Cơ thể thả lỏng nhưng lại như sa xuống vực thẳm, chỉ còn mỗi một luồng sáng trên tay dẫn dắt, giữa trôi nổi phập phù, sương mù mờ mịt, cho đến một hồi sau trọng tâm được hạ xuống đất, khói sương dày đặc tản đi, anh đứng ở ngay đầu cầu thang, hết thảy đều trở nên vô cùng rõ ràng. Dưới lầu có ba người, một người ngất đi, một người đang đứng, người còn lại sống chết không rõ. Mọi thứ trước mắt anh rõ ràng không gì bằng, ngoài kia giông tố đùng đùng, từng cơn rồi lại từng cơn.
Yến Vũ cảm thấy cơ thể run rẩy không khống chế được, cơ hồ thở không nổi, anh lảo đảo từ trên cầu thang chạy xuống, nhào tới bên người be bét máu kia, bàn tay quơ quào dính đầy máu sền sệt. Yến Vũ run tay, lay lay cha mình, cổ họng khản đặc a a mấy tiếng, nước mắt tuôn lã chã, anh hoàn toàn mất đi mọi cảm quan, chỉ không ngừng lay cha anh, mũi chỉ toàn ngửi thấy mùi máu.
Lúc này có một thứ gì đó dính máu, lăn rổn rảng trước mắt anh. Yến Vũ vịn chân, toan thử đứng dậy, nhưng lại không nhúc nhích được chút nào. Anh nhìn quả cầu lăn đến chỗ anh trân trối, tay run rẩy muốn cầm lấy. Đầu óc anh đặc sệt, anh thậm chí còn không biết mình đang làm gì. Thì có một bàn tay đã vươn tới, nhặt thứ đó lên.
Yến Vũ ngước mắt lên nhìn, gã đàn ông đứng ngược sáng, cầm thứ đó, ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi. Khoảnh khắc hai người họ đối mắt nhau, nỗi hận thù từ tận đáy lòng Yến Vũ chợt bùng lên, nỗi hận gay gắt xé toạc l*иg ngực, biến thành tiếng khóc bén nhọn, anh xông đến gã ta, gào rống, nhưng lại bị bóp cổ tấn lên tường, môi dập rách, cổ họng như bị bóp nát, lưng đau như đứt làm hai nửa.
Anh chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn gã ta nhặt cái cúp bị bể thành hai, tông cửa xông ra ngoài. Yến Vũ vịn cổ ngồi xuống bên mép tường, thở hổn hển. Lúc này Trần Dung ngã bên cạnh co quắp người, rục rịch tỉnh lại. Khuôn mặt thất thểu của Yến Vũ dần bừng sáng, anh nhìn qua Trần Dung muốn nói, nhưng chỉ có thể ho ra bọt máu.
Hệt như bị mũi dao nhọn rạch vài đường trong cổ họng, anh kêu, mẹ ơi, cứu ba với. Trần Dung tóc tai rũ rượi, đang bò dậy, nghe Yến Vũ nói thế, nhìn Yến Vũ trân trối hồi lâu như nhìn thấy quỷ ma, rồi nói rằng, “Cha cha con chết rồi, chết rồi, không thể… không thể cho người khác biết.” Trần Dung quỳ gối bên cái xác người đàn ông, “Làm sao đây, nhiều máu quá, có lau sạch được không, không thể… làm sao đây.” Bà ấy quẹt mặt, ngẩng lên nói với Yến Vũ, “Con yêu, đến giúp mẹ nào, nâng ba lên xe là được rồi.”
Chuyện hệt như một hồi ác mộng vĩnh viễn không tỉnh lại được, anh nhìn Trần Dung nắm hai chân cha anh, từng bước từng bước kéo ra ngoài, người đàn ông vẫn còn đang chảy máu, máu đỏ tươi không ngừng tuôn trào, hết thảy những gì Yến Vũ có thể nhìn thấy, đều biến thành màu máu đỏ. Gã đàn ông kia quay lại, ngăn cản Trần Dung, anh nhìn gã ta ôm Trần Dung, đỡ người dìu lên sô pha, nhấn gọi điện thoại, anh nhìn Trần Dung đi tới chỗ mình, tầm nhìn dần dần trở nên tối đen, không còn nhìn thấy gì nữa.
Yến Vũ mỏi mệt rã rời không gượng nổi, cơ thể đau nhức râm ran, nhưng không khí lại trở về với khí quản, từ từ xoa dịu xuống. Có người gọi tên anh, gọi đến khi anh lún sâu trong bóng tối bủa vây kín kẽ quanh người mở mắt ra, ánh sáng trên cổ tay không tiêu tan đi, mà mỗi lúc một nóng hơn. Bóng tối từng chút một tan biến, ánh sáng tiến vào đồng tử, anh mê man mở mắt ra, Văn Diên lấy túi giấy trên mặt anh ra, không nói năng gì, chỉ dùng ngón tay vuốt vầng trán đầm đìa mồ hôi của anh, xuôi theo khóe mắt nâng mặt anh lên.
Văn Diên không hỏi anh bất cứ điều gì, chỉ đỡ anh dậy, đưa lên giường, cho anh uống nước ấm, rồi bật đèn nhỏ cạnh giường, đắp chăn cho anh. Ngoài kia đã ngớt tiếng sấm, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách, vỗ lên ô cửa thủy tinh. Văn Diên ngồi bên cạnh anh một hồi, rồi đứng lên dắt Tiểu Tư ra ngoài, khép hờ cửa phòng lại. Không lâu sau tiếng đàn piano nhè nhẹ trôi vào, âm thanh dịu dàng mà bình tĩnh, uyển chuyển thong thả, đưa anh vào giấc ngủ.
Lần kế tiếp tỉnh giấc đã là mười giờ tối, Yến Vũ rời khỏi giường, người ngợm nhức mỏi, anh đưa tay lên sờ sờ trán mình, không có sốt, khỏe re toàn tập. Cửa hé ra một cái khe mỏng, ánh đèn màu cam chiếu nghiêng nền sàn, tạo thành một khối vuông ấm áp bé nhỏ. Kéo cửa, anh đi chân trần ra ngoài, âm thanh phát ra từ TV rất nhỏ, trong nhà có người.
Văn Diên đang nằm trên sô pha, tay phải ôm Tiểu Tư, quyển tạp chí đắp trên ngực, đôi mắt nhắm lại, ngủ rất sâu. Tiểu Tư thính nhạy nghe được động tĩnh, ngồi dậy tính nhào lên người Yến Vũ, Yến Vũ vội ra dấu ngồi xuống, xuỵt một tiếng, kêu Tiểu Tư ngoan ngoãn đừng động đậy. Thấy cún ngoan nằm úp lên người Văn Diên lại rồi, anh bèn quay vào nhà bếp.
Vừa thức giấc mới thấy bụng thật đói, trong thố có cháo, trong nồi có đồ ăn, hình thức trông không được ngon cho lắm, anh ngó vào thùng rác, quả nhiên có không ít nguyên liệu nấu ăn hỏng. Nộm dưa leo, thịt xông khói với trứng rán hơi cháy xém, lại còn cháo có mùi hơi khê nữa, Yến Vũ vừa ăn vừa cười, thức ăn hâm nóng dạ dày, sưởi ấm trái tim. Không khí sau cơn mưa lành lạnh mát mẻ, anh mở cửa sổ, quay về phòng khách.
Cầm giấy vẽ và bút, anh ngồi bên bàn trà, chống cằm nhìn Văn Diên hồi lâu, rồi mới đi bút, vẽ được giữa chừng, hàng mi Văn Diên rung rung, trước tiên là vò vò xoa xoa Tiểu Tư, rồi mới từ từ mở mắt ra, ánh mắt rơi xuống người Yến Vũ, hồi lâu sau mới nói rằng, “Năm nay tôi hai mươi chín, cung Song Ngư, tốt nghiệp đại học C, làm nghề nhϊếp ảnh, thích ăn đồ ngọt. Biết đánh đàn piano biết đóng mộc nhưng không biết nấu ăn, có nhà có xe, phụ mẫu vẹn toàn, yêu một người họ Yến tên Vũ.”
Tay Yến Vũ từ từ dừng lại, anh nhìn Văn Diên, Văn Diên cũng dịu dàng nhìn anh chăm chú, “Tôi cũng có thể coi là có tính nhẫn nại, tuy rất lo lắng cho người tôi yêu, nhưng tôi bằng lòng đợi người đó, trước khi người tôi yêu chịu kể cho tôi nghe, tôi sẽ không hỏi gì thêm.” Khóe môi Yến Vũ chầm chậm cong lên, anh rũ mắt xuống, dùng ngón tay tỉ mỉ đánh bóng cho bức tranh.
Văn Diên tiếp tục nói, “Tất nhiên là, chỉ cần người tôi yêu chăm sóc tốt bản thân, đừng giống như hôm nay, làm tôi hoảng sợ, thì sao cũng được cả.” Bút Yến Vũ uyển chuyển phác nên hình dáng nhân vật, anh cũng đáp lại rằng, “Người anh yêu bảo em nói với anh rằng, sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu.” Anh ném bản vẽ qua một bên, nhào đến bản gốc, anh nằm trên người Văn Diên, hôn mấy cái thật mạnh mẽ.
Tiểu Tư giật phắt người, khó khăn len lỏi ra khỏi hai người ôm nhau chặt cứng, nhảy phóc xuống đất. Hai người nọ ôm siết nhau, đẩy chăn gối rơi hết xuống đất, Tiểu Tư vồ lấy gối lấy chăn, giương mắt lên ngó chỉ thấy chủ nhân nhà mình đang cưỡi lên người ta, nó oẳng oẳng hai tiếng, cũng chẳng có ai thèm phản ứng với nó, đành lủi thủi cắn cái gối kéo ra một góc, nằm phịch xuống.
Yến Vũ hôn xong trán lại xuống cằm, nụ hôn ngập tràn yêu thương. Cho đến khi Văn Diên phun ra lời mời đáng sợ, gã nói tháng sau là sinh nhật mẹ mình, Yến Vũ có muốn đi với gã trở về nhà một chuyến không. Yến Vũ hết hồn giật bắn người, nghĩ ngợi một chút, rồi bò khỏi người Văn Diên, ngồi qua một bên sô pha, nhìn Văn Diên chăm chú, do dự hỏi, “Anh come out rồi?”
Văn Diên ngó thấy phản ứng của anh bèn cười ha hả một chập, gật đầu, “Bọn họ biết từ lâu rồi.” Yến Vũ ngần ngừ rờ rờ mặt, “Tiến độ này có phải hơi bị nhanh không.” Văn Diên bình thản như không cầm bức vẽ trên bàn trà lên, “Em sợ à?” Cho dù lá gan Yến Vũ có lớn hơn, thì anh cũng chẳng thể tưởng tượng nổi chuyện qua nhà bái kiến cha mẹ Văn Diên, độ khó hơi bị cao quá rồi. Nhưng tư lự không lâu sau, Yến Vũ lại bảo, “Biết rồi, em sẽ chuẩn bị tốt.”
Ngày hôm sau, Yến Vũ đi tìm một người bạn, nhờ cậy người ấy dựa theo bức ảnh, làm lại một cái cúp giống như vậy. Ba ngày sau cúp làm xong rồi, người bạn kêu Yến Vũ đi lấy. Kích thước không chênh lệch mấy, cũng giống cỡ bảy phần, còn chi tiết thì không thể đào sâu hơn, nhưng với Yến Vũ thì thế này cũng đã đủ rồi. Anh cầm lên nhìn nhìn một chút, nắm phần đế nhắm ngay góc bàn, đập phần quả cầu xuống một cách mạnh bạo. Người bạn nhìn cái cúp ấy, thấy đau hết cả người, cả kinh nói, “Vừa mới làm xong, cậu đã đập hỏng rồi.”
Yến Vũ ước lượng quả cầu thủy tinh trong tay, cười nhạt rằng, “Phải hỏng rồi, thì mới dùng được.”