Vẻ mặt Yến Vũ bình tĩnh, đi xéo một bước ngăn cản đường nhìn của luật sư Cao hướng tới Văn Diên, “Đi thôi, vào trước đã.” Luật sư Cao thu hồi ánh nhìn, lại nhìn qua Yến Vũ, thoáng kinh ngạc trước thái độ thể hiện sự chiếm hữu này của anh, nhưng cũng không nói gì thêm. Luật sư Cao xoay người đi vào trong, Yến Vũ ngoái đầu lại nhìn Văn Diên, thấy đối phương đang ngoắc tay với anh.
Mặc dù có hơi không bằng lòng, nhưng Yến Vũ vẫn bảo luật sư Cao chờ mình một chút, anh đi qua chỗ Văn Diên, tới hỏi gã có chuyện gì không, mặt Văn Diên có vẻ lo lắng, nói có quen người này, nghe đâu là luật sư, Yến Vũ hẹn gặp luật sư, phải chăng có chuyện gì không. Lời lẽ có chừng mực, không quá đà mà uyển chuyển hỏi Yến Vũ có cần giúp đỡ gì hay không.
Yến Vũ biết mình chưa bao giờ đề cập chuyện cá nhân với Văn Diên, kể cả chuyện tối qua khóc một chập là vì cớ gì, người trưởng thành đều có vấn đề riêng tư, Văn Diên không muốn ép buộc anh nói ra tâm sự, nên mới phải hao tốn tâm tư, cẩn thận dọ hỏi. Nhưng thật khó khăn, càng là người mình để tâm đến, càng không muốn để lộ tâm trạng lộn xộn của mình ra, mắc công nhận được sự thương hại chẳng khác chê cười là bao.
Thế nên Yến Vũ cười ung dung, nói làm gì có chuyện, chỉ là việc công mà thôi, ngành thiết kế rất dễ bị đạo ý tưởng, anh kiếm người bảo vệ bản quyền thôi, không phải chuyện lớn lao gì, không cần hỗ trợ. Nói dối xong rồi, anh nghiêng người nâng gáy Văn Diên lên, hôn bịt kín cái miệng còn những muốn nói nữa. Văn Diên không né tránh, ôm eo anh hôn sâu hơn.
Trước mặt công chúng, giữa thanh thiên bạch nhật, nam nam ôm hôn dẫu thế nào cũng rước đến một chút xôn xao, trước khi người xung quanh rút điện thoại ra, ngón cái Yến Vũ nâng cằm Văn Diên, quyến luyến tách ra. Cho đến khi nhìn Văn Diên khởi động xe chạy đi rồi, anh mới xoay người đi đến chỗ luật sư Cao đang không giấu nổi vẻ hết hồn. Yến Vũ cười khẽ đưa người đi vào trong, báo là mình đã đặt sẵn chỗ rồi. Luật sư Cao bên cạnh ráng nhịn rồi lại ráng nhịn, mới hoang mang hỏi, “Các người đây là?”
Yến Vũ quay lại nở nụ cười mập mờ, ai cũng hiểu chỉ là không nói ra, hiệu quả vi diệu hệt như nụ cười vừa nãy của luật sư Cao. Làm luật sư Cao không khỏi ngượng ngùng, lắc đầu không ngừng. Luật sư Cao họ Cao tên Minh, hành nghề đã bảy năm, từng tiếp nhận nhiều vụ án lớn nhỏ, kinh nghiệm có thể coi là phong phú. Yến Vũ vòng vèo thuật lại tai nạn mười hai năm trước, giấu đi thân phận nhân vật, biên soạn lại kể cho Cao Minh nghe.
Cuối cùng thì Cao Minh lắc đầu nói không được, chứng cứ quá ít, huống hồ mười hai năm trước, con người bị hại không tận mắt chứng kiến tại hiện trường, không có chứng cứ, chỉ dựa vào suy luận mà muốn đưa ra tòa, không làm thế được. Hơn nữa đối với vụ án hình sự kiểu này, tuy vẫn chưa hết thời hạn công tố, nhưng nếu muốn lật lại vụ án, thì phải có tình tiết mới, bằng chứng cụ thể mới được, nhưng vì thời gian trôi qua quá lâu, tận mười hai năm, muốn tìm được chứng cứ mới, thực sự quá khó khăn nan giải.
Chỉ có mỗi cái hoa tai, một câu nói hiểu theo nghĩa nào cũng được, căn bản không thể làm bằng chứng cụ thể. Hơn nữa, nghe lén là phạm luật, thứ chứng cứ được thu âm cho dù là thật đi chăng nữa, cũng là phạm luật vô tác dụng, không làm được gì hết. Yến Vũ đương nhiên hiểu rõ, anh có kế hoạch của riêng mình, còn phần có làm được hay không, thì cũng phải thử mới biết được. Hôm nay anh nhờ luật sư cố vấn, là vì muốn biết nếu có thể tìm ra được chứng cứ chứng minh cái chết năm ấy của cha anh không phải là vì phòng vệ chính đáng, mà còn có ẩn tình khác, thế thì Trần Dung và gã đàn ông kia, sẽ bị phán quyết như thế nào.
Cao Minh tư lự một lúc lâu, rồi mới đáp, “Nếu như sự thật chân tướng như lời anh, người mà đứa con hoài nghi là cố tình gϊếŧ người ấy, có thể sẽ phải chịu tội rất nặng, dù gì chuyện cũng đã xảy ra hơn mười năm rồi. Còn phần kẻ đồng lõa mà anh nói, vợ người bị hại, thì phải dựa trên tình hình mà phán quyết, nói tóm lại là, không ai thoát được hết.”
Miệng Yến Vũ khô khốc, anh nhấp môi miếng nước, rồi mới hạ giọng nói, “Nếu người vợ tự thú, hoặc có nhẽ, bà ấy không động tay vào, có phải sẽ được phán nhẹ hơn không.” Cao Minh nhìn anh, rồi gật đầu, “Chắc chắn, chỉ cần vợ người bị hại không dính tay vào, vậy thì cho dù khi ấy bà ta có che giấu một phần sự thực, cũng không nhất định bị xử tội.”
Bữa ăn này Yến Vũ ăn chẳng có cảm giác gì, bàn chuyện công xong rồi lại đến chuyện tư, Cao Minh đùa bảo, nhận được tin nhắn của Yến Vũ, còn tưởng đâu đây là cách hẹn sεメ mới, ăn rồi lại lên giường, còn bảo truyền thuyết đồn rằng Yến Vũ không ngủ với một người hai lần, anh ta cảm thấy thật vinh hạnh, tưởng rằng mình cũng có sức quyến rũ đó chứ, không ngờ lại bàn công việc thật. Khoảng thời gian gần đây cũng không thấy Yến Vũ đâu, có phải là giờ đã rửa tay gác kiếm rồi không.
Yến Vũ nghĩ đến việc người này đã từng ngủ với Văn Diên rồi cũng từng ngủ với Trình Sở, cũng là một tay chơi phóng khoáng đây, bèn khoát tay, nói làm gì có truyền thuyết anh không ngủ với một người hai lần chứ, có lẽ là do ngủ với quá nhiều người, nên tỷ lệ trùng lặp thấp mà thôi. Có điều hiện tại quả thực là đã thoái ẩn nửa đường rồi, nếu như người anh thích đồng ý đến với anh, ở bên cạnh anh, anh bằng lòng ngoan ngoãn cụp đuôi, đừng nói là rửa tay gác kiếm, bảo anh đập chậu bẻ kiếm cũng được nữa là.
Cao Minh chậc lưỡi, tán thán không ngừng, “Sức hút dữ dội vậy sao, ngang nhiên bẻ gãy một trụ cột trong giới chúng ta?” Nói nói một hồi, giọng Cao Minh nhỏ dần, anh ta nhìn Yến Vũ trân trối, mắt trợn lên trừng lớn, không hỏi ra miệng rồi lại lắc đầu liên hồi, “Không thể nào không thể nào, làm sao có thể, không thể nào? Không thể!”
Nhìn biểu cảm bi thương thống thiết của Cao Minh, Yến Vũ không khỏi cười thành tiếng, cảm thấy người này thật thú vị, kể ra cũng thật xứng đôi vừa lứa với Trình Sở. Mới nghĩ vậy thì điện thoại reo lên, Trình Sở gọi đến. Kẻ bên kia nói lảm nhảm không đầu không đuôi, Yến Vũ chau mày, bảo hiện tại đang bận việc nghiêm túc, không rảnh nghe mày nói nhảm. Trình Sở bèn hỏi, việc nghiêm túc gì. Yến Vũ đáp, gặp luật sư.
Đầu bên kia im lặng một lát, rồi hớt hải hỏi, “Ở đâu, gặp ở đâu? Tên trứng thúi Cao Minh kia quả nhiên vừa gặp anh, em biết ngay là hắn cố tình lơ em mà!” Yến Vũ bị giọng điệu bức thiết của Trình Sở chấn kinh, anh giương mắt lên ngó Cao Minh cái, rồi cúp máy, lén nhắn tin địa chỉ. Tuy Cao Minh rất được, nhưng dù sao anh cũng quen Trình Sở lâu hơn, hơn nữa hình như Trình Sở có chuyện cần giải quyết với Cao Minh, anh bèn thuận tay giúp vậy.
Không biết có phải vì cuộc điện thoại vừa nãy hay không, mà càng lúc anh càng ưng mắt Cao Minh, ghép với Trình Sở rất xứng. Cao ráo đẹp trai, phóng khoáng trí thức. Cao Minh bị ánh mắt đó của Yến Vũ nhìn mà thấy hơi nhột, gượng gạo nói với Yến Vũ, “Mới nãy tôi không biết anh với Văn gia có quan hệ như vậy, nếu có chỗ nào thất lễ, thì xin lỗi anh trước vậy.”
Yến Vũ mặt dày mày dạn, vờ hào phóng nói, “Người không biết không có tội.” Tuy Văn Diên hiện tại vẫn chưa rõ ràng với anh, nhưng anh không ngại vô lại, đặt cục gạch trước, vốn dĩ anh muốn tất cả mọi người biết rằng, Văn Diên là của anh, đỡ phải ghen tuông. Huống hồ nếu anh muốn kết toán sổ nợ với Văn Diên, thì tên nào cũng gánh sớ nợ đầy mình, chẳng bằng đôi bên thỏa hiệp, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ăn được hòm hòm, anh đứng lên đi thanh toán, đến chừng quay lại thì thấy Trình Sở đã đuổi gϊếŧ đến nơi, ngồi đấy nhìn Cao Minh như đòi nợ, Cao Minh nhăn mày, bộ dáng đúng kiểu chạy trời không khỏi nắng. Yến Vũ không muốn vướng vào, bèn đi đến bảo có việc, đi trước một bước. Cao Minh muốn giữ lại, Trình Sở thì đuổi thẳng cẳng.
Yến Vũ đành phải đi trước, vừa ra khỏi quán ăn thì nhận được điện thoại của Văn Diên, trong điện thoại hơi thở của Văn Diên nặng nề, không nói tiếng nào. Yến Vũ nghi hoặc hỏi lại hai bận, thì mới có lời đáp lại. Văn Diên sầu não mà hoang mang nói rằng, “Tôi nghĩ rằng mình không nên như vậy, vừa phiền vừa không thể kiểm soát.” Yến Vũ chưa hiểu ý này ra làm sao, cho đến khi cái nhìn bâng quơ của anh dừng lại một điểm, từ từ tập trung vào.
Anh thoáng sững sờ há hốc miệng, dưới tán cây ngô đồng cách đó không xa, Văn Diên đang đứng đấy, nắm di động, cũng đang nhìn anh. Trong điện thoại tiếp tục là giọng Văn Diên, gã nói, “Loại chuyện ngu xuẩn như cắm chốt này, tôi không ngờ có ngày mình lại làm vậy.”