Bên ngoài Bàn Long điện, các quan thần đã quỳ lâu đến mức đầu váng mắt hoa, quốc cữu cũng đang quỳ, thầm nghi ngờ, vì sao đã qua mấy canh giờ vẫn chưa thấy ai đi ra báo tin tử của hoàng đế a?
Đột nhiên một trận âm thanh rầm rộ cắt ngang dòng suy tư của hắn. Vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy Diệm Vương gia đang đứng trên bậc thang, dựa dẫm vào người một nam tử dường như thần tiên, thản nhiên nói: “Các vị quan thần, đại ca của ta không có việc gì, các ngươi đều trở về được rồi!”
“Ông trời bảo hộ hoàng đế a!” Một vài vị quan thần không ngừng quỳ lạy, không biết là thật sự cảm tạ trời xanh hay đang giả vờ ngoài mặt đây!
Sắc mặt quốc cữu trắng nhợt, tên cẩu hoàng đế kia không sao? Sao có thể như vậy? Giờ phút này lại không thấy muội muội đâu, không biết là chuyện gì đang xảy ra. Còn đang ngờ vực, bỗng một gương mặt tuấn dật tiến sát đến mặt hắn: “Quốc cữu gia, hoàng thượng không có việc gì, có phải ngươi rất thất vọng không?”
“Vương gia, người thật là khéo đùa, hoàng thượng thân thể an khang là đại hạnh của quốc gia, cũng là đại hạnh của thần a!” Quốc cữu cười thật gượng gạo.
“Vậy sao?” Liễm Diệm lạnh mặt nói: “Ngươi có biết hoàng thượng sở dĩ lâm trọng bệnh là vì bị muội tử của ngươi hại không?”
“Vương, vương gia, xin người đừng ngậm máu phun người!” Quốc cữu cả kinh xanh mặt, run rẩy nói: “Hoàng hậu và hoàng thượng tình thâm như chim liền cánh, vì sao phải hại người?”
“Hờ, hay cho cái tình thâm như chim liền cánh!” Liễm Diệm hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đổi đề tài: “Quốc cữu gia, nghe nói ngươi từng đi sứ Lĩnh Nam quốc, phong cảnh chắc là không tồi nhỉ?”
“…” Quốc cữu không ngừng tuôn mồ hôi lạnh, cả người đã ướt đẫm, sợ sệt nói: “Thần quả thật đã từng đi sứ Lĩnh Nam quốc, nhưng đó là chuyện đã lâu rồi, không nhớ rõ!”
“A! Ở Lĩnh Nam quốc có một loại cổ trùng rất thú vị, con trùng có màu lam, hút máu vào sẽ thành màu đỏ, không biết quốc cữu đã gặp qua chưa?” Liễm Diệm giống như bâng quơ mô tả, tay còn không ngừng đùa giỡn với mái tóc mềm mại của Ứng Nhược Thiên, khiến hắn phải liên tục liếc mắt nhìn Liễm Diệm.
“Thần chưa từng nhìn thấy Phệ huyết băng cổ đó!” Đột nhiên nín bặt, gương mặt quốc cữu đã trải một lớp xám tro, cơ thể lại càng run rẩy điên cuồng!
“Ha ha, quốc cữu gia cũng biết tên của cổ trùng kia à!” Liễm Diệm cười khinh miệt, đúng là một tên ngu xuẩn!
“Vương gia, xin tha mạng! Là hoàng hậu, nó, nó ép buộc ta làm chuyện này!” Quốc cữu quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu xin tha thứ.
Liễm Diệm càng thêm khinh thường hắn, nghĩ thầm: cái tên ngu xuẩn bại hoại này, thà đổ tội chết cho muội muội hắn cũng không chịu nhận là hắn cho nàng cổ trùng, đúng là còn đáng khinh hơn hoàng hậu.
Quan thần ở xung quanh đều sợ đến ngây người, hóa ra căn bệnh của hoàng thượng là do hoàng hậu và quốc cữu mưu hại, cả đám đều vội quỳ xuống, ra vẻ lòng đầy căm phẫn thỉnh cầu Liễm Diệm nghiêm trị hoàng hậu và quốc cữu.
“Các vị quan thần, hoàng hậu sợ tội đã tự vẫn rồi! Còn về phần quốc cữu, các ngươi nghĩ nên xử trí hắn thế nào đây?” Liễm Diệm dựa dẫm vào lòng Ứng Nhược Thiên, hưởng thụ vòng ôm ấm áp này, lơ đãng hỏi han.
“Xin hãy lăng trì tên ác tặc hành thích vua này, gϊếŧ cả nhà hắn, tru di cửu tộc.”
Quốc cữu run run người nhìn về phía vị quan thần vừa lên tiếng, chính là Hộ bộ thượng thư trước kia qua lại thân thiết với hắn, trong lòng oán hận nói: Bình thường thì a dua nịnh hót với ta, giờ phút này không cầu tình cho ta thì thôi, ngươi còn cố ý hãm hại ta. Nhất thời thấy tâm tàn ý lạnh, nào là phú quý, nào là hết thảy, rốt cuộc chỉ là mây khói lướt qua, nếu lúc trước ta không chấp nhất mối thù tuyệt hậu, nếu lúc trước khuyên răn muội muội, Quang nhi không làm thái tử cũng được, nếu lúc trước không khát khao độc chưởng đại quyền, thì bây giờ đâu có lâm vào tình cảnh này.
Các vị quan thần xung quanh cũng đồng ý với ý kiến của Hộ bộ thượng thư, có người còn đưa ra ý kiến phải điều tra bè đảng của quốc cữu, không chừng còn có những tên phản bội ẩn thân đâu đó chưa bị xét xử. Nhất thời, các quan viên giao hảo với quốc cữu đều bắt đầu run rẩy.
“Không cần phải tru di cửu tộc,
sao gia diệt môn* là được rồi!” Liễm Diệm nói bâng quơ như không có gì nghiêm trọng: “Về phần điều tra đồng đảng, ta thấy coi như ổn rồi, tạm thời tha cho chúng!” Liễm Diệm quay sang nhìn tên đại thần đang quỳ, hừ lạnh một tiếng: “Về sau nếu ai còn có ý định gì, hãy lấy tên này làm tấm gương!”
Nói xong, vung lên một chưởng phách về phía quốc cữu đang quỳ trên đất, chỉ thấy gương mặt quốc cữu trở nên méo mó như bị người ta đè lên, yết hầu cũng giống như bị ai bóp lấy, rung lên liên hồi, nhưng không phát ra âm thanh gì. Toàn bộ gương mặt sưng tím lên, hai con mắt không ngừng lồi ra, giống như sắp muốn chui ra khỏi hốc mắt. Bên ngoài hốc mắt, trong miệng, trong mũi, trong lỗ tai không ngừng tuôn máu. Ngực cũng lõm vào thật khủng bố, giống như xương sườn đã bị phá nát.
Các đại thần đều hoảng sợ đến nỗi không dám thở mạnh. Chỉ thấy từ trong miệng quốc cữu phun ra một búng máu đen kịt, tựa như bùn nhão co quắp ngã xuống, khí tuyệt!
Các vị đại thần gan bé đã sợ tới mức đũng quần ướt sũng, không ngừng run rẩy thân thể, có vài vị đại thần gan lớn hơn một chút không nhịn được ngẩng đầu lên lén nhìn Liễm Diệm, chỉ thấy vị tiểu vương gia này vẻ mặt lạnh như băng, khủng bố như Diêm La vương đến từ địa ngục. Ngọn lửa vốn kiều diễm đáng yêu trên trán, giờ đây cũng tựa như tỏa ra hào quang tử vong đầy tàn bạo, lãnh khốc. Cả bọn sợ hãi nhắm mắt không dám nhìn, trong miệng không ngừng lầm rầm: “Chúng thần không dám! Chúng thần không dám…”
Ứng Nhược Thiên vẻ mặt không hề thay đổi nhìn diễn biến trước mắt, hắn vốn là người cực kỳ lạnh lùng, nhưng giờ phút này lại có chút chấn kinh khi thấy Liễm Diệm lạnh băng mà tàn khốc như thế. Nghĩ thầm: Tiểu hỏa diệm nhi, đệ đúng là xuất thân hoàng gia, trời sinh đã thừa hưởng sự lãnh khốc vô tình của hoàng gia, đệ, có khi nào cũng sẽ đối đãi với ta lãnh khốc như thế không?
“Đi xuống hết đi! Chỉ cần các ngươi toàn tâm phụng sự cho hoàng thượng, tâm tư không sai lệch, thì có thể sống rất lâu, còn nếu dám ăn hối lộ làm điều trái vương pháp, hừ!” Hất tay về phía tảng Tây hồ thạch cực kỳ lớn, “ầm” một tiếng, tảng Tây hồ thạch đã bị luồng chưởng phong làm cho vỡ nát thành tro bụi, Liễm Diệm không thèm nhìn sang tảng đá đã hóa thành tro kia, lạnh lùng nói: “Sẽ giống như tảng đá này! Các vị hãy nhớ cho kỹ! Nghìn vạn lần đừng để bổn vương phải ra tay!”
Các vị đại thần đều quỳ rạp trên mặt đất run rẩy, vốn đã cảm thấy hoàng đế thật khắc nghiệt lãnh khốc, hiện tại cảm thấy phi thường may mắn vì vị Diệm Vương gia này không phải là hoàng đế! So với người này, hoàng đế quả thật vô cùng nhân từ! Vị Diệm Vương gia này, quả thực chính là Diêm Vương gia! Thật khủng bố!
“Lui ra hết đi! Thật ngứa mắt!” Liễm Diệm nhíu nhíu mày, quay sang bổ nhào vào lòng Ứng Nhược Thiên, nũng nịu nói: “Thiên ca ca, ta mệt rồi, chúng ta vào trong đi!”
“Ừm!” Ứng Nhược Thiên thay đổi sắc mặt, thấy Liễm Diệm dẩu môi nũng nịu với mình, trái tim đã như muốn tan ra, cảm giác nghi hoặc vừa nãy đã hoàn toàn tan biến, nghĩ thầm: Tiểu hỏa diệm nhi tình sâu với ta như vậy, ta sao có thể hoài nghi hắn chứ? Hắn vĩnh viễn sẽ không đối đãi ta như thế! Cảm thấy được trấn an, dịu dàng ôm lấy hắn cùng vào nội điện.
Vào nội điện, Liễm Diệm nhìn các phi tần cung nhân đang quỳ rạp trên đất, lạnh lùng nói: “Kể từ hôm nay, hoàng thượng phải tĩnh dưỡng, các phi tần cung nhân đều không được quấy rầy,” rồi xoay người nói với các nội thị Bàn Long điện: “Các ngươi nghe bổn vương nói cho rõ, kể từ hôm nay, ngoại trừ bổn vương và Lục vương gia và ngoại công, cữu cữu của ta, những người khác đều không được đến quấy rầy hoàng thượng, nếu có kẻ tự tiện quấy rầy hoàng thượng tĩnh dưỡng, thì cứ chờ bổn vương tới xử tội các ngươi! Nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ!” Các nội thị sợ đến nỗi run rẩy toàn thân, chuyện đã được Diệm Vương gia phân phó thì phải làm thật cẩn thận, nếu để rơi vào tay hắn thì thảm rồi!
“Tất cả lui ra đi!” Liễm Diệm phất tay, các vị phi tần cúi đầu rời khỏi điện, Hiên Viên Lưu đi đến trước Liễm Diệm, kéo kéo góc áo hắn nói: “Tiểu thúc, ta là Lưu nhi, ta cũng không được đến gặp phụ hoàng sao?”
Liễm Diệm thấy nó chỉ mới chừng mười tuổi, bộ dạng rất giống đại ca, biết nó là hoàng tử của đại ca, liền ngồi xuống ôn nhu nói: “Lưu nhi, phụ hoàng của ngươi đang không khỏe, đợi huynh ấy khỏe lại một chút rồi hãy gặp được không?”
“Tiểu thúc! Ta sẽ không nói lung tung đâu! Ta chỉ đến gặp phụ hoàng thôi mà! Nhất định sẽ không cho phụ hoàng biết nhị đệ đã chết đâu!” Hiên Viên Lưu đưa ra vẻ mặt hiểu chuyện: Tiểu thúc à, kỳ thực là ta muốn gặp Ly thôi! Ta biết tiểu thúc không muốn cho chúng ta quấy rầy phụ hoàng, là vì không muốn cho phụ hoàng biết nhị đệ đã bị hoàng hậu hại chết!
Liễm Diệm kinh ngạc nhìn tiểu tử này, nghĩ thầm: hài tử này quả thật là thông minh, biết ta vì không muốn cái tin thái tử đã chết đến tai đại ca nên mới không cho các phi tần đến thăm hắn. Nhìn hài tử thông minh đáng yên này, xoa xoa đầu nó nói: “Được, tiểu thúc cho một mình ngươi đi gặp phụ hoàng thôi, được không?”
“Vâng! Cám ơn tiểu thúc! Tiểu thúc à, cái vị đi cạnh thúc thật là xinh đẹp a! Giống như tiên trên trời vậy đó, tiểu thúc thật là may mắn nha, có vị thần tiên này ở bên cạnh.” Hiên Viên Lưu thấy tiểu thúc thúc bám chặt lấy người bên cạnh, liền nhanh miệng nịnh nọt.
Quả nhiên, Liễm Diệm cười thật thỏa mãn, yêu thương sờ sờ mũi nó nói: “Lưu nhi ngoan, ngươi thật biết phân biệt tốt xấu a!”
Hiên Viên Lưu thấy nịnh hót thành công, vui vẻ bổ nhào vào lòng Liễm Diệm: “Tiểu thúc, Lưu nhi cũng rất thích tiểu thúc a! Tiểu thúc võ công giỏi, y thuật cũng giỏi, Lưu nhi rất sùng bái thúc a!” Hiên Viên Lưu ở trong lòng âm thầm tự phục mình: buồn nôn, lời ghê tởm như vậy mà cũng nói ra được, ai! Biết làm sao được, ai bảo tiểu thúc bây giờ là người đáng sợ nhất trong triều đình!
Liễm Diệm vui vẻ cực kỳ, ngây ngô cười, Ứng Nhược Thiên buồn cười nhìn hai thúc cháu, đứa nhỏ này có chút khiến hắn chú ý, Lưu nhi còn bé như vậy đã có thể nói một đằng mà nghĩ một nẻo như vậy, rõ ràng trong lòng không tình nguyện, lại có thể nói thật lưu loát. Nếu không phải vì trong mắt nó lộ ra một tia khinh thường, ai có thể nhìn ra tiểu tử còn nhỏ như vậy đã có thể che giấu cảm xúc của mình? Buồn cười nhất là Liễm Diệm ngốc nghếch này, cứ tưởng lời nói của nó là thật tâm, còn ở đây đắc ý!
Liễm Diệm tâm tình sảng khoái tiễn Hiên Viên Lưu ra ngoài điện, thấy ngoại công và cữu cữu đang chờ mình, tựa hồ muốn nói chuyện với hắn. Liền thong thả đi đến trước mặt Tả tướng: “Ngoại công, ngoại công có chuyện muốn nói với ta sao?”
“Diệm nhi, ngươi, ngươi đến kinh thành có mang theo gia quyến không?” Tả tướng liếc mắt nhìn Ứng Nhược Thiên, hơi ấp úng hỏi.
Hiểu được ý tứ của ngoại công, hắn liền kéo Ứng Nhược Thiên lại nói: “Ngoại công, ta có dẫn theo gia quyến mà! Nhưng tụi nhỏ không tới, lúc đi gấp gáp, đem theo tụi nhỏ không tiện!”
“Nói bậy gì đó?” Tả tướng tức giận đến nỗi bộ râu hoa râm run lên, chỉ vào Ứng Nhược Thiên nói: “Ngươi nghĩ ngoại công già rồi sao, mắt của ngoại công không có hoa, hắn, hắn rõ ràng là nam tử mà, làm sao là gia quyến của ngươi được?”
“Ngoại công, Thiên ca ca dù là nam tử, nhưng huynh ấy đúng là gia quyến của ta a!” Yêu thương nhìn Ứng Nhược Thiên mặt lạnh không nói nên lời: “Thiên ca ca đã sinh ra ba bảo bảo cho ta, huynh ấy là người ta yêu nhất!”
Ứng Nhược Thiên vốn đang ngại ngùng, cảm thấy hơi bực mình, vừa nghe lời tuyên thệ tình yêu thâm tình với mình, trong lòng lại thấy cảm động không thôi, không thèm để ý tới người ngoài nữa, để mặc cho Liễm Diệm ôm ấp hắn.
“Cái gì?” Tả tướng không thể tin vào tai mình, nam nhân sao có thể sinh con?
Liễm Diệm liền đem chuyện Ứng Nhược Thiên là người Oa tộc nói cho ông biết, Liễm Âm cũng từ trong điện đi ra nói với ngoại công, ba hài tử của Liễm Diệm chính là Ứng Nhược Thiên sinh ra.
Tả tướng lúc này mới hoàn toàn tin, vì trong số ba hài tử này, chỉ có Liễm Âm là thành thật nhất, chưa bao giờ nói dối. Nghĩ thầm, hóa ra cũng có chuyện nam nhân sinh con. Trong lòng đã tự nhiên coi Ứng Nhược Thiên là thê tử của Liễm Diệm. Vừa rồi còn thấy Ứng Nhược Thiên có chút không vừa mắt, giờ phút này lại thấy hài tử này thật dễ nhìn, hài tử này sao lại vừa xinh đẹp, vừa có khí chất thế này? Nghe đến chuyện Liễm Diệm nói với ông, Oa tộc nam tử sinh con tựa hồ là một mạng đổi một mạng, cực kỳ nguy hiểm, trong lòng ông chợt thấy xót xa, tiến đến nắm chặt tay Ứng Nhược Thiên: “Thiên nhi à, ngươi vất vả rồi, hôm nào phải đem các bảo bảo đến đây cho lão nhân gia ta xem đó!”
Ứng Nhược Thiên trời sinh tính tình lãnh đạm, lại không quen bị người khác đυ.ng chạm, nhưng giờ phút này lại thấy thật ấm áp, lão nhân hiền từ này hòa ái dễ gần như vậy, tay của ông thật ấm áp. Nhất thời cảm thấy cảm động, cứ nghĩ hắn sẽ không được ông thừa nhận, không ngờ lão nhân lại thấu tình như vậy. Liền khẽ nói: “Tả tướng đại nhân, cám ơn người!”
“Hài tử này, sao lại xưng hô với ngoại công như vậy?” Tả tướng làm mặt giận nói: “Ngươi không muốn coi ta là ngoại công sao?” Nói xong u oán nhìn Ứng Nhược Thiên.
“Ngoại công!” Thấy vẻ mặt thương tâm của Tả tướng, Ứng Nhược Thiên vội sửa lại.
“Ha ha ha! Hảo hảo! Ngoan!” Tả tướng vui vẻ cười lớn, rồi quay sang nói với đứa con đang trầm mặc bên cạnh: “Con có thứ gì làm quà ra mắt cho Thiên nhi không, trên người ta không có thứ gì tốt, sau này sẽ bổ sung sau!”
“Cha, con chỉ đem theo thanh tiểu đoản kiếm, được nung từ Hàn băng huyền thiết thạch, cho Thiên nhi làm tiểu bội sức đi!” Vương Tướng quân hào sảng cười nói: “Thiên nhi, ngươi không được gọi ta là Tướng quân đâu đó, phải gọi ta là cữu cữu!”
Hàn băng huyền thiết thạch là vật chí âm chí hàn hi hữu của nhân gian, rất khó nung, thanh tiểu đoản kiếm này chẳng những được trang trí tinh xảo, còn được khảm mấy viên bảo thạch đen thẫm. Đúng là một bảo vật vô giá. Bảo vật như vậy trên đời không biết bao nhiêu người dám mơ tới được liếc nhìn một cái, giờ phút này cữu cữu của Tiểu hỏa diệm nhi lại đem cho hắn, xem ra họ đều xem hắn là người một nhà rồi! Ứng Nhược Thiên ngại ngùng tiếp nhận trân bảo này, khẽ nói: “Cám ơn cữu cữu!”
Liễm Diệm thấy Ứng Nhược Thiên e lệ như vậy, nước miếng đã muốn tuôn ròng ròng, liền kéo lấy hắn định hôn. Ứng Nhược Thiên nhéo hông của hắn thật mạnh, trừng mắt nhìn hắn, cảnh cáo hắn không được làm bậy trước mặt các trưởng bối! Liễm Diệm đành xụ mặt nhìn hắn, không dám cử động gì nữa.
Tả tướng và Tướng quân thấy hai người nùng tình mật ý, nhất thời cũng có chút ngại ngùng, vội vàng cáo từ bỏ đi, trước khi đi, Tả tướng không quên nói với Ứng Nhược Thiên: “Thiên nhi, rảnh rỗi nhất định phải đến thăm ngoại công a! Đừng quên đem mấy đứa chắt của ta đến!”
“Ngoại công, ta biết rồi!” Ứng Nhược Thiên đỏ mặt cười nói. Tả tướng tươi cười cùng con mình đi xuống, chậm rãi rời khỏi Bàn Long điện.
===============
*
sao gia diệt môn:
tịch thu tài sản, gϊếŧ hết cả nhà