Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Chu Minh sợ đến mức thiếu chút nữa la lớn lên, liền nhanh chóng bịt kín miệng mình. Y sợ rằng mình vừa la lên đối phương sẽ lập tức nổ súng.
Người đó cầm súng dần dần bắt y lùi lại về phía sau, sau đó bước vào phòng, đóng cửa lại.
Hắn là một thanh niên chỉ hơn 20 tuổi, diện mạo anh tuấn, ánh mắt sắc bén, khí thế bức người. Hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay, theo tín hiệu phát ra mà nhìn về phía giường.
Người trên giường đã hôn mê bất tỉnh. Cậu mặc quần áo màu tối, bề ngoài nhìn vào không thấy vết thương gì, nhưng nhìn máu đỏ tươi dần thấm ướt tấm drap giường trắng tinh, hiển nhiên có thể thấy rằng vết thương không nhẹ.
Người nọ động tác cực nhanh, bắt Chu Minh ngồi xuống ghế, sau đó lập tức lấy ra một con dao nhỏ, rồi xé quần áo của Lăng Tử Hàn ra kiểm tra thương tích của cậu.
Lăng Tử Hàn tuy lúc còn trong núi đã kịp thời băng bó, dùng một loại thuốc chế từ cao phần tử của sinh vật mà cầm máu, làm chậm lại tình trạng xuất huyết, vết thương ngay phổi cũng đã được khống chế, nhưng cả đêm qua tới giờ cậu không hề nghỉ ngơi, càng chưa được trị liệu, miễn cưỡng kiên trì đến bây giờ, vết thương đã dần chuyển biến xấu, sinh mạng nguy hiểm vô cùng.
Người nọ suy nghĩ chốc lát, liền không hề do dự, lập tức lấy điện thoại di động ra, gấp gáp gọi điện: “Tự ca, em là Lạc Mẫn, có việc muốn nhờ anh giúp đỡ … Em họ của em đang bị trọng thương, bị súng bắn trúng, không thể đi bệnh viện, có thể để bác sĩ Trần đến đây xem giùm được không? … Phải, chính là người em họ từ Malaysia qua đây du lịch, cậu ấy vốn định đến Nam Cảng thăm em, chẳng biết tại sao lại bị thương tại Mộc Lý … Phải, cậu ấy đang hôn mê, em cũng không biết nữa, dù sao hiện giờ cứu người quan trọng hơn … Được được, cảm tạ Tự ca.”
Bên kia dường như đồng ý ngay. Lạc Mẫn nói địa điểm cho đối phương: “Phải, đây là sản nghiệp của chúng ta. Em họ của em hiện đang bị thương rất nặng, không thể di chuyển … Phải, không thể làm gì khác hơn là ở chỗ này trị liệu trước … Đúng, đúng, chủ yếu là bị thương phổi, đạn còn đang bên trong, cần lấy ra gấp … Được, em sẽ đợi.”
Lạc Mẫn buông điện thoại, nhìn Chu Minh, suy nghĩ một hồi lâu, tựa hồ là muốn gϊếŧ y diệt khẩu. Chu Minh run rẩy càng lúc càng lợi hại, sắc mặt như tro, nhịn không được liền rơi nước mắt.
Lạc Mẫn nhanh chóng đến bên cạnh y lục soát túi tiền, từ túi quần lấy ra một cái bóp, mở ra, rút ra giấy chứng minh nhân dân của y, sau đó lấy từ trong người ra một dụng cụ chuyên dùng đọc mã chứng minh của cảnh sát đặc vụ, từ màn hình liền hiện ra hồ sơ cùng tin tức liên quan. Chỉ trong chốc lát toàn bộ tư liệu cá nhân cùng gia đình liền hiện rõ trên màn hình.
Lạc Mẫn đọc xong, đem tư liệu lưu lại, sau đó cầm chứng minh bỏ lại vào bóp, rồi đem cái bóp nhét vào trong túi tiền của y, nhàn nhạt mà nói: “Anh Chu, tốt nhất anh nên giữ mồm giữ miệng. Đừng cố gắng thử chọc vào Nhật Nguyệt Hội chúng tôi, nếu như anh đi báo cảnh sát, tôi sẽ gϊếŧ toàn bộ người nhà anh.”
Từng lời của hắn nói ra đều rất ôn hòa, nhưng lại khiến Chu Minh chảy mồ hôi lạnh, nhanh chóng nói: “Xin anh yên tâm, tôi bảo đảm một chữ cũng không nói.”
Lạc Mẫn suy nghĩ một chút, hỏi y: “Là anh lái xe đưa cậu ấy tới?”
Chu Minh gật đầu.
Lạc Mẫn nhìn y cười: “Vậy thì tôi nên cảm ơn anh mới đúng. Ngày mai tôi sẽ cử người đem lễ vật đến trường của anh, để bày tỏ lòng biết ơn.”
“Không không không.” Chu Minh sợ đến liên tục xua tay. “Không cần, không cần, giúp … giúp đỡ … đây là điều hiển nhiên mà.”
Lạc Mẫn mỉm cười nói: “Tôi tiễn anh ra ngoài, đồ vật của cậu ấy còn ở trên xe anh không?”
“Không có, không có.” Chu Minh lắc đầu liên tục. “Trên người cậu ấy chỉ có khẩu súng đang cầm trong tay. Quần áo trên người cậu ấy.. là … của tôi, còn, khăn lông của tôi trên xe, cậu ấy cũng dùng qua … để lau … máu … trên người.”
Lạc Mẫn gật đầu: “Tốt, vậy tôi sẽ giữ lấy khăn lông. Đi thôi.”
Hai người ra khỏi khách sạn, đứng bên cạnh xe hơi. Hai chân Chu Minh đều run tới mức đứng không vững, Lạc Mẫn thân thiết mà kéo tay y, hầu như đa phần là đỡ y.
Chờ Chu Minh mở cửa xe, Lạc Mẫn ngồi vào chỗ hồi nãy Lăng Tử Hàn đã ngồi, cầm khăn lông nhuộm đầy máu bọc lại kĩ càng, cầm chặt trên tay, sau đó nhìn chung quanh xe một chút, liền lấy trong người ra cọc tiền, nhìn y cười: “Lập tức đem tới tiệm sửa xe Triều Dương thay toàn bộ đệm xe, nói với bọn họ là anh theo lời của Lạc Mẫn, sau đó nói với bọn họ đem xe từ trong ra ngoài rửa sạch sẽ toàn bộ. Nếu như hôm nay anh không đi, ngày mai tôi lập tức cho người tới tìm anh.”
Tiệm sửa xe Triều Dương là tiệm sửa xe dây chuyền nổi tiếng toàn quốc, luôn luôn phục vụ sửa chữa cho những xe của người có tiếng tăm, đây cũng là sản nghiệp của công nhân Nhật Nguyệt Hội. Chu Minh vừa nghe liền hiểu, nhanh chóng nhận tiền, vội vàng đáp: “Rõ, rõ, tôi sẽ đi ngay.”
Lạc Mẫn ôn hòa mà vỗ vỗ vai y: “Thả lỏng chút đi, quên chuyện ngày hôm nay. Anh may mắn lắm mới có thể giữ được mạng sống. Là người thì ai mà chẳng muốn sống lâu, từ từ mà hưởng thụ cuộc sống, phải không? Anh còn rất trẻ, thông minh một chút, không vì bản thân mình, thì cũng phải vì người nhà mà suy ngẫm kĩ càng.”
Thanh âm của hắn vẫn rất ôn hòa, trên mặt vẫn là nét cười ấm áp, thế nhưng lại khiến Chu Minh rùng mình, vội vàng gật đầu: “Tôi hiểu, tôi hiểu, anh Lạc, anh yên tâm đi, bất luận thế nào tôi cũng không nói nữa lời.”
“Vâng, tôi cũng anh Chu đây là người thông minh.” Lạc Mẫn cười nhẹ đầy ẩn ý và liền xoay người đi vào khách sạn.
Chu Minh lập tức lái xe đi, nhanh chóng đến chi nhánh của tiệm sửa xe Triều Dương tại Mộc Lý, đổi bên ngoài, rửa bên trong. Y đông cứng người mà ngồi trên sofa ngay tại phòng chờ, nhìn bản tin trên TV “Đêm qua tại khu Trường Sơn xảy ra cảnh nổ súng kịch kiệt giữa cảnh – phỉ (cảnh sát và khủng bố)”, trực giác mách bảo y là y đang trong cơn ác mộng.
Lạc Mẫn tìm văn phòng tổng giám đốc của khách sạn, cấp tốc xác định thân phận. Hắn hiện tại là phó hội trưởng Nhật Nguyệt Hội phân hội Nam Cảng, thuộc hạ tại phân hội Mộc Lý do hắn trực tiếp quản lý, vị tổng giám đốc kia cũng là người của Nhật Nguyệt Hội, nhìn thấy hắn lập tức kính cẩn mà tiếp đón. Hắn phân phó đơn giản vài câu, muốn ông ta bảo vệ khách sạn này cẩn thận, chú ý cảnh sát, thấy tình huống bất thường phải lập tức báo cáo, liền đến bàn tiếp tân ngoài sảnh lấy thẻ phòng, trở lại phòng khách.
Hắn nhìn người hôn mê trên giường, trong nháy mắt lại có một chút thất thần. Hắn không nghĩ người đó lại trẻ đến vậy. Bọn họ trong cùng một tổ chức cũng chưa từng thấy qua nhau lần nào, hắn chỉ phụ trách cung cấp vũ khí đạn dược cùng những trang bị khác cho tổ chức, ngay khi đang công tác, liền nhận được lệnh phải trợ giúp người này trốn đi. Đến tận ngày hôm qua, hắn mới nhận được mệnh lệnh trực tiếp, biết kế hoạch có thay đổi lớn, hắn phải toàn lực cứu viện người này, nếu như người này đã chết, nhất định phải tiêu hủy tất cả đầu mối. Dù vậy nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu là phải bảo hộ mạng sống của người này, khi cần thiết không quản bại lộ thân phận của chính mình, thậm chí dù phải hi sinh tính mạng của mình, hắn nghe vậy cũng vô cùng bình tĩnh mà tiếp nhận, lúc trước khi hắn gia nhập vào tổ chức, từng thề rằng sẽ hiến thân vì nước nhà, sống tại B quốc nhiều năm, vẫn sinh tồn trong mưa bom lửa đạn, đối với sống chết, hắn từ lâu đã không để ý.
Hắn không biết thân phận thực sự của người này, chỉ biết hiện tại cậu tên là Khúc Ngạn, 22 tuổi, từ Malaysia lại đây, lúc trước là cô nhi, sau đó được dì của hắn nhận nuôi, cho nên trên giấy tờ bọn họ là anh em họ. Dựa theo quy củ, những điều mà hắn cần biết cũng chỉ cần như vậy.
Bất quá, việc nổ súng tại Trường Sơn đêm qua đã gây chấn động lớn trong giới truyền thông, hắn một phần nào cũng đoán được là người này gây ra. Nhìn cây súng trên tay thiếu niên, đó là vũ khí do chính hắn đưa đến khách sạn, hắn yên lặng lại gần, cầm súng lên trên tay nhét vào khăn lông, sau đó bỏ vào tủ âm tường.
Nửa tiếng sau, bác sĩ chuyên dụng của Nhật Nguyệt Hội, chuyên gia ngoại khoa bác sĩ Trần mang theo hai người y tá đi đến.
Những năn gần đây, Nhật Nguyệt Hội cùng Ngũ Mai bang kịch liệt mà tranh giành nhau, nổ súng đấu đá là chuyện thường tình, loại tình huống này bọn họ đều không lấy làm lạ, lúc này cũng không hỏi nhiều, lập tức phẫu thuật ngay tại trên giường trong khách sạn.
Lạc Mẫn bình tĩnh là đứng ngay cửa, vừa chú ý động tĩnh bên ngoài, một bên chờ đợi kết quả, sống, hoặc là chết.
Giải phẫu sau nhiều giờ đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc, bác sĩ Trần mệt mỏi nhìn hắn nói: “Vết thương không thành vấn đề, cậu ấy cần truyền máu, nếu như hai ngày sau kiểm tra lại không còn biến chứng gì, thì có thể xem là tai qua nạn khỏi. Nếu xuất hiện tình huống khẩn cấp, phải lập tức đưa đến bệnh viện, bằng không sẽ nguy hiểm tính mạng.”
Lạc Mẫn ôn hòa gật nhẹ đầu: “Cảm ơn bác sĩ Trần, tôi hiểu.”
Bác sĩ Trần nhìn hắn cười nói: “Tôi để lại hai y tá ở lại chăm sóc bệnh nhân, tôi đi trước.”
“Được.” Lạc Mẫn cùng ông trước đây cũng có rất nhiều lần liên hệ, cũng không cần khách khí nhiều, liền mở cửa tiễn ông ra ngoài.
Mới vừa đi đến cửa thang máy, cửa thang máy liền mở, từ bên trong một người đi ra. Y là một mỹ nam tử tiêu chuẩn, là một người lai, dáng người cao to, tóc cùng mắt đều màu nâu xám, da trắng như tuyết, ngũ quan đường cong rõ ràng, làm người khác vô cùng chú ý.
Bác sĩ Trần cùng Lạc Mẫn vừa thấy y, liền nở nụ cười.
Lạc Mẫn có chút bất ngờ: “Tự ca, sao anh lại tới đây?”
Bác sĩ Trần cũng đứng sau hắn mở miệng chào: “Chu hội trưởng.”
Người này chính là hội trưởng Nhật Nguyệt Hội phân hội Nam Cảng, Chu Tự, là nhân vật đứng thứ 3 trong hội, luận tướng mạo lại là một mỹ nam tử. Lạc Mẫn chính là trợ thủ đắc lực của y.
Y nhìn hai người trước mặt, mỉm cười: “Bác sĩ Trần, khổ cực chú rồi. A Mẫn, em họ của cậu xảy ra chuyện ngay trên địa bàn của chúng ta, tôi đương nhiên phải đích thân đến xem. Thế nào rồi? Thương thế của em họ cậu ra sao? Có nguy hiểm không?”
Bác sĩ Trần thong dong nói: “Giải phẫu rất thành công, đạn và máu đọng trong ***g ngực cũng đã lấy ra, chỉ là bệnh nhân mất máu khá nhiều, cần truyền máu, nếu hai ngày sau vết thương không nhiễm trùng, thì coi như không còn vấn đề gì nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Chu Tự gật đầu. “A Mẫn, cậu lập tức gọi huynh đệ canh giữ kho máu mang máu lại đây.”
Lạc Mẫn lập tức trả lời: “Dạ, em sẽ lập tức làm.”
Bác sĩ Trần ở một bên bổ sung: “Bệnh nhân thuộc nhóm máu O, trong kho máu hẳn là còn rất nhiều, hôm nay chỉ cần cấp 600CC là được rồi, ngày mai tái khám lại rồi tính sau.”
“Được.” Lạc Mẫn nhìn ông cười cảm kích.
Chu Tự khách khí cùng bác sĩ Trần bắt tay, nhìn ông bước vào thang máy, lúc này mới cùng Lạc Mẫn vào phòng.
Y tá đem dụng cụ phẫu thuật thu dọn sạch sẽ, trong phòng khôi phục lại trạng thái an tĩnh.
Nhìn bệnh nhân nằm ở trên giường, Chu Tự cũng cảm thấy có chút kinh ngạc: “Nhìn như thế nào cũng chỉ là một đứa nhỏ, làm sao lại bị trúng đạn chứ?”
Lăng Tử Hàn lần này thay đổi khuôn mặt thành một người dáng mạo phổ thông, chỉ sợ mười người nhìn qua cũng chẳng người nào có ấn tượng với cậu. Lúc này, sắc mặt cậu trắng bệch, lông mày nhẹ động đậy, nhìn qua là một thiếu niên nhu nhược, không có bất luận điểm gì khiến người lo sợ.
Lạc Mẫn đang gọi điện thoại phân phó người trong kho máu tại Nhật Nguyệt Hội mang máu lại đây, thanh âm rất nhẹ, rất nhu hòa.
Chu Tự không nghe hắn trả lời, ngồi xuống bên giường, nghiêm túc nhìn bệnh nhân. Chờ Lạc Mẫn nói điện thoại xong, y mới cười nói: “Cậu với đứa em họ này chẳng có điểm nào giống nhau, cậu lớn lên anh tuấn như thế, còn đứa nhỏ này lại không được đẹp lắm.”
Lạc Mẫn cười cười, ôn hòa mà giải thích: “Cậu ấy là một cô nhi, sau lại được dì của em nhận nuôi, cho nên em và cậu ấy coi như người một nhà.”
Chu Tự bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu: “Ra là như vậy, cậu ta bao nhiêu tuổi?”
Lạc Mẫn suy nghĩ một chút, mới nói: “Hình như 22 tuổi thì phải? Haizz, bọn em cũng đã nhiều năm không gặp. Lần này cậu ấy tốt nghiệp đại học. Nói là lại đây thăm em, thuận tiện du lịch, không nghĩ tới mới đến đã gặp sự tình này, thực sự là xui mà.”
Chu Tự quay đầu nhìn hắn mỉm cười: “Cái này gọi là trời còn không biết lúc nào phong ba, đời người ai biết phúc họa bao giờ thì tới, cũng không có gì đâu. Tôi thấy cậu ta đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời.”
Lạc Mẫn nhìn dáng cười nhẹ nhàng tuấn mỹ trên mặt y, nhẹ nhàng gật đầu: “Tự ca nói đúng.”
HẾT CHAP 8
Mục lục