Địa đạo này rõ ràng
do con người đào ra, tuy đã qua nhiều năm tháng nên đất ở bề mặt đã trở
nên khá mềm và bở, nhưng đưa mắt nhìn vẫn thấy vô cùng bằng phẳng, mặt
bên dưới hơi chạy xéo lên phía trên, ba mặt còn lại tạo thành hình vòng
cung, trên mặt đất rõ ràng có dấu vết bị vật nặng đè lên. Lúc mới đi
vào, địa đạo còn khá rộng rãi, chiều cao đủ để đứng thẳng người mà đi,
nhưng khi đi được chứng năm, sáu bước thì đột ngột trở nên nhỏ hẹp hơn
rất nhiều, phải khom lưng xuống mới có thể đi qua được. Hơn nữa, địa đạo này rất âm u và ẩm ướt, mới đi được một lát mà bùn đất đã dính đầy
chân, cực kỳ bất tiện
Sau khi đi vào trong địa đạo này, tôi bắt
đầu tìm kiếm con chia kia, nhưng lạ một điều là chúng tôi chỉ tìm thấy
một cái ổ được làm từ cành và lá cây, ngoài ra không có bất cứ thứ gì
khác. Lẽ nào con chim đó thấy động nên đã chui sâu vào bên trong địa đạo rồi? Nói thực lòng, tôi cũng rất muốn biết nó là giống chim gì, hơn
nữa, rốt cuộc nó đã cứu chúng tôi hay đã hại chúng tôi đây?
Nhìn
Tôn Kim Nguyên dùng bàn tay dính đầy phân chim để ăn bánh mì một cách
ngon lành, tôi cảm thấy vô cùng khâm phục. Hôm nay, nếu không nhờ có cậu ta, chắc chắn chúng tôi sẽ chết trong gian phòng đá đó. Bình thường,
cậu ta vốn không có hứng thú với hững thứ kỳ quặc, quái dị, tư duy thì
nhạy bén, phản ứng lại nhanh nhạy nên thường xuyên khiến tôi phuc sát
đất. So với cậu ta, tôi cảm thấy bản thân mình quá vô dụng, chỉ biết mỗi ngâm thơ, viết văn, chẳng có chút tác dụng thực tế nào.
Chờ tôn
Kim Nguyên ăn xong miếng bánh mì cuối cùng, chúng tôi thu dọn qua loa
rồi xuất phát. Tôn Kim Nguyên đi đầu tiên, Vương Tiên Dao đi ở giữa, tôi đi sau cùng, cứ thế chổng mông bò đi. Kể từ hồi biết đi, tôi chưa bao
giờ phải bò một quãng đường xa như thế này. Chẳng bao lâu sau thì đã
lưng đau hông mỏi, tay dính đầy bùn, thậm chí bắp chân tôi còn bị chuột
rút, mồ hôi bất giác tuôn ra đầy mặt, thực sự là vô cùng khổ sở. Xem ra
đi bằng bốn chân chẳng dễ chịu chút nào. Tôi phát hiện đứng thằng lên đi lại bằng hai chân là một quyết định vô cùng sáng sáng suốt của tổ tiên
loài người, nếu không bây giờ, chúng ta chắc vẫn còn chịu khổ.
So với tôi thì Tôn Kim Nguyên còn vất vả hơn, vừa phải cầm bật lửa dò
đường vừa phải đề phòng phía trước có thứ gì đó đột ngột tấn công. Di
chuyển trong địa đạo, ngoài những sự giày vò về thể xác, chúng tôi còn
phải chịu đựng sự hành hạ về mặt tinh thần. Con người khi ở trong bóng
tối thường phải chịu một thứ áp lực khó có thể diễn tả bằng lời. Đã thế ở nơi này, không khí còn loãng nên chúng tôi đều cảm thấy hết sức ngột
ngạt, kèm theo đó trong lòng còn dâng lên một nỗi sợ hãi đối với tương
lai vô định. Tôi vừa bò vừa nghi về vầng dương rạng rỡ và chiếc giường
mềm mại ở bên ngoài, trong lòng thầm hối hận vì mình đang sống sung
sướиɠ biết bao, tự dưng lại chạy đến nơi này chịu khổ, lỡ như cái mạng
nhỏ này không giữ được, vậy thì đúng là oan ức quá rồi còn gì.
Khi tôi đang suy nghĩ vu vơ thì đột nhiên va vào Vương Tiên Dao ở phía
trước, mới phát hiện bọn họ đều đã dừng lại. Tôi hỏi: “Sao vậy? Các cậu
đều đã mệt nên dừng lại nghỉ ngơi ư? Đừng nghĩ nữa, cố gắng đi một mạch
đến cuối con đường có phải là tốt hơn không! Tớ nhìn thấy chiếc giường
êm ái ở nhà đang vẫy tay với mình rồi đấy!”
Tôn Kim Nguyên buồn
bực nói: “Bạch Vân Sơn, cậu đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa đi! Bây
giờ, trước mặt chúng ta có hai con đường, tớ đang không biết phải chọn
con đường nào đây! Các cậu hãy cho ý kiến đi!”
Cái gì? Lại phải
lựa chọn ư? Có điều, dù thế nào thì chúng tôi cũng cần nhanh chóng đưa
ra lựa chọn của mình. Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: “Nốt ruồi của cậu
nằm ở tay phải, bây giờ cậu lại đang dẫn đường, vậy chúng ta hãy chọn
con đường bên phải đi! Trước giờ tớ vẫn luôn cho rằng hai nốt ruồi của
chúng ta nhất định là có ý nghĩa đặc biệt nào đó. Hôm nay hãy cứ thử xem sao?”
Tôn Kim Nguyên nói: “Được rồi, vậy thì hãy thử xem thế
nào.” Nói rồi liền tiếp tục di chuyển. Sau khi đi qua chỗ rẽ, tôi cảm
thấy bên trái dường như lạnh hơn bên phải một chút, nhưng suy nghĩ này
chỉ thoáng qua trong đầu, tôi không quá để tâm, vẫn bám theo Tôn Kim
Nguyên và Vương Tiên Dao tiến về phía trước.
Địa đạo bên phải lớn hơn hẳn so với lúc trước. Bây giờ, chúng tôi chỉ cần hơi cúi đầu, là có thể đi được bằng hai chân, tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều. Mấy phút
sau, Vương Tiên Dao đang đi ở giữa đột nhiên lên tiếng: “Hai cậu có cảm
thấy nơi này có chút khác thường không? Chẳng hiểu sao tớ cứ có cảm giác là lạ, dường như có cái gì đó không đúng lắm!”
Tôn Kim Nguyên
cũng nói: “Cậu nói rất đúng! Tớ có cảm giác bây giờ chúng ta đang đi
xuống phía dưới. Tuy độ dốc khá nhỏ nhưng nếu để ý thì vẫn có thể phát
hiện ra. Mau lùi về phía sau thôi, Vân Sơn, cậu quay đầu lại đi!”
Tôi nói: “Xem ra không thể tin vào nốt ruồi của cậu được rồi. Sớm biết thế
này thì vừa nãy nên tin vào nốt ruồi của tớ.” Sau đó liền xoay người
lại, bắt đầu đi ngược về phía sau.
Mới đi được mười mấy bước,
chân tôi bị thứ gì đó chặn mất đường đi. Tôi ngỡ rằng mình đã đi chệch
hướng, bèn điều chỉnh góc độ một chút, nhưng vẫn có thứ gì đó cản đường. Tôi vung chân đá thử hai cái, thấy thứ đó rất cứng, hình như là một bức tường.
Tôi cảm thấy sợ hãi, vội lớn tiếng nói: “Không lùi lại được nữa rồi, phía sau hình như …có một bức tường.”
Tôn Kim Nguyên mắng: “Cậu đừng ăn nói linh tinh nữa đi Bạch Vân Sơn! Chúng
ta vừa mới đi qua đó xong, rõ ràng là không có gì cả, sao bây giờ lại
xuất hiện một bức tường được? Bật lửa đây, cậu cầm lấy rồi nhìn cho kỹ
đi, đừng có hấp ta hấp tấp làm bọn tớ sợ!”
Tôi đón lấy bật lửa,
đánh lửa lên rồi giơ ra trước mặt xem rôt cuộc có gì? Đúng vậy, là một
khối đá lớn đã chặn mấtr đường đi của chúng tôi, thoạt nhìn thì hình như là một khối cẩm thạch trắng. Tôi dùng sức đá thử mấy cái nữa, thấy nó
chẳng hề động đậy, không biết là phải nặng tới mấy trăm, mấy ngàn cân
nữa.
Tôi buồn bực nói với hai người bọn họ: “Hết cách rồi, đường
lùi về phía sau đã bị một tảng đá lớn bít kín mít, chúng ta chỉ có thể
đi tiếp về phía trước mà thôi. Được bước nào hay bước đó vậy.”
“Lạ thật, sao tự dưng lại xuất hiện một tảng đá lớn ở đay nhỉ? Lẽ nào trên
đời này thực sự có tồn tại cái gọi là “Quỷ đá tường(*)?” Tôn Kim Nguyên
lẩm bẩm nói.
(*)Quỷ đá tường có nghĩa đen là “quỷ xây tường”.
Theo quan điểm khoa học hiện đại, khi đi lại ở một vùng trống trải lúc
trời tối, người ta thường khó phân biệt được phương hướng, cứ thế đi
thành vòng tròn, sau một thời gian thì quay trở về chỗ cũ. Người xưa mê
tin, cho rằng hiện tượng này là do yêu quái tạo ra một bức tường vô hình vây bọc xung quanh, khiến người ta không thể đi ra ngoài được, do đó
gọi là “quỷ đá tường”.
Tôn Kim Nguyên nói: “Đừng căng thẳng, tớ
cũng không dám chắc lắm, chỉ tiện miệng nói thế thôi. Còn nhớ trước đây, tớ từng đọc một cuốn sách nói về quỷ đá tường, có rất nhiều chủng loại, thường gặp nhất là khi đi lại giữa lúc trời tối không trăng không sao ở nơi hoang dã. Khi đó, yêu quái sẽ mê hoặc tâm trí của con người, khiến
đó không ngừng đi lòng vòng tại chỗ. Còn có một loại khác thì hay xuất
hiện trong địa đạo hoặc hang núi, tình hình rất giống với chúng ta bây
giờ. Khi đó, yêu quái sẽ dùng những bức tường thật sự để chặn đường đi
của người ta, vậy nên tớ mới nghi ngờ là bây giờ chúng ta đang gặp phải
quỷ đá tường.”
Tôi rùng mình, run rẩy nói: “Kim Nguyên, cậu đừng
có tuyên truyền những lời lẽ mê tín dị đoan như thế chứ, nghe mà rợn hết cả người! Bức tường đó bây giờ đang ở ngay sau lưng tớ đây này, lỡ có
thứ gì đó chui ra kéo tớ đi mất, các cậu đừng có vứt tớ lại đây một mình không quan tâm đến nhé!”
Vương Tiên Dao nói: “Yên tâm, chúng ta
bây giờ đều đang ở trong địa đạo, cậu bị bắt đi rồi hai đưa bọn tớ còn
có thể thoát được sao? Kim Nguyên, thực sự có quỷ đá tường ư?”
“Theo quan điểm của khoa học hiện đại thì quỷ đá tường quả thực không tồn
tại.” Tôn Kim Nguyên chậm rãi nói. “Nhưng trên thực tế, đã có rất nhiều
người gặp quỷ đá tường rồi, cho nên có nhiều chuyện khoa học cũng không
thể giải thích được, cứ phải tự mình trải qua thì mới biết sự thực là
thế nào.”
Tôi dọa dẫm cậu ta: “Còn nói nữa! Nếu bây giờ là thời
kỳ Cách mạng văn hóa thì cậu đã bị chụp mũ là mê tín dị đoan và bị bắt
mang đi cải tạo rồi.” Trong khi nói chuyện, tôi đột nhiên cảm thấy có
một luồng gió lạnh thổi vào gáy mình, từ phía sau vọng tới những tiếng
“loạt xoạt”, âm thanh càng lúc càng lớn. Tôi vội bảo hai người bọn họ
dừng lại, hỏi xem có nghe thấy gì không. Tôn Kim Nguyên dừng chân lắng
nghe một lát, rồi không kìm được lớn tiếng hô: “Chạy mau, có rắn!”