Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lý Nguyên lần này đến Nam Cảng, là dùng xe nhà hiệu Cadillac (1), Lăng Tử Hàn bị ôm đặt vào ghế sau, Lý Nguyên bước vào ngồi bên cạnh.
Lăng Tử Hàn cuộn tròn thân mình lại, vẫn không dám nhìn ông.
Lý Nguyên cười cười, nhẹ nhàng nói với cậu: “Cậu ngủ một chút đi, không cần sợ, muốn cái gì cứ nói, trong xe thức ăn nước uống đều có, nếu muốn cũng có thể xem TV hay phim cũng được.”
Lăng Tử Hàn vẫn không hé miệng nói tiếng nào.
Lý Nguyên cũng không giận, liền đưa tay lấy chiếc vi tính nhỏ trong ngăn kéo trên xe ra, tập trung tinh thần mà xem văn kiện.
Xe nổ máy bắt đầu chạy, nhưng lại rất yên tĩnh. Máy điều hòa trong xe điều chỉnh chế độ mát lạnh, còn tỏa ra mùi hương cỏ thoang thoảng.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Tử Hàn liền buồn ngủ.
Lý Nguyên xử lý xong công sự, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cậu.
Ra cậu bé đã ngủ gật trên ghế. So với lần đầu tiên gặp tại Khê La, chỉ mới có ba ngày, giờ mặt cậu đã gầy hóp vào, cả người trông lại càng thêm bình lặng, lúc ngủ say, ngay cả tiếng hít thở dường như cũng không thể nghe thấy, cảm giác được sự yếu đuối đến đáng sợ.
Lý Nguyên nhìn cậu không chuyển mắt, khóe miệng dần dần hiện lên một nụ cười. Lúc trước ông luôn một mình ngồi tại ghế sau, cũng không cảm thấy có gì bất ổn, lúc này có thêm một người ngồi cùng, dù là đang ngủ say, trong lòng ông bất giác cũng có chút gì đó thỏa mãn cùng yêu thương. Trên người thiếu niên này luôn tỏa ra một khí chất, khiến cho những người ở bên cậu luôn cảm thấy an tâm.
Ông vẫn cứ nhìn cậu như thế, vẫn không có bất kì động tĩnh nào khác. Dường như là sợ quấy nhiễu cậu thiếu niên kia.
Đến tận khi xe dừng xe ngay trước biệt thự, do xe đột ngột thắng lại khiến cho Lăng Tử Hàn giật mình tỉnh giấc, hơi hơi mở mắt, trong lúc nhất thời lại không biết mình đang ở đâu.
Lý Nguyên cười cười, liền đẩy cửa đi ra ngoài trước.
Một vệ sĩ của ông tiến đến, ôm Lăng Tử Hàn ra ngoài, đưa vào nhà, trực tiếp đưa đến một gian phòng ngủ dành cho khách rộng thênh thang trên lầu hai.
Có bác sĩ cùng y tá đã chờ sẵn tại đó, không nói gì liền tiến lại phía cậu tiến hành kiểm tra toàn diện.
Chờ bọn họ rời khỏi đó, trong phòng liền an tĩnh trở lại, trên mặt Lăng Tử Hàn liền biểu hiện thái độ cam chịu số phận một cách tiêu cực, đơn giản đắp chăn lại nằm ngủ.
Lý Nguyên vẫn không xuất hiện, cho đến lúc ăn tối vẫn không thấy ông ta, chỉ có mấy người hầu liên tục chạy lăng xăng hầu hạ Lăng Tử Hàn, bưng lên rất nhiều thức ăn thơm ngon.
Hành động của cậu quả thật gặp nhiều bất tiện, chỉ đi lại tập tễnh trở lại phòng mình, nằm ở trên giường xem TV, được một chút, đã ngủ thϊếp đi.
Cứ như vậy vài ngày lặng lẽ trôi qua, tinh thần của cậu dường như cũng dần khá hơn, lúc này mới đi ra khỏi phòng.
Giờ đang vào chiều, dương quang rọi khắp nơi, trong vườn nhiều loại hoa nở rộ, tựa như một tràn gấm hoa. Hiện tại tuy là tháng một, nhưng B quốc nằm tại vùng nhiệt đới, khí hậu vô cùng ấm áp.
Lăng Tử Hàn chậm rãi đi ra cửa chính, đứng ngay trong vườn, nét mặt có vẻ chán nản.
Lúc đó Lý Nguyên trên chiếc Mercedes chống đạn tiến vào trong, liếc mắt liền nhìn thấy một thiếu niên đang bước dạo trên con đường mòn trong vườn hoa. Thân người cao gầy của cậu có vẻ vô cùng đơn bạc, bước từng bước chậm rãi đi trên đường mòn dưới ánh chiều, nhìn từ hoa này đến hoa khác, trông qua có vẻ rất buồn chán.
Lý Nguyên cười rộ lên, gõ tay xuống ghế. Tài xế lập tức ngừng xe. Ông đẩy cửa xe bước xuống, đi về phía Lăng Tử Hàn.
Cậu thiếu niên đang trông trạng thái hồn lơ lửng tận đâu đâu, cho đến tận khi ông ấy đi đến trước mặt, mới nhận ra, không khỏi càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn ông, trong ánh mắt tràn đầy hoảng hốt, thì thào nói: “Chú … chú Nguyên … Cháu … Đi ra … Đi một chút …”
Lý Nguyên cười gật đầu: “Uhm, rất chán sao? Thân thể thế nào rồi?”
“Khá!” Lăng Tử Hàn hạ tầm mắt, một lát mới cố lấy dũng khí, cố gắng nói trôi chảy. “Chú Nguyên, cháu… có thể lên mạng được không?”
“Đương nhiên có thể.” Lý Nguyên nhanh chóng đáp ứng, vô cùng sảng khoái. “Mấy ngày nay tôi muốn cậu tĩnh dưỡng cho khỏe, nên mới không bố trí. Như vậy đi, hôm nay tôi gọi người đem máy tính đến phòng của cậu, cậu muốn dùng máy để bàn hay laptop.”
“Cái nào cũng được, cháu không quan tâm lắm đến vấn đề này.” Lăng Tử Hàn nghe được cậu có thể lên mạng chơi, nét mặt cũng thể hiện sự vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Lý Nguyên cùng cậu ăn cơm chiều, thấy cậu câu nệ, ăn rất ít, liền quan tâm mà nói: “Cậu bây giờ còn nhỏ, cũng đang trong giai đoạn phát triển, cần ăn nhiều một chút.”
Lăng Tử Hàn gật đầu, nghe lời ăn thêm nửa chén cơm.
Lý Nguyên thoả mãn mà dặn dò quản gia lập tức sắp đặt máy vi tính.
Lăng Tử Hàn tuy rằng ngồi không nhúc nhích, nhưng trong ánh mắt liền hiện ra thần tình vui vẻ.
Lý Nguyên thấy cậu đứng ngồi không yên, trong lòng tự nhiên biết rõ, liền cười nói. “Đi chơi đi. Sau đó cậu cứ tự nhiên coi đây là nhà của mình, không cần khách khí.”
“Vâng, được.” Lăng Tử Hàn lung tung đáp lời, liền vội vàng chạy nhanh về phòng của mình.
Bên trong quả nhiên có một chiếc máy vi tính mới tinh, là loại đường truyền mạng không dây. Cậu vừa ngồi vào liền lướt web, đi vào các trang mạng, lướt lung tung chẳng khác gì một người đã lâu không được lên mạng vậy. Qua một hồi lâu, cậu mới mới bắt đầu im lặng vào trang đặt cược bóng đá, cẩn thận tỉ nghiên cứu các tỉ suất, tham khảo sự phân tích của chuyên gia, sau đó cẩn thận đặt cược.
Chờ cậu chơi xong, cũng đã hơn 10h. Cậu liền mở TV, xem trận thi đấu phát sóng trực tiếp qua vệ tinh.
Mới được nửa trận, Lý Nguyên liền bước vào.
Lăng Tử Hàn vội vã đứng lên.
Lý Nguyên vừa nhìn những hành động này của cậu, liền biết được tuy rằng cậu sinh trưởng trong một gia đình không được ấm áp tình yêu thương, nhưng gia giáo lại rất tốt, đây cũng là điểm ở cậu khiến ông yêu thích. Ông mỉm cười đi đến máy vi tính nhìn một chút, ôn hòa hỏi cậu. “Thích đánh cược bóng đá sao?”
Lăng Tử Hàn gật đầu: “Cũng có chút, sẵn tiện … kiếm chút tiền tiêu vặt.”
Lý Nguyên mở lại trang web vừa đóng hồi nãy của cậu, bỗng nhiên cười nói: “Sao đặt ít quá vậy?”
Lăng Tử Hàn hơi hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Không dám đặt nhiều, thua sẽ không bù nổi.”
Lý Nguyên hiểu được liền cười cười, đưa tay lấy điện thoại nhấn một dãy số, nói: “Tôi là Lý Nguyên, mời Thành ca nói chuyện một chút.”
Một lát sau, tiết mục trên TV bị gián đoạn, xuất hiện một người đàn ông trung niên khí độ bất phàm.
Lý Nguyên thay đổi vị trí ngồi, nhằm để cho đối phương có thể thấy được ông.
Người đàn ông kia nở nụ cười: “Nguyên ca, đã lâu không gặp.”
Lý Nguyên cũng cười: “Đúng vậy, Thành ca, anh thế nào? Làm ăn vẫn phát đạt tiến tới?”
Người kia danh tiếng là Macau Đổ vương Tần Thành, thế nhưng ông ta lại rất ít xuất hiện, người bình thường khó có thể thấy được hình dáng của ông ta ra sao. Nhìn qua, cũng có thể biết được ông ta cùng Lý Nguyên có mối quan hệ rất tốt, nói qua nói lại vài câu, lúc này mới nở nụ cười nói: “Chuyện làm ăn của tôi cũng bình thường thế thôi, đánh bạc mua vui là chuyện của thiên hạ, là thú vui của con người, cũng vẫn có thể xem là ăn nên làm ra, không có gì đáng bàn. Còn anh? Xem ra con đường làm quan thuận lợi a, tiếp theo có định tranh cử chức tổng thống không vậy?”
Lý Nguyên mỉm cười: “Có thể, hiện tại không ít chuyên gia cổ vũ tôi, có lẽ tôi sẽ thử.”
“Vậy thật tốt.” Tần Thành cười ha ha. “Đến lúc đó chúng tôi cũng cử người đi cổ vũ cho anh. Hiện tại hành động cùng tác phong của anh, nhất là việc kiên quyết chống Mỹ – phản Nhật vừa rồi, khiến cho không ít người dân ủng hộ anh a, muốn thắng tuyển cũng không khó.”
“Thành ca đã nói như vậy, tôi nghĩ tôi càng thêm tự tin.” Lý Nguyên cũng là hào khí bừng bừng.
Tần Thành nhìn thấy Lăng Tử Hàn bên cạnh ông, cười nói: “Thế nào? Quen được một tiểu bằng hữu à?”
Lý Nguyên thư thích mà tựa lưng vào ghế ngồi, khoái trá gật đầu nhẹ: “Đúng vậy, tiểu bằng hữu của tôi thích chơi đánh cược bóng đá, cũng thường vào bên các anh mà đặt cược. Trước đây tiền vốn của cậu ấy rất ít, cho nên đặt cũng ít, chơi cũng không thoải mái. Tôi muốn cùng Thành ca thương lượng một chút, do chính tôi bảo lãnh, đưa vào bên cậu ấy thêm một khoản tiền vốn nữa được không?”
Tần Thành lập tức nói: “Vậy thì có vấn đề gì chứ? Mười triệu có đủ hay không?”
Lý Nguyên quay đầu, ôn hòa hỏi Lăng Tử Hàn: “Mười triệu đủ không?”
Lăng Tử Hàn quá sợ hãi: “Không nên nhiều như vậy.”
Lý Nguyên suy nghĩ một chút, liền cười nói: “Cậu ấy cũng còn nhỏ, anh Thành đừng làm cậu ấy sợ. Để tôi xem, khoảng ba triệu là được rồi, đơn cược hạnh ngạch là 100.000.”
Tần Thành mỉm cười gật đầu: “Được thôi, cho tôi số tài khoản đi.”
Lăng Tử Hàn liền nói số tài khoản của mình.
Tần Thành ngay máy vi tính ở bên cạnh thao tác một chút, dựa vào số tài khoản tra ra thông tin cá nhân, nhìn vào số tài khoản của cậu, không khỏi buồn cười: “Nguyên ca, tiểu bằng hữu của anh rất khá, ngoại trừ nửa năm đầu hay thua, sau này vẫn duy trì tỉ lệ thắng rất tốt, khó có được, khó có được, rất thông minh. Hôm nay cậu ấy cược chín bàn, có bảy bàn thắng, thật sự là không lầm, có thể chơi lớn một chút cũng tốt.”
Lăng Tử Hàn vừa nghe ông ta nói đến việc thắng thua, không khỏi giật mình.
Tần Thành cười ha ha: “Nguyên ca, tiểu bằng hữu quả thật rất dễ thương, bữa nào rảnh dẫn đến chỗ tôi chơi một chuyến đi.”
“Không thành vấn đề.” Lý Nguyên suy nghĩ một chút. “Tôi gần đây có hơi bận một chút, nhưng đến tháng sáu có thể rút ra chút ít thời gian, đến lúc đó qua Macau thăm anh.”
“Được.”
“Cứ vậy đi, anh cũng rất bận rộn mà.” Lý Nguyên mỉm cười kết thúc trò chuyện.
Lăng Tử Hàn vẫn đứng ở bên cạnh ông, rất khép nép, một lời cũng không dám nói lung tung.
Lý Nguyên hướng cậu vẫn rất ôn hòa: “Cậu refresh đi, xem có thay đổi gì không?”
Lăng Tử Hàn nghe theo lời, kích hoạt lại tài khoản. Quả nhiên, con số tiền vốn so với lúc đầu đã khác hoàn toàn, hạn ngạch từ 20.000 dolla Mỹ bỗng nhiên lên đến ba triệu, đơn chú hạn ngạch từ 2.000 lên đến 100.000. Nhìn những con số này, cậu bỗng có chút hoảng loạn, quay đầu nhìn Lý Nguyên: “Chú Nguyên, còn tiền … tiền trước đây của cháu?”
Lý Nguyên đưa tay xoa đầu cậu, hòa ái mà nói: “Chắc là chuyển vào tài khoản ngân hàng của cậu rồi, cậu tra thử xem, nếu như không có, tôi sẽ thay cậu nạp vào.”
Lăng Tử Hàn không chút nghĩ ngợi, liền vào tài khoản ngân hàng của mình, trên đó hiển thị số tài khoản dư của cậu là 20.000, lúc này cậu mới thở phào.
Lý Nguyên thấy số tiền, bỗng nhiên khuôn mặt trầm lại, lập tức lấy điện thoại gọi cho Chu Tự: “Tôi bảo cậu là cấp cho A Ngạn 200.000.”
Chu Tự có chút không hiểu: “Rồi mà, bỏ vào trong số tài khoản mà A Mẫn cho tôi.”
Lý Nguyên quay đầu hỏi Lăng Tử Hàn: “Cậu còn tài khoản khác sao?”
Lăng Tử Hàn gật đầu: “Đúng vậy, đó là do mẹ cháu mở để cấp tiền sinh hoạt cho cháu. Mẹ không muốn cháu ở cùng, từng tháng sẽ chuyển tiền qua cho cháu. Bất quá, từ khi trên chứng minh cháu tròn 18 tuổi, thì mẹ cháu không chuyển tiền nữa. Kỳ thực … cháu cũng có nói là không cần … cháu cũng có tiền rồi…” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của cậu càng lúc càng thấp, dường như đang nén chịu ủy khuất.
“Vậy sao?” Lý Nguyên thương tiếc mà vỗ vỗ vai cậu. “Vậy giờ vào xem thử coi, xem giờ có bao nhiêu rồi?”
Lăng Tử Hàn lại vào tài khoản khác, xem vào phần số dư có đến tận 200.000 dolla Mỹ, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Lý Nguyên nở nụ cười, cùng Chu Tự nói chuyện phiếm vài câu, liền cắt điện thoại.
Lăng Tử Hàn nhìn con số trên màn hình, sợ hãi hỏi: “Cái này … là của Tự ca cho cháu sao?”
Lý Nguyên lại sờ sờ đầu của cậu: “Không phải, là của tôi cho cậu.”
Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng cắn môi, dường như biết được lý do tại sao ông ta lại cho cậu nhiều tiền đến vậy, thần tình trong sáng trên mặt dần tỏ ra ảm đạm, cúi đầu.
Lý Nguyên kéo cậu đứng dậy, thanh âm vô cùng nhu hòa: “Cậu bây giờ còn nhỏ, còn có một số việc cậu không hiểu đâu. Tôi chỉ có thể nói với cậu, sự kiện này thế nào cũng sẽ phát sinh, nếu như không phải là tôi, đối với cậu thương tổn càng nhiều hơn.”
Lăng Tử Hàn chỉ là cúi đầu, không nói tiếng nào.
Lý Nguyên chỉ cảm thấy từ người cậu có hương thơm thoang thoảng tỏa ra, đó là mùi hương của một cậu bé, sạch sẽ thơm mát, không khỏi khiến ông nảy sinh du͙© vọиɠ. Không chút do dự, ông liền quyết định nghe theo du͙© vọиɠ của bản thân, đưa tay ôm ngang lấy người cậu, đem cậu đặt lên giường.
Lăng Tử Hàn sợ đến cứng cả người.
Lý Nguyên lần này vô cùng nhẹ nhàng, vừa nói nhỏ: “Đừng sợ, đừng sợ, thả lỏng một chút, không sao đâu …” vừa hôn cậu, chờ cho cậu dần bình tĩnh lại, mới cởi bỏ quần áo của cậu, lộ ra thân thể mềm mại của một người đang tuổi trưởng thành. Ông cố gắng rất nhiều mới có thể khống chế sự kích động bên trong mình, tận lực trấn an cậu, để cho thân thể cậu dần dần thích ứng, sau đó mới đem phân thân cứng rắn của mình tiến vào bên trong cậu.
Lăng Tử Hàn dường như không thể thích ứng, nhưng cũng không có dãy giụa chống cự, chỉ là đóng chặt suy nghĩ, hai tay nắm chặt ra giường, bị động mà thừa thụ trùng kích của ông, hô hấp dần dần gấp, nhưng vẫn không hé răng.
Lý Nguyên cũng không cưỡng bức cậu phối hợp. Cứ như hiện giờ, ông cũng đã thỏa mãn rồi. Thân thể này của cậu, cũng đã khiến cho ông phiêu phiêu dục tiên, sự mềm mại thắt chặt cùng ấm áp vây quanh, làm ông hưng phấn đến co giật cả người. Tốc độ của ông dần dần nhanh, lực đạo càng lúc càng mạnh, chú tâm theo đuổi du͙© vọиɠ bản thân.
Lăng Tử Hàn vẫn rất bình tĩnh. Cậu có thể chặn được cảm nhận thân thể truyền lên não. Đây là cách dùng để đối phó việc tra tấn của kẻ thù, cũng là cách giảm bớt đau đớn nhiều nhất, cho nên việc chịu đựng đau đớn của liệp nhân bọn họ so với người thường cao hơn nhiều. Lúc này, cậu cũng y như vậy mà chặt đứt sự nhận biết của đại não. Cậu từ từ nhắm hai mắt, cảm giác được người nằm trên mình hăng hái ra vào thân thể mình, nhưng cường lực mạnh mẽ xông tới lại không cho cậu bất kì kɧoáı ©ảʍ cùng đau đớn nào. Ngoại trừ lúc mới vào có chút đau nhức, trung khu thần kinh của cậu đối với chuyện này hoàn toàn chết lặng. Cậu hiện tại cũng không cần làm gì, chỉ cần cắn môi, lấy tay nắm chặt drap giường, có thể diễn tả được cảm xúc cần diễn tả rồi, còn dễ hơn rất nhiều là đằng khác.
Lý Nguyên nắm lấy thắt lưng tinh tế của cậu, mồ hôi rơi từng giọt trên người cậu. Ông nhìn vào khuôn mặt gầy của cậu, đôi mắt nhắm chặt với hàng lông mi đôi lúc rung nhẹ, còn có đôi môi mỏng, cùng với thân thể tinh xảo, khiến cho máu trong người ông dường như sôi lên, du͙© vọиɠ kêu gào mạnh mẽ, càng làm cho ông kịch liệt chuyển động tìm kiếm kɧoáı ©ảʍ.
Rốt cục, Lý Nguyên mồ hôi nhễ nhại gầm nhẹ, trong hậu huyệt nhỏ bé đạt cao trào. Ông đè lên người Lăng Tử Hàn, ôm chặt lấy cậu, thân thể căng thẳng, trong tư vị vui sướиɠ nhộn nhạo, thật lâu vẫn không giảm bớt.
Lăng Tử Hàn lúc này mới chậm rãi buông lỏng ra hai tay, nhưng vẫn nhắm hai mắt, không rên một tiếng.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, trong phòng tĩnh lặng một mảnh.
Một lúc lâu, Lý Nguyên mới chuyển động thân thể, yêu thích mà hôn lên môi thiếu niên, nhẹ giọng nói: “A Ngạn, theo tôi được không, tương lai muốn gì cũng được, vĩnh viễn cũng sẽ không có ai khinh bỉ cậu.”
Lăng Tử Hàn tóc đã bị mồ hôi làm ướt, càng khiến cho cậu trông có vẻ yếu đuối vô lực. Cậu chậm rãi mở ra đôi mắt đen ôn thuần như nai con, lẳng lặng mà nhìn Lý Nguyên, nhưng vẫn không hé răng.
HẾT CHAP 24
Mục lục
(1) Cadillac: