Trạch Nữ Của Anh

Chương 5: Ngốc nghếch

An Khiêm chạy vụt ra khỏi phòng, Bình Yên vội vàng theo anh. Lên boong tàu, mọi người đang nhanh chóng chạy đến vị trí làm nhiệm vụ của mình, tiếng hô hoán ở khắp nơi. Khói bốc lên cao, mọi thứ hỗn loạn. Phía màn đêm, có hai chiếc tàu đang tới gần, An Khiêm không ngừng thực hiện thao tác trên bàn điều khiển. Có người đã giao quyền sở hữu tàu cho địch từ bên trong, bên anh có gián điệp. Tàu lắc mạnh, Bình Yên chao đảo bám chặt lấy cửa phòng điều khiển. Tiếng súng dồn dập truyền đến, An Khiêm ra lệnh:

“Bảo vệ cô ấy.” Bình Yên nhìn anh, cô được một người cao lớn đỡ lấy kéo vào một góc. Tiếng súng ngày càng gần, Bình Yên dõi theo bóng lưng anh. Chuyện này quá vô lý, tại sao vị trí của tàu lại có thể bị lộ? Trong hợp đồng chẳng phải đã ghi rõ ràng không được phép tiết lộ tuyến đường nhận hàng sao? Tiếng súng dừng lại, An Khiêm nhanh chóng cúi đầu, có bom trên tàu.

“Chết tiệt.” Nhưng anh không hề nghĩ rằng bom được đặt rất gần, kính chống đạn không thể chống lại được sức tàn phá quá mạnh mà vỡ tan, những mảnh kính hướng tới chỗ anh. Chưa đến một giây, bóng dáng nhỏ bé yêu kiều đã bao trùm lấy anh, cơ thể ấm áp đang ôm lấy anh, chắn ngang tầm phóng của thủy tinh. Tiếng da thịt bị xé rách ngay gần bên tai, dung dịch đỏ tuôn ra thẫm ướt áo cô. Bình Yên cắn chặt môi, dù đau thấu tim nhưng tay cô vẫn không buông lỏng. Đáy mắt An Khiêm như có một tầng mây bao phủ, anh đỡ lấy cô, đồng thời thay đổi báo động lên mức cao nhất. Con tàu như hung hăng hơn hẳn, trừ vị trí phòng lái bị phá hủy một phần thì còn lại vẫn hoạt động được. Toàn bộ vũ khí đã lê nòng tấn công, những tàu trong đoàn anh cũng đã tập hợp xong, chuẩn bị vào vị trí phản kích.

Không biết đã mê man bao lâu, cơ thể cử động thật khó khăn. Bình Yên mở mắt trong tư thế nằm sấp, cô gắng gượng ngồi dậy. Căn phòng thân quen ở biệt thự Trắng, sao cô đã ở đây rồi? Cô tưởng mình đang ở Thụy Sĩ? Cô khẽ chạm tay vào lưng, hít một ngụm khí lạnh.

“Đừng chạm vào, lại chảy máu thì sao?” An Khiêm nhẹ nhàng nhắc nhở cô.

“Anh không phải làm việc sao?” Bình Yên mơ màng nhìn anh, có lẽ anh không bị thương thì phải?

“Đang là thời gian nghỉ ngơi.” Anh nói. Bình Yên chớp mắt, cô cảm thấy có gì đó lạ lạ, anh hôm nay đặc biệt nhẹ nhàng ấm áp, nói chuyện cũng không lạnh lùng như lúc đầu nữa. Cô vô thức mỉm cười.

“Nằm xuống, đến giờ bôi thuốc rồi.” Nghe vậy, Bình Yên lại nằm xuống tư thế cũ, mặc anh cởi dây áo sau lưng, cô vô cùng đau nhức để có thể tự làm. An Khiêm nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương màu hồng đỏ trên lưng cô, làn da trắng sứ nay lại có vết thương dài thật nổi bật. Anh dịu dàng cố gắng không làm cô bị đau. Bình Yên cảm thấy man mát dễ chịu ở lưng, thở nhẹ thoải mái.

Đột nhiên An Khiêm nói: “Cảm ơn và cũng xin lỗi em.”

“Gì cơ?”

“Cảm ơn em vì đã cứu tôi, xin lỗi vì tôi đã mang nguy hiểm đến cho em.”

“Có sao đâu mà. Tôi thấy cũng...” Bình Yên quay sang phải định nói tiếp thì khựng lại. Chiếc gương lớn gần bên đã phản chiếu toàn bộ khung cảnh kia, anh đang cúi người hôn vào tóc cô, vô cùng dịu dàng, vô cùng tình cảm. Mặt cô nóng lên, anh thế là có ý gì? Sau đó anh cúi xuống thổi nhẹ vết thương cho thuốc mau khô. Cô úp mặt xuống gối, chuyện gì đang xảy ra thế này?

“Trí nhớ của em thế nào rồi?” An Khiêm hỏi cô. Bình Yên trùng xuống, cô vẫn chưa thực sự nhớ ra gì cả, trong mơ không ngừng lặp lại những hình ảnh, tiếng khóc, tiếng hét chói tai. Cô có chút không muốn nhớ lại. Chẳng lẽ anh muốn đuổi cô đi rồi sao?

“Chưa có gì ấn tượng cả. Tôi thế này... có phiền anh không?”

“Không phiền.” Anh thực sự không thấy phiền, có người luôn để ý đến anh, luôn cứu anh lúc nguy cấp, thực sự có chút vui.

“Hợp đồng lúc trước thế nào rồi? Thuận lợi không?”

“Đã giải quyết xong rồi.”

“Hmm... tôi có thể hỏi anh một chút được không?” Bình Yên do dự.

“Được.”

“Tại sao anh lại mang tôi bên người? Tôi mất trí nhớ, cũng không có tài cán, không thể giúp anh được gì. Anh chỉ cần cho tôi xin ít tiền xe để trở về nhà, như vậy chẳng phải anh sẽ dễ chịu hơn sao?” Cô dứt lời liền có chút hối hận, anh phiền muộn cưu mang cô mà lúc này cô lại hỏi như vậy. Bình Yên cắn môi, nếu thực sự anh sẽ làm như cô nói thì sao đây? Đưa tiền rồi đuổi cô đi, cô thấy mình ngu quá. Đáng lẽ không nên hỏi như thế.

“Tôi đã làm em trở nên như thế này. Là tôi nợ em. Nợ mạng sống.” Giọng nói dịu dàng mà khẳng định. Tim Bình Yên run lên, cứ để vậy đi, sống ở đây một thời gian nữa cũng được.

Dưỡng thương hơn nửa tháng, các vết rách trên da cô đã lên da non hồng hồng, có cảm giác hơi ngứa. Cô đi lại trong biệt thự Trắng, vào từng phòng một nhìn ngó lung tung. Đến lúc chân bắt đầu mỏi thì đi đến phòng khác mở tivi xem. Nắng dần trở nên gay gắt hơn, ánh nắng chiếu vào phòng làm cô hơi chói mắt. Đang vươn tay định kéo rèm cửa sổ thì đầu cô chợt nhói một cái, trong đầu cô xuất hiện hình ảnh kì lạ. Một cái bóng đèn màu trắng lơ lửng trước mắt cô, nó đung đưa qua lại, rồi có người xuất hiện che mất ánh sáng. Cô không thể nhìn ra đó là ai, cảm thấy rất quen thuộc. Người đó vung tay lên và đánh thật mạnh vào người cô, tiếp đến là những cái tát thật mạnh đầy đau đớn, hình ảnh rung chuyển, từng cơn đau trong kí ức như dội về hiện tại. Cô ngồi gục xuống sàn la hét dãy dụa, khóc nấc lên.

“Xin đừng, dừng lại đi. Tôi xin các người... dừng lại đi...” An Khiêm đi từ ngoài vào, nhìn cô dãy dụa anh chạy đến giữ hai tay đang tự làm thương mình của cô lại.

“Bình Yên Bình Yên... có tôi ở đây rồi, có tôi ở đây với em rồi.” Bình Yên mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh.

“Bình Yên.” Anh nhẹ giọng gọi cô, cô chỉ nhìn anh mà không phản ứng gì. Anh tiếp tục gọi vài lần, dần dần cô cũng đã bình tĩnh lại đáp lời anh.

“Có chuyện gì vậy?” Anh đỡ cô dậy.

“Kí ức của tôi... tôi có thể nhớ lại được một ít rồi.”