Buổi trình diễn thời trang chính thức bắt đầu.
Khi tôi cùng TT đến thì buổi trình diễn đã bắt đầu được một lúc. Tôi đứng thất thần xem những bộ váy do Oma thiết kế. Tôi cảm thán: thật đẹp! Sau đó tôi bị Oma lôi tuột ra đằng sau, cô ấy trách tôi đã đến muộn lại còn không nhanh lên. Sắp đến lượt tôi lên sân khấu rồi. Cô ấy ấn tôi xuống cái ghế rồi tự mình đi lấy đồ trang điểm và bộ váy cho tôi. Sau đó lại tự tay trang điểm cho tôi, tôi chỉ cần ngồi một chỗ lắng nghe cô ấy nói, lúc thì nhắm mắt vào, lúc lại kêu mở mắt ra, lúc lại bảo tôi ngồi im không được ngọ nguậy,... Hazzz, trang điểm cũng là một cái mệt cần liệt vào danh sách.
Sau khi trang điểm và làm tóc xong, do thời gian cấp bách cô ấy dúi cái váy vào lòng tôi rồi đẩy vào phòng thay đồ. Sau 5 phút, tôi từ phòng thay đồ bước ra. Trên người mặc một bộ váy màu trắng hệt như váy của cinderella vậy, chỉ khác màu thôi. Phụ kiện đi kèm là hoa cẩm tú cầu màu xanh mà tôi thích. Tôi còn chưa ngắm đủ cũng chưa khoe được với TT thì cô ấy đã đẩy tôi lên sân khấu. Sau khoảng thời gian lúng túng và trấn tĩnh 3 giây, khi nghe thấy MC giới thiệu đến mình thì tôi từ từ bước lên sân khấu. Tôi uyển chuyển đi, mắt hướng về phía trước, trên môi nở nụ cười thật tươi. Tôi cứ có cảm giác lúc tôi xuất hiện có người nhìn chằm chằm vào tôi, có cảm giác như không tin vào mắt mình và hận là không ngay tức khắc lên ôm chầm lấy tôi vào lòng vậy. Tôi đưa mắt tìm kiếm con người lạ lùng ấy nhưng tôi chẳng thấy ai cả. Tôi muốn nhanh chóng kết thúc phần biểu diễn của mình, muốn xuống sân khấu ngay lập tức, xà vào lòng TT nói cho anh ấy nghe nỗi lo sợ của tôi.
Lúc xuống sân khấu tôi đã không cởi trang phục mà vứt giày, để chân trần chạy đi tìm kiếm anh. Nhưng anh thì chẳng tìm thấy đâu mà tôi còn hậu đậu đâm phải một người. Tôi lùi lại đằng sau, định lên tiếng xin lỗi thì người đó vội ôm chầm lấy tôi. Tôi khá là bất ngờ khi người ôm lấy tôi lại là cái người đàn ông tôi gặp ở khách sạn ấy, người đàn ông có mùi cỏ hương nhè nhẹ trên người ấy. Nhưng sực tỉnh, tôi vội đẩy người đàn ông đó ra, rồi nắm lấy tay Oma hỏi cô ấy:
" Cậu có nhìn thấy TT của mình không? Sao lúc xuống mình không gặp anh ấy "
Người đàn ông đó lên tiếng nghi hoặc " TT là ai? "
Tôi lên tiếng trả lời " Anh ấy là bạn trai tôi, anh có nhìn thấy anh ấy không? Anh ấy hứa sẽ đợi tôi ở đây mà "
Người đàn ông kia nghe thấy vậy thì tức giận, nắm lấy tay tôi, siết cổ tay tôi, gằn từng tiếng " Em dám có bạn trai sao? Trong khi tôi vất vả đi tìm em thì hóa ra ở đây em có bạn trai rồi sao? "
Tôi thấy đau,. ngước mắt lên nhìn anh ta, mắng anh ta không tiếc lời " Anh buông tay tôi ra, anh làm tôi đau đó. Anh nghĩ anh là ai chứ hả. Đừng để trong mắt tôi dấu ấn của anh lưu lại chỉ còn là con số âm. Tôi không quen biết anh, anh là ai. Rồi lại tự nhận mình vất vả đi tìm tôi, trong kí ức của tôi ngoài TT ra thì chưa hề tồn tại dáng hình của anh. Vậy anh lấy tư cách gì để nói tôi không thể có bạn trai chứ. Anh lấy cái quyền gì ngăn cấm tôi "
" Anh không có quyền ngăn cấm em hay sao hả "_ anh ta mở to mắt nhìn tôi, cái ánh mắt chất chứa sự đau lòng ấy.
" Không, anh không phải Giang Thần, anh không phải Tống Tử Ngôn, anh không phải Tề Mặc, không phải Bạc Cận Ngôn, càng không phải TT. Cho nên anh không có quyền ngăn cấm tôi "
" Poly, em đừng lôi mấy nhân vật truyện ra so sánh với anh chứ, anh không vĩ đại, giỏi giang và nhiều tiền như họ đâu "_ TT nói
Nghe thấy giọng nói quen thuộc tôi vùng tay ra khỏi cái siết tay của người đàn ông kia chạy về phía anh, ôm chầm lấy anh, lên tiếng trách móc " Anh đã đi đâu vậy hả. Anh đã nói sẽ đợi em ở đây rồi mới cùng em đi chơi mà. Anh là đồ đáng ghét, anh không giữ lời hứa. "
Tôi muốn nghe anh ấy giải thích, nói đôi ba câu ngọt ngào thì tên đàn ông đáng ăn giày kia nhảy ra, tách tôi ra khỏi anh ấy. Giọng giận dữ quát lên " Hai người đang làm chuyện quái gì ở đây vậy hả "
" Ôm "_ Tôi và TT cùng lên tiếng.
" Trang, em không nhận ra anh ư. Anh là Nhật Minh đây "
Tôi chạy về đằng sau lưng TT nói vọng ra " Trang nào chứ. Tôi không phải là Trang "
Người đàn ông và cô gái đi cùng hắn ta ngạc nhiên, sửng sốt. Cô gái kia chạy về phía tôi hỏi " Cậu bị làm sao vậy Trang, cậu không nhận ra mình với Nhật Minh sao. Mới có 2 năm tại sao cậu mau quên vậy hả "
Tôi cáu " Tôi không biết ai là Trang hết. Tôi là Dương Hy, Đàm Dương Hy, không phải là Trang. Lúc đầu mấy người ôm lấy tôi rồi làm đau tôi rồi lại nói tôi là Trang. Tôi thật sự không phải là Trang "
" Trung,đúng là cậu rồi." _ Người con gái kia lên tiếng
" Đúng thì sao mà không đúng thì sao. Đâu quan trọng chứ. Điều quan trọng là anh vừa làm đau cô ấy. Anh đã làm tổn thương cô ấy một lần rồi, tôi sẽ không để anh đυ.ng đến cô ấy lần nữa. Còn cả cô nữa Uyên, cô cũng tránh xa cô ấy ra. Hai người năm đó đã khiến cô ấy suýt mất mạng mà còn ở đây làm bộ làm tịch vất vả kiếm tìm cô ấy suốt hai năm sao. Nói ra thật không biết ngượng mồm "_ TT nói. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy nổi giận như vậy với ai đó.
Rồi anh quay sang tôi nhẹ nhàng bảo tôi vào phòng thay đồ. Sau khi thay đồ xong, anh nắm tay tôi kéo đi. Anh thì thầm vào tai tôi " Anh có một thứ muốn cho em xem. Xin lỗi vì đã giấu em suốt hai năm "
~~~~~~~~~
Lúc về đến khách sạn, anh để tôi ngồi xuống giường, rồi từ vali lấy ra một đĩa CD. Anh đặt cái đĩa vào laptop rồi đưa cho tôi xem một đoạn vieo. Đoạn video mở lên là khung cảnh tấp nập của những học sinh cấp 3 vào ngày khai giảng, rồi tôi nhìn thấy cuộc chạm trán nảy lửa của một cô gái giống tôi với anh ấy. Sau cuộc chạm trán đó thì cô gái với anh trở thành bạn của nhau. Đi đâu họ cũng có nhau. Anh là người hiểu cô gái ấy nhất, lúc buồn thì chỉ cần anh mời cô ấy trà sữa là bao bí mật trong lòng đều bị khui ra hết. Lúc vui thì lại rủ cô gái ấy đi ăn bánh tráng trộn, mua socola và nho khô hay bim bim nhét đầy vào cặp cho cô ấy. Nhưng tất cả đã thay đổi khi người con trai cô ấy thương trở về. Hàng ngày cô ấy không còn cùng anh đi học, lúc buồn anh cũng không thể cùng cô ấy đi ăn trà sữa. Lúc vui cũng không thể mua bim bim hay socola, nho khô tống vào cặp cho cô ấy. Rồi một ngày, cô ấy đến nhà anh,ăn trực bữa cơm, đánh cho anh một trận, lấy hết đồ ăn vặt của anh rồi ra về. Lúc về thì chạy ngay đến bệnh viện và hay tin người ông cô ấy thương yêu qua đời. Ông cô ấy qua đời quá đột ngột, không dặn dò cái gì với cô ấy, chỉ để lại cho cô ấy sợi dây chuyền duy nhất. Cô ấy khóc chạy đi, nhưng cảnh tượng khiến cô ấy đau hơn cả khi nhìn thấy người con trai cô ấy thương đang cùng với bạn thân của cô ấy nói cười hết sức vui vẻ. Cô ấy cứ ngốc nghếch đứng ở đấy nhìn bọn họ rời đi. Cô ấy ngốc nghếch quay đầu về hướng ngược lại. Chiếc xe từ xa lao đến, Nếu không có anh nhảy ra thì có lẽ cô ấy đã chết rồi. Đoạn phim kết thúc "
Tôi nói với anh " Cô gái kia là em hả? Em của trước kia có phải ngốc lắm không anh "
Anh lặng im. Tôi lại nói tiếp " Chàng trai kia có phải là người đàn ông tên Nhật Minh kia không anh? Cô bạn thân của em có phải là cô gái đi theo hắn ta tên là Uyên đúng không anh? "
Anh vẫn lặng im. Vậy là đúng rồi. Tôi của trước kia thật ngốc nghếch. Tôi quay lại đối diện vào mắt anh " Em không cần biết quá khứ kia ra sao. Anh cũng đừng lo là sau khi xem xong em sẽ bỏ mặc anh để đi tìm người con trai kia. Hiện tại em là Poly của anh, là người con gái chỉ cần có anh là đủ. Em không cần người đó đâu. Chỉ cần anh không buông tay thì em cũng không buông tha cho anh đâu, em sẽ ôm chặt anh trong vòng tay. Sẽ không để anh lạc mất đâu "
" TT, hai ngày nữa chúng ta rời khỏi đây đi có được không? Em muốn đến Pari, muốn đứng dưới tháp Eifel cùng anh. Muốn cho anh một bất ngờ. Có được không?"
" Được, chỉ cần em không buông thì đôi tay này sẽ không để em lạc đi đâu "
" Em cũng vậy ".