Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Phong cảnh đẹp như tranh vẽ dưới ánh trăng khuya,chiếu xuống trường đại học ngoại thương Nam Cảng.
Trần Á là sinh viên ngành quản lý. Ngày 06/12 là sinh nhật tròn 20 tuổi của cô, vì vậy ngày hôm đó cô cùng bạn trai của mình lái xe đến bãi biển bên cạnh khu Trường Sơn, hai người dựng lều bạt ngay tại bãi biển mênh mông, rừng xanh bạt ngàn, trong màn đêm tĩnh lặng, cùng nhau chúc mừng. Tuy rằng cả đêm đều mưa, nhưng lều của bọn họ đủ chống chọi, trong tiếng mưa rơi càng khiến bọn họ tăng thêm hứng thú.
Đợi đến khi bình minh lên, hai người bọn họ vẫn còn đang thân thiết. Đang lúc tình tứ, lại có một tiếng nói nhỏ nhẹ từ bên ngoài lều: “Xin lỗi, có thể phiền anh ra ngoài một chút được không?”
Hai người sắc mặt biến đổi, họ nghĩ rằng mình đã phạm nội quy bãi biển Trường Sơn là khu quân nhân, bọn họ biết điều đó, nhưng hai người họ là đang ở dưới chân núi, lại ngay góc khuất, đáng lẽ là không có vấn đề gì mới đúng chứ?
Chu Minh an ủi Trần Á: “Không cần lo lắng, anh ra ngoài xem thử coi sao.” Y vội vã mặc trang phục, sau đó khom người ra khỏi lều bạt.
Đang đứng ở bên ngoài là một thiếu niên. Cậu mặc một bộ y phục đen ướt sũng, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Hai tay của cậu để sau lưng, ánh mắt long lanh sáng ngời nhìn y.
Chu Minh nhìn thế nào cũng thấy cậu không giống như nhân viên bảo vệ an ninh của chính phủ, vì vậy tức giận hỏi: “Có chuyện gì?”
Lăng Tử Hàn nghiêng đầu hướng mắt về phía xa, chỗ có một chiếc xe hơi đang đậu, “Đó là xe của anh?”
“Phải, thì sao?” Chu Minh càng lúc càng thấy khó chịu. “Cậu là ai? Liên quan gì đến cậu?”
Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, miễn cưỡng ngăn chặn huyết khí đang cuồn cuộn dâng lên cổ họng. Cậu ôn hòa mà nói: “Tôi có một đề nghị.”
“Cái gì?”
Lăng Tử Hàn cười tủm tỉm: “Trước mặt bạn gái của anh, nhất định phải giữ gìn khí khái anh hùng, phải bình tĩnh.”
Lúc này, trời còn đang mưa rất to, Chu Minh nhìn thấy người thiếu niên này bỗng dưng kêu y ra đứng dưới trời mưa, còn lại phải nghe mấy lời lời vô ích, nhịn không được cơn tức giận bước lại gần, muốn giơ nắm đấm lên mà đánh cậu.
Lăng Tử Hàn nhanh chóng đưa tay từ sau lưng ra trước, đem nóng súng đặt ngay bụng gã tiểu tử chẳng biết trời đất kia.
“Cậu … ” Chu Minh trong phút chốc đóng băng lại, không dám cử động.
Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói: “Anh nói với bạn gái anh vài câu đi, sau đó chúng ta đi.”
“Đi … Đi … đâu?” Chu Minh bắt đầu run rẩy.
“Không xa lắm, bảo đảm anh sẽ trở về an toàn.” Lăng Tử Hàn bước lại gần y, trên mặt vẫn duy trì nụ cười thân thiện
Từ xa nếu có người nhìn thấy, nhất định cho rằng họ là hai người bạn thân đang nói chuyện cùng nhau, nhiều lắm thì khi thấy hai người họ đứng dưới mưa mà trò chuyện cười đùa, cũng cho rằng do họ có thói quen khác người, cũng không để tâm làm gì.
Toàn thân Chu Minh không bị khống chế nhưng cũng cứng người: “Tôi … Tôi …”
Lăng Tử Hàn tay phải cầm súng, tay trái mạnh mẽ bóp chặt bờ vai của y, giúp y ổn định. “Bình tĩnh.” Thanh âm của cậu vẫn đang rất nhẹ, nhưng vô cùng lạnh lùng. “Anh không muốn kinh động đến bạn gái anh phải không? Tôi bảo đảm, chỉ cần bạn gái của anh hét lên một tiếng, tôi lập tức gϊếŧ hai người các anh, sau đó dùng xe của anh chạy thoát.”
Chu Minh lập tức biết rõ lời cậu nói là thật. Y dần ổn định lại hơi thở dưới sự trợ giúp của “ác ma trong lớp vỏ thiên thần”, quay đầu nói vọng vào bên trong lều: “Tiểu Á, anh gặp lại một người bạn cũ, có việc gấp cần đi xử lý ngay, em quay về trường học trước, anh sẽ về sau.”
Trần Á hiển nhiên vô cùng bất ngờ: “Bạn cũ nào vậy?”
Chu Minh nhìn thoáng qua Lăng Tử Hàn, nói rằng: “Là bạn cũ từ hồi trung học, trong nhà cậu ấy có việc gấp, muốn nhờ anh đưa cậu ấy về.”
Trần Á thông tình đạt lý mà nói: “Được rồi, vậy anh đi đi.” Lúc này quần áo cô không chỉnh tề, mặt mày nhợt nhạt, nên không muốn ra chào khách.
Vì vậy Chu Minh cùng Lăng Tử Hàn đi với nhau đến chỗ đậu xe.
Lăng Tử Hàn đột nhiên hỏi: “Anh có khăn lông không?”
Chu Minh không nói gì, từ phía sau xe cầm ra một chiếc khăn lông đưa cho cậu.
Lăng Tử Hàn tiếp nhận, sau đó hỏi tiếp: “Có quần áo sạch không?”
Chu Minh dở khóc dở cười, ngón tay chỉ ra phía sau xe, nơi đó có dể sẵn quần áo của y để dành thay đổi.
Lăng Tử Hàn đem khăn lông trùm lên người, ngồi trên xe. Máu loãng trên người cậu lập tức thấm ướt khăn bông, cho nên tạm thời sẽ không rơi lên xe.
“Được rồi, đi đến Mộc Lý. Tôi không muốn đi qua Trường Sơn, vòng qua ngoại ô thành phố, sau đó vào cao tốc. Nếu như gặp phải cảnh sát, anh tự ứng phó. Nhớ kỹ, chúng ta là bạn học.” Cậu nhẹ giọng mà nói. “Thông minh một chút, trên tay tôi không phải súng lục bình thường, mà là súng tự động mà bộ đội đặc chủng rất thích sử dụng, súng có 68 viên đạn, trong vòng 300m không phát nào trượt, gϊếŧ mười người cũng không có vấn đề gì.”
Chu Minh nghe giọng cậu tuy ôn hòa nhưng câu nói lại lãnh khốc vô tình, không khỏi rùng mình một cái, lập tức cố gắng kiểm soát đôi tay đang run rẩy, khởi động xe, chạy ra bên ngoài.
Lăng Tử Hàn cố gắng kiên cường dùng ý chí chống đỡ, băng bó vết thương lại một lần nữa cho cẩn thận, dùng khăn lông thấm máu, sau đó mặc vào chiếc áo T-shirt màu xám đậm của Chu Minh, áo lông cùng quần jean màu đen. Tuy rằng động tác của cậu đã chậm đi rất nhiều, nhưng so với người bình thường vẫn nhanh không kém.
Hiện tại, cậu hoàn toàn biến thành một thư sinh yếu đuối nhã nhặn, là một thiếu niên đơn thuần trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt, như đang bị bệnh nặng, căn bản không nhìn ra được chút giấu hiệu nào của “Tội phạm.”
Cậu tựa người ngồi vào ghế trước, không mở miệng, cứ hướng thẳng nhìn về phía trước. Chu Minh không cao hơn cậu là bao, nhưng lại so với cậu cường tráng hơn, cho nên nhìn chiếc áo lông khoác bên ngoài có vẻ rất rộng. Tay phải của cậu cầm súng giấu trong tay áo lông, tay trái đặt nhẹ nhàng lên trên tay phải, hoàn toàn không nhìn ra điểm kì quái nào.
Chu Minh lúc này mới dần bình tĩnh lại. Y đã tận mắt trông thấy “Phần tử khủng bố” trẻ tuổi này tự mình băng bó vết thương, trong lòng chẳng biết thế nào, dần dần ổn lại, cảm thấy người này thật sự cũng không đáng sợ cho lắm.
Hôm nay là ngày bầu cử, đại bộ phận cảnh sát Nam Cảng đều thường trực tại các điểm bầu, đề phòng tình huống ngoài ý muốn, cảnh sát của hành động tiến hành lùng bắt tại Trường Sơn đều rút về không ít.
Bọn họ dọc theo đường đi chạy một mạch, rất nhanh đã tiến vào đường cao tốc, hướng phương bắc mà đi.
Lăng Tử Hàn ngồi yên, nhìn cảnh sắc hai bên trái phải của đường cao tốc cứ lần lượt xẹt qua. Thân thể của cậu theo sự xóc nảy của xe, lại càng động đến vết thương ngay ngực của cậu, không chỉ khiến cậu vô cùng đau đớn, hơn nữa còn làm xuất huyết bên trong. Cậu hơi hơi cau mày, cố dùng hết sức còn lại nhẫn nại, kiên trì, thế nhưng, trước mắt cậu cứ dần dần lu mờ đi.
Cậu vội vã mở cửa sổ xe. Gió lạnh cùng bụi mưa phùn rơi ào ào vào bên trong xe, đánh vào mặt cậu, khiến cho cậu lập tức tỉnh táo lại.
Khi thấy đã dần rời khỏi Nam Cảng, cậu lập tức dùng ngón tay trái nhấn liên tục theo một tiết tấu kì lạ vào cái nút mini trên đồng hồ đeo cổ tay phải, phát ra tín hiệu liên lạc cho người ở Nam Cảng.
Vài tiếng sau, xe của Chu Minh tiến vào Mộc Lý. Lăng Tử Hàn nhìn địa hình chung quanh, bảo y ra khỏi nội thành, tại gần đó mà tìm một khách sạn dừng chân.
Chu Minh tại quầy tiếp tân đưa ra chứng minh nhân dân, đăng ký thủ tục.
Lăng Tử Hàn đi bên cạnh y. Sắc mặt cậu tái nhợt, nhưng bước chân lại vô cùng ổn định.
Cho đến khi ra khỏi thang máy, vào phòng, cậu vẫn bình tĩnh khôn ngoan mà dò xét chung quanh. Cậu nhìn đồng hồ đeo tay, khách sạn này không có gắn hệ thống camera, vì vậy yên tâm mà ngồi lên trên giường, tựa đầu vào đầu giường.
Chu Minh đứng ở một bên, có chút sợ hãi mà nhìn cậu lấy khẩu súng tự động không khác khẩu súng lục là mấy từ dưới áo lông ra, chẳng biết có phải là cậu chuẩn bị gϊếŧ người diệt khẩu hay không.
Lăng Tử Hàn trong chốc lát cũng không biết là nên nổ súng hay không, cứ như vậy nhìn y, im lặng.
Chu Minh lắng nghe thanh âm xe cộ bên ngoài thỉnh thoảng vang lên, trong nhất thời tâm tư rối loạn, toàn thân sợ run lên.
Lăng Tử Hàn dùng nòng súng chỉ vào y, thanh âm yếu ớt nói: “Ngồi đi.”
Chu Minh chậm rãi đến gần cái ghế bên cạnh, rón rén ngồi xuống.
Lăng Tử Hàn chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, thân thể càng ngày càng trầm trọng, hô hấp càng ngày càng khó khăn, trước mắt càng ngày càng đen. Cậu nỗ lực mở mắt, mỉm cười nói: “Tôi rồi cũng sẽ chết nhanh thôi, lúc đó anh có thể rời khỏi đây. Bất quá, tôi khuyên anh đừng báo cảnh sát, nếu không cẩn thận lại bị bọn họ xem anh là đồng đảng của tôi, bắt anh gánh tội thay.” Cậu vừa nói vừa nhẹ nhàng khụ một tiếng, khóe miệng xuất hiện ngụm máu đỏ tươi.
Chu Minh đang không biết làm thế nào, nghe thấy như vậy liền nói: “Cậu yên tâm, tôi tuyệt không báo cảnh sát. Nếu không thì giờ tôi gọi một bác sĩ đến giúp cậu được không?”
Lăng Tử Hàn cười khổ: “Vậy so với báo cảnh sát có gì khác nhau?”
Chu Minh liền không hề hé răng.
Lăng Tử Hàn cười cười, biết chính mình đã không còn cầm cự được, liền nhẹ nhàng mà nói: “Anh đi đi.” Sau đó chậm rãi ngã xuống giường.
Chu Minh ngồi lại khoảng 10′, mới chậm rãi đứng dậy, cũng không dám tiến lại xem thử tình hình của cậu, nhẹ nhàng nhón chân đi tới bên cửa, mở ra.
Ngay lúc y vừa hé cửa, một cây súng lục lập tức chỉ thẳng vào đầu y.
HẾT CHAP 7
Mục lục