“…” Tư Đồ đứng sờ sờ trong phòng cả mười giây mà chẳng ai thèm chú ý đến anh ta.
Không, ít nhất có một người chắc chắn biết Tư Đồ đã tới nhưng rõ ràng xem như anh ta không tồn tại.
Sát khí từ Tư Đồ tỏa ra!
“Soạt!” Người có phản ứng đầu tiên là Phong Thu, gã ngoay ngoắt lại rút dao găm ra chỉa thẳng vào Tư Đồ.
Tốc độ của Triệu Cảm cũng không chậm, gã theo bản năng ấn vào bàn lấy đà nhảy đến gần Thành Chu và Hồng Diệp.
Một người đối kháng, một người bảo vệ người vô tội. Cách tổ đội của hai người là phối hợp kiểu tiêu chuẩn nhất.
Nhưng đúng vào lúc Triệu Cảm nhảy tới, chiếc ghế dưới mông Thành Chu tự động bay ngược về sau đến sát tường, còn có một luồng sức mạnh đẩy nhẹ Triệu Cảm một cái.
Triệu Cảm chụp vào khoảng không, quỳ một chân trên đất nhìn hai cha con Thành Chu đã di chuyển tới mép tường bằng ánh mắt kinh dị.
Thành Chu cũng ngạc nhiên nhưng lập tức nhìn sang con trai.
Hồng Diệp mỉm cười vẫy tay với Tư Đồ.
“Í? Tư Đồ anh đến rồi à? Anh đến hồi nào thế?” Thành Chu bấy giờ mới phát hiện ra Tư Đồ.
Tư Đồ… khẽ giật khóe miệng, thu hồi sát khí và giơ ngón cái lên với Phong Thu.
Phong Thu cảm giác sát khí biến mất, vừa đề phòng vừa thán phục bảo: “Người anh em cừ lắm, vào khi nào mà chúng tôi chẳng phát hiện tí gì.”
Hơn nữa đối phương có thể tỏa và thu sát khí một cách đơn giản khiến Phong Thu kinh ngạc. Không cần phải nói, vị này chắc chắn là một nhân vật chẳng phải hạng vừa, nhưng thuộc ngành nghề nào nhỉ? Đặc công? Đặc chủng? Sát thủ? Hay cũng hành nghề đặc biệt như hai vị kia?
“Xuyên tường đi vào.” Tư Đồ cười đáp rồi chẳng thèm để ý vẻ mặt đơ ra của Phong Thu, chỉ hỏi Hồng Diệp: “Lão đại, ngài nhìn thấy hết rồi đúng không?”
Hồng Diệp chớp mắt, “Nhìn thấy cái gì?”
Tư Đồ cười khổ: “Ngài đừng trêu chọc kẻ hèn này nữa được không? Tôi đang buồn não cả ruột đây nè.”
“Ta thấy mấy hôm nay sức mạnh của ngươi tăng mạnh, cứ tưởng ngươi đang vui lắm chứ.” Nụ cười của Hồng Diệp không mảy may thay đổi, nó ngoan ngoãn ngồi trong lòng ông già nhà nó.
“Tôi thà rằng không có nó.”
“Sát khí của thứ đó không dễ giải trừ, cách đơn giản nhất là tiêu diệt tận gốc.”
Tư Đồ lập tức phản đối: “Không được.”
Phong Thu và Triệu Cảm nghe chẳng hiểu gì nhưng cũng không dám tùy tiện chen lời, Triệu Cảm đứng dậy, lặng lẽ đi vòng qua bàn quay về chỗ ngồi ban đầu.
Thật ra vào lúc này hai người nên nói lời tạm biệt là vừa, thế nhưng… Tò mò quá thể! Ai lại đi bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc với “thế giới bên kia” cơ chứ? Huống hồ lá gan của hai anh chàng này cũng lớn lắm.
Phong Thu cất dao găm vào, ôm quyền chào Tư Đồ rồi kéo ghế ngồi xuống.
Thấy ai nấy đều đã an toạn, Tư Đồ phất tay, chiếc ghế vốn thuộc về Hồng Diệp tự động bay đến một góc bàn để anh ta ngồi xuống.
Phong Thu và Triệu Cảm tròn mắt nhìn chiếc ghế bay lơ lửng đến trước mặt Tư Đồ, mặt lại đờ ra.
Má ơi! Được thấy chiêu điều khiển đồ vật bằng suy nghĩ hàng thật giá thật!
Thành Chu lại không khoa trương như vậy, anh đứng dậy bồng con lên rồi dùng tay kéo ghế về chỗ cũ, sau đó ngồi xuống bắt đầu hỏi chuyện: “Thứ mà hai người nhắc đến là cái gì? Bóng trắng ấy hả? Bóng trắng đó có quan hệ gì với Tư Đồ? Tư Đồ anh có biết cái bóng đó là thứ gì không? Còn nữa, Đỗ Uy còn sống hay đã chết thế?”
Tư Đồ chống tay lên bàn, tay huơ lên như đang nhấn chuông, “Hôm nay ngài mời ạ? Tôi ăn thêm chút nhé.”
Thành Chu: “…Không cần khách sáo.”
“Tôi gọi Hà Sinh tới luôn nhé, chứ để cậu ấy ở nhà thì tội quá.”
“Đóng hộp mang về được mà.” Hồng Diệp đề nghị.
Thành Chu đã gọi vào linh bài trên cổ tay, sau đó nghiêm túc hỏi: “Tôn Quốc Hoằng còn ở trong căn phòng đó không? Còn sống hay đã chết?”
Tư Đồ đáp: “Còn sống, đang giao lưu thân mật với đám cô hồn dã quỷ.”
“Tốt lắm. Các người cứ đợi ở đây, tôi đi một chút rồi về.” Thành Chu đứng dậy, đặt con trai lên ghế.
“Ba ơi ba đi đòi tiền í hả? Con đề nghị ba đợi thêm tí xíu đi, giờ vẫn chưa phải là cơ hội tốt nhất đâu.”
Nghe con nói thế, Thành Chu lập tức ngoan ngoãn quay lại bồng nó lại ngồi vào chỗ cũ.
Phong Thu và Triệu Cảm cùng 囧囧.
Quả nhiên thần tiên vẫn phải ăn khói lửa của nhân gian. Thảo nào bà con vào chùa miếu đều phải thắp hương cúng bái.
Hà Sinh đến còn nhanh hơn cả nhân viên phục vụ, tội nghiệp cho hai anh chàng Phong, Triệu vốn là quân nhân ưu tú thần kinh thép, mới cố gắng bình tĩnh xong lại phải chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ lần nữa.
“Ôi chao, tối nay phát tài rồi hả? Sao mọi người chẳng ai về nhà ăn cơm hết? Còn gọi em tới nữa?” Theo tiếng cười hiền hòa, Hà Sinh lướt qua song cửa ở ban công vào trong.
“Ấy!” Hà Sinh, Phong Thu, Triệu Cảm cả ba đồng thời kêu lên thành tiếng.
Hà Sinh không ngờ bên trong còn có người khác, vì Thành Chu là người gọi cậu, mà giọng anh cũng bình thường nên trước khi vào cậu chả buồn kiểm tra xem bên trong có người hay không.
Vì vậy Hà Sinh mới bị giật mình, còn Phong Thu và Triệu Cảm lại được mở mang tầm mắt.
Ban nãy Tư Đồ nói mình đi xuyên qua tường để vào nhưng không ai nhìn thấy kịp.
Còn vị này… Hai người đầu tiên là nghe thấy tiếng nói, sau đó tận mắt chứng kiến đối phương từ bên ngoài khung cửa sổ khép chặt đi vào bên trong!
“Đi xuyên qua hả?” Triệu Cảm hỏi Phong Thu.
Phong Thu gật đầu, “Ừ, tao nhìn thấy mà, đi xuyên qua đó.”
“Thần tiên à nha!” Hai người cùng nhìn Hà Sinh bằng ánh mắt kính ngưỡng.
Hà Sinh ngơ ngác nhìn Thành Chu và Hồng Diệp, rồi lại nhìn Tư Đồ, thấy họ không có phản ứng gì. Trông Triệu Cảm và Phong Thu cũng thân thiện, cậu bèn mỉm cười với hai người và nói thật: “Tôi không phải thần tiên, tôi là ma.”
Tư Đồ phì cười thành tiếng, tâm trạng chợt vui vẻ hơn nhiều.
Thành Chu cũng cười, Hà Sinh đúng là thật thà nhất nhà.
Phong Thu Triệu Cảm không dám tin, “Cậu là ma? Sao lại thế được? Ma có cơ thể à?”
“Tu luyện là có thôi, chẳng qua chỉ là tập hợp vật chất lại với nhau.” Thấy mọi người đều ngồi xuống, Hà Sinh cũng kéo một chiếc ghế trống ngồi ở đầu bên kia chiếc bàn.
Nhân viên phục vụ đến rồi, Tư Đồ quả nhiên không khách sáo, anh ta chọn cả đống món đủ cho năm người ăn.
Hà Sinh là người tiết kiệm, cậu chọn đại một món cháo rẻ nhất.
Kết quả khiến cho kẻ mời khách là Thành Chu không chịu nổi đành chọn luôn cho cậu món bò bít-tết đắt nhất, sau đó gọi thêm nước uống và bánh ngọt cho mọi người.
Hồng Diệp muốn ăn thêm một ly kem nhưng bị bố Thành lấy lý do sợ đau bụng không cho gọi, đổi sang một đĩa sushi.
Hà Sinh thái độ hiền hòa, hai người Phong Thu dù biết đối phương là ma cũng không thấy có gì khó chấp nhận, ngược lại còn rất có hảo cảm với cậu.
Còn Tư Đồ tuy đã thu lại sát khí nhưng vẫn khiến hai người âm thầm cảnh giác, cứ cảm thấy vị này không phải thứ hiền lành – Hai người còn chưa biết Tư Đồ cũng là quỷ.
“Ma quỷ cũng ăn uống được à?” Triệu Cảm thấy Hà Sinh ăn uống như người bình thường thì lấy làm lạ hỏi.
“Trước đây không được, nhưng sau khi có thân thể thì được.” Hà Sinh dễ dãi đáp.
“Vậy chứ bây giờ cậu có gì khác với người bình thường?” Triệu Cảm lại hỏi.
Hà Sinh cười bảo: “Đúng là chẳng khác gì lắm.”
“Không, có khác đấy, các người có thể làm được những chuyện người thường không làm được.” Phong Thu nói.
Đúng, vì vậy tất cả ma quỷ đều muốn mạnh lên, cũng vì vậy mà Hồng Diệp sức mạnh khó đoán lại xem một Thành Chu tầm thường như châu báu. Hà Sinh ngại ngùng cười nhưng không nói tiếp.
“Các người hâm mộ lắm sao?” Tư Đồ cười vô cùng dịu dàng nhưng lời nói lại như ác ma muốn dụ dỗ người ta xuống địa ngục, “Nếu muốn hai người có thể biến thành ma quỷ trước, sau đó từ từ trở nên như Hà Sinh vậy, hai người có đồng ý không?”
Cả hai lập tức lắc đầu như trống bỏi.
“E hèm, Tư Đồ, anh còn chưa trả lời mấy câu tôi hỏi hồi nãy.” Thấy Tư Đồ ăn hϊếp hai vị cựu quân nhân, Thành Chu cố gắng lái sang chuyện khác.
“Câu hỏi nào? À, ý ngài là bóng trắng ấy hả?”
Phong Thu thầm kéo Triệu Cảm, ngắt lời Tư Đồ: “Ngại quá, giờ không còn sớm nữa, các vị còn có việc cần bàn, vậy chúng tôi không làm phiễn nữa, lần sau nhất định phải cho chúng tôi có cơ hội mời cơm các vị nhé. Thầy Thành, nếu anh không ngại có thể cho bọn tôi số điện thoại không? Nếu không tiện cũng không sao.”
“Tiện, sao lại không tiện chứ?” Thành Chu lập tức nói số điện thoại của mình ra.
Phong Thu nghiêm túc lưu số của anh lại, rồi gửi số mình qua, cuối cùng chắp tay nói: “Tối nay được quen biết các vị là niềm vinh dự của chúng tôi. Cảm ơn các vị đã giúp chúng tôi thoát khỏi vũng bùn kia, chúng tôi vô cùng biết ơn. Tạm biệt!”
“Khoan đã!” Tư Đồ đột nhiên gọi hai người lại rồi hỏi: “Công ty vệ sĩ của các người có phải tên Tranh Vanh không? Ông chủ là quân nhân xuất ngũ đã lâu tên Tập Vanh?”
Phong Thu vừa nghe thì lập tức hỏi ngay: “Anh quen anh Vanh?”
Tư Đồ im lặng một lúc rồi gật đầu, “Quen, ông ấy là thầy của tôi.”
“Cái gì? Anh Vanh là thầy của anh? Tôi nhớ anh Vanh từng nói anh ấy từng nhận một học trò.” Triệu Cảm cả kinh nói.
“Chính là tôi.”
“Anh là Tiểu Tranh Tử? Không thể nào! Rõ ràng tôi nghe nói Tiểu Tranh Tử đã hi sinh… Ôi má ơi!” Triệu Cảm đang nói giữa chừng mặt đã trắng bệch.
Phong Thu cười khổ, “Người anh em à, anh cũng là… loại đó?”
“Ừ, giống Hà Sinh vậy đó.”
Phong Thu, Triệu Cảm đồng loạt nuốt nước miếng. Ặc! Có nên hỏi luôn hai vị một lớn một nhỏ kia là người hay ma quỷ không? Đừng nói trong căn phòng này, ngoài họ ra những kẻ còn lại đều chẳng ai còn sống nha?
“Anh Tranh, sao anh lại biến thành thế này?”
Hai người Phong Thu tuy từng nghe Tập Vanh nhắc tới cậu học trò Tiểu Tranh Tử nhưng không biết tên thật của kẻ nọ, cũng không biết lai lịch của đối phương. Mỗi lần có người nhắc tới cậu học trò này với ông ta, ông ta đều tỏ ra thương tâm quá độ khiến không ai còn dám nhắc nữa. Dần dà chẳng người nào biết về cậu học trò kia nữa.
Nhưng từ tuổi tác trong quân đội của Tập Tranh và thời gian ông ta nhận đệ tử có thể đoán được tuổi của cậu học trò này lớn hơn hai người một chút, vì vậy gọi “anh Tranh” cũng không phải thiệt thòi gì.
Triệu Cảm nhịn không được bèn hỏi: “Nghe nói anh hi sinh vì nhiệm vụ? Thế…”
Lúc anh chết có cảm giác gì? Sau khi biến thành ma quỷ thì sao? Trên đời này thật sự có địa phủ và diêm vương ư? Ma quỷ phải làm cách nào để được ở lại nhân gian?
Triệu Cảm nghi ngờ ngập bụng, nhưng kinh ngạc thì có đấy, song vẫn giữ được bình tĩnh không hỏi cả tràng như trong suy nghĩ. Tuy nhiên gã biết Phong Thu cũng hiếu kỳ y như gã.
Thành Chu cũng ngạc nhiên xen lẫn tò mò, không ngờ Tư Đồ và hai anh chàng vệ sĩ kia lại có quan hệ, ông chủ của họ còn là thầy của Tư Đồ!
“Tư Đồ, anh là quân nhân à?” Thành Chu thấy Tư Đồ vô cùng đáng nể.
Với những chiến sĩ tham gia quân đội giữ gìn kỷ luật, anh xưa nay luôn có hảo cảm. Đây cũng là nguyên nhân Hồng Diệp dù sai cô hồn đi quấy phá Tôn, Đỗ nhưng không động chạm tới họ – Vì Thành Chu không cho phép.
“Nói ra dài lắm, mọi người ngồi xuống nói chuyện.” Tư Đồ không trả lời thẳng mà ra hiệu cho Phong, Triệu ngồi xuống rồi rót trà cho họ.