Edit: Tiêu Hiên
Phong Văn Tuyết ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Ngươi muốn cái gì?”
Lão giả cười cười, nụ cười có loại cô đơn cùng tiêu tịch nói không ra lời, nói: “Ngươi lo lắng cái gì? Lão phu từng này tuổi, sẽ không làm ra cái chuyện đào mộ quật mả. Ta chỉ muốn đi xem… Đi xem một chút được rồi.”
Ánh mắt của lão làm cho Đông Phương Vô Song giật mình, mơ hồ phát giác cái gì, không khỏi nhìn về phía Phong Văn tuyết, thấy y đang do dự.
Lão giả kia nói: “Thật ra thì lão phu cũng đoán được hắn có thể mất. Nếu không mấy ngày nay, ta đây bức nhi tử cùng Tôn Tử của hắn như thế, hắn lại không có động tĩnh… Muốn nói lòng dạ ác độc, thiên hạ này không có ai so với hắn lòng dạ ác độc hơn.”
Phong Văn Tuyết hừ lạnh một tiếng, nói: “Hắc Phong phái khiến cho giáo chịu nhiều thua thiệt như vậy, lời đồn bảo tàng vừa truyền đã sôi sùng sục, ta cứ như vậy nói cho ngươi biết, cũng không còn mặt mũi ngồi vào vị trí giáo chủ này nữa. ” nói xong rút ra Du Long tiên, tùy thời chuẩn bị động thủ.
Lão giả kia nói: “trận chiến tháng bảy năm ngoái, Hắc Phong phái tổn thất triệt để, đã không còn dư lại bao nhiêu thế lực. Hai đồ tôn của đều bị huynh trưởng ngươi Phong Thính Vũ gϊếŧ, tiểu tử kia võ công cũng không tệ. Thậm chí lời đồn bảo tàng… Tiểu thế tử bên cạnh, chỉ sợ so với lão phu còn rõ ràng hơn.”
Đông Phương Vô Song nghe vậy cứng đờ, hướng Phong Văn Tuyết cười khan vài tiếng.
Hắn bị Phong Văn Tuyết từ trong tổng đà đuổi ra, có một phần nguyên nhân a là vì vậy, cho nên lúc này cũng không dám giải thích. Bất kể nói thể nào, điều tra bí mật cùng thực lực Thần Minh giáo, đúng là phạm vào tối kỵ của người ta. Nếu không phải là thân phận mình bày ra đó, một cái tội danh rành rành có mưu đồ khác, liền đủ để Phong Văn Tuyết dùng kiếm đâm trên người hắn mấy cái lỗ rồi.
Phong Văn Tuyết lạnh lùng liếc Đông Phương Vô Song một cái, không nói gì.
Lão giả nói: “Lão phu những năm gần đây kinh doanh một chút sản nghiệp, mặc dù không nhất định vượt qua bảo tàng Vệ Quốc, nhưng phân lượng chênh lệch không nhiều. Trừ bỏ Hắc Ma chưởng, lão phu còn có mấy bộ võ công khác, đều là thần công đứng đầu thiên hạ, những bí tịch này cùng sản nghiệp của lão phu, có thể để lại cho Thần Minh giáo để bồi thường. Ngươi thấy thế nào?”
Phong Văn Tuyết nghe vậy sửng sốt, không nghĩ tới phong hồi lộ chuyển *, thậm chí có thể hóa thù thành bạn. Bất quá y lo lắng có trá, không dám dễ dàng đáp ứng.
*Phong hồi lộ chuyển: nghĩa bóng là bước ngoặt, có thể hiểu là đột nhiên thay đổi 180 độ.
Đông Phương Vô Song nói: ” Hắc Phong phái kia đâu? Còn những thế lực khác của ngươi đâu? Thủ hạ ngươi cao thủ nhiều như thế,ngươi đem đồ tặng cho Thần Minh giáo, bọn họ có thể đáp ứng không? ” nói xong cố ý dùng ánh mắt liếc nhìn Hắc y nhân kia.
Lão giả hừ một tiếng, nói: “Tiểu thế tử không cần đa nghi. Lão phu nếu nói ra, tự nhiên làm được. ” lão nhìn một chút Đông Phương Vô Song, vẻ mặt đột nhiên trở nên có chút cổ quái, tựa hồ nhớ tới cái gì, ánh mắt từ từ nhu hòa đi, nói: “Ngươi nếu là lo lắng, thế lực thủ hạ của lão phu, Thôi Nhị cũng hiểu biết, sau này ta liền để cho hắn theo ngươi như thế nào?”
Đông Phương Vô Song sửng sốt, nói: “Cái gì?”
Lão giả khẽ mỉm cười, nói: “Coi như là bồi thường cho ngươi mấy ngày nay bị bắt cóc.”
Đông Phương Vô Song không nhịn được thầm nói: “Tốt như vậy? Đánh một gậy cho trái táo ngọt, không biết đè nén tâm gì.”
Lão giả hiển nhiên đem tất cả sự tình sắp đặt ổn thỏa, chẳng bao lâu, liền đả động tâm Phong Văn Tuyết cùng Đông Phương Vô Song, cùng hai người thảo luận tốt điều kiện.
Thật ra thì không phải Phong Văn Tuyết muốn nhượng bộ, thật sự là lão giả kia đa mưu túc trí, đem thủ hạ của mình vây hãm ở dưới chân núi, còn mình một thân đơn độc lên núi núi, lại có Đông Phương Vô Song một cái gánh nặng như thế, hơn nữa gần đây…
Y âm thầm sờ sờ bụng của mình, không có có cảm giác có gì không ổn, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng đồng thời trong lòng lại hết sức giận, không nhịn được hung hăng trừng mắt nhìn Đông Phương Vô Song một cái.
Ánh mắt Đông Phương Vô Song bị trừng rất vô tội, không khỏi mạc danh kỳ diệu * mà nháy mắt mấy cái.
*Mạc danh kỳ diệu: ý chỉ sự việc xảy ra một cách khó hiểu, không giải thích được.
Song phương đàm phán xong, tựa hồ phân tranh giữa hai bên một năm gần đây đã trở thành mây khói thoảng qua. Mặc dù không hoàn toàn cười tiêu tan ân oán, nhưng ít ra không khí hòa hoãn đi. Dĩ nhiên, không thể phủ nhận điều kiện lão giả hết sức hậu đãi, sản nghiệp cùng các loại bí tịch võ công kỳ danh đủ để đền bù các loại tổn thất.
Quả nhiên, bất luận trong triều đình hay trên chốn giang hồ, không có địch nhân vĩnh viễn, cũng không nhất định có bằng hữu vĩnh viễn.
Phong văn Tuyết đáp ứng lão giả, tự mình dẫn lão đi mộ của ‘Người kia’.
Mà Thôi Nhị do yêu cầu của lão giả cũng ở lại, nhận thức Đông Phương Vô Song làm chủ, để cho Đông Phương Vô Song một hồi mạc danh kỳ diệu, không rõ lão giả kia vì cái gì hảo tâm như thế, đem thế lực trong tay giao cho mình. Chẳng lẽ mình thật là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở? ( bé quá tự kỷ rồi =”=)
Bất quá có thể giải quyết ổn thỏa Hắc Phong phái phiền toái, hắn trong lòng lại là rất thỏa mãn. Bất quá nghĩ đến an bài của mình lúc trước, hắn lại có chút chột dạ. Len lén nhìn lão giả kia, tựa hồ cũng không có ý vạch trần hắn, lại hơi hơi yên tâm.
Nguyên lai lúc trước giang hồ vì tin đồn bảo tàng của Thần Minh giáo mà sôi sùng sục, Đông Phương Vô Song mặc dù không tin, nhưng thân là Tĩnh Vương thế tử, thuận theo trách nhiệm triều đình cùng bản thân lên đường, cũng có lòng tìm kiếm ngọn nguồn Thần Minh giáo.
Dù sao hiệp dĩ vũ phạm cấm, mà Thần Minh giáo lại là giáo phái thực lực hùng hậu, triều đình không thể nào yên tâm với cỗ thế lực này. Nếu như không muốn triều đình tương lai đem ánh mắt chủ yếu tập trung vào đó, biện pháp tốt nhất chính là hiện tại tiêu giảm một chút thực lực của mình, lấy lui làm tiến.
* hiệp dĩ vũ phạm cấm: hiệp khách dùng vũ lực vi phạm điều cấm -> chỉ mặt trái của hiệp khách, dùng võ công làm điều sai trái.
Chính là lời này không cách nào nói cho Phong Văn Tuyết. Cho dù nói cho y biết y cũng sẽ không nghe. Cho nên Đông Phương Vô Song bản thân phải lý giải một chút tình huống của Thần Minh giáo, tận lực bỏ đi chú ý của triều đình đối với giáo phái.
Ai ngờ chuyện này bị Phong Văn Tuyết phát giác, lập tức trở mặt vô tình, cũng không nghe hắn giải thích đã ‘Tống’ hắn ra khỏi tổng đà Thần Minh giáo.
Mặc dù đây đúng là đại húy kị của các giáo phái, nhưng khổ tâm của Đông Phương Vô Song không được hiểu, khó tránh khỏi cảm thấy ủy khuất.
Mấy ngày này hắn an bài Đông Môn chú ý tình huống Thần Minh giáo, đồng thời lợi dụng tin đồn bảo tàng kích động các môn phái giang hồ, ở sau lưng chia rẽ, làm võ lâm rối loạn. Chỉ có giang hồ càng loạn, triều đình mới càng an tâm, càng cao hứng. Bất quá như vậy khó tránh khỏi liên lụy đến Thần Minh giáo, Đông Phương Vô Song liền đem nước bẩn toàn bộ giội lên đầu Hắc phong phái gần đây nổi sóng nổi gió trên giang hồ.
Lúc này cùng chủ sự sau lưng Hắc Phong phái mặt đối mặt, Đông Phương Vô Song cảm giác một chút thủ đoạn này của mình đã sớm bị lão giả kia phát hiện, không khỏi lo lắng hắn cùng mình đối chất, vậy thì trước mặt Phong Văn Tuyết bại lộ mặt nạ cuối cùng của bản thân.
Từ xưa tới nay, giang hồ cùng triều đình luôn là hai đường thẳng, ít có giao tập. Chỉ có hai trăm năm Chiến quốc phân loạn Thiên Môn tứ môn có cơ hội ra đời phát triển, là dị số thừa dịp xảy ra.
Triều đình đối với người giang hồ không yên lòng, người giang hồ làm sao không đối với triều đình ôm lòng phòng bị? thân phận cùng lập trường hai bên, khiến cho Đông Phương Vô Song thật khó xử.
Tiểu thị tử ( quả hồng nhỏ) có bộ mặt khác … Vô luận như thế nào, Tiểu thị tử vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành người giang hồ, làm Tĩnh Vương thế tử, truyền nhân hoàng thất, lập trường của hắn nhất định là theo hoàng tộc bắt đầu nắm quốc gia trong tay, cho nên … Ha hả a, vợ chồng son còn có tan hợp mà…
Bất quá hắn sẽ không dễ dàng buông xuôi. Bất kể Phong Văn Tuyết là thân phận gì, hắn đã nhận định rồi.
May mắn lão giả kia cũng không có vạch trần hắn, cũng không nói chuyện tang vật bị vu oan hãm hại.
Đông Phương Vô Song lo sợ bất an mà đợi đôi bên thảo luận xong, lão giả kia đang chuẩn bị để cho Phong Văn tuyết dẫn lão đi đến mộ, đột nghe thấy tiếng tiêu bén nhọn từ chân núi truyền đến.
Đông Phương Vô Song mặt liền biến sắc, biết là người của Đông Môn tới đón hắn.
Lão giả kia cười cười, nói: “Xem ra hôm nay có người quấy rầy. Phong gia tiểu tử, ba ngày sau gặp ở đình nghỉ chân cách Phượng Hoàng Sơn mười dặm. Đến lúc đó lão phu sẽ đem đồ đã hứa cho ngươi mang đến, ngươi cũng phải đích thân dẫn lão phu đi gặp người kia.”
Lão giả sản nghiệp đông đảo, các loại khế ước mua bán nhà, khế đất cùng quan văn cửa hàng, không thể nào tùy thân mang theo. Mà bí tịch võ công các loại lại càng không cần phải nói, giấu còn không kịp nữa là. Phong Văn Tuyết cũng không chuẩn bị tốt để dẫn lão giả kia đi, vì vậy đề nghị này vừa vặn hợp tâm ý.
Hai người vỗ tay lập thệ, lão giả nói với Hắc y nhân: thư hương môn đệ “từ nay về sau, ngươi hãy theo Đông Phương tiểu thế tử đi.”
“Chủ nhân…”
Lão giả khoát khoát tay: “Không cần nói nữa. Hôm nay từ biệt, sau này không có cơ hội gặp lại. Ngươi ngày sau tự thu xếp cho tốt. ” nói xong dường như cũng có chút thương cảm, vỗ vỗ vai hắn, thẳng theo sơn lộ đi xuống.
Đông Phương Vô Song hô một câu: “Cái kia… Phía dưới là người của ta, có muốn hay không cùng bọn họ nói một tiếng?”
Lão giả kia ha ha cười một tiếng, cao giọng nói: “Trên đời này có thể ngăn được người của ta đều đã chết sạch, tiểu tử ngươi là người tốt, hảo hảo trân trọng đi. ” nói xong bí hiểm nhìn hắn với Phong Văn Tuyết một cái, đầu cũng không ngoảnh lại mà xuống núi.
Đông Phương Vô Song nhìn hắn tay áo bào mở rộng, có một loại khí độ phong nhã cùng tiêu sái tiền triều, không khỏi có chút ngưỡng mộ, nhìn lão nhẹ nhàng rời đi.
Phong Văn Tuyết lạnh lùng nhìn Đông Phương Vô Song một cái, nhặt lên diện cụ trên mặt đất một lần nữa đeo vào, xoay người hướng dưới chân núi đi.
Đông Phương Vô Song kêu lên: “Chờ ta một chút.”
Thôi Nhị đi theo phía sau hắn, lúc gần đi từ trong lòng ngực móc ra một thứ gì, ném đến khối địa thạch mới vừa rồi Đông Phương Vô Song ngồi. Tảng đá lớn nhất thời bị cái gì bạo liệt, đột nhiên nổ tung, thoát ra đại hỏa.
Thôi Nhị nhìn nhìn hỏa thế, xoay người theo Đông Phương Vô Song xuống núi.
Phong Văn Tuyết một thân huyền y, ở trong núi nhanh chóng lao đi, đi như quỷ mỵ, không chút nào để ý Đông Phương Vô Song phía sau.
Đông Phương Vô Song nội lực mới vừa rồi đã được lão giả giải khai, nhưng chưa khôi phục hoàn toàn, lảo đảo đuổi theo ở phía sau, cuối cùng ùm một tiếng ngã sấp trên đất.
Thôi Nhị lúc này nhìn không nổi nữa, tiến lên phía trước nói: “Tiểu chủ nhân, hay là thuộc hạ cõng ngươi đi.”
Đông Phương Vô Song ban đầu chưa quá thích ứng buổi sáng vẫn là hai bên địch ta đột nhiên biến thành chủ tớ. Nhưng thấy Thôi Nhị nói như thế, nhớ tới khinh công của y hết sức cao minh, liền không chút khách khí chạy đến trên lưng y, vỗ vỗ đầu vai y thúc giục: “Mau đuổi theo mau đuổi theo!”
Thôi Nhị cõng hắn đuổi theo hướng Phong Văn Tuyết biến mất, đồng thời trong lòng hối hận, nếu sớm biết lão chủ nhân sẽ đem mình tặng cho vị Tĩnh Vương thế tử này, chính mình nên đối với hắn tốt một chút. Bất quá cẩn thận suy nghĩ một chút, mấy ngày nay y cũng không có ngược đãi hắn,vẫn là rất khách khí, cũng hơi an tâm.
Thôi Nhị cùng rất nhiều người trong Hắc Phong phái, đều là cô nhi được lão giả kia thu dưỡng, thậm chí là đồ tôn và tằng đồ tôn của lão, đối với lão cự kỳ tôn kính. Thôi Nhị là một tay lão giả nuôi lớn, nhớ ơn báo đáp, luôn luôn theo bên người. Lúc này bị lão giả tặng cho Đông Phương Vô Song, y cũng không có bất kỳ câu oán hận. Bởi vì y tin tưởng lão chủ nhân làm như thế, nhất định có nguyên nhân của lão.
Thôi Nhị cõng Đông Phương Vô Song một đường đuổi theo, nhưng mới vừa rồi làm trễ nãi chút thời gian dài, Phong Văn Tuyết đã đi xa. Mà lúc này dưới chân núi đột nhiên tỏa ra rất nhiều người, đem y bao vây, quát lên: “Mau thả tiểu thế tử xuống!”
Đông Phương Vô Song thấy là người mình, phất tay hô to: “Đều tránh ra! Đều tránh ra! Chớ ngăn cản ta đuổi theo lão bà!”
Thôi Nhị chân hạ lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Lão bà hắn? Người nào? Bọn họ không phải là ở đuổi theo giáo chủ Thần Minh giáo sao?
Quyền Đầu cùng A Bố đồng thời kéo ra khóe miệng.
A Bố tiến lên ngăn cản Thôi Nhị, nói với Đông Phương Vô Song ở trên lưng y: “Thế tử điện hạ, Vương Phi mời ngài trở về kinh.”
Quyền Đầu đứng ở bên cạnh Thôi Nhị, khéo léo chặn lại đường đi của y. Đồng thời người của Đông Môn cùng vương phủ cũng xông tới, chắn kín.
Đông Phương Vô Song thở gấp, nói: “Quyền Đầu, A Bố, chuyện này ta sẽ trở về giải thích với mẫu phi. Các ngươi trước hết tránh ra, trước hết để cho ta đuổi theo người.”
A Bố bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: “Điện hạ mất tích bị bắt cóc, Vương Phi thập phần lo lắng, ra lệnh cho thuộc hạ vô luận như thế nào cũng phải dẫn thế tử trở về. Như thế, thế tử xin chớ trách chúng ta vô lễ.”
Nói xong mọi người tiến lên vây kín.
Thôi Nhị thấy thế, lập tức cùng bọn họ động thủ. Ở trong lòng y, chỉ có tiểu chủ tử Đông Phương Vô Song mới nhận thức nói y mới nghe, những người khác y sẽ không để ý tới.
Chẳng qua võ công của y mặc dù cao, nhưng cõng theo một người, cùng nhiều người như thế đánh, rất nhanh chiếm hạ phong.
Nhưng Quyền Đầu cùng A Bố lại âm thầm kinh hãi. Hắc y nhân này diện mục không chút nào thu hút, nhưng không nghĩ tới võ công cao như vậy, phía sau cõng một người còn có thể cùng bọn họ dốc sức đánh lâu như thế, ở trên giang hồ không phải là hạng người vô danh lặng lẽ.
Đông Phương Vô Song mắt thấy đuổi theo Phong Văn Tuyết đã vô vọng, thấy tình thế này, biết lão nương mình không đem hắn trói trở lại kinh thành chắc sẽ không bỏ qua, không thể làm gì khác hơn là ủ rũ khoát khoát tay, nói: “Tất cả dừng tay đi, ta cùng các ngươi trở về là được.”
Hai bên dừng tay. Đông Phương Vô Song từ trên lưng Thôi Nhị nhảy xuống, thấy y vừa rồi trong lúc đánh nhau bị đả thương mấy chỗ, nhưng vẫn mặt không đổi sắc, không khỏi vỗ vỗ bờ vai của y, nói: “Ngươi nhưng thật ra cũng được đấy”
Đi theo hắn,tiểu chủ nhân mới xuất hiện chưa tới nửa canh giờ, liền cùng nhiều người như thế đánh một trận, xem ra rất trung thành.
Quyền Đầu cùng A Bố khẩn trương muốn dẫn hắn trở về, Đông Phương Vô Song vội nói: “Đợi đã, đợi đã, ta còn có người bằng hữu cũng bị bắt cóc, trước đem y cứu ra rồi hãy nói.”
A Bố nói: “Có phải là Triệu Tiểu Lâu con của tiền triều Đại học sĩ Triệu Tử Hiên con?”
Đông Phương Vô Song liếc y một cái, nói: “Không phải là tiểu bánh bao kia thì là ai. Mau trước theo ta đem y cứu ra. Thôi Nhị, ngươi dẫn đường!”
Lúc này trên bầu trời đột nhiên vang lên một trận sấm khổng lồ, oanh oanh ùng ùng, khí thế kinh người.
Đông Phương Vô Song ngửng đầu nhìn bầu trời bao la nhanh chóng trở nên u ám, lẩm bẩm nói: “Trời muốn mưa a.”
Thôi Nhị dẫn bọn hắn trở lại cung điện bỏ hoang ban đầu nhốt Đông Phương Vô Song cùng Triệu Tiểu Lâu, nhưng chỉ tìm được rồi mấy cỗ thi thể, Triệu Tiểu Lâu đã không thấy bóng dáng.
Đông Phương Vô Song khẩn trương, không để ý mưa to, để cho mọi người ra ngoài đi tìm. Cuối cùng gần đến hoàng hôn, cũng tìm được Triệu Tiểu Lâu xông loạn chạy loạn Nhưng lúc này Triệu Tiểu Lâu lý trí đã hoàn toàn biến mất, giống như điên. Đám người Quyền Đầu không còn cách nào khác, không thể làm gì hơn là đánh xỉu, mang về phế điện.
Đông Phương Vô Song thấy thế, sợ hết hồn, ngày hôm sau liền sai người mau chuẩn bị xe ngựa, mang theo Triệu Tiểu Lâu cùng trở về kinh.
May mắn Triệu Tiểu Lâu không lâu sau khi ở trên xe ngựa liền tỉnh, cũng không có đáng ngại, chỉ là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ một lúc, khóc không ngừng, ầm ĩ muốn quay lại.
Đông Phương Vô Song nghĩ thầm, ta cũng muốn quay lại, chỉ tiếc lão nương ta phái những người này tới sẽ không thả ta đi. Liền an ủi Triệu Tiểu Lâu nói: “Chuyện này vẫn chưa xong, Liễu Châu không an toàn, ngươi theo ta trở lại kinh thành tránh đi, đợi tình thế qua rồi trở về. Người nhà của ngươi ta cũng an bài thỏa đáng, cứ yên tâm.”
Triệu Tiểu Lâu khóc ròng nói: “Ngươi để cho ta trở về! Người nọ sinh bệnh nặng, e rằng sống không được bao lâu, ta phải trở về bồi hắn.”
Đông Phương Vô Song sợ hết hồn, hỏi: “Người nào sinh bệnh nặng? Còn có rốt cuộc là người nào cứu ngươi ra khỏi địa lao? ” hắn đã sớm muốn hỏi câu sau, lúc này mơ hồ cảm giác người bệnh nặng theo lời Triệu Tiểu Lâu rất có thể chính là người đã cứu y ra khỏi địa lao.
Triệu Tiểu Lâu nức nở nói: “Là, là Phong Thính Vũ. Cứu ta ra ngoài cũng là hắn.”
Đông Phương Vô Song ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Thật xin lỗi, ngươi vừa nói cái gì? Ta không có nghe rõ.”
Triệu Tiểu Lâu lại lặp lại một lần, nói tiếp: o稥 “Hắn bụng trướng như trống, khác với người thường, đích thị là sinh bệnh nặng. Nói không chừng là trong bụng mọc nhọt, mạng không dài… Ô ô ô, ta phải trở về bồi hắn. Cho dù chết, ta cũng muốn cùng hắn chết chung một chỗ. Ô ô ô…”
Đông Phương Vô Song ngơ ngác trừng mắt nhìn y một lát, bỗng nhiên một phen ôm cổ Triệu Tiểu Lâu, áp lấy bên tai y tốn hơi thừa lời nói: “Tiểu Lâu, ngươi cẩn thận giải thích rõ ràng cho ta, ngươi và Phong Thính Vũ rốt cuộc có quan hệ gì?”
Triệu Liểu Lâu trợn tròn đôi mắt to hồng hồng, thật giống như tiểu bạch thỏ, dưới cường thế ‘Áp bách’ của Đông Phương Vô Song, bất tri bất giác đã đem quan hệ của mình cùng Phong Thính Vũ nói ra hết.
Đông Phương Vô Song nghe xong, sắc mặt liên tục thay đổi, nói: “Ngươi nói ngươi đối với hắn làm chuyện vợ chồng, chiếm tiện nghi rất lớn của hắn, cho nên muốn chịu trách nhiệm với hắn?”
Triệu Tiểu Lâu gật đầu.
Đông Phương Vô Song nói: “Ngươi… Ngươi… Chẳng lẽ…”
Triệu Tiểu Lâu đỏ mặt, cúi đầu xuống.
Đông Phương Vô Song vẫn là không tin, ghé vào lỗ tai y đem ‘chuyện vợ chồng ‘ nói thầm hồi lâu, hết lần này đến lần khác xác nhận, cuối cùng cũng từ trong miệng Triệu Tiểu Lâu cạy ra, sự thật lại là…
Trời ơi, đất ơi, cái thế giới này bi thảm rồi!!!
Đông Phương Vô Song im lặng hỏi ông trời.
Nghĩ hắn đường đường Tĩnh Vương thế tử, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn nhân tài có nhân tài, ba tuổi bắt đầu theo đuổi mỹ nhân, nhưng đau khổ theo đuổi Phong Văn Tuyết lâu như thế, đối phương vẫn là lạnh nhạt, một khi trở mặt, liền đem chính mình đá ra ngoài. Nhưng Triệu Tiểu Lâu tuấn tú nhã nhặn, nhuyễn nhuyễn nhu nhu giống như tiểu bạch thỏ, cư nhiên dễ như trở bàn tay đem đại ca của Phong Văn Tuyết──Phong Thính Vũ người có võ công đứng đầu thiên hạ đoạt đi?
Đông Phương Vô Song nâng trán im lặng.
Là thế giới này biến hóa nhanh, hay là hắn lạc hậu?
Không! Là Phong Thính Vũ quái nhân kia ánh mắt quá quái dị!
Triệu Tiểu Lâu vận khí thật sự quá tốt, lại gặp phải người như Phong thính Vũ. Không chỉ có võ công cao cường, lại tự nguyện tở dưới, ủy thân cho y, quả nhiên là…
Đợi đã…
Đông Phương Vô Song cảm giác mình thật giống như bỏ qua chuyện gì, hắn ngơ ngác nghĩ một lát, bỗng nhiên phát giác mấu chốt, vẻ mặt trở nên có chút quỷ dị, nói: “Ngươi sao biết hắn bụng trướng như trống, là mọc nhọt, mạng không lâu?”
Triệu Tiểu Lâu nức nở nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Cái loại bộ dáng này, cái loại bộ dáng này sao thường nhân có thể có? Tóm lại ngươi mau mau đưa ta trở về, vô luận như thế nào ta muốn bồi hắn. Ô ô ô…”
Đông Phương Vô Song như có điều suy nghĩ, vỗ vỗ bờ vai của y an ủi: thư hương môn đệ “Hôm đó thủ hạ trên chân núi phát hiện thi thể những hắc y nhân đuổi theo gϊếŧ các ngươi, cũng không nhìn thấy dấu vết của Phong Thính Vũ, nói vậy hắn đã vô sự. Lại nói võ công của Phong Thính Vũ thiên hạ vô song, là cấp bậc đại tông sư, ngươi cho rằng có bệnh tai gì có thể quấn được hắn? Huống chi thế lực Thần Minh giáo rất lớn, nếu muốn chữa bệnh cho hắn lại không khó? Ta xem ngươi là suy nghĩ nhiều. Như vậy đi, ta phái người đi tìm hiểu thăm dò, đợi có tin tức của hắn lập tức nói cho ngươi biết.”
Hắn khuyên can mãi, cuối cùng cũng khuyên được Triệu Tiểu Lâu.
Hai người một đường trở lại kinh thành. Đông Phương Vô Song đem Triệu Tiểu Lâu đưa đến nhà tỷ tỷ của y, liền bị Quyền Đầu cùng A Bố mang về vương phủ. Đợi chờ hắn, là lôi đình bạo vũ của lão nương hắn.
“Ôi, đau quá đau! Cha a, mau tới cứu hài nhi a ── “
Hoa Dung công chúa nhéo lỗ tai Đông Phương Vô Song, cười lạnh nói: “Ngươi kêu đi. Ngươi kêu đi. Ngươi kêu phá cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu ngươi!”
Đông Phương Vô Song da mặt run lên, trong lòng im lặng.
Đông Phương Quân Khiêm chuyên tâm nhìn bầu trời bên ngoài, làm như không nghe thấy. Trong tay lại âm thầm ra dấu tay với Đông Phương Vô Song, bảo hắn bình tĩnh chớ nóng, hảo hảo dỗ dành lão nương của hắn đi.
Đông Phương Vô Song đau khổ cúi khuôn mặt nhỏ nhắn, ủy khuất nói: “Mẹ a, hài nhi lưu giang hồ lâu như thế, chịu rất nhiều cay đắng, bị rất nhiều ủy khuất, mỗi lúc như thế, liền vô cùng vô cùng tưởng niệm ngài. Thật ra thì hài nhi trong lòng lúc nào cũng nhớ thương ngài, nhưng hài nhi đã trưởng thành. Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể luôn luôn núp dưới gối phụ thân cùng mẫu thân, làm tên hoàn khố vô tri? Hài nhi biết nương lo lắng ta, ta làm sao lại không nhớ ngài chứ?”
Nói xong nhớ tới khoảng thời gian mình lưu giang hồ, khắp nơi làm công ngắn hạn kiếm tiền, lại bị người trộm đi toàn bộ tiền tài. Thật vất vả tìm được Phong Văn Tuyết, lại là nuôi một đống nam sủng. Cuối cùng cũng đạt được ước muốn, ngày tháng tốt đẹp ngọt ngào mật mật còn không được mấy ngày, đã bị người kia đa nghi đuổi ra ngoài. Sau đó bị bắt cóc, bị uy hϊếp… Hiện tại lại phải thừa nhận nỗi khổ tương tư.
Hắn càng nghĩ càng khổ sở, không khỏi bộc lộ tình cảm thật, nước mắt rơi xuống.
Hoa Dung công chúa bất quá là muốn giáo huấn hắn một chút, thật ra thì trong lòng vô cùng tưởng niệm nhi tử, luôn luôn lo lắng. Lúc này thấy bộ dạng nhi tử như vậy, lập tức nổi lên thương yêu, đem Đông Phương Vô Song ôm vào trong ngực, kêu lên con trai a, con trai a.
Đông Phương Quân Khiêm nghe Đông Phương Vô Song nói tình chân ý thiết ( tình cảm chân thật thân thiết)…, cũng là một trận thổn thức, vỗ vỗ bả vai nhi tử, khích lệ cùng an ủi không lời.
Một nhà ba người ôm nhau, thật vất vả từ trong cảm xúc xa cách lâu ngày gặp lại thoát ra, Hoa Dung công chúa liền vội vàng thu xếp chuẩn bị cho nhi tử bữa tiệc đón tiếp thịn soạn. Trong cung cũng truyền gọi Đông Phương Vô Song ngày thứ hai tiến cung cho hoàng thái hậu xem một chút.
Hoàng thái hậu thấy Đông Phương Vô Song, ôm vào trong ngực lại một trận xoa nắn, khiến cho Đông Phương Vô Song lão đại ngượn ngùng.Thái thượng hoàng hung hăng quan tâm hắn một phen, cuối cùng cũng đến phiên hoàng thượng gọi hắn đi.
“Vô Song a, trẫm thấy ngươi đi ra ngoài một vòng, vóc dáng cao, người cũng cường tráng, càng có bộ dạng nam tử hán.”
A a a ── vẫn là Tam thúc hoàng đế tốt a, nói thật làm cho người khác cao hứng.
Đông Phương Vô Song ưỡn ngực, dùng sức vỗ vỗ, nói: “Cái đó đúng. Ta đã mười bảy tuổi, chính là thởi điểm tốt kiến công lập nghiệp.”
Hoàng thượng cười một tiếng, nói: “Có chí khí. Cùng trẫm nói một chút đi, ngươi lần này đi ra ngoài, có thu hoạch gì hả?”
Đông Phương Vô Song trước nịnh nọt, nói: “Hoàng thượng anh minh cơ trí, không chỗ nào không biết. Chất nhi đi ra ngoài dạo một vòng, bất quá chỉ tăng thêm chút kinh nghiệm, thu hoạch thật ra không nhiều.”
Đông Phương Quân Hòa tự tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, nói: “giáo chủ Thần Minh giáo kia, chưa tính là thu hoạch của ngươi sao?”
Đông Phương Vô Song sớm biết những chuyện này giấu không được vị thúc thúc hoàng đế khôn khéo nội liễm của hắn, vì vậy cũng không giấu diếm, đau khổ hạ khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Nhưng vì ta thăm dò chuyện bí mật của Thần Mính giáo, y đem ta đuổi ra, hiện tại cũng không chào đón, chỉ sợ ta đã bị vứt bỏ.”
Đông Phương Quân Hòa nói: “Ngươi làm vậy là vì triều đình, trung thành có thể khen. Yên tâm đi, trẫm sẽ không ủy khuất ngươi, chuyện Phong Văn Tuyết, trẫm chắc chắn bồi thường cho ngươi.”
Đông Phương Vô Song nghe vậy ánh mắt sáng lên, ngoài miệng lại nói: “đây bất quá là một việc nhỏ, không đáng để cho bệ hạ quan tâm.”
Đông Phương Quân Hòa ha hả cười một tiếng, nói: “trẫm đây còn chưa có con mắt hẹp hòi thế. Nể mặt ngươi, trẫm sẽ không làm khó Thần Minh giáo. Hiện tại ngươi đem chuyện trên giang hồ cùng trẫm nói một chút đi.”
Đông Phương Vô Song biết vị Tam thúc hoàng đế của hắn muốn ra tay với người giang hồ.
Mấy ngày qua trên giang hồ quả thật nháo có chút không tưởng tượng nổi. Văn Quốc lập nước mấy chục năm qua, quốc thái dân an,ca vũ thăng bình, đây là thời cơ nghỉ ngơi lấy lại sức, trong nước khó tránh khỏi có một số thế lực dần dần bành trướng. Vị hoàng đế Tam thúc này của hắn tính cách quả quyết, một đời minh quân mặc sức vẫy vùng, sẽ không để cho bất kỳ thế lực ẩn nào ở trong tay mình phát triển lớn mạnh, tự nhiên muốn đem mầm mống bóp chết từ trong trứng nước.
Chẳng qua Đông Phương Quân Hòa nếu nói sẽ nể mặt hắn thả cho Thần Minh giáo một con ngựa, vừa đáp ứng bồi thường cho hắn chuyện Phong Văn Tuyết, bấy nhiêu đủ cho Đông Phương Vô Song yên lòng. Hắn liền đầu đuôi gốc ngọn, đem những chuyện mình mấy ngày nay ở trên giang hồ chứng kiến, nhận biết, nhất nhất cặn kẽ hồi báo.
Đông Phương Quân Hòa luôn luôn cười híp mắt nghe, lại thỉnh thoảng tán dương hắn mấy câu, khiến cho Đông Phương Vô Song vui thích, rất nhanh không biết mình họ gì.
Hắn từ nhỏ đã thích vị Tam thúc hoàng đế này, mặc dù Tam thúc ở ngôi vị chí tôn, lại luôn luôn ôn tồn tao nhã, đối với hắn hết sức thương yêu.
Bất quá Đông Phương Vô Song cũng không hồ đồ. Hắn biết vị Tam thúc này khôn khéo cực kỳ, nếu không tổ phụ hắn có năm nhi tử, vì sao thái thượng hoàng lại khăng khăng lựa chọn vị thúc thúc đứng hàng thứ ba bất hiển sơn bất hiển thủy (không lộ tâm tư ra ngoài).
Chính là biết thì biết, cho dù bản thân hắn am hiểu nhất trút cho người khác thuốc mê, nhưng luôn bất tri bất giác nói hết cho vị thúc thúc hoàng đế này.
Đông Phương Vô Song đem tình huống mình nghe ngóng được nói xong, Đông Phương Quân Hòa gật đầu, từ trên bàn rút ra một quyển tấu chương, đưa cho hắn, nói: “Ngươi tuổi cũng không nhỏ, nên đi ra ngoài làm việc. Bản tấu chương này ngươi xem xem”
Đông Phương Vô Song nhận lấy nhìn một lượt, sắc mặt biến hóa.
Đông Phương Quân Hòa nói: “Ngươi có suy nghĩ gì?”
Đông Phương Vô Song chần chờ nói: “Bệ hạ, cái này…”
“Hôm nay chỉ có chúng ta thúc cháu hai người, ngươi cứ nói đừng ngại.”
Đông Phương Vô Song đắn đo nói: “Một lưới bắt hết các đại môn phái trên giang hồ, sợ rằng có chút không ổn. Cũng không phải là tất cả giáo phái đều làm xằng làm bậy. Thần cho là, cần phải phân loại, làm nhiều việc ác, hành vi bất nghĩa, cần phải hung hưng đả kích. Một số giáo phái đứng đầu bạch đạo, lúc này nên lấy vỗ về làm trọng.”
Đông Phương Vô Song sửa lại xưng hô, tự xưng ‘Thần’, trả lời hết sức cẩn thận.
Đông Phương Quân Hòa không nhanh không chậm nói: “giáo phái àm nhiều việc ác, tất nhiên phải hung hăng đả kích. Bất quá những môn phái uy danh long trọng, thế lực hùng hậu, trẫm cho rằng càng phải áp chế. Vô Song, ngươi hiểu được đây là vì cái gì không?”
Đông Phương Vô Song đầu óc khẽ chuyển, lập tức liền hiểu ý tứ hoàng thượng.
Thiên hạ này là thiên hạ của Đ]png Phương gia bọn hắn, lúc này hoàng quyền quan trọng nhất, quốc pháp làm đầu. Nhưng hiện ở trên giang hồ có mấy đại môn phái, uy danh long trọng, hô to một tiếng, liền có vô số giáo phái hưởng ứng, trong đó lấy Thiếu Lâm, Thiên Môn, Tung Sơn mấy phái làm đầu.
Chẳng qua là Thiếu Lâm là đệ tử Phật môn, sẽ không vọng động can qua, triều đình quản chế cũng tương đối thoải mái. Thiên Môn ở trong khu vực Văn Quốc là Đông Môn cùng Nam Môn. Đông môn vẫn do Đông Phương gia tộc nắm trong tay, môn chủ đương nhiệm là Ngũ thúc hắn Dũng thân vương Đông Phương Quân Nhân. Môn chủ Nam Môn là Võ Lâm minh chủ Nam Cung Thương, luôn luôn âm thầm dốc sức vì triều đình.
Nhưng còn mấy giáo phái… Lại thực sự thoát khỏi trói buộc bên ngoài của triều đình.
Bất kỳ đại thế lực ẩn tàng nào cũng là tối kỵ của triều đình. Cái gọi là Sở vị mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi*. Mấy giáo phái đứng đầu này,tránh không được bị triều đình chèn ép một phen. Chỉ không biết Thần Minh giáo…
* Sở vị mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi: Cây cao giữ rừng tất chịu gió quật -> ý chỉ cá nhân nổi bật sẽ bị người khác ghen ghét, chèn ép.
Đông Phương Vô Song len lén nhìn hoàng thượng một cái.
Đông Phương Quân Hòa làm sao không biết động tác lén lút của hắn, không khỏi ha hả cười một tiếng, nói: “Ngươi hiểu là tốt rồi. Chuyện này trẫm liền giao cho ngươi đi làm, thế nào?”
Đông Phương Vô Song nghe vậy mừng rỡ. Đây không phải là công khai bày cho hắn cơ hội thả Thần Minh giáo một con ngựa à. Có thể thấy được Tam thúc hoàng đế nói chuyện quả nhiên giữ lời.
Hắn vui mừng đáp: “Thần nhất định không cô phụ kỳ vọng của hoàng thượng.”