“Hiên Viên Liễm Trần, tên ác tặc nhà ngươi, ta muốn uống máu ngươi, ăn thịt ngươi!” Khuôn mặt Đại hòang tử bê bết máu, giơ tới trước mặt Liễm Trần cánh tay bị bẻ gãy đang chảy đầy máu, cánh tay kia xanh xao tuyệt không có một tia huyết sắc (1), nó cứ vặn vẹo, méo mó, chợt một khúc xương gãy nham nhở lộ ra, từng giọt máu tươi lại chảy xuống.
Liễm Trần sợ hãi nhìn đại hoàng tử, hắn không phải đã chết rồi sao? Hoảng sợ kêu lên: Người đâu! Hắn kinh ngạc phát hiện mình nói không ra hơi, Đại hòang tử cười khanh khách đầy quỉ dị tiến sát hắn, cánh tay bị gãy lạnh như băng chạm vào cổ Liễm Trần, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, dốc hết sức kêu lên: “Ly, cứu ta......”
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!” Một tiếng gọi khẽ đầy lo lắng vang lên, Liễm Trần thoát khỏi cơn ác mộng kinh khủng, bừng tỉnh, lau chút mồ hôi vươn trên trán, định thần lại, nhìn tên nội thị đang hoảng sợ đứng bên giường.
“Trẫm gặp ác mộng?!” Liễm Trần hỏi khẽ.
“Hoàng Thượng, ngài còn nói mớ, dọa chết nô tài!”
“......” Liễm Trần trầm mặc một lúc lâu, đã bao lâu rồi mình không gặp ác mộng nữa? Từ lúc mười tuổi gặp Ly trở đi, mình không còn gặp ác mộng. Nhưng tối nay lại mơ thấy ác mộng, là vì không có Ly bên cạnh sao? Hắn trầm ngâm không nói, một lúc lâu chợt buột miệng thán: “Ly…..”
“Hoàng Thượng, khi nãy ngài không ngừng kêu tên Ly thị vệ!” Nội thị thuật lại.
“......” Liễm Trần thấy khó chịu, lòng đầy phiền muộn.
“Hoàng Thượng, sắp đến giờ tảo triều rồi, nô tài hầu hạ ngài thay quần áo!”
“Ân! Mau chuẩn bị nước cho trẫm lau mình. ” Liễm Trần khẽ rùng mình, quần áo ẩm ướt, cơn ác mộng kinh hoàng khi nãy khiến hắn sợ tới mức cả người đẫm mồ hôi, đã sắp đến giờ tảo triều, không kịp tắm rửa, đành lau sơ một chút.
“Rõ!” Nội thị lên tiếng trả lời, lui ra.
Tảo triều đã xong, Liễm Âm theo sát phía sau Liễm Trần, lòng ngập tràn nghi vấn: Đại ca sao lại đột nhiên tuyên bố Diễm nhi không quen cuộc sống hoàng gia, muốn chu du tứ hải? Diễm nhi này cũng kì quái, đêm qua thần bí chạy đến phủ mình, nói là đã đắc tội đại ca, phải trốn đi, không cho phép mình báo với đại ca. Giữa hai người này không biết đã xảy ra cái quỉ gì!?
Đột nhiên Liễm Âm âu lo, Liễm Diễm nếu chọc giận Hoàng đế đại ca thật, tai họa sẽ ập đến cả nhà bọn họ. Nghĩ đến nhóm bảo bảo, Liễm Âm lo lắng cực kì. Hoàng đế đại ca đã không còn là người đại ca ân cần của mình khi xưa, huynh ấy giờ là đế vương vô tình, có thể mặt không đổi sắc chém gϊếŧ tất cả huynh đệ tỉ muội, những người này đều có chung dòng máu của phụ thân. Nếu Diễm nhi thật sự đắc tội đại ca, liệu đại ca có thể nể tình mẫu hậu đã sinh đệ ấy mà khai ân, tha cho Diễm nhi một lần?
Tại ngự thư phòng, Liễm Trần ngồi bên bàn phê duyệt tấu chương. Liễm Âm khoanh tay đứng lặng một bên, trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, nhất thời đi cũng không được, đứng cũng không xong. Liễm Trần quay sang nhìn hắn, hỏi: “Nhị đệ, có chuyện gì sao?”
“Đại ca, hôm nay huynh nói Diễm nhi chu du tứ hải, là thật sự muốn thả cả nhà bọn họ đi?” Liễm Âm ngập ngừng hỏi.
Liễm Trần nhíu mày, có chút buồn phiền nói: “Theo ý của nhị đệ thì trẫm nên phái người đuổi tận gϊếŧ tuyệt cả nhà bọn họ?”
“Hoàng Thượng!” Liễm Âm kinh hãi kêu to, liền quì trên mặt đất. Thầm nghĩ nếu vì lời nói của mình, khiến Hoàng Thượng đại ca thực sự sẽ chém tận gϊếŧ tuyệt cả nhà Liễm Diễm, mình sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất tội nhân! Bất chợt cả người run rẩy, miệng liên tục khẩn cầu: “Hoàng Thượng, thần không phải có ý này, xin Hoàng Thượng tha Diễm nhi!” Không ngừng dập đầu xuống đất.
“Đứng lên đi! Trẫm chưa nói muốn gϊếŧ Diễm nhi, Trẫm không phải nói hắn chu du tứ hải sao?” Lòng Liễm Trần đau xót, trong lòng Nhị đệ, mình hiển nhiên là người vô tình tàn nhẫn như thế. Diễm nhi là bảo bối mình yêu quí nhất, là người được mẫu hậu yêu thương nhất, còn nhớ rõ mẫu hậu từng cẩn thận căn dặn cả đời phải trân trọng yêu thương tiểu đệ đệ nhỏ bé.
“Thật sao?” Liễm Âm kinh hỉ (2) ngẩng đầu, thầm nghĩ, tình cảm đại ca đối với Diễm nhi rất mãnh liệt, sao lại dễ dàng tha cho Diễm nhi?
Từ tận đáy lòng Liễm Trần ngập tràn bi thương, Nhị đệ không tin tưởng mình, mình đã không còn là người đại ca đệ ấy luôn tin tưởng, mình bây giờ là Hoàng thượng mà đệ ấy phải hiếu trung, là chủ tử của đệ ấy. Nếu là Ly, nhất định sẽ tin mình. Liễm Trần tự thầm thì trong lòng. Đúng vậy, Ly tin mình, mỗi câu mình nói ra, Ly đều tin răm rắp không hỏi lý do.
“Quân vô hí ngôn, Nhị đệ, đệ chưa nghe nói qua sao? Chẳng lẽ trong lòng đệ trẫm là lọai tiểu nhân lật lọng?” Liễm Trần lạnh lùng nói.
Liễm Âm sợ tới mức lại quỳ xuống, không ngừng dập đầu nói: “Thần không dám, thần biết tội!”
Liễm Trần chợt thấy bực mình, không kiên nhẫn phất tay nói: “Lui xuống, trẫm có chút mệt mỏi!”
Liễm Âm lo sợ bất an tuân mệnh thối lui.
Liễm Trần ngước nhìn nóc nhà, miệng thì thầm: Ly, Nhị đệ không xem trẫm là đại ca, trẫm là chủ tử của hắn, là đế vương vô tình.
Ngự thư phòng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng thở của mình, sau một lúc lâu, định thần lại, thở dài, hôm nay lúc tảo triều đã tuyên bố Liễm Diễm chu du tứ hải, kì thật mình cũng đã nghĩ thông suốt, mình đã từng trước mặt mẫu hậu tuyên thệ, bảo hộ hai tiểu đệ thật tốt, không để hai tiểu để phải chịu oan ức, muốn cho hai tiểu đệ phải thật vui vẻ hạnh phúc. Nếu thật tâm Diễm nhi không muốn ở lại, mình lại cưỡng ép đệ ấy, đệ ấy cũng sẽ không thấy hạnh phúc, mẫu hậu trên trời tất nhiên sẽ trách mình. Không bằng giải thoát cho đệ ấy, cho đệ ấy sống cuộc sống mình mong muốn, mẫu hậu trên trời có linh thiêng cũng có thể nghỉ ngơi!
Vốn tưởng rằng đêm qua mình sẽ trở nên đau đớn bực dọc vì Diễm nhi rời đi, nhưng ngoại trừ tức giận, mình căn bản không cảm thấy nhớ nhung ưu phiền gì. Ngược lại đêm qua trước khi ngủ, một đôi mắt ngây thơ đen láy thấp thoáng hiện ra trước mắt, làm tim mình loạn nhịp. Liễm Trần nhăn trán thầm nghĩ: trẫm làm sao vậy?
Đêm đến, tiếng thở dốc dồn dập vang lên, “Ly, cứu ta!” Liễm Trần sợ hãi kêu to, bừng tỉnh từ cơn ác mộng. Ngọc phi nằm bên cạnh sợ hãi nhìn hắn. Liễm Trần trầm giọng hỏi: “Trẫm lại gặp ác mộng?”
“Đúng vậy, Hoàng Thượng, ngài lại còn nói mớ!” Ngọc phi sợ hãi nói. Hoàng Thượng này làm sao vậy, ban đêm liên tiếp bị ác mộng tập kích quấy nhiễu. Lúc nghe các phi tần khác nói mình còn không tin, hai ngày nay Hoàng Thượng đến cung của mình, mới phát hiện các nàng nói thật. Hoàng Thượng tinh thần uể oải, đến cả thượng mình cũng không dũng mãnh như trước, hôm nay chẳng màng sủng hạnh mình, nằm xuống ngủ ngay, mình cứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ cả nửa ngày cũng chẳng được gì.
Mình rốt cuộc là sao vậy? Tự mình giam Ly tại Nguyệt Hoa điện, rồi mỗi đêm lại bị ác mộng quấy nhiễu, trong mộng ngoài Đại hoàng tử còn có các huynh đệ tỉ muội khác bị mình chém gϊếŧ, vẻ mặt tươi cười thật dữ tợn, kinh khủng tiến sát mình, kêu thảm thê lương, ép mình nạp mạng. Liễm Trần lau nhẹ mồ hôi trên trán, lòng cực kì bực dọc, phiền muộn.
“Hoàng Thượng!” Ngọc Phi gọi hắn, nhẹ nhàng vuốt ve đùi Liễm Trần, đôi mắt đẹp đang mong đợi hắn, đùi ngọc trắng như tuyết thỉnh thoảng cọ nhẹ lên cẩm bị (3), dưới ánh nến nổi bật lên làn da trắng nõn mê người.
Nhìn đùi ngọc trắng nõn mịn màng kia, Liễm Trần đột nhiên nhớ tới tấm thân nhẵn nhụi cùng làn da màu mật ong, khẽ động lòng, thân hạ hơi đứng thẳng. Bàn tay to xoa lên đùi ngọc gợϊ ȶìиᏂ. Ngọc phi vui vẻ, ưỡn người, ôn nhu cọ cọ hai bầu vυ' sát vào ngực Liễm Trần, Liễm Trần mỉm cười, bàn tay to bao trọn bầu ngực tròn, đè ép, xoa nắn, chơi đùa một lúc, đột nhiên cảm thấy thật nhạt nhẽo vô vị, hòan toàn không hứng thú, thân hạ cũng uể oải. Ngọc phi khó hiểu nhìn hắn, vẻ mặt uất ức không dám lên tiếng.
Liễm Trần không kiềm được cảm giác buồn bực, đứng dậy gọi người hầu hạ thay quần áo, ngọc Phi tội nghiệp khóc than: “Hoàng Thượng, nô tì biết tội, thỉnh Hoàng Thượng ở lại trong cung nô tì nghỉ ngơi đi!”
Liễm Trần trầm mặc không để ý tới nàng, mặc xong quần áo, dẫn bọn nội thị rời đi. Phía sau Ngọc phi u oán than khóc…..
Liễm Trần vừa đi vừa thầm nghĩ: trẫm làm sao vậy? Ngọc phi với làn da tuyệt hảo mà trước kia mình vẫn thích, sao bây giờ sờ vào cảm thấy nõn nà nhưng không trơn mịn, mềm như tơ mà không săn chắc, không có chút cảm giác tuyệt vời như sờ vào da thịt Ly. Lòng nghĩ đến làn da mềm nhẵn săn chắc nõn nà, chợt động tình, bước chân dồn dập về phía trước.
Nội thị thấy hắn tới cửa Bàn Long điện lại tiếp tục đi qua, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ yên lặng đi phía sau. Liễm Trần bước nhanh đến Nguyệt Hoa điện, gặp hai thị vệ canh cửa bên ngoài quỳ xuống thỉnh an hắn, hô to “vạn tuê!”
Liễm Trần khẽ phất tay, ý bảo bọn chúng miễn lễ, nhẹ nhàng bước thong thả vào trong điện. Một tên nội thị trẻ tuổi đang ngủ gật trước giường Ly, nghe tiếng động, ngẩng đầu thấy Hoàng Thượng, sợ tới mức quỳ xuống, định hô vạn tuế thỉnh an hắn, Liễm Trần trừng mắt, ý bảo hắn không cần lên tiếng. Nội thị sợ tới mức cả người phát run quỳ trên mặt đất, không dám cử động.
Gọi tên nội thị vào một góc, nhẹ giọng hỏi: “Y thế nào?”
Nội thị cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ly thị vệ mấy ngày trước sốt cao không dứt, ngự y nói nguy hiểm cực kì!” Liễm Trần cứng người, thầm nghĩ, tên lang băm này, không phải nói không đáng ngại sao??
“Cũng may hai ngày nay đã hạ sốt, ngự y nói không còn đáng ngại nữa!” Nội thị nói tiếp.
Liễm Trần trong lòng thở phào, lại thầm nghĩ, nô tài đáng chết, đang âm mưu gì đây? Muốn làm ta sốt ruột chết sao? Liễm Trần bực bội, mắng: “Cút đi đi, ngươi cứ nói quanh co dài dòng làm chi hả!
Nội thị sợ tới mức vấp té, vội rời đi.
Nhẹ nhàng thong thả tiến đến giường Ly, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt nằm trên giường, Liễm Trần không hề tức giận mà sợ hãi, có chút thấp thỏm lo âu, tay nhẹ nhàng xoa lên gương mặt trắng bệt, tiều tụy, cảm thấy có chút hơi ấm, liền an tâm. Sao lại gầy đi nhiều quá? Không phải đã dặn tên lang băm kia chữa trị cho tốt sao? Thuốc bổ trong cung cứ tùy nghi sử dụng, sao vẫn gầy đi nhiều thế này? Khuôn mặt vốn săn chắc giờ gầy hãm đi hai bên gò má, đôi môi đỏ mọng bây giờ cũng không một tia huyết sắc, làn da trở nên xạm đi, cả người đều tiều tụy khiến người khác đau lòng! Ngón tay lạnh lẽo trượt tới đôi môi anh đào, liên tục vuốt ve, bỗng nhìn thấy sắc hồng nhàn nhạt hiện trên mặt Ly, lộ ra nụ cười yếu ớt.
Đột nhiên Ly mở mắt, thâm tình nhìn Liễm Trần chăm chú. Liễm Trần có chút xấu hổ, rụt tay về, mặt âm trầm nói: “Trẫm tới thăm ngươi một chút, xem ngươi chết chưa thôi!”
Ly nhìn hắn, một lúc sau khóe môi hé ra nụ cười nhẹ, bé con này, vừa rồi khi mình tỉnh lại, dù chỉ trong nháy mắt nhưng rõ ràng mắt hắn có ẩn chứa tình ý, hắn đối với ta vẫn có tình ý, vẫn có! Ly cảm thấy lúc này hạnh phúc đến nổi muốn được tan ra.
Nhìn đôi con ngươi đen trong suốt của Ly lóe ra tia sáng hạnh phúc, Liễm Trần như bị hút vào đó, ngây ngốc nhìn chằm chặp đôi mắt sáng ngời đẹp như hắc bảo thạch (4). Trong mắt hai người phản chiếu hình bóng của nhau, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi….
Ly không kiềm chế được, nhắm hai mắt lại, cằm hơi nâng lên, đôi môi anh đào xanh xao bỗng trở nên sáng bóng đầy mê hoặc, khao khát được Liễm Trần thưởng thức. Liễm Trần như bị mê hoặc, ôn nhu cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào, khẽ mυ'ŧ vào, liếʍ lộng, cho đến khi đôi môi khôi phục màu hồng nguyên bản mới vừa lòng buông tha đôi môi đỏ mọng, lại tiếp tục đưa lưỡi vào đôi môi đang hé mở có mùi thơm thoang thoảng, đầu lưỡi không ngừng liếʍ lộng vòng quanh khoang miệng ngọt ngào, hút vào chất lỏng ngọt như mật ong, thật mê say…..
“Ư….” Ánh mắt Ly đầy mê loạn, rên khẽ một tiếng. Bất chợt Ly bừng tỉnh khỏi nụ hôn đầy mê say của hai người.
Ly đỏ mặt, ôm ngực thở sâu, nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi như rút hết không khí trong phổi, khiến Ly không thể thở được. “Hắn hôn ta, hắn bỗng nhiên lại hôn ta! Hắn có tình ý với ta!” Trong ngực Ly như có hai chú nai con đang nhảy toán lọan, nhất thời vừa vui mừng vừa xấu hổ, ngẩng đầu, thấy Liễm Trần như đang suy nghĩ điều gì mà nhìn mình chằm chằm, e lệ cúi đầu, không dám ngước nhìn hắn lần nữa.
Liễm Trần thấy dáng vẻ thẹn thùng của Ly, bỗng trở nên ngây ngốc, lòng tràn ngập say mê. Trước kia Ly luôn nhìn hắn bằng vẻ mặt thẫn thờ, bình tĩnh, trên mặt không chút biểu cảm, lúc này sao lại lộ ra vẻ mặt thẹn thùng đầy quyến rũ, khiến hắn bị mê hoặc, động tình, long hành bên dưới cũng bắt đầu kêu gào, gầm thét….
Nhẹ nhàng ôm lấy Ly, một tay đặt lên anh quả (5) nho nhỏ, hai ngón tay không ngừng đùa giỡn xoa nắn. Ghé sát vào tai Ly thì thầm: “Ly, trẫm phải sủng hạnh ngươi!”
Gặp Liễm Trần ôn nhu cầu hoan như vậy, Ly cảm thấy tim mình bay bổng, sao lại không muốn chứ, liền thẹn thùng tựa vào ngực hắn, yên lòng giao thân thể mình cho hắn, mặc hắn làm gì cũng được, giờ phút này Ly hạnh phúc đến độ chết cũng cam tâm.
Liễm Trần nhẹ nhàng vạch áo Ly ra, bàn tay to đặt lên vùng ngực trắng, không có hai bầu vυ' căng tròn mềm mại của nữ nhi, chỉ có cơ ngực rắn chắc mà không thô thiển, nhưng xoa lên lại thấy trơn nhẵn mịn màng, khiến người khác yêu thích không buông tay. Những nơi bàn tay Liễm Trần mơn trớn qua bỗng trở nên nóng như lửa đốt.
Ly bị hắn xoa nắn khắp người, ánh mắt mơ màng, liên tục rên khẽ, toàn thân nóng rực, không kiềm chế được liền ưỡn người lên, khát cầu Liễm Trần chạm vào nơi sâu nhất. Tay Liễm Trần chậm rãi trượt từ bụng xuống nơi ngọc hành đang đứng thẳng, cảm giác chạm vào ngọc hành không khác gì khi chạm vào da thịt Ly, trơn nhẵn dị thường. Nhẹ nhàng nắm lấy ngọc hành của Ly, đảo qua đảo lại, cảm nhận da thịt nõn nà, tay còn lại nhẹ nhàng thăm dò luồng vào mật huyệt màu hồng phấn, một ngón tay vươn dài ôn nhu mở cửa huyệt.
Ly cảm thấy toàn thân như lửa đốt, ngọc hành giữa hai chân được Liễm Trần xoa nắn nhẹ nhàng vẫn chưa đủ để phát tiết, liền ưỡn người lên, miệng kêu khẽ: “Trần, ta muốn….”
Nghe thấy Ly động tình kêu gọi, Liễm Trần thấy tim mình đập loạn, tâm hồn bay bổng, liền liên tục tăng tốc độ xoa nắn ngọc hành trong tay, một tiếng rên khẽ vội vàng phát ra, Ly lập tức phát tiết. Tay Liễm Trần nhẹ nhàng thâm nhập vào mật huyệt của Ly, thoa tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c vừa được Ly bắn ra lên hai thành mật huyệt, ngón tay khẽ di chuyển, khai thác. Ly cảm thấy mật động mình đang bị xâm nhập, nhất thời hơi hoảng sợ, khép chặt cửa huyệt, tòan thân đột nhiên run rẩy,cảnh tượng kinh hoàng đêm đó vẫn khắc sâu trong đầu. Biết Ly sợ, Liễm Trần nhẹ nhàng ôm đầu y, hôn lên môi, ôn nhu thì thầm: “Đừng sợ, trẫm sẽ nhất mực yêu thương ngươi, không tổn thương ngươi nữa đâu.”
Ly hơi thả lỏng, hắn nói sẽ không làm ta bị thương, sẽ không làm ta đau! Ly hạnh phúc muốn trào lệ, ngẩng mặt lên nhìn tiểu bất điểm mình yêu mười sáu năm, thâm tình thẹn thùng đáp: “Trần, yêu ta!”
Thấy đôi con ngươi đen thơ ngây nhìn mình đầy tín nhiệm, lòng Liễm Trần dâng lên trìu mến vô hạn, nhẹ vỗ về thân thể run run của Ly, ngón tay càng thêm ôn nhu khai thác mật huyệt đang ngượng ngùng, một ngón tay, hai ngón tay, cho đến khi đủ rộng để chứa long hành (6) của mình, Liễm Trần nhẹ nhàng đưa dương v*t tiến vào, thật chậm rãi, cúi xuống nhìn phản ứng của Ly, chỉ thấy Ly ngượng ngùng đỏ mặt, khép hờ hai mắt, miệng thỉnh thoảng thở dốc.
“Ly, mở mắt ra, cho trẫm nhìn!” Liễm Trần nhẹ nhàng nói. Thân hạ tăng dần tốc độ thụt vào, một tay xoa nắn ngọc hành Ly đang dựng thẳng, liên tục đưa qua đưa lại.
Bên dưới Ly bị tiếp xúc mãnh liệt, không kiềm được phát ra một tràng tiếng rên đầy kɧoáı ©ảʍ, ngọc hành phía trước lại bừng bừng du͙© vọиɠ, muốn phát tiết ngay tức khắc. Mật huyệt liên tục co rút, khiến Liễm Trần cảm thấy dương v*t mình bị hút vào thật mạnh, không kiềm chế được, muốn phóng thích du͙© vọиɠ của mình, cười gian nắm chặt ngọc hành của Ly, không cho nó phát tiết, giở giọng gian trá:
“Ly, đừng nóng vội!”
Ly thống khổ trợn tròn hai mắt, cặp mắt ngây thơ tinh tường đen láy vì nɧu͙© ɖu͙© mà trở nên ngờ nghệch, lóe sáng đầy mê hoặc, du͙© vọиɠ không được đáp ứng, ức chế đến nhỏ lệ. Miệng không ngừng lẩm bẩm: “Trần, cầu ngươi!”
Nhìn chăm chú cặp mắt ngây thơ hồn nhiên kia, Liễm Trần cảm thấy lòng như nổ tung, rốt cuộc cũng không kiềm chế được du͙© vọиɠ đang bừng bừng phấn chấn, hai tay ôm chặt eo Ly, thụt vào rút ra thật mạnh hơn mười lần, liền thét lên chói tai, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, miệng bỗng thốt lên: “Bảo bảo….”
(1)
Huyết sắc: màu máu, ở đây ý nói da dẻ không hồng hào, trắng bạch như xác chết.
(2)
Kinh hỉ: vừa kinh ngạc vừa vui mừng
(3)
Cẩm bị: chăn ấm loại gấm
(4)
Hắc bảo thạch: ngọc quý màu đen
(5)
Long hành: từ mới, nghĩa cũ ~xD. Tương tự ngọc hành thôi, nhưng nhấn mạnh này là của vua.