Mạc Phụ Đông Ly Cúc Nhị Hoàng

Chương 11: Phiên ngoại — hạnh phúc đến muộn

Chim én quay về mùa xuân cũng đã đến, mưa bụi lất phất, cái lạnh đã xâm nhập.

Mưa nhẹ nhàng hoà cùng gió xuân, mỗi ngày đều như thế, khiến cho Giang Nam yên thuỷ toàn bộ bị bao phủ bởi làn sương mù thảnh mỏng manh, từ xa nhìn lại, trên lầu các, hoa cỏ chập chờm, mông lung, tựa như tiên cảnh giữa chốn nhân gian.

“Này mưa vẫn chưa dứt sao?” Hoa Hương buông man xe, cười lắc đầu than thở: “ Ta một ngày rồi còn chưa có ra khỏi nha đó. Khí hậu này không như ở thành của chúng ta, khô mát, thiệt là, rõ ràng cũng không có cách xa lắm, khí hậu tại sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ? Ta đây đến xương cũng muốn mốc meo luôn theo rồi?”

Tô Khê Nguyệt tựa vào trong lòng ngực Tây Môn Lẫm Nhiên, thân thể y theo từng chuyển động của xe ngựa mà nhẹ nhàng lắc lư, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Hương nhăn thành một cái bánh bao, mỉm cười nói: “ phương Nam chính là sẽ như thế này. Mưa xuân quý như vàng. Trận mưa xuân này chắc chắn sẽ làm đám người làm nông vui vẻ lắm đây. Huống chi, mưa xuân mỏng nhẹ như tơ, ở Giang Nam, đây là mùa đẹp nhất, bao nhiêu thi từ của các văn nhân mặc khách đều hết lời ca ngợi. Ta cũng bởi vì thân thể ốm yếu, nếu không cũng ngồi trên xe ngựa, ngày ngày ngắm nhìn, thật là thích.”

“Ngươi dám, cho ngươi đi ra ngoài như thế này ta đã nhượng bộ lắm rồi, ngươi còn muốn đi trên xe ngựa ngắm phong cảnh sao?”

Tây Môn Lẫm Nhiên bày ra bộ mặt nghiêm nghị. Thật là không có biện pháp mà. Tô Khê Nguyệt vừa nghe đến chuyện Lý thị thực ra là mẹ đẻ của mình, thì mỗi ngày đều háo hức muốn được gặp mặt. Hết lần này đến lần khác, Lý thị đều muốn hại chết nhi tử của mình, bây giờ thì đang vô cùng hối hận, dĩ nhiên là cảm gió rồi, hiện tại vẫn còn đang nằm nghỉ ở Tô Phủ thành Kim Lăng. Cứ như thế, Tô Khê Nguyệt lại càng muốn gặp bà, thế nên vội vàng quay trở về Giang Nam, đến cuối cùng, hắn không thể nào xoay chuyển được ý nghĩ này, không thể làm gì khác là cùng với vị ca ca thân ái này cùng về.

“Này không phải là đã nói chỉ một chút thôi sao.” Tô Khê Nguyệt ha hả cười, trên người y lúc này đang khoác chiếc áo lúc trước Tây Môn Lẫm Nhiên cho, tuy rằng đã vào xuân, nhưng vẫn còn chút lành lạnh của mùa đông, hơn nữa thân thể của y suy nhược, cho nên phủ thêm cũng không quá nóng. Tây Môn Lẫm Nhiên thật ra cũng may cho y vài bộ áo lông khác nữa, nhưng Tô Khê Nguyệt lại chỉ thích mỗi cái này thôi. Nguyên nhân trong đó, hắn đương nhiên rõ ràng, vô cùng cảm động, hắn sẽ không bắt đối phương đổi áo choàng khác.

“Bất quá Giang Nam quả thật ẩm ướt, các ngươi là người ở đây đương nhiên là đã quá quen thuộc rồi nhưng là những người chưa tới đây bao giờ thì có chút không quen cũng là đương nhiê.”

Tô Khê Nguyệt nhìn bộ dáng nhàm chán của Hoa Hương, ôn hòa cười nói, tâm địa y lương thiện, nên mới cảm thấy tại vì mình muốn gặp mẫu thân cho nên mới làm hại hại Hoa Hương cùng Cửu Ngôn đi theo chịu tội.

“Ngươi không cần vì bọn họ lo lắng, chú ý chăm sóc chính mình là được.” Tây Môn Lẫm Nhiên giúp Tô Khê Nguyệt khoác áo thêm, sau đó ánh mắt nhàng hướng Hoa Hương cùng Cửu Ngôn, bỗng nhiên phát ra tiếng cười âm lãnh, chậm chạp nói: “Bọn họ cũng không phải không quen khí hậu này, mà là thấy chúng ta khanh khanh tat a cho nên trong lòng ghen tị, tục ngữ nói, thiếu nữ nào mà chẳng có xuân thì, đặc biệt, Khê Nguyệt, chuyện này thật sự là sơ sót của ngươi nha.”

“Cung chủ, lời này ngươi như thế nào cũng nói ra được a?” Hoa Hương xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, giận dữ trừng mắt nhìn cung chủ nhà mình, nghĩ thầm này thật sự là hai mặt nha. Không có công tử thì cung chủ như một hoại tử nhân, hiện tại có công tử, cả người đều giống như người chết sống lại, không chỉ như thế, mở miệng ra nói chuyện thì lại có thể làm cho ngươi chết cũng đội mồ mà sống dậy.

“Chính là, như thế nào lại thành sơ sót của ta, này rõ ràng là nha hoàn bên người của ngươi mà.” Tô Khê Nguyệt cũng là lại vừa bực mình vừa buồn cười, không khỏi lắc đầu.

“Như thế nào không là chuyện của ngươi, nếu chúng ta cùng một chỗ, tục ngữ nói, đây là chuyện của hai người, ta chủ trì chuyện bên ngoài, còn ngươi thì quản lý sự vụ bên trong nhà chứ. Hoa Hương là hạ nhân trong phủ, hôn sự của nàng dĩ nhiên là ngươi phải quan tâm chứ.” Tây Môn Lẫm Nhiên nhắm mắt dưỡng thần, dựa vào vách xe, lời của hắn giống như một nắm đấm mạnh, khiến cho Tô Khê Nguyệt xấu hổ cùng tức giận đến nỗi mặt đỏ rần.

Cửu Ngôn ở bên cạnh vui sướиɠ cười trộm khi người gặp họa, còn không chờ cười xong, chỉ thấy ánh mắt tức giận của Tô Khê Nguyệt chăm chú nhìn mặt mình, tiếp theo hừ một tiếng nói: “Ta an bài thì mọi người phải theo sự an bài của ta. Này có cái gì khó, Hoa Hương cùng Cửu Ngôn vẫn đều là tâm đầu ý hợp, làm việc cùng nhau, chẳng phải sẽ hiểu nhau quá đi, đây chính là một đôi trời định đúng không nào.” Y biết tính cách Cửu Ngôn thành thật, ở trước mặt Hoa Hương luôn chịu thiệt, cho nên cố ý nói để trêu tức hắn.

“Khụ khụ khụ…” Đáng thương cho Cửu Ngôn, sóng to gió lớn gì cũng đã từng trải qua, lúc này lại bị một câu của Tô Khê Nguyệt khiến cho vô cùng sợ hãi, đến nỗi sặc nước miếng mà ho khù khụ.

Hoa Hương cũng ho khan hai tiếng, bĩu môi nhỏ giọng nói: “Cái loại đầu gỗ này, ai thích thú gì chứ, tình nhân hoàn mỹ trong lòng người ta rõ ràng chính là Đại công tử.”

Một lời chưa xong, chợt nghe đối diện liên tiếp vang lên trăm miệng một lời hai câu: “Cái gì?” Bất quá khẩu khí bất đồng, một cái là âm trầm giống như hung thần ác sát, một cái là rõ ràng bởi vì quá mức kinh ngạc, cho nên mới hỏi.

“Chỉ đùa một chút, các ngươi nghĩ là thật sao.” Cảm giác được hai đạo ánh mắt gϊếŧ người nhằm vào mình khiến Hoa Hương sợ tới mức vội vàng kêu to, nếu chỉ cần chậm một chút thôi, chính mình sẽ bị cung chủ phanh thây.

“Nói lảm nhảm.” Tây Môn Lẫm Nhiên hừ vài tiếng, thu hồi ánh mắt gϊếŧ người, trong lòng thế nhưng lại có dự tính khác, thầm nghĩ mọi người đều nói ngàn phòng vạn phòng cướp nhà khó phòng, quả nhiên là chí lý, ta thế nhưng không biết, ở bên cạnh mình, còn ẩn núp một phần tử nguy hiểm như thế này.

Không được, lúc trở về thì xử lý hôn sự của nàng cùng Cửu Ngôn, mặc kệ thế nào, đem nàng tống xuất đi rồi nói sau, nga, về phần Cửu Ngôn, ân, vì cung chủ chịu chút đau khổ cũng là bổn phận của hắn đi.

Hoa Hương nghe thấy tiếng cười rét căm căm của cung chủ, mồ hôi lạnh trên trán đều chảy xuống, nghĩ thầm người ta nói một lần sảy chân mà mang hận thiên thủ. Ta đây chính là sảy miệng một lần mà mang hận thiên thu. Đang muốn nghĩ biện pháp bù lại một chút, chợt nghe xa phu bên ngoài nói: “Cung chủ, Tô phủ tới rồi.”

Vốn không khí trong xe đang thoải mái, lập tức có chút trầm trọng khẩn trương. Tô Khê Nguyệt cầm chặt tay Tây Môn Lẫm Nhiên, ánh mắt có chút bất lực nhìn hắn. suốt những ngày chưa đến Kim Lăng thành thì, cả ngày lẫn đêm đều muốn tới gặp Lý thị, nhưng hôm nay thật sự tới rồi, rồi lại dâng lên một cảm giác khϊếp sợ vô cùng.

“Không có việc gì mà, đi, xuống xe đi.” Tây Môn Lẫm Nhiên nhẹ nhàng an ủi Tô Khê Nguyệt, một bên cầm tay y, thay y mang vào cái mũ có hình mui thuyền, phía trên còn có một con chồn hiếu chiến. Hoa Hương cùng Cửu Ngôn từ lúc xe bắt đầu xuất phát thì đã chuẩn bị hai cái dù dầu, giờ đi lên, cẩn thận đem mưa bụi che cho Tô Khê Nguyệt.

Bất quá những điều này hiển nhiên là dư thừa, vì không để cho Tô Khê Nguyệt bị lạnh, đi vào con đường nhỏ, Tây Môn Lẫm Nhiên đã dùng dùng hộ thể thần công, mọi hạt mưa đều bị hắn đẩy lùi ra khỏi thân thể hai người, tạo nên một cảnh tượng vô cùng kì lạ. Mọi người nghênh đón cũng ngây ngẩn cả người.

Tổng quản Tây Môn Hạ bên ngoài tuy hé ra khuôn mặt tươi cười tiến lên đón, trong lòng lại cảm thán không thôi, thầm nghĩ ngươi lại đến đây náo loạn cái gì nữa vậy, theo từ trong cung đến phủ này, ta đây không phải là bị hắn làm cho xương cốt đều muốn nhuyễn cả rồi. Thật vất vả đóng phủ đệ, ta cũng trở về làm hộ pháp nho nhỏ của ta, kết quả không đợi ta vui sướиɠ nửa năm, lại cho kêu về đây.

Ai nha, bất quá cũng may lúc này cũng không có gây ra chuyện gì đi? Ngươi xem xem bộ dáng cung chủ thật cẩn thận, giống như đang ôm một bảo bối, chậc chậc, lúc trước người muốn đem người ta tra tấn đến chết không biết là người nào vậy nha.

Đương nhiên, tổng quản giảo hoạt không có đem những suy nghĩ trong lòng mình hiện ra trên mặt. Nét mặt tươi cười như hoa đem Tây Môn Lẫm Nhiên cùng Tô Khê Nguyệt đi vào, một bên đơn giản hướng bọn họ giới thiệu tình huống hiện tại của Lý thị. D_A

Dầu gì cũng là mời danh y điều trị, Lý thị hiện tại đã không giống trước kia không thể nói không thể đi, ngẫu nhiên cũng có thể xuống giường đi vài bước. Lời tuy nói không rõ ràng lắm, nhưng cẩn thận nghe một chút, vẫn có thể nghe hiểu. Cánh tay trái không thế nào cử động, nhưng tay phải đã có thể tự mình ăn cơm. Nghe Tây Môn Hạ nói, trên mặt Tô Khê Nguyệt cuối cùng lộ ra biểu tình yên tâm.

Tâm tình đối với Lý thị quả rất phức tạp. Tất nhiên có hận, nghĩ đến bà yêu thương mình chỉ vì âm mưu trăm phương ngàn kế, nghĩ đến bà suýt nữa hại chết Giang Phong, trong lòng còn có chút tức giận.

Nhưng mà suy nghĩ một chút nữa, hơn hai mươi năm, nữ nhân này sống trong hận thù, làm sao từng có chút nào hạnh phúc? Báo thù xong, tự tay sát hại lại là con của mình, thống khổ tuyệt vọng kia, có thể hiểu được.

Bởi vậy mỗi khi nghĩ đến đây, phần thương hại luôn nặng hơn phẫn hận. Huống chi Đại phu nhân từ nhỏ đã đối với Tô Khê Nguyệt lãnh đạm, gần như là chẳng quan tâm. Nếu không cũng không tùy ý y cùng Tây Môn Lẫm Nhiên cùng một chỗ. Cho nên y vẫn xem bà vυ' là mẫu thân của mình mà đối đãi. Không nghĩ tới lại có một ngày, nữ nhân này thật sự biến thành mẹ ruột của mình.

Tô Khê Nguyệt đối với Đại phu nhân cũng không có thân tình gì, nhưng vì nàng là mẫu thân của mình, vì bảo hộ danh dự của nàng, cho nên mãi đến cuối cùng, mới không có đem chân tướng sự kiện trước đây nói cho Tây Môn Lẫm Nhiên, huống chi đối với Lý thị này. Tâm tình của y rất phức tạp, cũng thì có thể hiểu.

Trong đầu suy nghĩ lung tung, suy nghĩ rất nhiều chuyện không thể nói ra. Chợt thấy tay bị nắm lấy, y dừng bước, vừa nhấc đầu, thì thấy cách đó không xa, một phụ nhân quen thuộc được nha hoàn nâng đỡ, đang bám vào khung cửar, si ngốc nhìn mình.

Từ khi được Tây Môn Lẫm Nhiên cứu từ trên núi xuống, hắn cẩn thận che chở, chưa cho Tô Khê Nguyệt rơi lệ.

Nhưng mà lúc này, chợt đối mặt với thân nhân cũng là cừu nhân trước đây, mặc dù trong lòng có vô số suy nghĩ, nhưng là Tô Khê Nguyệt vẫn lệ nóng quanh thân.

Lẳng lặng nắm tay người yêu, nghe y cùng Lý thị khóc lóc kể lể, Tây Môn Lẫm Nhiên im lặng ngồi trên ghế, ánh mắt dịu dàng xuyên qua thân ảnh người yêu, dừng ở đám hoa ngoài cửa sổ.

Trong tiết trời mưa bay, lại càng thêm xinh đẹp, mưa bụi nhè nhẹ trên những cánh hoa, cũng giống như hạnh phúc đang nở rộ trong lòng Tây Môn Lẫm Nhiên. Tuy rằng trải qua cực khổ, tuy rằng hạnh phúc tới thực sự chậm trễ, nhưng cuối cùng, đến cuối cùng vẫn là một kết cục vô cùng hạnh phúc như thế này, đến cuối cùng, ông trời trả lại cho bọn họ cơ hội được nắm giữ lấy hạnh phúc như vậy. Cũng thoả mãn.

Tây Môn Lẫm Nhiên nghĩ như vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười hạnh phúc, ánh mắt dịu dàng một lần nữa trở lại trên người người yêu, đúng vậy, chính là như vậy, cả đời, sông cạn đá mòn, thiên trường địa cửu, lúc này đây, mặc kệ sẽ phát sinh chuyện gì, hắn đều tuyệt sẽ không buông tay.