Editor: Shaiila Yu
Ninh Vi Minh theo lời dặn của Ninh Vi Cẩn, lái xe tới bệnh viện đón
Trịnh Đinh Đinh. Trên đường trở về, Ninh Vi Minh còn trêu ghẹo: "Trong
ấn tượng của em, đây là lần đầu tiên anh ấy để ý đến một cô gái như vậy
đó!"
Trịnh Đinh Đinh: "???"
"Nói thật, trước kia em đã từng hoài nghi anh ấy chán ghét phụ nữ. Hơn
nữa, trong suốt mấy năm đi học, ngay cả việc chủ động nói chuyện. Đại đa số đều là nữ sinh chủ động bắt chuyện. Còn anh ấy chỉ không thay đổi
sắc mặt nói một câu, có chuyện gì sao?" Ninh Vi Minh lắc đầu, "Thật
không nghĩ tới, anh ấy cũng sẽ có ngày hôm nay."
Trịnh Đinh Đinh nghe vậy trong lòng cảm thấy ấm áp, rất tự nhiên mà hỏi: "Vậy anh ấy chưa yêu ai bao giờ sao?"
"Cái này em không chắc chắn lắm. Nhưng mà em đoán tầm chín mươi phần
trăm là không có. Với tính cách khó chịu như thế, liệu có ai chịu nổi
chứ? Chỉ cần biết việc suốt một năm nay anh ấy đi xem mắt liên tục gặp
thất bại là biết rồi. Hiện giờ phụ nữ là phải chiều chuộng, dù người ta
có thích hắn như thế nào cũng sẽ không làm mặt nóng dán vào cái mông
lạnh. Mà anh ấy luôn không để mặt mũi cho đối phương. Nhiều lần làm cho
nhà gái không biết phải làm sao. Sau đó, khi nhắc lại chuyện này với anh ấy, thì anh ấy cư nhởn nhơ." Ninh Vi Minh vừa nói vừa nhìn sang Trịnh
Đinh Đinh. "Nói cho chị biết coi như chỉ là người xả thân vì nghĩa. Chị
thu phục được anh ấy rồi, vậy thì anh ấy cũng không có thời gian đi hành hạ người khác.
". . . . . "
Ninh Vi Minh vươn tay sờ sờ cằm, đột nhiên cười một chút: "Nhưng nói đi
cũng phải nói lại, anh ấy có rất nhiều ưu điểm. Thẳng thắn, thực dụng
nhất là dáng người anh ấy rất đẹp. Lúc nghỉ phép, bọn em đã từng đi ngâm suối nước nóng. Tất cả mọi đều nhìn thấy rõ. Thật sự là anh ấy. . . . . ặc ặc. Tóm lại là làm cho cho người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi."
". . . . . " Trịnh Đinh Đinh không biết nói gì, chỉ có thể giả vờ ho khan.
Ninh Vi Minh thu hồi nụ cười, giọng nói trở nên đứng đắn hơn: "Được,
không nói đùa với chị nữa. Hai người quen biết nhau sẽ không có vấn đề
gì. Con người của anh ấy, em hiểu rất rõ, một khi đã xác định cẩn thận
sẽ không thay đổi, trừ phi chị làm chuyện có lỗi với anh ấy!"
"Tôi cũng thật lòng với anh ấy!" Giọng nói của Trịnh Đinh Đinh trở nên trịnh trọng hơn, "Khi đã xác định, sẽ không thay đổi!"
"Em thật lòng chúc phúc cho hai người!"
"Cảm ơn!"
"Chờ tới hôn lễ của hai người, em sẽ lên sân khấu tặng một bài. Giọng của em rất hay đó!"
". . . . . Ừm, được!"
*
Một buổi tối, Ninh Vi Cẩn và Trịnh Đinh Đinh đang ăn cơm tại một nhà
hàng gần bệnh viện. Ninh Vi Cẩn lấy từ trong túi áo một chiếc thẻ ngân
hàng mới tinh, đưa cho Trịnh Đinh Đinh.
"Đây là cái gì?" Sau khi cầm lấy, Trịnh Đinh Đinh tò mò hỏi.
"Anh đã làm thẻ mới cho em. Mật mã là 794521. Trong đó có một khoản
tiền, em lấy mà mua những thứ mình thích." Ninh Vi Cẩn nói, "Sau này,
mỗi tháng anh cũng chuyển vào thẻ một khoản, coi như là tiền tiêu vặt
của em."
"Tiền tiêu vặt?" Trịnh Đinh Đinh lặng thinh. Sau khi phản ứng kịp thì mới biết ý anh nói bồi thường là cái này.
"Sao vậy?" mười ngón tay Ninh Vi Cẩn đan vào nhau, ngưng mắt nhìn cô, "Em có gì thắc mắc sao?"
Trịnh Đinh Đinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Hiện tại em cũng đâu có
thiếu tiền. Nếu như anh muốn tặng quà cho em thì có thể chọn ngày lễ nào đó mà. Bình thường không cần tốn nhiều tiền vì em như vậy!"
Ninh Vi Cẩn vươn tay cầm chiếc bình, rót cho mình một cốc nước, nhàn nhạt nói: "Em từ chối đồ bối thường từ anh sao?"
"Bởi vì em không cần thứ đặc biệt như vậy để bồi thường lại mà!"
"Cái này cũng không có gì đặc biệt, bạn gái yêu cầu người yêu mình tiền
tiêu vặt, điều này rất hợp lý!" Ninh Vi Cẩn uống một ngụm nước, mười
ngón tay thon dài lại đan vào nhau, không nặng không nhẹ mà nói thêm,
"Nếu như em từ chối hoặc cố gắng vạch rõ ranh giới với anh. Anh thật sự
sẽ không vui đâu!"
"Nhưng cách anh làm khiến cho em nghĩ đến — " Trịnh Đinh Đinh nghiêm túc nhìn Ninh Vi Cẩn, quyết định nói thẳng, "Bao nuôi!"
"Bao nuôi?" Ninh Vi Cẩn cân nhắc một chút. Anh hơi nhíu mày một chút, thản nhiên như thường, "Nếu nói bao nuôi cũng không tồi!"
". . . . . "
"Bao nuôi một người như em, anh vẫn còn thừa sức. Bởi vì em ăn không nhiều, tốn cũng ít thôi!"
"Anh đứng đắn chút đi!" Trịnh Đinh Đinh thật sự không thể nào nhịn cười
được. "Em nói thật mà. Anh thật sự không cần cho em một khoản tiền như
vậy. Tam thời, em cũng đâu thiếu tiền tiêu. Nhưng nếu quả thật anh muốn
bồi thường vật chất cho em. Tốt nhất là như thế này đi, nếu em muốn quà
gì sẽ nói cho anh biết. Anh mua cho em, có phải cũng giống nhau hay
không?"
Ninh Vi Cẩn trầm ngâm một hồi, nói thẳng, "Không đúng, ý nghĩa hai việc
này không giống nhau. Anh vẫn thích hình thức bao nuôi hơn."
". . . . . " Trịnh Đinh Đinh hoàn toàn im lặng rồi.
"Em không muốn nhận sao?"
Dù ít dù nhiều, Trịnh Đinh Đinh cũng hiểu được tính cách anh. Anh sẽ
không cho cô cơ hội từ chối, đành phải cầm thẻ, "Được rồi, em nhận. Chỉ
cần anh đừng hối hận là được."
"Vậy thì từ bây giờ, anh chính là kim chủ của em!" Lời của Ninh Vi Cẩn ít mà ý nhiều, ánh mắt đầy thâm ý.
Trịnh Đinh Đinh tránh né tầm mắt nóng bỏng của anh, lầm bầm một câu: "Ép buộc mà!"
"Em nói gì?"
"Không có gì!"
Ăn cơm tối xong, Ninh Vi Cẩn cùng Trịnh Đinh Đinh dắt tay nhau tản bộ. Ở miền nam, gió đêm hè thường mang theo hương trái cây, nhẹ nhàng quẩn
quanh chóp mũi, thấm vào ruột gan, khiến người ta trở nên lười biếng.
Ninh Vi Cẩn cũng không nói gì nhiều, nhưng cũng không cảm thấy quá yên
tĩnh, hay nhàm chán. Dường như cứ yên tĩnh như vậy cũng thật sự rất tốt.
Đi ngang một cửa hàng gọi là "Cà phê Internet Hà gia" Ninh Vi Cẩn dừng
bước, rủ Trịnh Đinh Đinh: "Bây giờ vẫn còn sớm, em có muốn vào chơi hay
không?"
"Được ạ!"
Mua cà phê nóng, chọn chỗ ngồi cho tình nhân. Hai người ngồi trên ghế
salon, nhìn lên màn hình ti vi 27 inch chơi trò chơi. Nhưng không tới
nửa giờ, Trịnh Đinh Đinh hơi nhức đầu, không muốn chơi nữa. Cô muốn xem
một bộ phim nhẹ nhàng.
Cho nên Ninh Vi Cẩn tùy tiện chọn một bộ phim ngoại quốc online. Trịnh
Đinh Đinh uống cà phê, ăn bánh bích quy, chăm chú nhìn màn hình.
Đó là một bộ phim hài của Tây Ban Nha. Bối cảnh vui nhộn, lời thoại hài hước chọc cho Trịnh Đinh Đinh thỉnh thoảng cười to.
Ninh Vi Cẩn lại không hứng thú gì với bộ phim cho lắm. Cả người dựa vào
ghế, ưu nhã vắt chân, miễn cưỡng rũ mắt xuống. Ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ
lên bắp đùi. Nghe tiếng cười thoải mái của Trịnh Đinh Đinh, anh cũng
không khỏi nhẹ kéo khóe miệng một chút.
Trên màn hình xuất hiện cảnh nam chính và nữ chính tắm chung. Trịnh Đinh Đinh một tay chống cằm, một tay lấy bánh quy, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang cận kề. Một giây sau, Trịnh Đinh Đinh cảm thấy eo nóng nóng.
Cả người rơi vào vòng ôm của người bên cạnh. Rồi sau đó, bị anh thản
nhiên tháo tai nghe xuống.
Bởi vì là khu ghế cho tình nhân nên được bao phủ một bức rèm đỏ thẫm.
Cách ly với bên ngoài, thỉnh thoảng còn thấy nhân viên phục vụ đi lại.
Bên trong lại còn có chiếc đèn nhỏ màu lam càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Mà nhất cử nhất động của Ninh Vi Cẩn khiến cô cảm giác là lạ.
"Sao vậy?" Trịnh Đinh Đinh ngẩng đầu nhìn anh.
"Phim hay lắm
sao? Em rất tập trung, cũng quên luôn cả bạn trai rồi!” Ninh Vi Cẩn hơi
xiết lại vòng tay đặt ngang hông cô, khiến cho cô dán sát vào l*иg ngực
mình, giọng nói cực kì thân mật.
Nghe ra giọng điệu cảnh cáo, Trịnh Đinh Đinh giả bộ hồ đồ: “Hử?”
“Xem ra sự tồn tại của anh rất thấp nha!” một tay Ninh Vi Cẩn siết chặt
hông cô, tay kia giơ lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, “Phải chỉnh lại một chút!”
Trịnh Đinh Đinh còn chưa kịp phản ứng, đôi môi của Ninh Vi Cẩn đã hạ
xuống, cực kì chuẩn xác mà chiếm lấy đôi môi mềm mại của cô, mang theo
kĩ xảo từ từ ngấu nghiến.
Không gian trong ghế không lớn, lại thích hợp làm một số chuyện không đứng đắn.
Mà hiển nhiên, Ninh Vi Cẩn rất biết lợi dụng ưu thế này. Một tay nhốt
chặt nửa người Trịnh Đinh Đinh, một tay vịn vào ghế, khiến cô thật sự
không thể chạy trốn, chỉ có thể thuận theo anh thôi.
Hai tay Trịnh Đinh Đinh đặt trên bả vai anh, bị anh hôn đến mức không biết gì nữa.
Hôn thật lâu, Ninh Vi Cẩn mới lưu luyến buông đôi môi của cô ra. Tròng
mắt nhìn kiệt tác của bản thân - đôi môi đầy đặn, đỏ ửng. Chốc lát sau,
anh lại cúi đầu, tiếp tục bao trùm lấy cánh môi kiều diễm, phong tình
đó.
Trịnh Đinh Đinh chưa kịp kháng nghị, tất cả thanh âm đã bị anh nuốt trọn hết…
“Em hưởng thụ đến vậy sao?” Ninh Vi Cẩn rời khỏi cánh môi cô, dựa trán vào trán cô, khàn khàn hỏi.
Đối với kỹ thuật hôn cao siêu của giáo sư Ninh, Trịnh Đinh Đinh không
dám khen ngợi, cũng không dám trái lương tâm phản bác, chỉ im lặng.
Ninh Vi Cẩn hiểu được Trịnh Đinh Đinh nghĩ gì, bèn hôn lên chóp mũi cô,
bàn tay phải dọc theo đường cong mê người của cô, thăm dò vào trong áo
phông đen.
Anh lưu luyến da thịt nhẵn nhụi bên eo cô. Cô cảm thấy có ngọn lửa đang dâng lên trong lòng.
Ninh Vi Cẩn được thể, ngón tay rất nhanh đang hướng đến bộ ngực cô, vừa
định bao trùm lấy, Trịnh Đinh Đinh đã hơi run rẩy. Sau đó, cô vội đè
xuống bàn tay của ai đó tưởng chừng ưu nhã, kỳ thực đầy sắc dục kia.
“Sao vậy?” Ninh Vi Cẩn cúi đầu, giọng nói đầy ẩn nhẫn, ánh mắt thì cực kì nóng bỏng.
“Anh được voi đòi tiên!”
“Cũng không phải là chưa từng chạm qua!” Giọng nói Ninh Vi Cẩn trầm thấp, “Chỗ này của em, anh rất quen thuộc mà!”
“Nhưng bây giờ không phải lúc kiểm tra sức khỏe!”
Ngón tay chỉ còn cách hai khối mềm mại, quyến rũ kia một tấc, nhưng
không có cách nào tiếp tục. Ninh Vi Cẩn có cảm giác thật khó chịu, nhưng thấy giọng điệu nhẹ nhàng của Trịnh Đinh Đinh nhắc nhở anh, cảm giác
được cô kháng cự. Anh phải cực lực khắc chế bản thân, từ từ thu tay lại, bỏ tay ra khỏi áo cô.
Trịnh Đinh Đinh vội sửa sang lại quần áo vừa bị anh làm nhàu.
Ninh Vi Cẩn ngồi nghiêm chỉnh, cầm cốc nước lạnh uống một hớp, sau đó trầm mặc không nói gì.
“Anh đang suy nghĩ gì vậy?” Trịnh Đinh Đinh hỏi.
“Đang suy nghĩ xem lúc nào nên khám lại cho em.” Vẻ mặt người nào đó
nghiêm nghị, bỗng nhiên có ý nghĩ này, chậm rãi bổ sung một câu: “Anh
phát hiện lúc khám em còn tương đối nghe lời!”
“…”
Đối với giáo sư Ninh mà nói, đó là khoảng thời gian quang minh chính đại muốn làm gì thì làm.
Anh nói xong quay đầu, ngưng mắt nhìn cô, hỏi ngược lại: “Dường như em bài xích tiến thêm một bước với anh thì phải?”
“Không phải, chẳng qua em cảm thấy quá nhanh thôi!”
Trong lòng Trịnh Đinh Đinh biết rõ, nếu như Ninh Vi Cẩn kiên trì yêu cầu tiến thêm một bước nữa, khả năng cô có thể cự tuyệt rất thấp. Tựa như
mới vừa rồi, nếu như anh lại tiếp tục van xin, thì cô cũng chỉ có thể
thỏa hiệp thôi, tùy ý anh muốn làm gì thì làm. Bất quá, có chút ngoài dự tính là anh rất tôn trọng cô, rất để ý cảm thụ của cô. Cô không muốn,
anh cũng thu tay lại.
Ninh Vi Cẩn suy nghĩ một chút, nhàn nhạt “Ừm” một tiếng. Lần đầu tiên
anh cảm thấy phúc lợi của bạn trai không bằng khi làm bác sĩ nha!
Trịnh Đinh Đinh chủ động khoác tay anh, mỉm cười nói: “Ninh Vi Cẩn, thật không nghĩ tới anh là một nam nhân có trách nhiệm như vậy nha!”
“Em không muốn, anh còn biết làm gì?” Giọng nói của Ninh Vi Cẩn vẫn lạnh nhạt như cũ, “Anh cũng không có thói quen ép buộc phụ nữ!”
“Thật ra thì em không phải là không muốn. Nhưng cảm thấy quá nhanh. Hơn
nữa, đây là nơi công cộng, cảm giác không được tự nhiên cho lắm!”
“A?” Ninh Vi Cẩn khẽ nhướng mày, “Hóa ra không phải là không đồng ý mà là liên quan đến địa điểm sao?”
Trịnh Đinh Đinh chần chờ một giây, gật đầu: “Đúng vậy!”
Cánh tay Ninh Vi Cẩn khẽ ôm lấy eo Trịnh Đinh Đinh, lại ôm cô vào trong ngực.
“Vậy lần sau đến nhà em thì em sẽ không còn lý do cự tuyệt nữa đúng không?”
“…”
Ninh Vi Cẩn nhẹ nhàng đυ.ng vào trán Trịnh Đinh Đinh, nhỏ giọng nói bên
tai cô, nhẹ nhàng nhưng hữu lực, đầy uy nghi của người bạn trai: “Nhớ
giữ lời đó. Lần sau anh sẽ không dễ dàng buông tha nữa đâu!”