Thập Nhất Vương gia Liễm Diệm được tìm về, bảo bảo của hắn đã trở về rồi, nhưng lại trong tư thế nằm bất động. Nhìn Liễm Trần vẻ mặt đầy chiếm hữu lệnh ngự y cho Liễm Diệm uống vong trần, Ly đau lòng cực kì. Hắn yêu bảo bảo của hắn, vẫn yêu…
Ẩn trên nóc Bàn long điện, trong góc tối, nhìn Liễm Trần nhẹ nhàng hôn lên bàn tay Liễm Diệm đang ngủ say, Ly cảm thấy chưa bao giờ tim đau như lúc này. Trước kia từng nhìn thấy hắn cùng nữ nhân khác, tự an ủi mình hắn không thương các nàng, trong lòng có thể chịu đựng, nhưng đây là Diễm vương gia, khiến mình ghen tị đến nỗi hận không thể gϊếŧ hắn, ghen tị hắn có được trái tim của Liễm Trần, ghen tị hắn khiến Liễm Trần yêu nhìêu năm như vậy.
Thấy hai người ngủ, Ly nhẹ nhàng từ nóc nhà bay xuống, đứng trước long sàng, thâm tình chăm chú nhìn Liễm Trần, cũng chỉ có lúc màn đêm yên tĩnh, hắn đã ngủ say, mình mới dám đứng gần hắn như vậy nhìn ngắm, lặng lẽ chôn giấu tình si dành cho hắn. Ly muốn đưa tay vuốt khẽ gương mặt như ngọc của hắn, nhưng bàn tay vẫn lơ lửng nơi không trung, không dám hạ xuống, đột nhiên có một ánh mắt đang quan sát hắn, cả kinh, Liễm Diệm lại mở mắt ra theo dõi y! Ly tràn ngập hận ý nhìn hắn, phi thân lên nóc nhà, lại ẩn vào góc tối.
Mấy ngày sau,
“Ly, ngươi cùng U Minh cốc chủ Ứng Nhược Thiên, võ công ai cao a?” Liễm Trần thờ ơ hỏi han.
“Không biết!”
“Ngươi có thể thừa dịp hắn chưa chuẩn bị chế ngự hắn không?”
“Có thể!”
“Xuống đây, đội cái này thử xem, đội cái này ngươi có thể thừa dịp hắn không đề phòng!” Gương mặt lạnh lùng của Liễm Trần chợt phát ra một tia cười âm hiểm.
Ly hạ xuống tiếp nhận, nguyên lai là mặt nạ da người, chiếu theo gương mặt của Liễm Diễm mà làm ra, thật tinh xảo, đội vào cơ hồ thật giả cũng không phân biệt được.
Liễm Trần mê luyến nhìn khuôn mặt này, định đưa tay khẽ vuốt, Ly khẽ động đậy, Liễm Trần sửng sốt, dừng lại, lạnh giọng nói: “Cất đi! Chờ tên kia đến hãy dùng.”
Ly nhẹ nhàng thở ra, tháo xuống, không muốn làm thế thân của Liễm Diễm, phi thường thống hận ánh mắt Liễm Trần xuyên thấu mình nhìn Liễm Diễm đầy si mê.
Hôm sau, đêm dài nhân tĩnh, Ly mang mặt nạ Liễm Diệm nằm sẵn trên long sàng. Một ngân y nhân đẩy cửa sổ nhẹ nhàng, phi thân lẻn vào trong điện, nhẹ nhàng đi đến trước long sàng, si ngốc chăm chú nhìn người trên giường, “Liễm Diệm...... Tiểu Hỏa Diệm nhi......” Một tiếng ngâm khẽ từ ngân y nhân phát ra, bàn tay hắn vuốt nhẹ gương mặt đã làm mình bận tâm nhiều ngày.
Ly mở mạnh hai mắt, tay nhanh như chớp đem huyền băng hàn thiết châm châm ngay huyệt khí hải của ngân y nhân. Ngân y nhân nhất thời mất hết chân khí, bất động trước giường.
Tháo mặt nạ da người trên mặt xuống, gặp Liễm Trần với vẻ mặt hưng phấn xuất hiện trong điện, Ly quỳ xuống khẽ gọi: “Hoàng Thượng!”
“Ly, ngươi làm tốt lắm!” Liễm Trần trắc trắc (1) cười nói.”Ha ha ha! Ứng Nhược Thiên, không uổng công đợi ngươi!”
Ứng Nhược Thiên quay sang trầm giọng hỏi.”Hoàng Thượng, thảo dân ta đã gây nên chuyện gì?”
“Đương nhiên là vì chuyện của Liễm Diệm!”
“Liễm Diệm, hắn khỏe chứ?”
“Không nhọc ngươi vướng bận!” Liễm Trần đi đến trước mặt hắn, một tay tháo mặt nạ hắn ra. Nhất thời Liễm Trần nhìn thấy dung nhan tuyệt thế, ngẩn người, ghen ghét tát một tát lên mặt Ứng Nhược Thiên, mắng: “Đồ đê tiện, ngươi chính là dùng gương mặt này câu dẫn Diệm nhi!”
Nhìn chằm chằm khuôn mặt méo mó của Liễm Trần, Ứng Nhược Thiên như hiểu được chuyện gì, phun ra một ngụm máu tươi, ha hả cười nói: “Ngươi nói đúng rồi, Diệm nhi rất thích ta!”
Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Liễm Trần nổi điên lên, quật vào mặt Ứng Nhược Thiên, chỉ chốc sau, tuyệt thế dung nhan đã hòan tòan thay đổi.
“Ha ha ha! Ngươi nằm mơ á, Diệm nhi thích ngươi? Diệm nhi hiện tại là hận không thể tự tay gϊếŧ ngươi!” Liễm Trần cười đắc ý nói.” Chốc nữa trẫm phái người thỉnh đệ ấy sang, như vậy, ngươi liền có thể chết trong tay của tiểu đệ, ha ha ha, đệ ấy thích ngươi, ngươi ở đó mà mộng giấc ngàn thu đi!”
Ly cảm thấy lúc này một khắc cũng không muốn ở lại đây, lặng lẽ biến mất, y không muốn nhìn dáng vẻ đố kị xấu xí của Liễm Trần. Mười sáu năm, đây là lần đầu y không muốn ở bên Liễm Trần, y cảm thấy lòng như bị cắt xé thành mảnh nhỏ….!
Mấy ngày sau, Liễm Diệm ngày thường đối với Liễm Trần xa cách, hôm nay đột nhiên tiến cung cầu kiến. Liễm Trần nghe nội thị thông báo, mừng rỡ không thôi, hưng phấn nói: “Ly, bảo bảo đệ ấy muốn gặp ta!” Ly ẩn trong góc, lòng đau như có ngàn kim đâm! Liễm Trần vui vô cùng, tự mình ra Bàn long điện nghênh đón.
“Diệm nhi!” Lôi kéo tay Liễm Diệm: “Dùng cơm chưa?”
“Chưa!” Liễm Diễm cong môi, làm nũng nói: “Đại ca, đệ muốn cùng huynh ăn!”
“Người đâu, mau truyền lệnh!” Liễm Trần thấy dáng vẻ yêu kiều của hắn, lòng trở nên thoải mái nhẹ nhàng.
“Đại ca, huynh cũng ăn a!” Liễm Diễm cười gắp một miếng thịt vào chén Liễm Trần đang nhìn mình si ngốc, Liễm Trần vội một hơi nuốt vào, cảm thấy sơn hào hải vị từng ăn trước kia cũng không có hương vị ngọt ngào như miếng thịt này.
“Đại ca, nhắm chút rượu chứ!” Liễm Diệm giơ chén kính hắn. Liễm Trần nhất thời mừng đến sững sờ, thầm nghĩ: chẳng lẽ Diệm nhi đã biết tâm tư của ta? Phải chăng Diệm nhi đã chấp nhận ta? Nhất thời vui sướиɠ không thôi, tiếp nhận chén rượu Liễm Diệm đưa tới, từng ly từng ly một, uống đến say khướt, can đảm nhìn hắn nói: “Diễm nhi, đệ cũng biết ta......”
Liễm Diệm lập tức che miệng của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Đại ca, chúng ta đến nội điện nói sau, huynh phân phó nhóm nội thị đêm nay không được tiến vào.” Nói xong còn giống như thẹn thùng mà cúi đầu.
Liễm Trần kích động không dám tin vào tai mình, nhất thời da^ʍ niệm nổi lên, hạ thân thẳng tắp, quát nhẹ một tiếng: “Trẫm đêm nay muốn cùng hoàng đệ chơi cờ ngâm thơ, các ngươi ai cũng không cho phép vào quấy rầy, nếu làm trẫm mất nhã hứng, hừ!”
“Dạ! Hoàng Thượng”. Đám nội thị sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tản ra ngoài điện.
Liễm Trần lập tức ôm Liễm Diệm, lôi kéo hắn hướng long sàng. Nhìn hai người tình cảm nồng nàn, Ly cảm thấy lòng đau đến chết lặng, đang định lặng lẽ rời khỏi điện, chợt thoáng nhìn tia tinh quang lóe lên trong mắt Liễm Diệm, ánh mắt này, tuyệt không giống ánh mắt của người đã uống vong trần. Sợ Liễm Trần gặp nguy hiểm, nhưng Liễm Diệm dầu gì là đệ đệ của hắn, Ly cũng không thể hại, nhất thời do dự, liền ở lại góc tối quan sát.
Đột nhiên, Liễm Trần ngã vào long sàng, kinh hô: “Diệm nhi, ngươi?”
“Đại ca, huynh sao vậy?” Liễm Diễm dùng vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
“Ngươi, mau giải huyệt đạo cho ta!” Liễm Trần có chút nổi giận.
“Ha hả, nếu đệ không làm thì sao?” Liễm Diệm nói xong lấy ra trên người một bình sứ nhỏ tinh xảo ra trước mặt hắn: “Đại ca, đây chính là loại dược tốt nhất của Thanh Phong lâu, gọi là tác cúc hoan, chuyên dùng thanh tẩy chồi hoa, huynh không muốn thử xem sao?”
Ly gấp đến độ cơ hồ muốn bổ nhào xuống, nhưng vẫn nhịn được, là hắn nguyện ý mà?
“Diệm nhi!” Liễm Trần kinh sợ nhìn Liễm Diệm, mình quả thật là muốn cùng Diệm nhi hoan hảo, nhưng lại không nghĩ mình phải nằm dưới a! Dẫu sao mình cũng rất yêu Diễm nhi, thôi, cho hắn thỏa mãn một lúc vậy.
Liễm Diệm thân thủ nhanh lẹ liền cởi hết y phục hắn ra, thầm nghĩ: sao vẫn chưa gọi Ly cứu hắn. Liễm Diệm cúi xuống, nhìn thấy vẻ mặt đỏ lựng xấu hổ của Liễm Trần:
“Diệm nhi, ta, ta nguyện ý......”
Nghe được hắn nói nguyện ý, Ly cơ hồ muốn chết đi, hận không thể đáp xuống lập tức gϊếŧ Liễm Diệm, thật sự không thể, vì Liễm Diệm là bảo bảo của hắn, là bảo bảo hắn yêu. Nếu gϊếŧ Liễm Diệm, hắn chắc chắn thương tâm, mà người trên đời này mình không muốn làm thương tâm chính là hắn. Thôi, cuộc đời này chỉ nguyện xa xa nhìn hắn, bảo hộ hắn là được rồi, chỉ cần hắn hạnh phúc.
Ly nửa muốn rời khỏi điện, nửa lại không thể, y không muốn Liễm Trần hầu hạ dưới thân kẻ khác. Y sợ hãi sự cuồng điên của mình. Lại nghe thấy Liễm Diễm cười lạnh nói: “Huynh nguyện ý đệ cũng không nguyện ý!” Nói xong hắn liền rút ngọc thế cực to (2) trong người ra.
“Diệm nhi, ngươi?” Liễm Trần sợ hãi nhìn Liễm Diệm.
“Đệ chỉ yêu Thiên ca ca!” Liễm Diệm nói từng chữ từng câu.
Mặt Liễm Trần lập tức trở nên tái nhợt, Liễm Diệm tách chân hắn ra, thoa tinh dầu lên toàn ngọc thế, làm ra vẻ chắc chắn sẽ tiến vào mật động của hắn. Ly rốt cuộc nhịn không được, từ trên phòng bay thẳng xuống, cùng lúc đó Liễm Trần cũng vội vã gọi to: “Ly!”
Ly tỉ thí với Liễm Diệm, thầm giật mình, thật không tưởng
võ công Liễm Diệm cao như thế, nội lực toàn thân lại thâm sâu không lường được, chỉ một lúc, đã bị hắn chế trụ huyệt đạo, nằm trên mặt đất bất động. Ly cảm thấy cực kì hổ thẹn, tự cho công lực của mình là thâm sâu, không ngờ dưới tay hắn không chịu nổi quá mười chiêu.
Liễm Diễm cười khẽ, đặt y nằm lên long sàng rộng rãi, cởi bỏ hết y phục của y, vỗ nhẹ vai y nói: “Ly, ngươi xem ta thật tốt chưa a, biết ngươi thích đại ca của ta đã lâu rồi, bây giờ ta tiện thể giúp ngươi đạt được ý nguyện!”
Liễm Trần vẻ mặt khϊếp sợ nhìn hắn, không thể tin được lời Liễm Diệm. Ly đỏ mặt thâm tình nhìn hắn, không còn dùng ánh mắt bình tĩnh vô hồn để che dấu tình yêu của mình, y tự giải phóng mình một lúc!
Liễm Diệm cười khẽ, nhẹ nhàng lấy ngọc thế đang cọ vào đùi Liễm Trần ra, thoa tinh dầu lên giữa nhụy hoa, Liễm Trần vừa thẹn vừa nghẹn vừa tức. Ly thấy vẻ mặt hắn e lệ, đã không còn vẻ âm trầm tàn nhẫn mọi khi, một vẻ mặt thẹn thùng quyến rũ mà hắn chưa từng thấy, liền tự ngây ngốc, hạ thân lập tức dựng thẳng lên.
Liễm Diệm thấy thế cười khanh khách nói: “Ta đã biết ngươi thích đại ca của ta, khó trách lúc ta ở Bàn long điện, đêm nào cũng thấy ngươi trộm nhìn ngó hắn!”
Ly xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn Liễm Trần. Liễm Trần mặt đỏ như tượng bị hỏa thiêu, không thể tưởng tượng được Ly, người mình luôn tín nhiệm, lại có tình cảm với mình như vậy, nghĩ đến ngày thường mình cùng người khác hoan hảo, có phải Ly cũng nhìn chằm chằm vào mình đang lỏa thể? Nghĩ vậy, trong lòng tức giận cực kỳ, thầm nghĩ: tên hỗn đản này ý da^ʍ trong lòng đối với mình là nhiều hay ít đây!
(1)
Trắc trắc: bi thảm. ý ở đây là giở giọng mèo khóc chuột.
(2)
Ngọc thế: cái này là đồ giả cái ấy-ấy của nam:)).