Tóm Lấy Anh Giúp Việc

Chương 9: Ở chung [3]

Sáng sớm hôm sau, Ôn Thừa Tường tỉ mỉ chuẩn bị bửa sáng, nhưng trái chờ phải đợi thế nào cũng không thấy người xuống.

Suy xét một chút, có lẽ là Long tiểu thư còn mệt, chưa có rời giường, liền tùy ý ăn một chút bữa sáng đã nguội, rồi

dọn đi, sau lại bắt đầu chuẩn bị cái mới, bọc trong màng giữ tươi thành tùy thời có thể hâm nóng, mong là Long tiểu thư không rời giường quá muộn.

A, đúng rồi, không thể gọi là Long tiểu thư, ngày hôm qua cô nghe anh gọi như thế tựa hồ không vừa lòng, chính là gọi tên cô, làm cho anh thấy có chút khó khăn, gọi tên của cô … Tư Nghị … Tư Nghị … Haiz, mỗi lần gọi tên của cô, tim anh liền đập chậm nửa nhịp … (Akako: Chậc chậc, tiếp tục như thế anh sẽ chết sớm vì

mắc bệnh tim cấp tính thôi).

Mang theo tâm tình chờ đợi, Ôn Thừa Tường bắt đầu thu dọn nhà cửa, chẳng qua hết chờ lại đợi, cho đến khi anh

đã làm xong tất cả gia sự, vẫn không thấy bóng Long Tư Nghị đâu.

Nhìn nhìn đồng hồ, sắp đến giữa trưa, cô vẫn chưa rời giường sao?

Do dự không biết có nên lên xem thử hay không, nếu đi, tựa hồ không tốt lắm, dù gì đối phương cũng là nữ nhân, nhưng nếu không đi, anh lại có chút lo lắng.

Ngay lúc anh còn đang mâu thuẫn, có tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống.

Nhẹ nhõm thở ra một hơi, Ôn Thừa Tường lập tức nghênh đón, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng của đối phương rồi, liền ngạc nhiên mở to hai mắt, sau định thần lại liền nhanh chóng dời đi tầm mắt.

“Thực xin lỗi, tôi

… tôi

… ” Ôn Thừa Tường xấu hổ lắp bắp không biết nên nói gì cho phải.

Trời ạ, anh vừa nhìn thấy cái gì, làn da mịn màng phấn hồng, mái tóc còn vương những giọt nước, bộ dạng lười nhác … Nuốt nước miếng, Ôn Thừa Tường cảm thấy mình thật giống sắc lang.

“Có gì ăn không? Tôi

đói bụng” Long Tư Nghị không để ý Ôn Thừa Tường đang xấu hổ, vừa hỏi vừa bước xuống cầu thang, thân thể vừa mới tắm xong tản ra mùi thơm nhè nhẹ, khi đi ngang qua Ôn Thừa Tường khiến anh sửng sốt, liều sau đó anh xấu hổ phát hiện, cơ thể anh cư nhiên lại có phản ứng! (Akako: Mới có mùi hương anh đã *dựng đứng* rồi …)

Đáng chết!

“Sao vậy?” Không thấy có tiếng trả lời, Long Tư Nghị xoay người hỏi lại, liền giật mình phát hiện Ôn Thừa Tường anh đang cật lực che giấu phản ứng của thân thể.

Nhất thời không khí có chút trầm mặc.

“Thực xin lỗi, tôi

… ” Chính mình cư nhiên có phản ứng khiến Ôn Thừa Tường xấu hổ muốn chết, anh muốn giải thích rằng mình không cố ý, nhưng như thế nào cũng không nói

ra được, ấp úng được vài chữ, liền trực tiếp xông lên lầu, trở về phòng.

Xối lên người dòng nước lạnh như băng, du͙© vọиɠ không nên có đã dần bình ổn lại, nhưng không cách nào áp chế được cảm xúc đang trào dâng trong lòng.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ? Chết tiệt, anh thế nhưng lại có phản ứng, anh nên làm cái gì bây giờ? Tư Nghị sẽ nghĩ thế nào về anh?

Có thể hay không cho rằng anh là một kẻ háo sắc, có thể hay không sẽ khinh thường ang, ghét bỏ anh, có thể hay không … đuổi anh đi? Ôn Thừa Tường vò đầu bứt tai suy nghĩ đủ loại khả năng.

‘Cốc cốc cốc’

Tiếng gõ cửa vang lên, thân thể Ôn Thừa Tường cứng đờ, sau hoảng loạn mở cửa phòng tắm, ra mở chốt cửa phòng, thấy Long Tư Nghị mặc chiếc áo khoác tắm đang đứng ngoài cửa, không mặt bình thản không nhìn ra được bất cứ biểu cảm nào.

“Tôi

rất đói bụng, tắm rửa xong anh

liều nấu cơm trưa được chứ?” Cô thực sự rất đói, nếu không giờ này cô vẫn còn đang trên giường cơ.

“A, được!” Ôn Thừa Tường một thân chật vật, quần áo ướt sũng dính sát vào người, để lộ dáng người khá chuẩn, nếu không nhìn đến biểu cảm trên người chủ nhân, thậm chí còn có hương vị khiêu gợi, nhưng đích xác cộng thêm biểu cảm vào mà nói …

Nghe anh trả lời, Long Tư Nghị xoay người rời đi, ở góc khuất nở nụ cười, ánh mắt lóe lên một chút giảo hoạt, biểu cảm của anh, ha ha ha, đáng yêu quá đi~

Ngày hôm qua hoàn thành xong nhiệm vụ, được nghỉ phép ba ngày, tuy rằng không thể không ngó tới công việc, nhưng có thể xử lý tại nhà. Sau khi tỉnh lại liền đi tắm, cảm thấy rất đói bụng, liền tùy ý mặc áo khoác tắm xuống lầu, tuy rằng trong nhà có một nam nhân nhưng cô không nghĩ mình ăn mặc lộ liễu tới độ khiến người khác hiểu lầm, không ngờ anh lại trực tiếp có phản ứng nguyên thủy như vậy.

Du͙© vọиɠ, nam nhân kia đối với mình có du͙© vọиɠ, cô nhủ thầm. Cô cũng không thấy thực phản cảm, này cũng chẳng phải ý nói luôn những kẻ khác, nếu là nam nhân khác, cô liền trực tiếp cho hắn một cước đoạn tử tuyệt tôn, nhưng là đối với tên Ôn Thừa Tường cô không chút phản cảm, ngược lại thấy có chút đáng yêu, nhìn anh bộ dáng lúng túng muốn giải thích, rồi lại hoảng loạn chạy trốn, còn một bộ chật vật ướt sũng, Long Tư Nghị thấy tâm trạng mình đặc biệt tốt …

Xem ra, cô đối với nam nhân này có chút bất đồng, về phần có bao nhiêu bất đồng thì cô không rõ, có lẽ cô cần chút thời gian tìm hiểu về nam nhân này, một nam nhân đáng yêu.