Dầu bôi trơn rất lạnh và dính, tự nong nới mình là một cảm giác thật lạ lùng. Vách ruột bao bọc ngón tay, bủa trong cái nóng hực, cái nhức xót, sự tồn tại của ngón tay, thảng thốt có cảm giác lệch lạc, hệt như đây không phải là cơ thể mình, nhưng rồi lại thấy chân thật không gì sánh bằng. Yến Vũ vẫn ở trên người Văn Diên, chỉ khác ở chỗ, giờ anh đang cưỡi lên eo đối phương, cặp đùi săn chắc tì vào cơ bụng rắn rỏi, sau eo bị dương v*t dựng thẳng đứng cọ quẹt ướt nhầy một mảng, trông thứ ấy hưng phấn cực kì. Nhưng Văn Diên thì lại tay phải gác má, tựa vào sô pha, bóp eo anh bảo là gã đau lắm không cử động được.
Yến Vũ lại nhét thêm một ngón tay vào, lưng tuôn mồ hôi ròng ròng, thậm chí còn chảy xuống kẽ mông anh, anh bảo, “Đau như vậy hẳn là nên nghỉ ngơi mới phải chứ?” Văn Diên cười trầm thấp, kế đó ra lệnh, kề qua đây, tôi muốn nhấm nháp vυ' anh. Yến Vũ bèn nhoài người áp tới, cần cổ ưỡn lên cao. Không biết có phải động tác này đã khiến cho một chút tính vùi dập trong xương tủy Văn Diên phát ra hay không, Văn Diên ngậm nút vυ' anh thôi không nói, còn nghiến như nhai cắn, quanh quầng vυ' đều bầm xanh một mảng lớn. Còn phập vai anh một cú, vừa đau vừa ngứa.
Yến Vũ khe khẽ hít hơi, đằng sau đã nới lỏng ra kha khá, bèn cầm bαo ©αo sυ Văn Diên nhét vào tay anh lên. Tay toàn là gel bôi trơn, trơn quá nên xé mãi không xong, thế là Yến Vũ bèn dùng răng xé, ngậm bao trong miệng, khuỵu gối chuồi ra đằng sau, định dùng miệng mang bao cho đối phương. Kết quả là anh vừa khom người xuống, Văn Diên đã nâng cằm anh lên, lấy bαo ©αo sυ trong miệng anh ra, “Anh không cần phải làm loại chuyện này.”
Rồi gã tự chụp bαo ©αo sυ lên dương v*t mình, nâng mông Yến Vũ, từ tốn đưa vật cứng vào trong cửa động đã mềm xốp. Yến Vũ vịn vai Văn Diên, có chút khó chịu. Văn Diên không ngừng hôn lên mặt anh, dịu dàng có, tình cảm có, nhưng không dịu dàng thái quá. Yến Vũ bấm vai đối phương, đẩy gã ngã xuống sô pha lại, có phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói, “Mông đau quá, nên hết sức rồi hửm?”
Văn Diên tức thì phá ra cười to, Yến Vũ thở hổn hển, nhấn vai Văn Diên không cho cục cựa, tự mình lúc lắc mông, tìm kiếm thế để nuốt chửng thứ kia từng chút một vào trong người. Anh không cần Văn Diên vì mối quan hệ biến đổi mà thay đổi bản thân, không cần thiết phải nhượng bộ trên giường như vậy. Thứ tình yêu dịu dàng nâng niu, có lẽ sẽ mang đến dễ chịu, nhưng nhất định không đạt được kɧoáı ©ảʍ tối thượng.
Anh tin rằng quan điểm về mặt tìиɧ ɖu͙© của anh và Văn Diên giống nhau, nếu như vì tình yêu mà ràng buộc tìиɧ ɖu͙©, vậy thì thiệt thòi quá rồi. Qua vài lần làʍ t̠ìиɦ với Văn Diên, anh thích sự mãnh liệt, anh biết Văn Diên cũng vậy. Thế nên sau khi đã thích ứng được rồi, anh cũng đã nuốt sâu được một nửa, bèn bắt đầu nhún mông lên xuống, tốc độ chậm rãi tăng tốc, vùi sâu rồi lại sâu hơn.
Đôi mắt Văn Diên không xê dịch mà dán chằm chằm vào hình ảnh hứng tình ngời ngời của anh, đong đầy trong đó là sự tán thưởng, ngây ngất, tìиɧ ɖu͙© không ngừng giao thoa, tràn ngập si mê. Văn Diên ôm vòng eo mạnh mẽ rướm đầy mồ hôi của anh, anh dập xuống, gã hích lên, cả hai ở trên sô pha cùng tạo ra âm thanh cọ sát đầy da^ʍ dật. Hết lần này đến lần khác, kẽ đùi đυ.ng đến bao tinh hoàn, cửa mình quẹt qua bộ lông, cơ thể Yến Vũ cũng lấm chấm đỏ, khuôn ngực kề cận rung động, Yến Vũ nhún mông cực lực, đẩy qυყ đầυ tráng kiện dập nhanh, mạnh, chuẩn vào đúng điểm sướиɠ trong người, kɧoáı ©ảʍ bừng bừng khiến nửa người dưới của anh gần như tê lịm vì sướиɠ.
Anh cười nói với Văn Diên rằng, hàng khủng thật đúng là dùng thích. Vừa to lại vừa dài, đυ.ng đến hết thảy mọi ngóc ngách, nửa thân dưới cơ hồ bị dùi đến tan chảy, dương v*t cứng đờ của anh không ngừng rỉ nước. Anh vừa dứt lời, Văn Diên mới than mông đau không cử động được túm lấy chân phải của anh gác lên vai mình, đẩy anh vào tư thế ép vào lưng ghế sô pha rộng rãi, hai tay túm lấy lưng ghế, vây anh chặt chẽ trong khuôn ngực và vòng tay, hệt như một con sư tử ngạo nghễ, chiếm đoạt anh, tùy ý buông thả du͙© vọиɠ dữ dội phát tiết trên người anh.
Dập mạnh rút mạnh, Văn Diên đè anh đến ná thở, như muốn gϊếŧ anh luôn, dương v*t anh cương đỏ sậm, giương cao chọc thẳng, vung vẩy lộp bộp lên cơ bụng rắn như đá của Văn Diên, qυყ đầυ ướt mèm, đường rãnh nằm kề cửa huyệt bị nhồi nhét nhoe nhoét những d*m thủy. Văn Diên đè lên đùi phải anh, xé toạc cơ thể anh, xương chậu căng ra đỡ lấy đùi, sô pha không ngừng binh vào tường đùng đùng, hình như trên tường còn có bụi rớt xuống, nhưng chẳng ai quan tâm.
Trước khi chân phải sắp bị chuột rút tới nơi, bọn họ đổi tư thế, Yến Vũ quỳ gối trên thảm sàn, Văn Diên từ đằng sau nâng eo lên tiến vào, tấm thảm mềm mại chịu không nổi sức lực khủng khϊếp từ đằng sau dộng tới, Yến Vũ gục đầu, tầm nhìn dao lắc dữ dội, đầu gối anh đau đớn ửng đỏ, không biết là bị cà nát thành ra cái gì rồi, sóng tình dâng trào, không ai chịu ngừng lại cả.
Anh cảm nhận Văn Diên không ngừng ve vuốt lưng anh, đồ vẽ lại hình xăm trên ấy. Anh nghe Văn Diên hỏi anh có còn nhớ cái lúc mình nhảy nhót hay không, tổng cộng hai lần, một lần trên sàn một lần dưới sàn. Cái dáng vẻ dâʍ đãиɠ cùng cực ấy, cái thần thái khoe mẽ cuồng ngạo cực điểm ấy, này mông này lưng, này hình xăm, gã đã muốn chơi anh lâu lắm rồi, cũng như hôm nay vậy, khom lưng gục đầu, mông vểnh cao, nuốt lấy của quý của gã.
Yến Vũ cười ngắt quãng, anh nói anh biết từ khuya rồi, Văn Diên chưa từng giấu giếm du͙© vọиɠ của mình. Nào ngờ người đằng sau bỗng dưng đè lên người anh nặng trịch, hơi thở nóng hổi cắn vành tai anh, đùng đυ.c nói rằng, “Giờ thì chỉ có mình tôi được phép nhìn thôi.” Giọng điệu thỏa mãn, còn có vẻ đắc ý, hệt như một đứa trẻ, cọ cọ người anh, hôn má anh. Rõ là đang làʍ t̠ìиɦ một cách trắng trợn trần trụi, thế nhưng nụ hôn lại có dáng dấp ngây thơ.
Yến Vũ nghĩ bụng, gã đàn ông này quả thật là càng lúc càng cưng không chịu nổi. Quấn quít một hồi, Văn Diên kéo anh dậy, ấn anh lên người mình, anh trở tay ôm cổ Văn Diên, bụng dưới run lẩy bẩy, kɧoáı ©ảʍ trào dâng đến điểm nhất định, anh đưa tay tuốt dương v*t một lúc, rồi bắn phụt ra, làm dơ tấm thảm. Cực khoái qua rồi, Văn Diên cũng không tiếp tục rong ruổi trong người anh nữa, mà tháo bao xuống, hôn lên gáy Yến Vũ, dùng tay tuốt, bắn lên hình xăm.
Hai người nghỉ ngơi trong phòng khách một chặp, Yến Vũ kêu đói, muốn ra ngoài ăn khuya. Anh và Văn Diên vào phòng tắm rửa, anh mặc đồ Văn Diên, xỏ dép lào xuống lầu, dắt Tiểu Tư ra ngoài, cùng nhau tản bộ. Tư thế đi đứng của cả hai đứa đều chẳng thoải mái gì cho cam. Đôi bên ngó nhau một hồi, rồi cùng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Tiểu Tư ngóc đầu hết ngó qua bên này, lại nghiêng qua bên kia, oẳng oẳng hai tiếng, hớn hở xoay mòng mòng, tự dí theo cái đuôi của mình. Yến Vũ đi trước, chưa tày mấy bước thì có ai đó nắm tay giữ lại. Văn Diên tự nhiên đan vào kẽ tay anh, hỏi muốn ăn gì, gã biết có một quán mì ngon lắm. Nước lèo được ninh từ nguyên liệu thật, bán đắt như tôm tươi.
Ăn mì xong rồi trở về nhà, giữa đường Yến Vũ nhìn thấy tiệm mình từng xăm. Anh bảo Văn Diên vào xem chơi, anh quen biết chủ tiệm lâu lắm rồi. Chủ tiệm là nữ, để tóc ngắn, tay xăm trổ, môi đỏ rực, mặc áo thun đen chữ T, miệng ngậm điếu thuốc, thấy Yến Vũ thì nhào đến ôm một cái, bóp vòng eo gầy gầy của anh. Ôm Yến Vũ xong lại chuyển qua ôm Tiểu Tư, tay xoa xoa đầu cún, nhưng mắt lại đảo qua Văn Diên, “Đây là?”
Yến Vũ quay qua Văn Diên giới thiệu, cô chủ tên là Hà Tiểu Hòa, lúc giới thiệu Văn Diên với cô chủ, anh còn ngả ngớn chêm một câu, “Trai của đây, đừng có nhìn người ta lâu như vậy, tém tém lại đi, đây cũng biết hắn rất đẹp trai mà.” Tiểu Hòa liếc một cái lọt lòng trắng, rồi phóng khoáng chìa tay phải với Văn Diên, “Gọi Tiểu Hòa được rồi.” Sau đó cô nàng che miệng, dùng âm lượng ai cũng nghe thủng mà nói rằng, “Cho anh biết một bí mật nhé, cái tên Yến Vũ này là chúa sợ đau, hồi đi xăm còn khóc lâu ơi là lâu.”