Tình Cạn Người Không Biết

Chương 38

Sáng thứ tư, ngoài phòng khám có rất nhiều bệnh nhân đứng xếp hàng. Đến

12 giờ trưa vẫn còn tận hai, ba người nữa đang đứng đợi. Ninh Vi Cẩn để

Tiểu Trần và Tiểu Phó đi ăn cơm trước, còn bản thân tiếp tục khám cho

bệnh nhân.

Vừa khám xong cho một bệnh nhân, Ninh Vi Cẩn lấy ra quyển bệnh án cuối

cùng. "Cộp . . . . . cộp. . . . . " tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất vang lên bên tai anh. Lúc anh ngước mắt nhìn lên, đập vào mặt là một cô gái mặc chiếc áo phông xẻ ngực rất thấp. Tóc uốn xoăn, nhuộm tím. Cô

gái ngồi xuống đối diện với anh, nở nụ cười quyến rũ.

Ninh Vi Cẩn thu hồi ánh mắt, liếc nhìn lên cuốn sổ khám bệnh. Họ tên: Chung Diệu Lệ.

"Bác sĩ đẹp trai, em hoài nghi ngực mình, chính là chỗ này có gì đó."

Chung Diệu Lệ vừa nói, vừa lấy tay chọc chọc ngực mình. "Phiền anh làm

kiểm tra giúp em một chút!"

"Từ lúc nào cảm thấy có khác thường?"

"Hình như nửa tháng trước. Sau khi tắm xong thì cảm thấy chỗ này rất căng trướng, khi sờ thì thấy căng cứng hơn bình thường!"

"Trừ căng trướng ra thì còn cảm giác gì khác không?"

"Nếu như dùng sức thì cảm thấy hơi đau." Chung Diệu Lệ nhẹ nhàng vươn

người lên trước lại càng khiến bộ ngực căng tròn hơn. Ả lặng lẽ quan sát thần sắc bác sĩ Ninh này, ý cười càng sâu "Không bằng bác sĩ kiểm tra

giúp em một chút đi?"

"Chu kỳ kinh nguyệt của cô như thế nào?" Ninh Vi Cẩn máy móc hỏi.

"Chu kỳ kinh nguyệt? Lại còn thế nữa sao, không có gì bất thường cả."

Chung Diệu Lệ khẽ nghịch lọn tóc, giọng nói cực kỳ mềm mại, "Bác sĩ đẹp

trai à, không bằng anh giúp em kiểm tra một chút đi. Em còn chưa ăn cơm

đó. Bây giờ cảm thấy rất đói bụng nha. Sau khi khám xong em còn muốn đi

ăn với mấy người bạn nữa."

Ninh Vi Cẩn để bút xuống, gấp lại cuốn sổ khám bệnh, ngón tay thon dài

đẩy trả lại, lạnh nhạt nói: "Cô cứ đi ăn cơm trước đi. Đầu giờ chiều lại đến khám!"

Chung Diệu Lệ "Ách" một tiếng, nhưng sau đó lại cười: "Thật ra thì em

cũng không đói như vậy. Hay cứ kiểm tra trước đi ạ, sau đó rồi ăn sau!"

"Là tôi muốn đi ăn cơm!" Ninh Vi Cẩn nhìn đồng hồ một chút, giọng nói

hoàn toàn không thể hiện tâm tình gì. "Giờ khám buổi sáng đã kết thúc

rồi. Bây giờ là thời gian riêng của tôi!"

"Này. . . . . " Chung Diệu Lệ dừng một chút, không thể làm gì khác hơn là đầu hàng, "Vậy thì đầu giờ chiều tôi quay lại!"

Chung Diệu Lệ đi ra cửa phòng, lập tức gọi một cuộc điện thoại, thông báo tình huống.

Đầu dây bên kia, Đại Miêu đang nhàn nhã ngồi thưởng thức một tách cà phê Lam Sơn, nghe vậy lơ đễnh cười một tiếng: "Hắn ta đang giả đứng đắn với em thôi. Em cứ làm theo lời hắn ta nói, xế chiều đến kiểm tra. Sau đó

tìm cách xin số điện thoại di động rồi hẹn hắn ta đến khách sạn. Anh sẽ

bài trí thật tốt, thuận lợi chụp lại tất cả khiến hắn ta thân bại danh

liệt!"

"Ừm, em biết rồi!" Chung Diệu Lệ đáp ứng.

"Nhớ kỹ, lúc khám phải phô bày hết mị công của em ra đó, dùng hết tất cả vốn liếng của bản thân. Nhất định phải khiến tên bác sĩ ra vẻ đạo mạo

kia mắc câu. Việc thành công anh sẽ có phần thưởng lớn cho em!"

"Em hiểu rồi, anh cứ yên tâm đi!" Chung Diệu Lệ cười nói.

Tắt máy, Chung Diệu Lệ lấy gương trong túi xách ra, tỉ mỉ trang điểm lại khuôn mặt mình, xác định mọi thứ đều hoàn hảo, nụ cười càng trở nên

kiêu ngạo. Nghĩ thầm, không ngờ lại là một bác sĩ đẹp trai như vậy. Vậy

là cuộc mua bán này rất có lời nha.

Đến xế chiều, Chung Diệu Lệ lại đến phòng khám của khoa ung thư vυ'. Đôi

mắt đẹp khẽ đảo quanh phòng khám. Nhìn thấy ngoại trừ Ninh Vi Cẩn còn có hai nữ sinh thực tập.

Chung Diệu Lệ lặng lẽ kéo thấp cổ áo xuống, sau khi xác định bộ ngực đủ mê người, lập tức đi vào.

"Bác sĩ đẹp trai, lại gặp rồi." Sau khi ngồi xuống, Chung Diệu Lệ lấy ra cuốn sổ khảm bệnh đặt lên bàn, tròng mắt đầy ám hiệu cười quyến rũ,

"Mau giúp em kiểm tra một chút đi. Em lo lắng sắp chết rồi!"

"Thế à?" Ninh Vi Cẩn hỏi vặn lại đồng thời cũng nhìn ra tâm tư ẩn sâu trong đôi mắt của Chung Diệu Lệ.

Không biết vì lý do gì mà Chung Diệu Lệ cảm thấy chột dạ khi bị anh nhìn như vậy, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, ngoài miệng vẫn thản nhiên nói: "Tất

nhiên rồi, phụ nữ nào cũng muốn chỗ này thật khỏe mạnh. Em rất sợ có u

ác tính đến mức cũng không ngủ được!"

"Nếu đã lo lắng như vậy thì cô đi chụp X – Quang đi." Ninh Vi Cẩn viết

giấy yêu cầu chụp X – Quang. Sau khi điền xong, đưa cho Chung Diệu Lệ.

"Đợi sau khi chụp thì sẽ có kết quả rõ ràng thôi!"

Chung Diệu Lệ không nghĩ tới chuyện lại phát sinh ngược lại hoàn toàn

với kế hoạch ban đầu của cô ta. Trong lúc bất chợt không biết làm thế

nào cho phải, chỉ còn cách cố gắng kiên trì: "Em nghe bạn bè nói bác sĩ

có kinh nghiêm thì chỉ cần sờ là biết có phải bị ung thư hay không mà,

anh không làm được sao? Đợi đến khi có phim chụp X – Quang thì sẽ rất

lâu, em không đợi được lâu như vậy đâu!"

"Không thể. Nếu không có gì thay đổi thì hai ngày sau cô có thể lấy được kết quả rồi!" Ninh Vi Cẩn hoàn toàn không để ý tính kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong

lời nói của Chung Diệu Lệ, thái độ bình thản, "Bây giờ nên đi là tốt

nhất!"

"Em có thể xin số điện thoại của bác sĩ không?" Chung Diệu Lệ vẫn không chịu buông tha.

"Không cần thiết phải vậy. Thứ tư và thứ sáu, tôi sẽ đến phòng khám. Nếu cần tìm tôi có thể chọn hai ngày này. Dĩ nhiên cô cũng có thể chọn bác

sĩ khác để khám, cũng không có gì khác nhau cả!"

". . . . . " Chung Diệu Lệ không cam lòng nhận lấy biên lai, chậm rãi đứng dậy, nói lời cảm ơn rồi rời phòng khám.

Sau khi Chung Diệu Lệ rời đi, Tiểu Trần và Tiểu Phó nhìn nhau, cười nói: "Mặc như vậy đến khám bệnh nhất định là có ý đồ rồi. Chắc chắn là muốn

thầy giáo chúng ta chú ý!"

"Thật sự coi giáo sư Ninh chúng ta là kẻ ngủ sao, chẳng lẽ dễ dàng rơi vào bẫy của loại đàn bà này như vậy à?"

. . . . .

Kết quả chụp X – Quang của Chung Diệu Lệ vô cùng bình thường. Không cớ

nào khác để tiếp tục tiếp cận Ninh Vi Cẩn, cô ta cảm thấy cực kỳ không

cam lòng. Thứ nhất là cô phụ sự ủy thác của Đại Miêu, không hoàn thành

nhiệm vụ. Thứ hai, dù gì cô ta cũng là một mỹ nhân xinh đẹp, sao có thể

bỏ qua một người đàn ông xuất sắc như vậy chứ?

Cho nên, hàng ngày Chung Diệu Lệ đều đứng ở bãi đậu xe bệnh viện chờ

Ninh Vi Cẩn. Cô ta cố ý tìm chế tạo ra tình huống vô tình chạm mặt Ninh

Vi Cẩn nhưng không hề có kết quả. Ninh Vi Cẩn dường như đã hoàn toàn

quên cô vậy. Gặp thoáng qua cũng không có bất cứ phản ứng nào.

Đối với việc lần này, Đại Miêu chỉ nói thêm một câu: "Nếu như cô có thể

xử lý được tên bác sĩ kia, tôi sẽ tăng thù lao lên gấp đôi!"

Vì vậy Chung Diệu Lệ trăm ngàn lần không thể nào buông tha được. Hôm nay vừa đứng canh ở bãi đậu xe, thừa dịp bốn bề vắng lặng. Cô ta lấy son

môi trong túi xách, định viết lên kính trên xe Ninh Vi Cẩn. Trong túi

vang lên tiếng chuông điện thoại. Cô ta thu tay lại, lấy điện thoại ra.

Vừa nhìn đó là điện thoại của Đại Miêu. Cô ta chỉ nói đơn giản vài câu

rồi tắt máy, thuận tay để điện thoại lên mui xe của Ninh Vi Cẩn. Cả

người cúi xuống, vểnh mông lên, cầm son môi viết vài dòng tỏ tình lên

kính xe Ninh Vi Cẩn.

Còn chưa viết xong, bên tai đã vang lên một giọng nói tức giận: "Xin hỏi cô đang làm gì chiếc xe của tôi vậy?"

Chung Diệu Lệ sợ hết hồn. Quay đầu nhìn lại thì Ninh Vi Cẩn đang ở trước mặt, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn cô ta.

"Bác sĩ Ninh!" Chung Diệu Lệ vội vàng đứng thẳng lên, cười nói, "Bởi vì, anh không chịu cho em số điện thoại. Vì có thể giữ liên lạc với anh em

chỉ còn cách viết số điện thoại của em lên kính xe thôi, anh sẽ không để ý chứ?"

"Thứ nhất, tôi không muốn giữ liên lạc với cô. Thứ hai, chỗ này có

camera. Tôi sẽ yêu cầu nhân viên an ninh lấy làm bằng chứng tố cáo với

cảnh sát. Chứng minh cô có ý đồ bất chính với tài sản cá nhân của tôi.

Thêm nữa mấy ngày liền liên tục quấy rầy tôi!"

"Anh muốn báo cảnh sát?" Chung Diệu Lệ cười khan. "Đừng nói giỡn nữa được hay không?"

"Không có ai nói giỡn với cô cả!" Ninh Vi Cẩn lấy điện thoại trong túi

ra. "Tôi đếm đến ba, nếu như cô còn ở trong tầm mắt của tôi thì tôi lập

tức báo cảnh sát!"

"Bác sĩ. . . . . "

"Một, hai. . . . . " Ninh Vi Cẩn vừa đếm số, vừa ấn bàn phím điện thoại.

Chung Diệu Lệ vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Thật không may điện thoại di động của cô ta vẫn ở trên mui xe Ninh Vi Cẩn.

Ninh Vi Cẩn thuận tay cầm lấy. Sau khi mở nhật ký cuộc gọi, chọn số điện thoại gần nhất.

Nửa phút sau, Đại Miêu mới nhận điện thoại, tức giận nói: "Vừa xảy ra

chuyện gì nữa hả? Tôi nói này tại sao cô trở nên vô dụng như vậy chứ?

Mấy ngày ngay sao không có một chút tiến triển nào hả? Tôi phải nhắc nhở cô. Nếu tên bác sĩ kia không mắc bây. Cô không thuận lợi dụ anh ta đến

khách sạn đã định trước vậy thì những vụ làm ăn sau này tôi sẽ không ưu

tiên cô nữa đâu. Tôi sẽ nhường cơ hội cho Mị Mị, Ngũ Hương, Tiểu Hoa.

Bọn họ thông minh hơn cô nhiều, không giống cô ngực lớn nhưng không có

đầu óc. Ngay cả một người đàn ông bình thường cũng không xử lý được!"

Đầu dây bên này Ninh Vi Cẩn không nói câu nào.

Đại Miêu dừng một chút rồi tiếp tục: "Được rồi, anh cũng không đả kích

em nữa. Anh chỉ nói một câu. Mau mau giải quyết xong tên bác sĩ làm ra

vẻ đạo mạo kia đi, đừng để hắn ta có thời gian quấn lấy người phụ nữ của Trần ca nữa. Đợi sau khi chuyện này thành công, anh sẽ trả cho em gấp

ba. Trần ca cũng nhớ công lao của em, biết không hả?"

"Đã hiểu, hóa ra là như vậy!" Giọng nói Ninh Vi Cẩn vang lên lạnh lẽo.

Đại Miêu cả kinh, chần chờ một chút rồi hỏi ngược lại: "Đợi một chút.

Anh là ai vậy? Đây không phải là điện thoại của Chung Diệu Lệ sao?"

"Cô ta có tật giật mình nên bỏ chạy rồi. Điện thoại di động đánh rơi ở

hiện trường gây án. Tôi may mắn phát hiện được âm mưu xấu xa nào đó nên

cũng không mắc bẫy". Ninh Vi Cẩn lấy chìa khóa xe, mở cửa, giọng nói cực kỳ tỉnh táo, "Nhưng mà phải nhắc nhở anh một chút, cô ấy là người phụ

nữ của tôi!"

Ninh Vi Cẩn nói xong lập tức tắt điện thoại rồi tiện tay ném điện thoại

vào chiếc thùng rác gần bãi đậu xe. Bởi vì hơi dùng sức nên điện thoại

cũng vỡ nát.

*

Trịnh Đinh Đinh phát hiện hôm nay Ninh Vi Cẩn yên tĩnh một cách lạ

thường.Từ lúc vào bữa, dường như anh không hề đυ.ng đũa. Một tay chống

cắm, từ đầu đến đuôi chỉ ngưng mắt nhìn cô. Ngay cả khi cô nói: "Anh

nhìn cô bé kia kìa!" Anh vẫn không thèm động đậy, dán chặt mắt vào cô.

Trịnh Đinh Đinh uống một ngụm nước, tò mò hỏi: "Sao anh cứ nhìn em chằm chằm vậy?"

"Tại sao anh không thể nhìn người phụ nữ của mình chứ?" Ninh Vi Cẩn hỏi ngược lại.

". . . . . " Trịnh Đinh Đinh cảm giác mặt mình nóng lên, bèn chuyển đề tài, "Sao anh không ăn gì vậy ?

"Anh không đói bụng!"

"Không phải bị ốm rồi chứ?" Trịnh Đinh Đinh vươn người sờ trán Ninh Vi

Cẩn, không phải là ảo giác hay không, quả thật cô cảm thấy hơi nóng.

Ninh Vi Cẩn kéo tay cô xuống, nắm trong lòng bàn tay, mười ngón tay đan vào nhau, không hề có ý buông ra.

Trịnh Đinh Đinh im lặng.

"Em ăn đi, không cần để ý đến anh!" Ninh Vi Cẩn nói.

"A, vâng!" Tay phải Trịnh Đinh Đinh lấy thìa xắn một miếng bánh ga tô "Anh có thể bỏ tay trái của em ra không?"

"A, không thể!"

". . . . . " Như vậy thì cô ăn cơm kiểu gì đây? Thật là không tự nhiên chút nào mà.

Mặc dù kháng nghị, nhưng với tính cách của Ninh Vi Cẩn, rồi nhìn thấy

ánh mắt xác định của anh, Trịnh Đinh Đinh không còn cách nào khác ngoài

mặc kệ anh nắm tay cô, tay phải chậm rãi xúc từng muỗng cơm.

Cơm nước xong xuôi, Ninh Vi Cẩn đưa Trịnh Đinh Đinh về nhà. Trên đường

đi, Trịnh Đinh Đinh lại ngủ gật, đến khi cô tỉnh lại thì đã đến dưới nhà rồi. Nhiệt độ trong xe cực kỳ ấm áp, bên tai còn có tiếng nhạc êm dịu.

"Tỉnh rồi sao?" Ninh Vi Cẩn vặn nhỏ nhạc.

"Em ngủ có lâu không?"

"25 phút!"

"Sao anh không gọi em dậy?"

"Anh nghĩ nên để cho em nghỉ ngơi một chút!"

Trịnh Đinh Đinh cảm thấy cực kỳ ấm áp, đó là cảm giác khó có thể diễn tả thành lời. Càng ở chung với Ninh Vi Cẩn, cô càng cảm thấy yên lòng. Mặc dù anh không hiểu lãng mạn như thế nào, cũng không nói lời ngon tiếng

ngọt. Nhưng anh thể hiện rất tốt, lại còn rất chân thành.

"Đinh Đinh, ba mẹ em thích cái gì?"

"Sao anh lại hỏi thế?"

"Đến gặp mặt cũng nên mang vài thứ để bày tỏ thành ý. Nếu không thì không có lễ phép rồi!"

"Đến gặp mặt sao?" Trịnh Đinh Đinh hoàn toàn tỉnh ngủ rồi.

Ninh Vi Cẩn thả tay lên vô lăng, nói: "Gặp mặt người lớn, được trưởng bối chấp nhận, đây không phải là điều hiểu nhiên sao?"

"Nhưng thật sự quá nhanh mà! Chúng ta mới xác định quan hệ chưa lâu mà!"

"Anh lại cảm thấy chẳng nhanh chút nào cả!" Ninh Vi Cẩn nghiêng đầu nhìn Trịnh Đinh Đinh, đôi mắt sáng lên, nói rõ từng chữ: "Hay là em chưa xác định?"

Nghe được ý chất vấn trong lời nói của anh, Trịnh Đinh Đinh lập tức nói

rõ: "Không phải vậy! Ý của em là không phải gặp mặt hai bên chính là sau khi quyết định kết hôn sao? Chúng ta còn chưa nói đến chuyện đó mà, cần gì gấp gáp như vậy chứ?"

"Anh đã nói từ sớm chúng ta lấy kết hôn làm điều kiện để gặp mặt. Xem ra trí nhớ em thật kém đó!"

". . . . . "

"Không thích để anh gặp ba mẹ em sao?"

"Không phải vậy!" Trịnh Đinh Đinh lắc đầu, "Chẳng qua là sau khi chính

thức gặp mặt, anh sẽ không có cách nào chối bỏ được đâu. Hơn nữa, mẹ em

nhất định sẽ bức anh cưới em sớm đó!"