*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ:
Fleur
Biên tập:
IrisTrước kia Tần Ca từng nghĩ rằng người có thể cùng cô đi du lịch, hơn nữa cả hành trình đều không ngại cô phiền thì nhất định chính là tình yêu đích thực của cô.
Vì sao?
Đầu tiên, chân cô không tốt nên không thể leo núi cũng không thể đi đường xa, thêm nữa, cô cũng không thể đến những nơi quá lạnh, nơi có tia tử ngoại cao, và hàng ngày phải uống rất nhiều thuốc. Thử nghĩ, ai còn tâm trạng đi chơi khi mỗi ngày phải nhìn một cái ấm sắc thuốc uống thuốc chứ? Cuối cùng, hải sản tốt nhất là không ăn, rượu không uống, không được bị cảm, không được vất vả.
Thế thì sao có thể đi chơi vui vẻ đây?
Ra ngoài đi chơi,
lại vì cô mà hàng ngày ăn cháo à?
Chuyện đó cô không nói với Bạch Khải Gia, nghĩ khó có được một lần đi chơi nên anh muốn làm gì cô cũng làm với anh.
Nhưng khi đến khách sạn, Tần Ca phát hiện mình quên mang thuốc theo.
Bạch Khải Gia thấy cô như vậy liền, lấy ra mấy hộp thuốc đặt trước chân cô, không nói lời nào chỉ nhìn cô, chờ cô gái này bày tỏ.
Tần Ca mở hộp thuốc ra, anh đã chia thuốc giúp cô, hàng ngày cứ uống một ô là được.
Tần Ca nói: “Cảm ơn Gia Gia.”
Cô bị Bạch Khải Gia đánh nhẹ vào gáy.
Tần Ca cười tươi: “Đã muốn gọi anh như vậy, không được à?”
Bạch Khải Gia bất đắc dĩ: “Tùy em.”
Dưới đại sảnh khách sạn có một chiếc xe, là do Lục Thiên chuẩn bị cho Bạch Khải Gia. Vì thế, dọc đường đi từ khách sạn đến trường Mỹ thuật quốc gia, Tần Ca như con chim sẻ nhỏ liên tục gọi “Gia Gia”.
Khí hậu thành phố B ấm hơn một chút, khi Tần Ca ra ngoài vẫn bị Bạch Khải Gia dán miếng giữ nhiệt khắp nơi, ngay cả lòng bàn chân cũng không tha. Lúc này, cô thấy quá nóng nên cởϊ áσ khoác để Bạch Khải Gia lột miếng dán ra cho cô. Cô mặc một chiếc áo len cao cổ bên trong, lưng như mai rùa, Bạch Khải Gia vừa cười vừa lột giúp cô, nghe cô thở một hơi thỏa mãn: “Muốn ăn kem.”
Cô bị anh vỗ vỗ đầu và anh đưa cho một chiếc bình giữ nhiệt.
Cô vắt áo khoác lên tay, tay bị Bạch Khải Gia nắm chặt đi vào cổng trường Mỹ thuật quốc gia. Xung quanh có rất nhiều sinh viên đeo dụng cụ vẽ tranh trên lưng, trong công viên nhỏ cũng có người đang vẽ thực vật, bầu không khí này từng là mục tiêu Tần Ca hướng tới.
Họ nghỉ chân sau lưng một ông lão, ông lão đang kí họa, người, vật và quần áo trong bức họa chỉ cần dùng vài nét bút cũng hiện ra rất sống động. Tần Ca mang theo dụng cụ vẽ tranh của Bạch Khải Gia, lúc này cũng ngứa tay, Bạch Khải Gia nói: “Đi, anh đưa em đi học.”
Tần Ca thấy anh dẫn mình đi xuyên qua nhiều tòa nhà cao tầng, sau đó tìm được một phòng học, trong phòng đã có vài sinh viên, mọi người dựng giá vẽ, đang đợi giáo viên. Bạch Khải Gia tìm được hai giá vẽ phía sau, để Tần Ca ngồi phía trước, mình ngồi sau, tựa như những năm học cấp ba. Về phần dụng cụ, đồ mình mang theo cũng dùng được, thiếu thì dùng khuôn mặt ai cũng thích để hỏi mượn người xung quanh, vậy là dễ dàng giúp Tần Ca có một bộ dụng cụ đầy đủ.
Chủ đề là vẽ vật thực, dùng bút pháp gì cũng được.
Nếu Bạch Khải Gia đã mượn được trọn bộ bút và màu thì cô cũng quyết định vẽ. Tần Ca tính vẽ một bức sơn dầu, khi ngoảnh lại nhìn anh thì đã thấy anh đặt bàn vẽ lên đùi và trong tay anh là một chiếc bút chì 3B.
Lớp học của giảng viên này mỗi tuần một lớp, tổ chức vào giữa tuần, Tần Ca sợ bị phát hiện nhưng cũng may là giảng viên không nói gì, thậm chí còn sửa tranh cho Bạch Khải Gia,
sau đó vẫn đứng sau Tần Ca.
Tần Ca tìm lại được cảm giác lo lắng khi đi thi của năm xưa, ngòi bút đầu tiên hơi lệch nhưng cô sửa chữa rất tốt khiến người ta gần như không thể nhận ra đó là nét bút sai, ngược lại còn nghĩ là cô cố ý vẽ thế. Cô dùng cán bút xác định tỉ lệ, dùng màu đậm làm nền, dần dần tô điểm nhiều màu sắc. Màu trong tay cô được vận dụng tự nhiên, chậm rãi thêm vào dần hiện ra khuôn mặt người mẫu giữa giá vẽ.
Khi nộp bài, Tần Ca trịnh trọng viết tên mình lên giấy: Tần Ca.
Bài tập nộp cùng nhau, Bạch Khải Gia còn chưa vẽ xong, đặt dưới cùng cùng với bài của Tần Ca. Giáo viên liếc một cái, nhận xét: “Kiến thức cơ bản cần phải tăng cường.”
Các sinh viên cũng không biết Bạch Khải Gia nhưng vì anh đẹp trai nên họ chấp nhận anh là người lớp này, xì xào bàn tán về anh. Sau đó đến phiên Tần Ca, Tần Ca hy vọng thầy có thể chỉ ra chỗ chưa tốt, nhưng ông chỉ gõ gõ vào bức tranh của cô, nói: “Tạm được.”
Xôn xao —
Phía sau có dị động nho nhỏ, Bạch Khải Gia hơi nghiêng mặt nhìn ra sau, nghe mấy cô bé sinh viên nói: “Lão quái điên rồi hả?”
“Nhưng quả thật là vẽ rất tốt, dù sao tớ cũng không vẽ được như thế.”
“Từ từ đã, phong cách vẽ này nhìn hơi quen.”
Có cô gái to gan vỗ vỗ Bạch Khải Gia, nói với anh: “Ở chỗ bọn em tạm được chính là tốt.”
Bạch Khải Gia mỉm cười, đương nhiên.
Mấy cô gái nhìn đến choáng váng, ánh mắt anh lại dừng trên mặt Tần Ca, thấy thầy giáo hỏi: “Hai người không phải là sinh viên trường này phải không?”
Lại hỏi Tần Ca: “Em học trường nào?”
Cô từng có cơ hội ngồi ở đây vẽ tranh như những sinh viên khác, Tần Ca nói: “Cảm ơn thầy đã cho em cơ hội này.”
Nhìn cô cũng không lớn tuổi lắm, thầy giáo nghĩ thầm: Chẳng lẽ là Mỹ thuật trung ương? Mẹ nó, ông sẽ giở trò đoạt tài nguyên!
Sau khi tan học, sinh viên lên lấy lại bài tập, Bạch Khải Gia cuộn tranh của hai người lại, mượn một sợi dây chun buộc lại. Anh nắm tay cô ra ngoài, theo dòng người đi đến căn tin trường. Căn tin của sinh viên trường Mỹ thuật quốc gia cũng có danh tiếng, anh đã tra cứu trước thực đơn rồi.
Vì thế, họ giống như một đôi bình thường, chiếm một chiếc bàn, mua cơm, thực đơn có món cá lư nhưng anh không gọi, mà chọn những món thanh đạm. Tần Ca ngồi đó, cảm giác có nam sinh đang nhìn mình, chờ Bạch Khải Gia bưng hai khay cơm ngồi xuống, liền đổi thành các nữ sinh vụиɠ ŧяộʍ nhìn anh.
Anh thấy cô cười trộm, liền múc một thìa cơm đút vào miệng cô: “Mau ăn đi!”
Tần Ca tít mắt, cười hì hì há miệng, trong mắt Bạch Khải Gia đều là trìu mến, lại đút một thìa nữa.
Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau rời đi, Tần Ca nói: “Hôm nay phải tự học rất khuya, tối anh có đến cùng em không?”
Bạch Khải Gia nói: “Đã hẹn các anh em chơi game rồi, em ngoan ngoãn tự đi một mình vậy.”
Sau đó hai người cười rộ lên, cười đến ngốc.
***
Vì thế họ tách nhau ra, thật ra chỉ cách một con sông, Tần Ca ở bên này, Bạch Khải Gia ở bên kia, đuôi mắt đảo qua là thấy người kia ở bờ bên kia. Có sinh viên câu lạc bộ truyện tranh đang phát tờ tuyên truyền, Tần Ca cầm một tờ lên xem, có vài bức tranh cảm động, trong đó có tranh của Bạch Bạch Bạch Khải.
Cách đó một chút là gian hàng của câu lạc bộ handmade, Tần Ca nhận được một bông hoa hồng bằng giấy.
Sau đó, họ gặp nhau trên cầu, Tần Ca đưa hoa cho anh, nói: “Bạch Khải Gia, chúng ta kết hôn đi.”
Thật sự là quá mức đường đột, nụ cười của Bạch Khải Gia chậm rãi kết thúc, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc, tìm tòi nhìn Tần Ca.
Tần Ca hỏi: “Có cần phải quỳ xuống không? Em còn chưa kịp mua nhẫn kim cương.”
Cô thật sự định quỳ xuống, nhưng bị Bạch Khải Gia ngăn cản, anh hơi cau mày. Nói: “Kết quả xét nghiệm còn chưa có.”
“Không quan trọng đâu.” Tần Ca nói.
“Bố mẹ em biết không?”
“Biết chứ.”
Tất cả cô đều đã xử lý xong xuôi.
Cô cười rạng rỡ, ôm eo anh, dịu dàng hỏi: “Gia Gia, anh không muốn em à?”
“Đương nhiên là muốn.” Bạch Khải Gia nói, “Nhưng đối với em không biết đó có phải là một sai lầm không.”
Tần Ca lắc đầu: “Sẽ không đâu.”
Cô kiễng chân nhìn anh, anh nhắm mặt, trên lông mi còn dính nước, bỗng nhiên anh ôm chặt lấy cô, cả người đều run rẩy. Tần Ca vỗ nhẹ lên lưng anh, nói: “Rất nhiều người đang nhìn chúng ta đấy.”
Bạch Khải Gia kéo cô: “Đi, quay về khách sạn, à không, trước tiên nên đi mua nhẫn.”
Tối hôm nay, họ nằm bên nhau, nhấc tay lên nhìn chiếc nhẫn ở ngón áp út, vì nghĩ đến nghề nghiệp của cả hai nên họ chọn một đôi nhẫn bạch kim thanh lịch, bên trong có khắc tên hai người.
Sau đó Tần Ca nhỏ giọng nói: “Sau đó, anh có thể hôn cô dâu.”
Bạch Khải Gia nằm đè lên, nhẹ nhàng hôn môi cô, cô chủ động hé miệng để anh đi vào. Tay Bạch Khải Gia nhẹ nhàng vỗ về mặt cô, hôn rất sâu.
Sau nụ hôn, dường như anh nhớ đến gì đó, nói với Tần Ca: “Bố em liệu có đành gãy chân anh không?”
Tần Ca cười: “Mẹ em thích anh mà, bà ấy sẽ bảo vệ anh.”
“Vậy còn em?”
“Em á…” Bàn tay nhỏ bé của cô đi xuống vén quần áo anh lên, luồn vào trong, dán lên bụng anh, nói: “Em làm thế này này.”
Nhưng cô cũng chỉ dám bất động, Bạch Khải Gia ngồi xuống cởϊ áσ, kéo cô vào trong chăn, bàn tay một đường thẳng lên nắm lấy của cô, thở nhanh và sâu, hôn một cái lên cổ cô. Tần Ca vừa buồn [có máu buồn nhé, ko phải buồn bực] vừa thẹn, liền nhắm mắt lại. Nhưng khi nhắm mắt vào, cảm giác càng thêm rõ ràng, bên tai là hô hấp của anh, trên người là bàn tay ấm áp của anh, cảm nhận rõ ràng sức nặng, sự tồn tại của anh.
Bất tri bất giác cả người đều nóng lên, thậm chí cô còn cảm thấy ngón tay cũng ra mồ hôi dính dính. Tần Ca mềm mại mặc anh đùa nghịch, sau đó ôm chặt lấy anh. Bạch Khải Gia cố kỵ chân cô, vừa mở ra một chút liền hỏi: “Em có đau không?”
Tần Ca hàm hàm hồ hồ: “Không đau.”
Tuy nó vậy nhưng khi đi vào Bạch Khải Gia vẫn không dùng hết sức, sau khi rời xa nhau anh từng nghĩ sẽ bắt lấy cô trút giận một lần, giấc mơ thuở thiếu thời vào giờ khắc này đã tìm được nguyên do.
Anh còn hỏi: “Có đau không em?”
Lúc này Tần Ca thành thật kêu: “Đau.”
Anh liền dừng lại, chờ cô. Nhưng thế nào vẫn thấy đau, Tần Ca hôn anh một cái: “Không đau nữa.”
Tay anh sờ xuống, đυ.ng vào vết máu dính dính, trong lòng bỗng cảm thấy nói không nên lời, mặt cũng đỏ lên, đi ra, chỉ cúi đầu cắn miệng cô, nói: “Lần sau sẽ tốt thôi.”
Tần Ca thốt lên một câu: “Xong rồi á?”
Bạch Khải Gia ừm một tiếng.
“Nhanh thế à?” Tần Ca hơi ngạc nhiên.
Bạch Khải Gia cười: “Em muốn anh làm nữa à?”
Lúc này chân Tần Ca cũng chưa khép lại, liền ngoan ngoãn lăn vào ngực anh, nói: “Lần sau sẽ không đau nữa à?”
Bạch Khải Gia thở dài: “Tần Ca, lúc này em không nên hỏi anh câu đấy.”
Tần Ca thấy anh xuống giường, không hề che đậy gì, cơ thể anh là một hình mẫu tốt nhất. Cô nhìn không chớp mắt, muốn lấy bút vẽ ra. Bạch Khải Gia đi vào phòng tắm, rất lâu cũng chưa ra, Tần Ca tra cứu trên Baidu:
Lần đầu tiên bạn trai không làm xong, ngây người trong phòng tắm rất lâu, có phải bị bệnh không?”
Đáp án có rất nhiều, thứ nhất là:
Đương nhiên có bệnh, đề nghị đi khám nam khoa.
Tần Ca còn chưa rời giường an ủi bác sĩ Bạch thì cửa phòng tắm đã mở, tóc anh còn ướt nhẹp, hiển nhiên là vừa tắm lần nữa, còn bưng chậu nhỏ và khăn mặt.
Sau đó, Tần Ca liền bị đối xử tàn ác, kêu còn thảm hơn Vật nhỏ.
… “Em không lau, để tự em làm, anh đừng có nhìn!!!”