Bảo vệ xông ra, nhiều đứa trẻ bị giật mình tỉnh giấc, giáo viên trực vừa lo dỗ lũ nhỏ vừa bật tất cả đèn lên.
Hồng Diệp bất chợt nhìn về phía Tư Đồ Tinh Hà đang trốn dưới gầm cầu tuột.
Thành Chu ánh mắt hoảng loạn, cả người dần dần mềm oặt.
Người đàn bà vẫn đang la lối.
“Dám giành mất người của ta, Tư Đồ, ta muốn đá vào đít con của ngươi!” Hồng Diệp bĩu môi, vung tay lên giấu Thành Chu đi.
Còn về phần người đàn bà đang la lối kia, nó có nơi thích hợp để đưa cô ả đến.
Bảo vệ nghe thấy tiếng la nên chạy vào vườn, nhưng chỉ bắt gặp Tư Đồ Tinh Hà đang núp dưới chân cầu tuột, còn Vu Hi Lôi lại chẳng thấy đâu.
“Đâu rồi nhỉ?”
“Chẳng biết, rõ ràng em nghe có tiếng la từ đây vọng vào…”
“Người đàn ông đó vào đây bằng cách nào? Có ai nhìn thấy mặt mũi của người đó không?”
“À phải, có thể hỏi đứa bé này.”
“Hỏi nó? Vô dụng thôi, đứa bé này bị tự kỷ nặng, nó không chịu nói chuyện với ai đâu.”
“Đi tìm cô Vu, mọi người chia nhau ra tìm đi!”
Đèn đóm trong nhà trẻ sáng lên, Tư Đồ Tinh Hà bị ép quay về phòng học, vì để đảm bảo an toàn, tất cả cửa nẻo trong phòng đều phải khóa lại, mỗi phòng có ít nhất hai giáo viên trông chừng.
Lần rơi vào không gian khác này, Thành Chu không cảm thấy như bị hồn rời khỏi xác.
Đây là một không gian rất kỳ lạ, đen tối, ẩm ướt, chật hẹp, chìm trong nước, nhưng mang lại cảm giác ấm áp và an toàn.
Nước ở đây lạ lắm, không hề gây ảnh hưởng đến hô hấp của anh.
“Anh đặt tên cho con chưa?”
Ai? Là ai đang nói chuyện? Thành Chu vểnh tai lên nghe ngóng.
Giọng nói hình như truyền qua vách tường, nghe hơi vang nhưng vẫn rõ.
“Sao anh không nói gì cả? Anh không vui vì có đứa con này sao? Chẳng phải anh luôn mong có đứa con này sao? Biết đâu lần này còn là con trai đấy.” Một người phụ nữ trưởng thành đang nói bằng giọng vui như trẻ con.
“Mẹ! Gần đây cổ họng ba không thoải mái lắm, tên bé con đã chọn xong rồi, con gái là Tư Đồ Tinh, con trai là Tư Đồ Tinh Hà.” Lần này là tiếng của một cô gái trẻ.
“Tại sao lại lấy tên Tinh Hà? Chẳng phải chúng ta đã bảo nếu là con trai sẽ đặt tên Tư Đồ Tranh sao?” Giọng người phụ nữ trưởng thành nói.
“Mẹ…”
“À phải? Tranh Tử đâu? Sao mẹ bị bệnh nhập viện mà nó không đến thăm mẹ?”
“Mẹ… Tranh Tử vẫn đang đi làm nhiệm vụ.”
“Vậy hả? Nhưng rõ ràng mẹ nhớ Tranh Tử chết rồi mà?” Giọng người đàn bà trở nên là lạ.
“Mẹ?” Giọng cô gái bắt đầu hoảng hốt.
“Nhưng nếu Tranh Tử chết rồi thì trong bụng mẹ là cái gì? A a a! Tại sao bụng mẹ lại to thế này? Trong đó là thứ gì? Sao lại động đậy? Mau lấy nó ra! Gϊếŧ nó đi! Ba nó ơi, cứu em với, em sợ lắm!”
Giọng nam vừa trầm vừa khàn cuối cùng cũng vang lên, “Không thể lấy nó ra. Bác sĩ bảo sức khỏe em không tốt, lại bốn mươi chín tuổi rồi, nếu trong ba tháng đầu phá đi còn được. Nhưng lúc đấy chúng ta không phát hiện ra, giờ nó đã thành hình, nếu muốn lấy nó ra mà vẫn đảm bảo an toàn cho em rất khó, anh không thể chịu đựng nỗi đau mất em. Anh Tử, em cố lên, qua mấy tháng nữa là ổn thôi, anh xin thề từ nay về sau em sẽ không bao giờ phải nhìn thấy thứ nghiệt chủng này nữa!”
“Không…! Em nhớ ra rồi! Các người đều gạt em! Em, em đã gây ra chuyện ghê tởm đó! Em còn gϊếŧ chết Tranh Tử, chính em bắn phát súng đó! Chính tay em gϊếŧ chết con trai mình! Em đã làm gì thế này… A a a…!!!”
“Mẹ! Đừng mà!”
“Có ai không! Mau tới đây?”
Những người đang nói chuyện là người nhà Tư Đồ?
Anh quay về quá khứ ư?
Không, cảm giác cứ như đang nghe một đoạn ghi âm.
Chỗ này là chỗ nào? Thành Chu nhìn quanh, chợt nảy ra một suy đoán đáng sợ.
“Tranh Tử, mẹ sẽ cho con những gì tốt đẹp nhất, con là đứa con yêu quý của mẹ, mẹ sẽ mãi yêu con…”
“Không! Mày không phải Tranh Tử! Mày là quái vật! Ra đây! Con quái vật kia mày ra đây ngay!”
Thành Chu cảm thấy đau quá. Hình như có người đang đấm anh thật mạnh.
“Tinh Hà? Con có ở đây không?” Thành Chu nhỏ giọng hỏi.
Thành Chu nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào, âm thanh đó như ẩn chứa muôn vàn tủi thân.
Thành Chu chợt thấy nhói lòng.
Đánh đấm, tự ngã, nhảy nhót, thậm chí còn lấy kim đâm, mẹ của Tư Đồ vừa tìm cách tự sát vừa thử đủ mọi cách để gϊếŧ chết đứa bé trong bụng. Nhưng bà vẫn luôn bị nhốt lại nên không thể nào thành công.
Từ lời nói và hành động của mẹ Tư Đồ, Thành Chu tuy không nhìn thấy bà ta nhưng cũng có thể cảm giác được người đàn bà đáng thương này đã phát điên rồi.
Cha Tư Đồ thường xuyên xuất hiện, gần như ngày nào đi làm về ông cũng ghé thăm bà, nhưng dần dà chuyện này trở thành kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho mẹ Tư Đồ. Cuối cùng cha Tư Đồ chỉ có thể đến gần vợ mình sau khi bà chìm vào giấc ngủ.
“Mày không nên xuất hiện! Tại sao mày lại xuất hiện?” Người đàn ông thì thào.
“Tao sẽ xử lý những tên đó, bắt chúng phải trả cái giác không thể tưởng tượng nổi! Nhưng tao phải làm gì với mày đây?”
Người đàn ông đau đớn rêи ɾỉ.
“Mày thật sự không nên xuất hiện! Mày vốn là một sai lầm! Mày khiến tao mất đi con trai, còn cả vợ tao nữa! Nhưng mày lại là… giống nòi của Tranh Tử, mày bảo tao phải đối xử với mày thế nào đây?”
“Mày quá đáng sợ. Anh Tử đối xử với mày như vậy mà mày vẫn cứ ở lỳ trong bụng cô ấy. Mày muốn sống đến mức đó sao? Được! Mày muốn sống tao sẽ cho mày cơ hội!”
Không biết bao lâu sau đó, bầu không gian kín mít đột nhiên bị người ta rạch ra một cái lỗ.
Thành Chu nhìn thấy ánh sáng chung quanh.
Tiếng khóc như tiếng của mèo con vang lên, vô cùng đau đớn, vô cùng yếu ớt, cứ như đứa bé này đã biết nó định sẵn phải đến thế giới này để chịu khổ.
Không có ai cho nó uống sữa mẹ. Lúc nó tưởng như đói chết, cuối cùng cũng có người nhét núʍ ѵú vào miệng nó cho nó uống sữa bột.
Chẳng có bao nhiêu người ẵm bồng nó, những y tá bồng nó chỉ để chuyển nó từ nơi này sang nơi khác mà thôi.
Thị lực và thính lực của trẻ sơ sinh vốn chưa hoàn thiện, nhưng đứa bé này lại nhớ hết tất cả.
Tất cả những gì xảy ra trên mình nó nó đều ghi nhớ!
Vào một ngày nọ, đứa bé rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ cảnh vật chung quanh.
Nó nhìn thấy một dì xinh đẹp. Người dì xinh đẹp với làn tóc gợn sóng ẵm bồng nó, ánh mắt vô cùng dịu dàng, nhưng chỉ lát sau nó lại nghe thấy có tiếng đàn ông trung niên tranh chấp.
“Ba, ba muốn đưa nó đi đâu? Đi tới nơi nào chứ? Dù sao nó cũng là của Tranh Tử…”
“Câm miệng!”
“Ba!”
“Mẹ con không muốn nhìn thấy nó, ba cũng không muốn nhìn thấy nó.”
“Ba, chúng ta hãy nói về một vấn đề thực tế đi. Tranh Tử đã không còn, con đã gả cho người ta, sau này nhà Tư Đồ do ai thừa kế đây? Đứa bé này tuy rằng… Nhưng nó lại là giống nòi của nhà Tư Đồ! Bên ngoại chỉ có mình mẹ, sau này sự nghiệp nhà ngoại do ai thừa kế đây? Tự dưng cho người ngoài đến hưởng sao? Mẹ có đồng ý không? Nhà họ Trịnh có đồng ý không?”
“…Còn con thì sao? Chẳng phải còn có con sao?”
Tư Đồ Dao cười tự giễu, “Tranh Tử đi rồi, Tôn Quốc Hoằng đối xử với con thế nào? Hắn tưởng con không biết hắn nuôi một cô model sao? Nhà họ Tôn vẫn bắt con đẻ, vì sao ư? Con còn không rõ ư? Chúng muốn có con, con không đẻ, Tôn Quốc Hoằng cứ để cô bồ của hắn đẻ cho là được rồi.”
“Cái thằng khốn nạn!” Người đàn ông trung niên nổi giận siết chặt nắm tay, “Sao con không nói cho ba biết sớm! Tại sao không ly hôn với nó?”
“Ba! Con có hoài nghi về cái chết của Tranh Tử. Chuyện ngày hôm đó không thể nào không dính líu đến nhà họ Tôn. Hiện tại con không thể ly hôn với hắn, con phải điều tra rõ chuyện này rồi bắt chúng phải trắng tay!”
“Ba không cần con phải làm những chuyện này! Con gái nhà Tư Đồ chúng ta không cần phải…”
“Ba! Con còn có lý do của con! Ba không hiểu đâu! Con không thể để Tôn Quốc Hoằng sống vui vẻ, nếu con ly hôn với hắn, hắn có thể đường đường chính chính rước một ả khác vào nhà, con chẳng thể làm gì hắn, cũng không trả thù được, con không cam lòng ba biết không!”
“Con muốn làm gì?”
“Con tự có tính toán của con, ba, ba đừng hỏi nữa.”
“Không được, ngày mai con quay về nhà ngay cho ba, thằng khốn nạn Tôn Quốc Hoằng, còn lão già của nó nữa, ba sẽ không bỏ qua cho bất cứ một ai!”
“Ba! Chuyện của con ba đừng lo nữa! Ba cứ chăm sóc tốt cho mẹ là được rồi. Còn nữa, đứa bé này nếu ba không muốn nhận nó thì đợi sau khi con ly hôn, con sẽ làm mẹ nó.”
Người đàn ông trung niên lắc đầu, “Không ích gì đâu, đã có người tung tin này ra, bây giờ ai có tai có mắt đều biết thằng bé này từ đâu ra thôi. Tiểu Dao, nó là tai tiếng, là tai tiếng đáng sợ nhất, từ ngày nó ra đời là con đường thăng tiến của ba đã chấm dứt. Ông ngoại con cũng không bao giờ để nó thừa kế nhà họ Trịnh.”
Tư Đồ Dao vừa giận vừa đau lòng, cô gào lên: “Thế thì làm thế nào? Gϊếŧ chết nó ư?”
Nhà Tư Đồ đương nhiên không gϊếŧ chết nó, họ chỉ đưa nó đến nhà trẻ nội trú.
Tư Đồ Tinh Hà bấy giờ chỉ mới một tuổi, trở thành đứa bé nhỏ tuổi nhất trong nhà trẻ. Nếu chẳng phải nhà Tư Đồ giao nhiều tiền và bày tỏ không bắt họ phải chịu trách nhiệm, nhà trẻ Tim Hồng làm sao dám nhận đứa bé này.
Chẳng bao lâu sau, một cô giáo có bằng chuyên gia dinh dưỡng đến làm ở nhà trẻ, họ Vu, tên Hi Lôi.
Sau khi Vu Hi Lôi đến được vài hôm, Tư Đồ Tinh Hà xưa nay tuy gầy gò nhưng khỏe mạnh lại bắt đầu sinh bệnh, không phải bệnh nặng gì, chẳng qua trông không được tươi tỉnh, cứ hết rồi lại khỏi, khỏi rồi lại hết, cuối cùng biến thành cái “siêu thuốc” nhỏ của nhà trẻ.
Tư Đồ Dao ban đầu đến thăm rất thường xuyên, lần nào Tư Đồ Dao đến, Vu Hi Lôi đều cố ý tránh mặt nên hai người không gặp nhau.
Dần dà, số lần Tư Đồ Dao xuất hiện vơi đi, còn Vu Hi Lôi lại trở thành giáo viên thường xuyên xuất hiện bên cạnh Tư Đồ Tinh Hà nhất.
Trong ba năm rưỡi, đứa bé ngày nào cũng phải chịu sự giày vò về mặt tinh thần của cô ả.
Tiểu Tinh Hà bắt đầu nằm mơ, nó mơ thấy người cha chưa bao giờ gặp mặt của nó giống hệt như những anh hùng trong truyện cô giáo kể, sẽ cưỡi ngựa tốt hoặc láy máy bay đến đưa nó thoát khỏi trại giam mang tên nhà trẻ Tim Hồng này.
Nhưng hết ngày này sang ngày khác, thứ nó đợi được chỉ là thất vọng.
Nó từng thử chạy khỏi nhà trẻ, nhưng lần xa nhất cũng chỉ tới được cửa rồi bị bảo vệ bắt lại.
Hôm đó nó bị cô giáo cấm túc, nó nghe thấy người tên Vu Hi Lôi đề nghị cô giáo đang tức điên lên của nó rằng hãy nhốt nó vào tủ.
Cái tủ đó vừa nhỏ lại vừa tối, nó nằm co quắp trong đó, có đói cũng chẳng ai hay, có khát cũng chỉ liếʍ nước miếng của mình, nó có đái dầm cũng thế, không một người nào chăm sóc cho nó, cứ như nó đã bị cả thế giới bỏ quên.
Đến khi được đưa ra khỏi tủ, nó nằm dài trên đất chẳng thể động đậy, nhưng nó rất vui, vì cuối cùng nó đã tìm được cách rời khỏi nhà tù này rồi.
Lúc được “ra ngoài chơi”, Tiểu Tinh Hà gặp được hai người bạn nó cảm thấy rất thân mật.
Nó rủ hai người này cùng đi chơi với nó, nhưng chẳng ai quan tâm, cũng không thể nào bảo họ rời khỏi nơi ở của họ.
Nhưng Tiểu Tinh Hà đến tìm họ hết lần này đến lần khác, cuối cùng đã khiến hai người này cảm động, ba người hợp lại thành một. Họ ra ngoài chơi với nhau rất lâu, một trong hai người lại bảo với Tinh Hà rằng có trò còn vui hơn, hơn nữa còn dạy dỗ lũ người dám ăn hϊếp nó.
Thành Chu đã nhận ra hồn mình lại rời khỏi xác.
Chẳng phải lần trước bọn Hồng Diệp từng bảo linh hồn và thân thể của anh đã bị cưỡng chế trói buộc với nhau sao? Lẽ nào vấn đề này đã được giải quyết? Giải quyết hồi nào? Tại sao anh chẳng hay biết gì cả?
Thôi được rồi, tạm gác vấn đề này qua một bên, hình như anh tìm thấy Tư Đồ Tinh Hà.
Thằng bé đang đứng cách đó không xa nhìn anh.
“Ba?”
“Hơ…”
“Hắn không phải ba ngươi đâu nhá! Hắn là ba của ta!” Một thằng bé bá đạo đột nhiên nhảy ra, chống nạnh đứng trước mặt Thành Chu và hung hăng trừng mắt Tư Đồ Tinh Hà.
“Cậu là ai?”
“Ta là đại ma vương Hồng Diệp!”
Thành Chu đang định kéo Hồng Diệp lại để nó không ăn hϊếp bạn nhỏ kia, nhưng nghe xong câu đó chợt khựng lại. Cuốn sách dạy tâm lý trẻ em nói gì nhỉ? Con nít có cách giao tiếp của con nít, vào lúc này đừng nên nhúng tay vào vẫn hơn.
“Đại ma vương Hồng Diệp?” Tiểu Tinh Hà lặp lại lần nữa.
“Đúng!”
“Vậy tớ là ai?” Tiểu Tinh Hà ở đây không tự kỷ như bên ngoài, có lẽ ở nơi này nó cảm giác an toàn và thoải mái hơn chăng?
“Ngươi ấy à…” Tròng mắt Hồng Diệp đảo tròn, “Nể mặt Tư Đồ, ta phong cho ngươi làm tiểu ma tôn Tinh Hà nhé.”
“Tớ là tiểu ma tôn Tinh Hà? Vậy tớ làm được những gì? Có đánh người xấu được không?”
Hồng Diệp khoanh tay trước ngực, dẫn dắt nó: “Ngươi có biết ma tôn là thứ gì không?”
Tiểu Tinh Hà thật thà lắc đầu.
“Ma tôn chính là kẻ cầm đầu một lũ khốn nạn! Chúng có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần chúng thích là được.”
“Ê ê ê!” Thành Chu vừa nghe con trai dạy hư con nhà người ta liền vội nhảy ra ngăn cản.
“Ba nè ba cứ đứng yên ở đó đi! Chỗ này không có việc của ba. Con còn chưa tính sổ với ba đấy, bị người ta dụ là chạy theo ngay!” Hồng Diệp giận dỗi nói.
Trong mắt Tiểu Tinh Hà ánh lên sự ngưỡng mộ, cậu bạn nhỏ trước mặt nó cừ quá, dám nói chuyện với ba mình như vậy.
“Ngươi, qua đây.” Hồng Diệp ngoắc tay gọi Tiểu Tinh Hà.
Tiểu Tinh Hà ngoan ngoãn đi qua, đây là lần đầu tiên nó gặp được một người “bạn tốt” xấp xỉ tuổi nó.
“Tinh thần của thằng nhóc nhà ngươi có gì là lạ, có lẽ trời sinh quá mạnh, còn cô đọng và lợi hại hơn cả đám quỷ già tu luyện lâu năm. Tư Đồ chết chưa được bao lâu mà cũng lợi hại như vậy, có lẽ cũng vì linh hồn của hắn mạnh hơn người thường. Là di truyền của gia đình ngươi sao?”
Tiểu Tinh Hà chẳng hiểu gì cả.
“Chẳng phải ngươi hận cái cô giáo họ Vu lắm sao?”
Tiểu Tinh Hà gật đầu thật mạnh.
“Chúc mừng ngươi, vì trong tiềm thức ngươi đã ghi lại ấn tượng quá sâu đậm nên chỉ cần tìm đúng dịp để kí©ɧ ŧɧí©ɧ, người đàn bà đó sẽ bị cắt cổ chết như ngươi từng hù dọa ả.”
“Hả?” Thành Chu cả kinh.
Hồng Diệp trừng mắt anh, “Người lớn không được nói leo!”
Tiểu Tinh Hà cũng nghiêm túc gật đầu với Thành Chu, “Chú đừng nói chuyện.”
Thằng quỷ con, mới rồi còn gọi chú đây là ba đấy nhé. Thành Chu trong lòng tự thấy chua xót, địa vị của Hồng Diệp lại cao hơn anh rồi.
“Nè, ngươi có muốn gặp ba ruột của ngươi không?” Hồng Diệp chọt vào gương mặt bé nhỏ của Tiểu Tinh Hà.
Tiểu Tinh Hà che mặt, quay đầu nhìn sang Thành Chu.
Hồng Diệp bực mình chọt nó thêm cái nữa, “Ổng không phải là ba ngươi! Tư Đồ mới là ba của ngươi!”
“Ba của tớ không cần tớ nữa rồi…”
“Ai bảo?” Thành Chu lập tức phản bác, sau đó llờ đi ánh mắt hung hăng của con trai để nói thật nhanh: “Ba con yêu thương con lắm, chẳng qua mấy năm nay ba con phải đi công tác ở một nơi rất xa và rất nguy hiểm. Nơi đó lại không có điện thoại, mà dù có cũng không có tín hiệu. Nhưng anh ấy nghe được chuyện con bị ăn hϊếp thì liền mạng trốn ra để chạy về bảo vệ con đấy.”
“…Thật không ạ? Đâu có phải ba không cần con đúng không? Nhưng mà…”
“Không được tin bất cứ lời nào người đàn bà đó nói với con! Họ đều là kẻ thù của nhà Tư Đồ, cô ả đến để giày vò con, nhưng cô ả lại sợ ba con lắm. Ba con mà tới là cô ả phải khóc lóc quỳ xuống van lơn ngay, tin chú đi, ba con nhất định đập cho cô ả tè ra quần!”
Khóe miệng Tiểu Tinh Hà giật nhẹ như muốn cười, nhưng lại không biết cười là như thế nào.
“Đi thôi, chú dắt con đi tìm ba.” Thành Chu chìa tay ra.
Tiểu Tinh Hà hơi chần chừ nhưng vẫn đi đến nắm tay Thành Chu.
Hồng Diệp tức anh ách, “Hai người đi đi, không có ta dẫn đường, ta xem các người đi tới được đâu!”
“Đại ma vương.”
“Cái gì?”
“Ba cậu trả cho cậu nè, cậu dẫn tớ đi tìm ba tớ đi!”
Thành Chu bị tiểu ma tôn Tinh Hà giao vào tay đại ma vương Hồng Diệp.
Thành Chu dở khóc dở cười.
Hồng Diệp lên mặt ừ một tiếng, lập tức nắm lấy tay ông già nhà nó, một tay còn lại để chỉ đường và nói đầy vẻ đắc ý: “Được thôi, bây giờ ta dẫn ngươi đi.”
Hồng Diệp đang định dẫn hai người đi tìm Tư Đồ nhưng bất chợt ngừng lại.
Thằng quỷ nhỏ này không biết lại nảy ra ý đồ xấu xa gì, nó cười hắc hắc rồi bảo với Tiểu Tinh Hà: “Chúng ta mang thân xác của ngươi đi cùng để dọa chết chúng.”
“Được!” Tiểu Tinh Hà vốn chẳng có thiện cảm gì với tất cả mọi người trong nhà trẻ, người duy nhất đối xử tốt với nó là cô Trương Lan cũng bị đuổi đi, nó không rõ “dọa chết” có nghĩa là gì, nhưng nếu dọa được cho Vu Hi Lôi buổi tối không dám tắt đèn như nó từng bị thì nó sẽ vui lắm.
“Làm vậy không tốt cho lắm nhỉ?” Anh chàng người lớn Thành Chu cố gắng giữ chút đạo đức đi khuyên can các bạn nhỏ sắp đùa dai.
Hồng Diệp chỉ nói một câu đã khiến Thành Chu phải đồng ý với quyết định của nó, nó nói: “Có người đến nhà trẻ rồi, để thân thể của Tư Đồ Tinh Hà ở đây nguy hiểm lắm.”