Dĩnh Lạc rất giỏi về quan sát sắc mặt lại rất dễ dàng đọc ra suy nghĩ bên trong.

Còn muốn.

“Nếu mà còn muốn, chỉ cần con nói, cha đều làm.”

Con đỏ mặt lên, nhớ đến câu nói tương tự, cha từng nói mấy năm trước.

Nếu Dĩnh Hạ giỏi làm nũng, tới lúc như thế nhất định sẽ dùng tư thế tiêu chuẩn hướng đến người kia lấy lòng, nhưng mà nếu như vậy, Dĩnh Lạc quyết không có khả năng đưa ra hứa hẹn giống thế này, bởi vì người cha khôn khéo này rất am hiểu tính cách bẽn lẽn của con, cho nên mới có thể hào phóng hứa hẹn.

Nói trắng ra, chính là muốn ăn hϊếp đứa con đáng yêu này, cho nên hắn càng làm càng thấy ghiền.

“Dạ muốn.” Thanh âm so với tiếng muỗi kêu còn muốn nhỏ hơn.

“Nghe không được.”

“Dạ muốn…”

“Nói cho rõ ràng, muốn cái gì của cha?”

“Cái kia, cái kia…” Dĩnh Hạ biết cha đã muốn ép mình phải nói ra cái từ đáng xấu hổ kia, mặt đỏ bừng muốn bốc khói: “Côn, côn th*t…”

Đôi môi đỏ mọng nhả ra từng chữ rõ ràng, làm cho Dĩnh Lạc muốn thăng thiên, đâm rồi lại đâm thẳng về phía trước, xấu xa hỏi: “Là cái này sao? Đã dạy con rồi, nếu muốn, phải xin cha như thế nào?”

Dĩnh Hạ thật sự là bị ép đến muốn ngất xỉu, cha như thế nào còn chưa có chán trò đùa này?

Nhìn cha hăng hái bừng bừng, giống như không chiều theo cha tiếp tục cùng chơi là không được, trái tim cậu co thắt, thấp giọng nói.

“Làm con… Cầu đại côn th*t của cha… Làm con…” Âm thanh cuối cùng lớn hơn một chút, nhưng cũng chỉ lớn hơn một chút so với tiếng mèo kêu.

“Bé con *** đãng hư hỏng.” Thân mật đùa giỡn: “Xứng đáng để cho cha cầm gậy to cảnh cáo.”

“Rõ ràng chính là cha…” Rõ ràng là cha ép con nói ra, bây giờ lại chỉ trích người ta *** đãng, Dĩnh Hạ thật sự là cả bụng ủy khuất.

Dĩnh Lạc ghẹo con đã đủ, mới bỏ qua, đem thứ giống như cọc nhồi kia thẳng tiến đến điểm trung tâm, mỗi một lần rong ruổi đều đâm đến nơi sâu nhất trong u huyệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào tuyến tiền liệt để có thể làm cho người ta đạt tới kɧoáı ©ảʍ cao nhất, đưa con đến cực lạc vui sướиɠ không muốn quay trở về.

“A a… Uhm uhm…” Ngay cả lí trí cũng mê loạn rồi.

Dĩnh Lạc ác liệt đâm một cái rồi dừng lại, tậm lực làm cho con bởi vì nhu cầu muốn được vuốt ve mà cả người vùng vẫy nôn nóng.

“Cha… Thật sự… Còn muốn…”

“Nói ra, còn muốn cha làm như thế nào?”

“Cái kia… Con muốn… Cái kia…”

“Còn chưa đủ?”

Lại đâm vào vài cái, mang theo tiếng va chạm lép nhép thông báo cho hắn biết con đang trong trạng thái dễ chịu, cho nên tự cổ vũ tinh thần một cái ra sức chạy nước rút.

“Thích cha làm như vậy?”

Tứ chi Dĩnh Hạ quì sụp xuống như thú non đang đói khát, có chút đong đưa theo, hai cánh môi đỏ mỏng phả ra hơi thở nóng ấm ám muội.

“Thích… Nhưng mà… còn chưa có…” Nghiêng nửa người, chống lại ánh mắt của cha ở phía sau: “Nghĩ muốn cùng cha… Hôn…”

Hi vọng suốt một tháng qua, chính là được cùng cha triền miên trong nụ hôn ngọt ngào, giống như là với người yêu thương nhất, dùng hai cánh môi quấn quýt giao hòa, đem ý nghĩ muốn hằng ngày được sớm tối bên cạnh người kia truyền cho đối phương.

Dĩnh Lạc ngây người. Lăn qua biết bao bụi hoa, chưa từng làm những chuyện phiền toái như hôn hít, nhưng lại rất dễ dàng nhận thua dưới tay con.

Sự ấm áp xâm nhập vào tận trong tâm khảm, hoàn toàn chỉ nhờ vài từ ngắn ngủi của Dĩnh Hạ, ngọt ngào như mật ong, làm cho ác quỉ Sơn Si Đường chẳng khác gì lang vương hung mãnh cũng trở nên nhu tình như nước.

Không nỡ tách thân thể đang tương liên ra, hắn xoay Dĩnh Hạ nằm lên người mình, dùng tư thế thoải mái nhất ngồi lên ghế salon, nhấm nháp đôi môi tươi non.

Hắn là sói, thích nhất là được tận hưởng con mồi.

Sói hôn rất bá đạo, tách mở khuôn miệng bé thỏ, xâm chiếm hết thảy mọi ngóc ngách trong miệng con; hắn liếʍ qua từng tí một trong khoang miệng, đầu lưỡi khẽ gãi ngứa trên vòm họng, rồi lại lướt qua từng cái răng, quấn quít nhấm nháp đầu lưỡi hồng ướŧ áŧ, mà phân thân ở bên dưới của hắn cũng ngo ngoe muốn chuyển động, đồng dạng lưu luyến không muốn rời khỏi mật động.

Hắn muốn tất cả mọi thứ của Dĩnh Hạ, bởi vì Dĩnh Hạ là người trong lòng mà hắn yêu thích, là một phần từ tách ra khỏi người hắn, hai khuôn ngực dính chặt vào nhau cùng chung một nhịp tim, tình yêu cấm kị cùng say đắm đúng thật là dự trên quan hệ huyết thống gần gũi vô cùng.

Không ai có thể còn gần gũi với bản thân hắn hơn so với Dĩnh Hạ, tất cả các cảm giác ôn nhu chỉ có Dĩnh Hạ có thể đem đến, không cách nào đạt được từ những người khác.

Con quả nhiên là món quà quí giá nhất mà trời cao ban cho hắn