Tay Chơi

Chương 20

Phút giây ấy, Yến Vũ không còn nhìn thấy được gì nữa, trời đất đảo lộn. Anh xô Khương Bái ra, bản thân cũng vì dùng lực quá mạnh mà ngã phịch ra đằng sau. Tay anh run rẩy nhổ ống kim trên chân, chất lỏng đỏ hoét bên trong như đâm chích mắt anh. Nỗi sợ hãi tức thì bao trùm châu thân, Yến Vũ thậm chí không thể ngăn nổi răng mình đánh lập cập.

Anh giương mắt lên nhìn Khương Bái ngay từ lúc ban đầu đã không ngừng cười, nghiến răng phẫn nộ nói, “Mày đồ điên!” Nào ngờ Khương Bái lại lê hai gối, bò đến chỗ anh. Yến Vũ trơ mắt ra nhìn tay Khương Bái sờ soạng mặt anh, đè lên l*иg ngực anh, cảm giác lạnh lẽo như bị rắn quấn quanh cổ này thật ghê tởm đáng sợ. Đôi mắt Khương Bái điên cuồng mà đắm đuối, nói dạt dào tình cảm, “Vũ, chúng ta có thể mãi mãi bên nhau, em yêu anh, cả đời anh, không bao giờ thoát khỏi em. Em biết, anh chỉ có thể là của em, đến chết mới thôi.”

“Mày làm gì vậy!” Tiếng quát lớn vang lên đằng sau, kèm theo tiếng cửa bị sút bay, đập rầm vào vách tường, Khương Bái cơ hồ nằm đè lên người anh bị xách lên, ném mạnh qua một bên, còn người đến không ngờ lại là Văn Diên!

Tình hình đảo chiều, Khương Bái ốm nhom đương nhiên không phải là đối thủ Văn Diên, Văn Diên đạp Khương Bái một cú mạnh bạo, rồi lập tức lo lắng đến bên Yến Vũ, “Anh không sao chứ, nó là ai? Ăn trộm à?”

Tay Văn Diên vừa đặt lên vai Yến Vũ, đã bị Yến Vũ hất mạnh ra. Anh cuống quýt lùi ra sau, mặt trắng nhách la lên, “Đừng đυ.ng vào tôi! Đừng đυ.ng!”

Ánh mắt anh hãi hùng, không rời khỏi ống tiêm vẫn còn chất lỏng màu đỏ sót lại nằm dưới đất. Văn Diên nhìn theo, mặt sắt lại, anh trầm giọng hỏi Yến Vũ, “Cái gì vậy?”

Yến Vũ trừng mắt nhìn ống tiêm dưới đất, không nhịn được cơn rùng mình, “Không biết…” Anh không cách nào nói tiếp được, kẻ điên có thể làm bất cứ chuyện gì, chất lỏng màu đỏ lập lòe kinh tởm, ma túy, AIDS, hay bệnh truyền nhiễm khác, thậm chí có thể là máu của Khương Bái… bất cứ thứ gì có thể hủy hoại cuộc đời anh, đều có thể xuyên qua mũi kim tiêm, chảy vào cơ thể anh.

Anh không cho Văn Diên đυ.ng vào mình, lỡ như người anh dính máu, Văn Diên có vết thương nào đó, lây nhiễm làm sao. Văn Diên cố dằn cơn giận, quay qua bức hỏi Khương Bái, nhưng chỉ rước lấy tràng cười điên khùng, kèm theo chửi bới nguyền rủa của nó.

Văn Diên không kiểm soát được, lại tương thằng khốn đó một đấm, lần này Khương Bái đã chịu im, bị đánh ngất đi rồi. Trói Khương Bái xong, Văn Diên dùng khăn tay bọc ống tiêm dưới đất mấy lớp, rồi bỏ vào trong túi nhựa. Kế đó anh đến bên cạnh Yến Vũ vẫn co ro trong góc, ra lệnh, “Đi bệnh viện!”

Mặt Yến Vũ tỏ vẻ kháng cự, anh run giọng nói, “Tôi sẽ đi, không phải bây giờ.”

Nếu bệnh viện xác định rơi vào đúng trường hợp xấu nhất, khác nào bị tuyên án tử hình. Mặt Yến Vũ xám như tro tàn, lắc lắc đầu né tránh.

Văn Diên không đếm xỉa đến phản kháng của Yến Vũ, tay phải bóp gò má anh, “Tôi đã nói, đi ngay bây giờ! Đi bệnh viện cho tôi, kiểm tra cái ống tiêm chết tiệt đó rốt cuộc có cái gì!”

Yến Vũ thét khản giọng, “Khốn kiếp có thể nó là máu! Máu thằng điên! Ai biết nó chứa cái gì bẩn thỉu! Mẹ nó anh không sợ ư!” Anh dồn sức xô Văn Diên ra, mắt muốn nứt ra, “Cút! Đừng đυ.ng vào!”

Văn Diên vừa mới ẩu đả với Khương Bái, chắc gì người đã không bị xây xước, nếu thực sự đi đời nhà ma, thì một mình anh là đủ rồi, cần gì phải liên lụy người khác. Không dè Văn Diên lại giơ tay lên xáng cho anh một bạt, cái tát vừa mạnh vừa nóng nảy. Anh bị đánh ngu người, miệng há hốc, nhất thời không nói được gì.

Văn Diên xách cổ áo anh, “Anh muốn bỏ lỡ thời điểm chữa trị tốt nhất à!?”

Yến Vũ bị đánh choáng, song lí trí cũng bị cái tát lôi về từ bộ não đặc quánh, anh há miệng thở dốc, đôi mắt từ từ sáng trở lại. Anh lặng người, vẫn nắm tay Văn Diên. Một lúc sau, mắt anh đỏ au, yếu ớt nói, “Khương Bái xử lí thế nào, để ở đây à.”

Văn Diên đưa mắt nhìn Khương Bái bị trói gô bên cạnh, hạ giọng, “Đừng lo, tôi có cách.”

Yến Vũ gật đầu, ngây ngốc ra khỏi nhà, trèo lên xe. Văn Diên cầm áo khoác mặc cho anh, đội nón bảo hiểm giúp anh. Kế đó, anh nghe Văn Diên đứng bên cạnh gọi điện thoại, thông báo địa chỉ, nhờ cậy người nghe máy đến đây một chuyến. Trên đường đến bệnh viện, Yến Vũ rất mực im lặng, anh suy nghĩ nhiều lắm, nghĩ về Khương Bái, nghĩ về mình, về sau này ra sao. Đến bệnh viện rồi, Văn Diên xuống xe trước, có vẻ muốn đỡ anh.

Yến Vũ chỉ bình tĩnh ngăn tay đối phương lại, “Tôi không sao.” Đoạn, anh duỗi sống lưng thẳng đuột, sắc mặt bình thản đến chỗ lễ tân, đăng kí khám khẩn cấp. Văn Diên cũng chỉ im lìm, lặng lẽ đi theo sau anh.

Vào phòng khám khẩn cấp, bác sĩ chích ngừa uốn ván cho Yến Vũ, rồi đề nghị anh đi xét nghiệm HIV, các bệnh lây lan qua đường tìиɧ ɖu͙©, còn cái ống tiêm, chừng nào có kết quả kiểm tra xong sẽ báo cho anh hay, khoảng một ngày sẽ có. Quá trình chờ đợi vừa thấp thỏm lại khó chịu, nhưng bọn họ ngoại trừ chờ người ta thông báo, thì chẳng thể làm gì khác.

Tối khuya về đến nhà, trong nhà có một người đàn ông cao to đang trông chừng Khương Bái. Anh ta là bạn Văn Diên gọi đến, phòng ngừa Khương Bái bỏ chạy lúc bọn họ đến bệnh viện. Giờ này Khương Bái đã tỉnh lại, nó chỉ gục đầu, không nói năng gì. Yến Vũ thậm chí không muốn nhìn thấy nó, chỉ gọi 120, nhờ người đến tống Khương Bái về bệnh viện.

Yến Vũ cúp máy xong, mới thấy mỏi mệt chịu không nổi, anh rời khỏi căn nhà, hóng gió đêm rít điếu thuốc. Đang ngơ ngẩn, đằng sau có tiếng dẫm lên cỏ loạt soạt, không cần quay đầu lại, cũng biết ai đến. Yến Vũ rút điếu thuốc ra, châm lửa thay cho Văn Diên đến bên cạnh, hai người im lặng một lát, Văn Diên bất chợt lên tiếng, “Thực ra tôi biết căn nhà đó từng xảy ra chuyện gì.”

Yến Vũ bàng hoàng một thoáng, vài giây sau lại nở nụ cười tự giễu, “Bây giờ internet phát triển, hẳn là anh đã từng đọc cái tin đó.”

Nào ngờ Văn Diên lại lắc đầu, “Không phải gần đây tôi mới biết đâu, tôi biết từ lâu lắm rồi, sớm hơn anh nghĩ nhiều.”

Trái tim Yến Vũ trĩu xuống, ngạc nhiên thấp thỏm. Anh có chút hoang mang, không rõ đến cùng là Văn Diên muốn nói gì. Không đợi anh hỏi, Văn Diên đã tự đáp, Văn Diên nói, “Cha anh từng là thầy tôi, lúc thầy ấy gặp chuyện, tôi đang thi đấu chỗ khác, đến khi tôi về, thì mới hay tin xấu.”

Câu nói như giáng xuống đầu Yến Vũ, thậm chí trước khi anh kịp tiêu hóa, Văn Diên đã nói tiếng xin lỗi trước. Anh ta bảo lúc Yến Vũ thương lượng mua nhà, anh ta đã ngờ ngợ đoán được thân phận của Yến Vũ, chỉ là anh ta nghĩ, có lẽ bản thân Yến Vũ cũng không muốn nhắc lại chuyện khi ấy, anh ta cũng không dám mạo muội nói ra chuyện bọn họ có một mối liên hệ như thế.

Nếu như lúc trước cảm thấy biết ơn bao nhiêu, thì hiện tại cảm thấy nhục nhã bấy nhiêu, hệt như bị lột trần quăng ra đám đông, mặc người sỉ nhục. Gân xanh trên trán anh đập bình bịch, anh tức giận cười gằn, “Thế nào, anh thông cảm lắm à? Thương hại tôi sao?”

Văn Diên chau mày, “Tôi không có ý đó, chỉ là…”

Ánh mắt Yến Vũ sắc lẹm, nói thẳng toẹt, “Có phải anh nghĩ rằng mình đã làm một việc thiện, tôi nên cảm động rớt nước mắt, ha, anh bớt chõ vào chuyện người khác đi, tôi không cần!”

Mặt Văn Diên cũng lạnh đi, nhưng không nói gì nữa. Yến Vũ biết hôm nay mình quá đáng lắm, người ấy vừa mới cứu anh xong, lại còn vừa đưa anh đến bệnh viện. Nhưng anh không dằn được, hóa ra Văn Diên cũng liên quan đến chuyện năm ấy, thế giới này quá nhỏ bé, lòng vòng lẩn quẩn, vẫn là những con người, những sự việc thuở trước.