Ăn xong mì, hai thằng con trai hí húi với nhau để tìm cách...rửa bát bằng cách hỏi ông Google.
- Video này, Won à, mang đĩa ra chậu đi_ In Hyun đặt cái ipad to đùng ở ngay gần chỗ rửa để tiện cho việc thực hành.
- Đây đây, nhìn thế mà cũng chẳng nhiều đâu, chị Yeon không thích bày bừa quá nhiều mà_ Won nói
- Nhóc có vẻ hiểu Yeon quá nhỉ?_ In Hyun nhếch môi cười nhẹ, hai con mắt cúi thấp xuống che dấu suy nghĩ.
- Chị Yeon luôn tin tưởng người khác. Một cách tuyệt đối. Như thể người thân trong gia đình vậy_ Ji Won đáp lai, vẻ mặt có chút gì đó hơi buồn không tả được_ Chị ấy muốn tin tưởng tất cả mọi người. Như thể mọi người đều tốt lắm vậy. Mặc dù...chẳng có ai tin tưởng và yêu thương chị ấy cả. Đừng phản bội chị ấy cũng đừng làm chị ấy đau
Ai cũng thế cả, không tin tưởng và hoài nghi người khác, có khi còn hoài nghi cả chính bản thân mình.
Có phải vì mẹ bỏ đi lúc mới 2 tuổi, ba lại qua đời sớm nên Hee Yeon mới như vậy? Hay vốn dĩ cô tin tưởng người khác như một điều bình thường, kể cả là một người mới quen như cậu à?
- Nhưng chị ấy nhìn ra con người thật của mọi người đấy, chị ấy không tin tưởng ai một cách quá ngây thơ đâu. Ba chị ấy từng là một nhà tâm lí học nổi tiếng mà. Chị ấy chính là thí một thí nghiệm của ông ta đấy, chị Yeon bảo thế. May mắn là thí nghiệm trên người chị ấy thành công. Chị Yeon từng nói:" Tin tưởng người khác cũng chính là một nghệ thuật sống. Một nghệ thuật giúp tâm hồn thanh thản, tươi đẹp hơn và giúp người ta hồi sinh sau cơn ác mộng "_ Won đổ nước nóng vừa bắc ra một cái bát khá to rồi cho nước rửa bát vào, nhúng nhúng vài cái rồi lại quấy quấy cho nó sinh ra bọt rồi bắt đầu tỉ mẩn rửa, cố gẵng không để nó bị rơi xuống mà vỡ tan tành.
- Thế à?_ Hyun khẽ mỉm cười rồi xả nước ra chậu, cẩn thận rửa từng cái một.
Hoàn thành xong công việc " gian lao" mà hai anh chàng mất tới gần nửa tiếng.
- Zêêêêêêê...., không vỡ cái bát nào cả_ Won nhảy lên sung sướиɠ.
Chị Yeon à, bát không vỡ cái nào hết há há
- Hóa ra cũng không khó lắm, mỗi tội hơi vất vả, Won nhỉ?_ In Hyun thấm mồ hôi trên trán, cái việc này tưởng khó nhưng mà hơi "vất".
- Bây giờ anh em mình làm gì giờ, chán ghê_ Ji Won vừa lấy nước khoáng trong tủ lạnh vừa nói.
- Có chỗ nào hay ho không?
- Ừm, xem nào, đi đâu được nhỉ_ Won vừa uống nước vừa nghĩ ngợi.
Hyun cũng với tay lấy cốc rồi đổ nước vào cốc uống. Thế mà vừa được một ngụm nước, anh chàng họ Nam đặt ngay cái cốc xuống bàn kêu "Rầm" một cái làm In Hyun sặc nước. Thằng nhóc này muốn ám sát anh nó rồi.
- Anh à, mình tới quán cafe của chị Kwon đi, ở đấy tuyệt lắm
- Ở đâu?_ Cậu tò mò hỏi
- Cách đây hai con ngõ thôi, ngay mặt đường luôn, đi thôi anh_ Won kéo Hyun ra khỏi nhà rồi đi luôn mà làm rơi mất cái dây chuyền xuống đất mà không hay biết. Chiễc dây chuyền này của Ji Won là vật bất li thân với thằng nhóc. Mà thứ này là thứ duy nhất có thể giải mã bí ẩn mang tên Nam Ji Won.
Chẳng ai biết cậu nhóc có lý lịch ra sao. Chỉ biết rằng ba năm trước, vào ngày trời mưa tầm tã, Yeon đi học về thấy thằng nhóc nằm vật trước cửa nhà nên cứu nó. Không ngờ sau nó bảo muốn thuê nhà và rồi sống luôn cùng Yeon. Hai đứa cứ như chị em ruột vậy, suốt ngày dính nhau như hai con sam vậy, rất khó để tách ra được.