“Sau khi kết thúc kì thi tốt nghiệp trung học, anh gọi điện cho em nhưng không kết nối được.”
Cố Thanh Đồng sợ hãi nhìn anh, trong mắt tràn đầy khó tin, như thể vẫn đang xác nhận lời anh vừa nói!
Anh ấy nói anh ấy gọi điện cho mình!
Lâm Mặc Tuân nhẹ nhàng nhếch môi: “Thật đấy, còn căng thẳng hơn cả lúc tra điểm thi tốt nghiệp nữa kia.” Nghe giọng nói chăm sóc khách hàng trong điện thoại, chút hi vọng cuối cùng của anh bị dập cho tắt ngóm.
Cố Thanh Đồng im lặng nhìn anh, trong lòng xông ra một niềm cảm xúc khó có thể miêu tả.
“Lúc học lớp mười, thầy Chu bảo em có chỗ nào không hiểu cứ tới hỏi anh.” Anh nói từng chữ một, như thể có chuyện khó chịu.
“Nhưng tới giờ em chưa từng làm vậy.”
Cố Thanh Đồng siết chặt bàn tay. “Khi ấy nhiều người hỏi bài anh quá.” Cô chột dạ.
Tròng mắt Lâm Mặc Tuân khóa chặt cô, như đang tìm tòi tính chân thật của chuyện cô vừa nói.
“Lần đấy em hỏi mượn anh bài tập để tham khảo, anh không cho em mượn.” Cô hạ thấp giọng, khi ấy cô rối rắm mãi mới hỏi mượn anh.
Lâm Mặc Tuân mở miệng: “Không phải anh không cho em mượn.”
Cố Thanh Đồng hơi nghi ngờ, đoạn anh nói tiếp: “Lần đầy anh cũng chưa làm bài.”
Cố Thanh Đồng hoàn toàn không tin nổi: “Sao có thể?”
Lâm Mặc Tuân bình thản đáp: “Sách bài tập bị Trần Nhượng mang về nên anh không làm được.”
Cố Thanh Đồng giật giật khóe môi: “Thật ra thì không phải là em muốn mượn, Hứa Diệu Thanh cảm thấy em làm không đúng nên nài nỉ em mượn anh.”
Lâm Mặc Tuân trầm mặc trong chốc lát, hơi nhích người: “Hứa Diệu Thanh…” Giọng anh hơi trầm xuống.
Cố Thanh Đồng vâng một tiếng, Hứa Diệu Thanh cho cô một quyển tiểu thuyết.
“Giờ em và cô ấy vẫn liên lạc với nhau à?” Lâm Mặc Tuân hỏi.
Cố Thanh Đồng lắc đầu: “Hôm Trần Nhượng kết hôn cô ấy nhờ em đưa tiền mừng, không liên lạc nhiều lắm.” Nói xong cô đứng lên, ngay tức thì va phải chân bàn, đau không tả xiết, cô hít một hơi dài.
Lâm Mặc Tuân vội vàng đi tới: “Sao hậu đậu vậy?” Anh ngồi xổm xuống định kiểm tra.
Khuôn mặt cô lập tức nóng bừng cả lên: “Không sao, không sao.” Sau đó cô kéo anh lên, kiên quyết không cho anh nhìn.
“Va vào chỗ nào?”
“Ngón chân.” Cô cắn răng nói.
“Để anh xem thử.” Lâm Mặc Tuân thấy cô vừa nhíu chặt mày liền không yên lòng.
“Đỡ hơn rồi.” Cố Thanh Đồng nhịn đau, đau quá đi mất.
Lâm Mặc Tuân kiên trì muốn xem.
Đang từ chối thì Cố Thanh Đồng bất giác nói một câu: “Con gái không thể tùy tiện cho con trai nhìn chân, con trai nhìn chân con gái rồi tương lai phải cưới cô gái ấy.”
Trong nháy mắt không khí đình trệ. Mẹ ơi! Sao lúc nãy cô không vấp đến ngất luôn đi.
Động tác của anh đờ ra, anh cúi đầu, giọng nói trầm trầm không rõ là tâm tình gì, lời nói như đang khắc chế vui sướиɠ: “Ai bảo em vậy?”
Trong nháy mắt đại não trống rỗng, thời gian như dừng lại. Câu này là ai nói cho cô biết.
Một cái tên quen thuộc bồi hồi trong đầu cô, Tần Tử Chấp!
“Ngốc!” Là lúc còn ở nhà trẻ, anh phì phò, hầm hừ nhìn cô: “Chân con gái không được cho con trai nhìn, tên nào nhìn rồi sẽ phải cưới cậu!”
“Thế cậu nhìn chân của mình rất nhiều lần rồi còn gì, còn nhìn thấy hết nữa kia.”
“Bỏ đi, vậy coi như cậu là vợ của mình. Mình xui xẻo quá đi.”
Trong chớp mắt cổ họng cô ngai ngái.
“Thanh Đồng!” Lâm Mặc Tuân phát hiện cô thất thần, đành vậy. Cách vớ, anh nhẹ nhàng xoa ngón chân của cô.
Cố Thanh Đồng hơi rụt lại: “Không đau thật mà.”
Lâm Mặc Tuân đứng lên nhìn cô, đảo tròng mắt một cái, vẻ mặt thâm trầm, chỉ chốc lát đã khôi phục lại dáng vẻ bình thản.
Hơn chín giờ, Lâm Mặc Tuân đưa cô về trường.
Cố Thanh Đồng chậm rãi tiêu hóa chuyện tối nay, lúc tốt nghiệp Lâm Mặc Tuân đã gọi điện cho cô nhưng cô hoàn toàn không nhận được. Năm đó xảy ra quá nhiều chuyện, thì ra còn có một chuyện cô không biết. Cô nhớ lại, lại nghĩ đến người kia, đáy lòng chua xót từng chút một.
Cô mở máy tính ra, đăng nhập QQ, mở khung bạn tốt ra, di chuột xuống dưới để tìm kiếm, cuối cùng con chuột ngừng lại. Đã rất lâu rồi không để ý đến ảnh đại diện này.
Đã bao lâu rồi ảnh đại diện này không phát sáng nhỉ?
Ước chừng năm năm.