Thịnh Thế Đích Phi

Chương 55: Nữ quyến Định Quốc Vương Phủ

Edit: Thu Huyền

Beta: Sakura

“Khởi bẩm vương phi, Trắc thái phi đến rồi.” Trong thư phòng, Diệp Ly đang sửa sang lại sổ sách mang theo từ Diệp phủ đến, nha đầu ngoài cửa vào bẩm báo nói. Diệp Ly ngẩng đầu nhìn nha đầu đứng ở cửa ra vào thì

lại hơi sửng sốt một chút, Thanh Sương đã mở miệng nói: “Tĩnh Văn! Tại

sao ngươi lại ở chỗ này?’ Nha đầu kia đúng là thời điểm ở Diệp phủ được

Diệp Ly ngầm phái đến phòng may vá nha đầu Tĩnh Văn. Thị nữ Định Quốc

vương phủ đều là quần áo một màu xanh nhạt đai lưng trắng thuần, quần áo đơn giản thanh lịch như vậy mà cũng làm cho nàng sinh ra thêm vài phần

phong tình.

Tĩnh Văn có chút kinh hoàng nhìn Diệp Ly, thấp giọng nói: “Quản sự ma ma nói tú công làm quần áo của Vương phi không mặc được, phòng may vá

đã có bốn vị tú nương hạng nhất, cho nên để cho Tĩnh Văn ra bên ngoài

hầu hạ.” Tuy nhiên có thể rời khỏi phòng may vá kia thì nàng vẫn rất

cao hứng, nhưng đối với tú công của mình lại bị người bắt bẻ không đáng

một đồng, trên mặt Tĩnh Văn hiện lên một tia sỉ nhục. Trong lòng Diệp Ly lãnh đạm, nha đầu kia ở bên trong khuê phòng chờ đợi một hai tháng rõ

ràng vẫn không thể nào học thông minh hơn một chút. Chẳng lẽ nàng ta cho rằng có một bộ dung mạo tốt thì thật sự mọi chuyện không lo?

“Tốt rồi, ngươi đi xuống trước. Thỉnh Trắc thái phi vào đi.” Diệp Ly khua tay nói.

“Vâng, Vương phi.” Tĩnh Văn phúc thân hành lễ, cung kính lui ra ngoài.

Thanh Sương bất mãn phàn nàn nói: “Sao Lâm ma ma và Ngụy ma ma lại

đưa nàng ta đến trước mặt tiểu thư? Nhìn cũng đã biết không phải là

người an phận gì.” Thanh Loan và Thanh Ngọc đều đến sau nên cũng chưa

quen thuộc Tĩnh Văn, người luôn đứng ở khuê phòng, chỉ cảm thấy nàng ta

lớn lên quá mức xinh đẹp một chút. Nghe Thanh Sương vừa nói như vậy lập

tức đều qua xem. Thanh Sương có chút ảo não dậm chân nói: “Đều tại ta đã quên nói với Lâm ma ma.” Thanh Hà cười yếu ớt nói: “Tốt rồi Thanh

Sương, Lâm ma ma đã là lão ma ma đi theo phu nhân từ đầu rồi, ngươi cho

rằng bà ấy có thể không nhìn ra Tĩnh Văn là cái dạng người gì sao? Huống chi nàng ta hiện tại chỉ là nha hoàn nhị đẳng hầu hạ bên ngoài. Ngay cả Vân nhi ,Thúy nhi các nàng cũng sánh không kịp, cuộc sống ở Định Quốc

vương phủ chưa quen cũng không thể làm ra cái trò bịp bợm gì.”

Diệp Ly buông sách cười nói: “Thanh Sương! Ngươi còn cần phải học

Thanh Hà nhiều hơn một chút. Đừng chuyện gì cũng nôn nôn nóng nóng.”

Thanh Sương lè lưỡi, “Vâng, cẩn tuân Vương phi chi mệnh.”

Đi thẳng đến phòng khách chuyên chiêu đãi nữ quyến thì Diệp Ly sững sờ,

thấy một vị phu nhân trung niên chừng năm mươi tuổi ngồi ở chỗ chủ vị.

Một thân y phục gấm hoa hoa lệ, đeo một bộ trang sức lưu kim điểm thúy

khảm bảo thạch, nhìn về phía trên quả là quý khí bức người. Nếu như chưa biết thân phận thì Diệp Ly chỉ sợ còn tưởng rằng vị này không phải là

Trắc Định Vương phi mà là Đích phi. Lúc này Trắc phi đang dựa vào ghế

nhắm mắt dưỡng thần, đứng sau nàng có hai nha đầu một cái xoa bóp bả

vai, một cái cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy. Diệp Ly không nhịn được có

chút muốn cười, vẫn chưa đến tháng sáu, lấy thời tiết Sở Kinh mà nói

không tính là nóng, bà ta không sợ bị quạt đến lạnh hay sao?

“Vương phi.” Mọi người nhìn thấy Diệp Ly tiến đến, vội vàng đứng dậy hành lễ.

“Lui ra đi. Để Trắc thái phi phải đợi lâu.” Diệp Ly phất tay để cho

người lui ra, nhíu nhíu mày đi đến ghế bên kia ngồi xuống. Dương Trắc

thái phi lúc này mới chậm rãi mở mắt, vẻ mặt bắt bẻ nhìn Diệp Ly. Diệp

Ly bên môi mỉm cười, mặc kệ bà ta dò xét mình. Đem ánh mắt chuyển đến

trên người thiếu nữ áo trắng ngồi bên dưới, hình như cô gái kia vô cùng

khϊếp nhược. Chống lại ánh mắt Diệp Ly lập tức bối rối rút lại tránh

nàng.

“Trắc thái phi tới, là có chuyện gì?” Diệp Ly thu hồi ánh mắt, chuyển hướng Dương Trắc thái phi.

Dương trắc thái phi không vui nheo mắt, rõ ràng là khuôn mặt xinh đẹp càng chìm xuống. Hừ nhẹ một tiếng nói: “Vương phi cũng quá kiêu ngạo

rồi, qua cửa cũng không biết bái kiến trưởng bối. Bản thái phi đành phải tự mình đến cửa bái kiến Vương phi thôi.” Diệp Ly hiểu rõ, hóa ra đến

bới móc đây. Có chút phức tạp nhíu mày, nhìn Trắc thái phi cười yếu ớt

nói: “Như thế ngược lại là bản phi thất lễ. Nhưng hôm qua bản phi hỏi

qua Vương gia, Vương gia chỉ nói đợi sau khi về lại mặt rồi đi bái kiến

Đại tẩu. Cũng không có đề cập đến trong vương phủ còn có người nào có

quan hệ cần bản phi tự mình bái kiên đây.”

Dương trắc thái phi trên mặt biểu lộ cứng đờ, sau nửa ngày mới hồi

phục nhìn sang Diệp Ly nói: “Vương gia những năm này tâm tình không tốt, khó coi, khó tránh khỏi có chỗ thiếu sót. Ngươi thân là Vương phi không biết nhắc nhở thì cũng thôi đi còn dám vô lễ như thế!”

Nhắc nhở? Mặc Tu Nghiêu ngay cả nói đều không có nói đến ngươi thì rõ ràng là không chào đón ngươi, ta điên mới đi nhắc nhở hắn.

Từ lúc trước khi kết hôn Diệp Ly cũng đã nhớ gần hết thân phận những

thành viên trong Định Quốc Vương phủ. Ví dụ như vị Dương trắc phi trước

mắt đây, nói đến thân phận nàng thật đúng là có chút đặc biêt, nàng

không chỉ là trắc phi duy nhất của lão Định Vương Mặc Lưu Danh, vẫn là

dì ruột của Mặc Tu Nghiêu và Mặc Tu Văn, em gái ruột của tiền Định Vương phi. Nhưng mà thân phận như vậy cũng không để cho nàng ở Định Quốc

Vương phủ càng được người tôn sùng. Trên thực tế vô luận là Mặc Lưu Danh khi còn sống hay là Mặc Tu Văn về sau cùng với Mặc Tu Nghiêu hôm nay

trên cơ bản đều coi bà ta thành không khí. Dương trắc thái phi năm nay

vẫn chưa tới 50, gần bằng tuổi với công chúa Chiêu Dương. Nhưng đều là

hai nữ tử thủ tiết vì chồng, chỉ nhìn bề ngoài sẽ thấy hai bà ít nhất

kém mười tuổi.

Nhưng Diệp Ly cũng không bởi vậy sẽ đồng tình bà ta, chỉ có thể nói

hết thảy đều là bà ta tự tìm đấy. Dương Trắc thái phi là vào lúc trước

Định Vương Phi sinh Mặc Tu Văn gả vào Định Quốc Vương phủ đấy, sau khi

sinh hạ Mặc Tu Văn thì Định Vương phi không khỏe. Cùng Đinh Vương vốn

tình cảm ân ái cũng trở nên có chút lạnh lùng, sau đó bảy năm sau sinh

hạ Mặc Tu Nghiêu không lâu thì qua đời. Hơn nữa chưa kể Mặc Tu Nghiêu bỏ qua Dương Trắc thái phi, mà Mặc Tu Văn nổi tiếng nho nhã cũng chán ghét bà ta . Bởi vậy Diệp Ly có đầy đủ lý do cho rằng Dương trắc thái phi

lúc trước là sử dụng biện pháp không thích hợp để gả vào Định Quốc vương phủ đấy, hơn nữa trực tiếp làm cho tình cảm Mặc Lưu Danh và Vương phi

tan vỡ. Cho dù bỏ qua tất cả không nói, cho dù tương lai Mặc Tu Nghiêu

có nạp thϊếp, nhưng nàng cũng tuyệt đối không tiếp nhận Diệp San hoặc là Diệp Lâm bất kì một người nào. Nếu như nói cùng người cùng chung một

chồng để cho nàng cảm thấy khó mà tiếp nhận, như vậy cùng tỷ muội ruột

chung một chồng quả thực là đang khiêu chiến giới hạn khoan dung của

nàng.

“Bản phi… thật sư không biết, có một trắc phi muốn đích thân bản phi

đến bái kiến.” đôi mắt trong suốt nửa rủ xuống, Diệp Ly thản nhiên nói.

“Ngươi! Ngươi láo xược!” sắc mặt Dương trắc thái phi đỏ bừng, chỉ vào Diệp Ly cả buổi nói không ra lời. Thân phận Trắc Phi này có thể nói là

nỗi đau cả đời bà Lúc trước gả đến vương phủ là thân phận trắc phi, nàng cũng không thất vọng ai bảo bà là thứ xuất đấy. Sau khi tỷ tỷ chết

thì bà cho là mình sẽ trở thành chính phi, bởi vì vương gia cũng chỉ có

nàng một cái Trắc phi, nhưng là thẳng đến khi Vương gia chết đi cũng

không có liếc mắt xem nàng một cái. Từ khi Mặc Lưu Danh qua đời, bà đã

biết rõ nàng vĩnh viễn không có cơ hội rồi, thẳng đến chết thì bà cũng

chỉ có thể là một trắc phi, thậm chí chết cũng không thể chôn cất cùng

với Mặc Lưu Danh

“Trắc thái phi không phải không biết quy củ trong Vương phủ, rốt cuộc là ai làm càn?” Diệp Ly ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn vào nàng. Định Quốc

vương phủ đối ngoại lấy Vương gia làm chủ, đối nội lấy Vương phi làm

chủ. Đừng nói là một cái trắc phi, coi như là chính thái phi cũng không

thể sai khiến Vương phi. Cho nên Ôn vương phi vào lúc Mặc Tu Văn qua

đời, về sau bọn hạ nhân không hề gọi nàng ấy là Vương phi, mà gọi là

Đại phu nhân. Biểu thị thân phận nàng ấy là trưởng tẩu của Vương phi,

Vương gia mà không phải là Vương phi Định Quốc Vương phủ.

Đè xuống kiêu ngạo của Dương trắc thái phi, sắc mặt Diệp Ly cũng hòa

hoãn lại, cười yếu ớt nói: “Dương trắc thái phi tới sớm như vậy, là có

chuyện gì muốn nói?”

Bị nàng đột nhiên trở mặt khiến cho trắc thái phi đang ngẩn ngơ phục hồi tinh thần, biến sắc muốn tức giận, nữ tử áo trắng ngồi bên cạnh bất an nói khẽ: “Dì…”

Trắc thái phi nhìn thiếu nữ áo trắng kia, vậy mà thật sự đem tức giận trong lòng đè xuống, trắc thái phi đối với Diệp Ly nói: “Đây là chất nữ nhà mẹ ta, Thiên Như.”

Thiếu nữ áo trắng kia đứng dậy, đối với Diệp Ly cúi đầu, ôn nhu nói: “Thiên Như thỉnh an chị dâu. Bái kiến chị dâu.”

Diệp Ly nhíu mày, nữ tử Dương gia cháu gái Trắc thái phi chính là biểu

muội Mặc Tu Nghiêu rồi. Đối với biểu muội này Diệp Ly thật sự rất lạ

lẫm, chủ yếu Dương gia cũng không phải là danh môn phú quý, trên thực tế ngoại trừ đời thứ nhất Định Vương Mặc Lãm Vân cưới Quận chúa tiền triều ra, gia thế mấy đời Vương phi Mặc gia đều không hiển hách. Ở trong đó

tất nhiên là bởi vì nam tử Mặc gia không cần quan hệ nhà vợ mà duy trì,

một mặt khác chỉ sợ cũng vì để tránh bị hoàng thất kiêng kị. Theo nàng

biết Dương vương phi nhà mẹ để cũng không có huynh đệ con vợ cả, mà chỉ

có một thứ đệ qua đời từ mấy năm trước, như vậy Dương Thiên Như này là

cô nhi con vợ kế Dương gia rồi, “Biểu muội không cần đa lễ, ngồi đi. Lúc trước chắc là Vương gia quên không có nghe hắn nhắc tới biểu muội, cũng chưa kịp chuẩn bị lễ gặp mặt. mong biểu muội chớ trách.” Trong khi nói

chuyện Diệp Ly cởi vòng ngọc Băng Ngọc phiêu hoa trên tay đưa tới trong tay Dương Thiên Như, đối với Trắc thái phi ngồi ở một bên cười hỏi,

“Biểu muội ở cùng với Trắc thái phi sao?”

Trắc thái phi nhìn thoáng qua Diệp Ly gật đầu nói: “Thiên Như tuổi

nhỏ đã không còn người thân nào khác, ta mới nhận nó để bên ngườicũng có thể chăm sóc một chút. Dù sao con bé cũng không phải nữ tử Vương phủ,

cùng ta ở một tiểu viện cũng không có gì.”

Diệp Ly cũng không có định an bài các tiểu viện khác, gật đầu cười

nói: “Biểu muội ở cùng trắc thái phi không bị ủy khuất là được. Nếu

thiếu cái gì cứ cho người phái tới nói với ta một tiếng. Không cần quá

giữ ý.” Trắc thái phi ánh mắt khẽ động, nói: “Vừa vặn ta mang con bé tới gặp ngươi cũng là ý tứ này, Thiên Như năm nay đã 17 tuổi rồi, đã sớm

nên cân nhắc hôn sự rồi. Hết lần này tới lần khác Vương gia bình thường

cũng không gặp được người, ta lão thái bà này cũng không có kiến thức

gì. Nếu ngươi là biểu tẩu Thiên Như thì vì nó cẩn thận tìm một cái đi,

một cô nương gia trong trắng thuần khiết không cần nói, phương diện ăn

mặt cũng muốn thêm một ít.”

Trắc thái phi phối hợp nói, Dương Thiên Như ngồi ở bên cạnh khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm đỏ lên cúi đầu không chịu ngẩng đầu. Diệp Ly thoải mái

tựa trong ghế nghe Trắc thái phi nói xong yêu cầu của mình, nếu như nói

ngay từ đầu còn có chút ý tứ thương lượng mà nói càng về sau thì hoàn

toàn là giọng điệu mệnh lệnh rồi. Diệp Ly nhìn Dương Thiên Như một thân

áo trắng như tuyết cũng không khỏi nhíu mày, “Trong phủ bình thương cắt

xén chi phí của biểu muội rồi hả?” Cho dù Mặc Tu Nghiêu không chào đón

Trắc thái phi cũng không cắt xen chi phí của một cô nương ? Nhìn Dương

Thiên Như một thân áo trắng thuần khiết, mà ngay cả tóc, dây lưng đều

dùng màu trắng trang điểm. Người không biết còn tưởng rằng nàng đang giữ đạo hiếu đấy. Trong phủ nha đầu có chút địa vị cũng có vòng đeo còn

nhiều hơn nàng ta.

Dương Thiên Như mãnh liệt ngẩng đầu, trong mắt mang theo chút lệ

quang cùng bối rối, vội vàng nói: “Không có… Vương phủ không có bạc đãi

Thiên Như, thỉnh chị dâu không nên hiểu nhầm biểu ca… Là Thiên Như,

Thiên Như tự mình không tốt…” Diệp Ly không nhịn được xoa trán, đây đều

là cái gì à? Vuốt mi tâm đối với Thanh Loan bên người nói: “Đi xem Tôn

ma ma có việc gì không, thỉnh bà ấy tới một chuyến a.”

Tôn ma ma tới rât nhanh, hiển nhiên Thanh Loan đã nói qua sự tình đại khái với bàrồi, cho nên nàng còn mang đến một nhân viên chuyên quản

thu chi trong nội phủ cùng với quản sự chi phí vương phủ.

“Bái kiến Vương phi. Bái kiến Trắc thái phi.” Ba người cùng tiến lên hành lễ.

Diệp Ly gật đầu nói: “Ma ma miễn lễ .”

Tôn ma ma đứng lên nói: “Đa tạ Vương phi, nghe nói Vương phi triệu

kiến lão nô là vì sự tình chi phí trong nội viện Trắc thái phi, lão nô

tự chủ trương đem nhân viên thu chi Vương quản sự cùng Trương ma ma

chuyên quản chi phí cũng gọi đến. Kính xin Vương phi thứ tội.” Diệp Ly

cười nói: “Ma ma không cần như thế, ta vừa mới đến Vương phủ cũng chưa

quen những thứ này, Trắc thái phi nói ra chí phí của biểu tiểu thư ta

là thỉnh ngươi đến hỏi một chút. Nếu như vậy, Trương ma ma chi phí Biểu

tiểu thư như thế nào? Nếu biểu tiểu thư bị cái ủy khuất gì thì người

ngoài cũng biết là Vương phủ chúng ta không đúng.” Trương ma ma bước lên phía trước, sắc mặt có chút không tốt lắm nói, “Khởi bẩm Vương phi, chi phí của Biểu tiểu thư vẫn là lấy chi phí của thứ tiểu thư trong vương

phủ cho đấy, chúng ta trong phủ tuy vài đời nay chưa từng có tiểu thư,

nhưng lúc trước quy củ vẫn giữ lại đấy. Lão nô ngàn vạn lần cũng không

dám cắt xen chi phí của Biểu tiểu thư.”

“Như vậy, chi phí mỗi tháng cua Biểu tiểu thư như thế nào? Như lúc

trước nếu thật sự không đủ thì có thể điều chỉnh. Hoặc là trực tiếp theo ta cùng Vương gia hỏi thông qua một chút cũng có thể.” Diệp Ly nói.

Trương ma ma nhìn thoáng qua Dương Thiên Như ngồi một bên nói: “Biểu

tiểu thư mỗi tháng có ba mươi lượng bạc chi tiêu, bình thường trang sức

son phấn…, đều là trong phủ đặt mua đấy. Xuân hạ thu đông có tất cả bốn

bộ quần áo, bắt đầu vào mùa đông cùng đầu mùa hè cũng có tất cả hai bộ

trang sức. Ngày lễ ngày tết lệ ngân cũng không dám thiếu một phần. Lão

nô đời này đều hầu hạ trong vương phủ, tuyệt đối không dám bạc đãi biểu

tiểu thư.”

Quản sự thu chí đứng ở một bên cũng mở miệng nói: “Vương phi minh

giám, Vương gia và Vương phi đại hôn cả nhà lớn bé đều có ban thưởng.

Đại phu nhân nhiều hơn năm trăm lượng, Trắc thái phi hai trăm lượng,

Biểu tiểu thư một trăm lượng. Trong phủ bọn hạ nhân tất cả cũng được ban thưởng, thuộc hạ không dám trì hoãn, có thể đưa lên sổ sách làm chứng.” Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người Dương

Thiên Như. Nhìn xem bộ dáng một thân áo trắng, còn có bộ dáng suy nhược

phảng phất giỏ thỏi qua là ngã thật sự không phải không có bộ dáng bị

ngược đãi. Tôn ma ma trên gương mặt nghiêm túc hiên lên vẻ không vui.

Đừng nói Vương phủ không có bạc đãi nàng. Cho dù thật sự bạc đãi nhiều

năm như vậy cũng là Vương phủ nuôi sống ngươi a? Vương gia và Vương phi

vừa mới đại hôn ngươi mặc lấy một thân y phục như vậy là có ý gì?

Mấy nha đầu đi theo Diệp Ly từ Diệp gia tới đối với vị Biểu tiểu thư

mảnh mai này cũng rất có ý kiến. Tứ tiểu thư cũng đã đủ sở sở động lòng

người rồi, mà vị này so với nàng còn yếu đuối hơn. Hơn nữa Vương phủ đối với vị Biểu tiểu thư này đãi ngộ cùng đích tiểu thư Diệp gia cũng không kém bao nhiêu. Thời điểm Tiểu thư nhà mình ở Diệp gia một tháng cũng

mới có ba mươi lượng bạc, hơn nữa trong kinh thành cũng không có nửa

điểm thanh danh của vị Dương tiểu thư này, có thể thấy được vị này

chính là không ra khỏi cửa xã giao cũng không có gì chi tiêu rồi. Tiểu

thư mới tân hôn đã chạy tới khóc than, thật sự là hơi quá đáng.

Diệp Ly nhíu mày nhìn Trắc thái phi. Cũng không phải nàng keo kiệt,

nàng vừa mới đến vương phủ không có khả năng trắng trợn vi phạm quy củ

tiền nhân đã định ra tăng cao đãi ngộ Dương Thiên Như. Cho dù Định Quốc

vương phủ đại nghiệp lớn cũng không có khả năng không hề cố kỵ tùy ý

lãnh ngân lượng. Không có quy củ không thành phương viên, huống chi

Vương phủ đối với Dương Thiên Nhu thật sự không sai. Đáng tiếc Trắc thái phi rõ ràng không cho là như vậy, nhìn Diệp Ly bộ dáng khó sử không

khỏi cả giận nói: “Vương phi đây là ý gì? Thiên Như là biểu muội ruột

của Vương gia, chẳng lẽ chi mấy lượng bạc còn không được? Nếu là người

ngoài biết rõ chúng ta Định Quốc Vương phủ bạc đãi một nữ tử cô nhi phụ

mẫu đều mất, Vương gia cũng không còn mặt mũi.” Tóm lại, Trắc thái phi

chính là muốn đặt thanh danh khắt khe, bạc đãi lên đầu Mặc Tu Nghiêu là

được.

“Như vậy, Trắc thái phi cho rằng muốn bao nhiêu mới là hợp lý?”

Trắc thái phu cau mày, vẻ mặt không cam lòng nói: “Một tháng như thế

nào cũng phải tám mươi lượng, còn có đồ trang sức, chỉ có hai bộ làm sao đủ? Thiên Như những năm này không thể đi ra gặp người rồi, hiện nay

ngay cả hôn sự đều kéo dài rồi. Về sau đi thời điểm đi theo bên cạnh

ngươi ra ngoài không ít, để cho Phong Nhã lâu mang tới bốn bộ.” Nhìn xem bộ dáng Trắc thái phi đương nhiên, Diệp Ly không nhịn được trong lòng

trợn mắt. Nàng lúc nào đồng ý để Dương Thiên Như đi theo bên người nàng

rồi hả? Ngay cả những năm này không ra bên ngoài giao tiếp cũng đều kéo

đến trên người Vương phủ, nếu như không phải ở Định Vương phủ, dùng gia

thế Dương gia chỉ sợ cũng chưa chắc được như thứ nữ Định Vương phủ.

“Trắc thái phi thỉnh thận trọng lời nói, Vương phi là chủ mẫu Định

Quốc Vương phủ. Ở bên ngoài xã giao không thể mang theo một cô nương

gia chưa gả được. Coi như là cô nương vương phủ hoặc là đích muội nhà mẹ đẻ Vương phi cũng không được.” vẻ mặt Tôn ma ma nghiêm túc nói. Trong

lòng Diệp Ly cũng không khỏi khen một tiếng nói hay lắm. Nàng cũng không muốn mang theo một người con gai yếu ớt hoa rơi lệ gặp khắp nơi thân

cận. Nghe xong Tôn ma ma nói, Dương Thiên Như đã sớm xấu hổ đỏ mặt, thấp giọng kêu một tiếng nước mắt trong hốc mắt tràn ra, lập tức gần như rơi xuống. Không đợi trắc thái phi tức giận, Diệp Ly nhíu nhíu mày, đối với ba người nói: “Đã hỏi rõ ràng, Vương quản sự cùng Trương ma ma liền đi

về trước đi. Mặc khác mỗi tháng từ trong lệ ngân của ta lấy ra mười

lượng cho Biểu tiểu thư. Người tới là khách, chúng ta cũng không thể ủy

khuất Biểu tiểu thư.”

“Vâng, cẩn tuân Vương phi phân phó.” Vương quản sự và Trương ma ma lên tiếng lui ra.

Diệp Ly tiếp tục nói: “Trắc thái phi và Biểu tiểu thư cũng đi về

trước đi. Về phần hôn sự Biểu tiểu thư ta sẽ cùng Vương gia thương lượng một chút một lần nữa cho Trắc thái phi câu trả lời thuyết phục.”

Trắc thái phi không cam lòng, nhưng nhìn đến Diệp Ly biểu lộ vẻ mặt

tiễn khách, cũng không dám thật sự làm trái ý tứ Diệp Ly. Chỉ đành mang

theo Dương Thiên Như ủy ủy khuất khuất nổi giận đùng đùng rời đi .

Đợi hai người đi, Diệp Ly nhìn Tôn ma ma nói: “Tôn ma ma, bổng ngân

tháng này của Vương quản sự và Trương ma ma thêm mười lượng, trực tiếp

lấy từ chỗ ta ra là được.”

Tôn ma ma xác nhận, nhìn Diệp Ly nói: “Kỳ thật Vương phi không cần

phải để ý tới Trắc thái phi và Biểu tiểu thư. Vương phủ chúng ta cũng

không có bạc đãi qua Biểu tiểu thư, Dương gia lưu lại di sản cho Biểu

tiểu thư cũng không có chạm qua một phần nào.” Diệp Ly gật đầu bất đắc

dĩ nói: “Ngươi nhìn xem nàng hôm nay mặc quần áo đeo xuyên là cái gì,

nếu để cho người ngoài nhìn thấy ngươi nghĩ nhân gia sẽ nghĩ như thế

nào?” Tôn ma ma bĩu môi nói: “Vương phi có chỗ không biết, Biểu tiểu thư này rất cổ quái. Nghe nói là cực lỳ thiên vị mày trắng, vốn là chúng ta đưa quần áo bốn mùa đều là màu sắc các nữ hài yêu thích, Biểu tiểu thư nói cái gì tục khí. Chỉ chịu mặc một thân áo trắng, nếu là đưa đi quần

áo màu sắc nàng thà rằng mặc một thân quần áo cũ lúc trước. Ngược lại là không duyên cớ chà đạp không ít quần áo. Quản sự trong phủ không có

cách nào khác chỉ phải tận lực chọn màu trắng đưa qua. Lần này Vương gia cùng Vương phi đại hôn, Trương ma ma còn cố ý phân phó người làm một bộ Đào Hồng cùng một bộ màu tím nhạt đưa qua. Ai biết…”

Tục khí? Chỉ sợ không có ? Diệp Ly nhớ tới cái người nào đó thích mặc quần áo sặc sỡ.

“Về sau khách nhân vương phủ chị sợ sẽ không ít, cũng không thể lại

để cho nàng ở đây bộ dạng này đia ra gặp người rồi.” Dù sao lúc trước

Định Quốc Vương phủ trên cơ bản không cùng người ngoài vãng lai, hiện

tại Mặc Tu Nghiêu đã kết hôn cũng lại đóng cửa từ chối tiếp khách khẳng

định là không được, “Đợi Vương gia trở lại ta hỏi một chút, xem hắn có

muốn hay không đem tất cả quần áo đổi sang loại có màu sắc .” Nghĩ

nghĩ, Diệp Ly mỉm cười nói. Tôn ma ma sững sờ, lập tức kịp phản ứng,

“Vương phi có ý gì?”

“Ta cái gì cũng không nói, chỉ có điều rất không ưa thích y phục màu trắng mà thôi.” Diệp Ly cười nói.

“Vương phi, Vương gia cho mời.”

Mặc Tu Nghiêu bên người cũng không có nha đầu hầu hạ, bởi vậy người

đưa tin tới chính là thị vệ bên người Mặc Tu Nghiêu. Diệp Ly gật đầu

đứng dậy hỏi: “Vương gia bây giờ đang ở chỗ nào?” Thị vệ nói: “Vương

gia đang ở tại Thủy Các chờ Vương phi.”

“Đã biết, ngươi đi đi.”

Định Quốc vương phủ có thể nói là phủ đệ lớn nhất kinh thành, cái này đương nhiên có liên quan đến địa vị Định Quốc Vương phủ ở Đại Sở. Vương phủ trải qua hơn 100 năm qua nhiều đời Vương gia cải tạo tuy nhiên diện tích lại không có mở rộng, nhưng là trong cảnh trí trong vương phủ lại đáng được xưng là kinh thành chi quan. Vương phủ góc tây nam có một hồ

nước tự nhiên chiếm một phần sáu diện tích vương phủ, trên mặt hồ dựng

một cây cầu gỗ chế hành lang uốn lượn đến một tòa lầu chừng ba gian giữa hồ Thủy Các. Trên mặt hồ tràn đầy lá sen xanh biếc, làm hồ nước cũng có màu xanh, vừa đi vào liền cảm giác mát mẻ, có lẽ là nơi tốt để tránh

nóng mùa hạ.

Phất tay lại để cho bọn nha đầu dừng lại , Diệp Ly một mình đi qua

hành lang hướng về Thủy Các giữa hồ, quả nhiên thấy Mặc Tu Nghiêu đang

ngồi ở trước cửa sổ xuất thần. Nghe được tiếng bước chân của nàng, Mặc

Tu Nghiêu hồi phục tinh thần lại cười nói: “A Ly.” Diệp Ly đi vào, “Đang suy nghĩ cái gì?” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu cười nói: “Hai ngày này làm

gấp một chút việc nhỏ, cũng không kịp hỏi nàng có quen không?”

Diệp Ly nhún vai, ở vị trí đối diện hắn ngồi xuống cười nói: “Năng

lực thích ứng của ta gần đây rất tốt. Người trong vương phủ cũng rất

tốt, ta đã quen.” Thấy Mặc Tu Nghiêu nhìn qua nét mặt của mình có chút

cổ quái, Diệp Ly nháy mắt cười nói: “Sẽ không phải là ngươi còn không có quen a?” Không ngờ Mặc Tu Nghiêu vậy mà thực gật đầu, thấp giọng cười

nói: “Ta quả thật có chút không quen. Tựa hồ… đã rất nhiều năm ta đều

sống trong vương phủ giống như đều chỉ có một mình.”

“Ừm… Cần ta tránh đi sao?” Diệp Ly có chút áy náy, không nghĩ tới sự hiện hữu của mình lại có thể để cho Mặc Tu Nghiêu cảm thấy phức tạp.

Mặc Tu Nghiêu không nhịn được cười lên, lắc đầu nói: “Làm sao lại như

vậy? A Ly, ta cho rằng chúng ta là vợ chồng.”

“Cho nên?”

“Ta cảm thấy được chúng ta cần càng ở chung nhiều hơn nữa.” Mặc Tu Nghiêu nói.

Diệp Ly sáng tỏ, có một ít người đối với việc không quen sẽ có thói

quen lảng tránh, nhưng là có người thì chọn nghênh đón đối diện nó. Mà

Mặc Tu Nghiêu hiển nhiên là thuộc về người thứ hai. Bọn hắn trước hôn

nhân rõ ràng không có tình cảm vợ chồng nhưng sau hôn nhân xác thực cần bồi dưỡng tình cảm. “Ngươi có đề nghị gì hay?” Mặc Tu Nghiêu nói:

“Nếu như nàng có rảnh thì có thể theo ta trò chuyện hoặc là đọc sách,

hoặc nàng muốn đi ra ngoài thì ta cũng có thể cùng nàngđi ra ngoài một

chút.”

Đi ra ngoài? Diệp Ly có chút động tâm. Nàng gần như đã quên sau khi

kết hôn còn có một phúc lợi, đó là đi ra ngoài dễ dàng hơn so với trước

kia.

“Không có vấn đề.” Diệp Ly gật đầu, xem như đồng ý với ý kiến của Mặc Tu Nghiêu.

Thấy bộ dáng nàng không chút do dự, Mặc Tu Nghiêu giật mình, bên môi

nhấc lên một độ cong nhàn nhạt, “ Ngày hôm qua nói muốn thay A Ly họa

một bức chân dung, A Ly sang đây xem bộ dạng này như thế nào?” Diệp Ly

kinh ngạc đi qua, “Nhanh như vậy đã họa xong rồi?”

Trên bàn trước mặt Mặc Tu Nghiêu có để một bức họa đã được mở ra. Trên

bức họa là một nữ tử áo đỏ cầm trường kiếm mà đứng, Diệp Ly liền nhận ra cái cách ăn mặc trang sức trên đầu đều là vật phẩm trang sức đúng ngày

đại hôn của mình, chỉ là trên người nữ tử áo đỏ cũng không phải là giá y phiền phức nặng trĩu gấm Phượng Hoàng thêu mẫu đơn, mà là một bộ quần

áo màu đỏ viền vàng nhu hòa giản lược, bên hông thắt đai lưng màu vàng.

Mi tâm mẫu đơn thì đổi thành một ngọn lửa đỏ tươi, nữ tử tay cầm kiếm

vung lên, thần sắc tươi đẹp đoan trang, lại thêm một ít ngạo nghễ, mạnh

mẽ.

“Đây là ta?” Diệp Ly kinh ngạc nhìn nữ tử được vẽ lên, nói khẽ. Nữ tử trên bức họa có khuôn mặt nàng quen thuộc, rồi lại ẩn ẩn có chút lạ

lẫm. Nhưng là một cỗ lạ lẫm kia thoáng qua lại dường như mới chính thức

là bản thân nàng vậy.Kkhông biết tại sao, Diệp Ly cảm thấy nữ tử trên

bức họa vô cùng xinh đẹp, so với bình thường từ trong gương thấy mình

còn xinh đẹp hơn gấp trăm lần.

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Xưa kia truyền giai nhân vũ, một kiếm động

tứ phương. A Ly có tác phong của Khinh Vân Quận chúa năm đó.”

“Ta không có…” Diệp Ly lắc đầu, nàng không có ở trước mặt người khác

múa kiếm. chuẩn xác mà nói nàng căn bản sẽ không múa kiếm. Diệp Ly nhìn

qua nữ tử trên bức họa trong tay hàn quang rực rỡ chĩnh là kiếm Lãm Vân

xuất thần.

Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt mỉm cười nói: “Ta cảm thấy được đây mới là A Ly.”

Diệp Ly trầm mặc không nói, chỉ là mắt như thế nào cũng không thể dời đi nữ tử trên bức họa. Xác thực, từng có một khoảnh khắc trên mặt nàng

có vẻ mặt quen thuộc như thế. Ở bên trong mưa bom bão đạn vẫn tự nhiên

tùy ý tiêu sái như vậy, gió tanh mưa máu tay không gϊếŧ địch. Nhưng đó

hoàn toàn khác với cuộc sống hiện tại. Từ khi tiếp nhận sự thật nàng một mực cố gắng để cho chính mình phù hợp với tiêu chuẩn nữ tử thời đại

này, cũng cho là mình đã dần dần quên mất nữ tử lăn lộn đầy mồ hôi vẫn

cười tiêu sái. Nhưng là nếu quả thật đã quên, nếu quả thật đã tiếp nhận

nàng như thế nào lại có thể che dấu thân thủ như bây giờ?

“Ngày đó A Ly cầm kiếm Lãm Vân … Ta cảm thấy được A Ly so với bất

luận thời điểm ta nhìn thấy đều xinh đẹp hơn.” dường như Mặc Tu Nghiêu

thở dài, trước mắt lại hiện ra một khắc Diệp Lu rút ra kiếm Lãm Vân,

mặc dù chỉ thời gian rất ngắn trong nháy mắt, nhưng như vậy đã hoàn toàn khác xa những nữ tử khác, khí thế lạnh thấu xương, cùng vung tay phất

kiếm tiêu sái khí khái hào hùng. Trong nháy mắt đó Mặc Tu Nghiêu cho là

mình đã thấy được một danh tướng tung hoành sa trường.

“Ngươi… Bức họa này có thể đưa cho ta sao?” Diệp Ly chần chờ hỏi.

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Cái này vốn là tặng cho nàng mà.” Từ ngày

hôm qua ngẫu nhiên nhắc tới chủ đề vẽ tranh Mặc Tu Nghiêu biết rõ kỳ

thật A Ly chẳng qua chỉ là nói giỡn mà thôi. Nhưng trước mắt hắn cũng

không ngừng hiện ra bộ dáng xinh đẹp động lòng người đêm tân hôn còn có

tình cảnh ngày ấy ở đại sảnh Diệp phủ rút kiếm. Cho nên dù hai ngày này việc trong phủ không ít nhưng hắn vẫn vào lúc tối hôm qua suốt đêm vẽ

ra cái bức họa này, “Nhưng, còn không có viết lưu niệm đâu? A Ly cảm

thấy đề cái gì cho thỏa đáng?”

Diệp Ly lắc đầu, do dự một chút nói: “Không cần đâu. Không cần đem ra cho người thưởng thức.” Nàng rất yêu thích cái bức họa này, nếu đề chữ ngược lại khiến cho nó không hoàn mỹ, làm sao bây giờ?

Mặc Tu Nghiêu khiêu mi, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, không viết lưu niệm, nhưng là lạc khoản vẫn phải viết đấy.” Từ trên bàn cầm lấy một

cái bút, phân phó nói: “Giúp ta mài mực.”

Diệp Ly cũng có chút tò mò chữ Mặc Tu Nghiêu, cái bức họa này, tài

nghệ của Mặc Tu Nghiêu quả thật đúng là hoàn toàn không có nói khoác

hơn Hàn Minh Nguyệt nhiều, chỉ là không biết chữ viết lại như thế nào

đây? Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng cười nói: “A Ly ! thư pháp của A ly có

phong cách riêng, ta có khả năng để cho nàng thất vọng rồi.” Diệp Ly mỉm cười nhìn hắn trám mực đề bút, ở bên sườn bức họa lưu lại một dòng chữ “Định Vương Tu Nghiêu tặng vợ A Ly.”. Chữ của Mặc Tu Nghiêu mạnh mẽ

thanh tú, vừa không thiếu khí thế lại cũng không để cho người cảm thấy

bộc lộ tài năng. Diệp Ly hết sức hài lòng, cẩn thận từng li từng tí đem

bức họa qua một bên hong gió rồi thu lại. Nhìn đến bốn chứ tặng vợ A Ly trên bức họa đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác cổ quái không hiểu,

ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu lại bắt gặp hắn đang nhìn mình. Nếu như cứ

như vậy tránh đi chẳng phải là chột dạ sao? Diệp Ly đành phải mở to mắt

nhìn trở lại, Mặc Tu Nghiêu cười nhạt một tiếng, dẫn đầu rời mắt đi.

Bầu không khí cổ quái làm cho Diệp Ly muốn rời đi, nhưng bức họa trên bàn lại làm cho không khuông muốn bỏ đi. Hơn nữa cứ như vậy rời đi

chẳng phải biểu thị nàng nhận thua sao? Nàng vừa mới còn đáp ứng cùng

hắn ở chung nhiều hơn đây này. Đầu óc nhanh chóng chuyển động, Diệp Ly

rất nhanh nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, vừa nãy ta muốn cùng ngươi

thương lượng một chuyện. Ngươi có thể đổi hết tất cả quần áo trắng đi

được không. Thấy Mặc Tu Nghiêu khiêu mi khó hiểu, Diệp Ly hỏi: “Hay là

ngươi đặc biệt yêu thích quần áo màu trắng?”

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, “Ta không có thích màu sắc gì đặc biệt, chỉ có điều là thói quen mà thôi. Chỉ là, làm sao nàng lại bắt đầu nghĩ đến

cái này?” Dùng hiểu biết của hắn đối với Diệp Ly, nàng tuyệt đối sẽ

không có hứng thú can thiệp hắn thường xuyên mặc quần áo màu gì.

Diệp Ly mỉm cười, đem chuyện vừa nãy ở tiểu viện nói lại một lần. Mặc Tu nghiêu im lặng nhìn nàng, “Cho nên nàng cho rằng bởi vì ta mặc quần

áo màu trắng nên nàng ta mới không phải áo trắng không mặc hay sao?’

Diệp Ly gật đầu, “Ta cho là như vậy đấy.”

“Nhưng ta cũng không phải ngày ngày đều mặc màu trắng.” Tuy nhiên y

phục của hắn màu trắng nhiều hơn một ít, nhưng cũng không phải không có

màu sắc khác.

“Nhưng rất rõ ràng, mỗi lần ngươi xuất hiện trước mặt nàng đại khái trùng hợp đều là áo trắng.” Diệp Ly lười biếng nhún vai.

“Ha ha… A Ly, nàng đang ghen sao?” Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm vào nàng hồi lâu, thấp giọng cười hỏi.

Ghen?

Diệp Ly không nhịn được mặt tối sầm lại, đứng dậy đờ đẫn nói: “Thật

có lỗi, tệ phủ thiếu dấm chua!” Nói xong, ngay cả bức họa cũng không kịp lấy, quay người liền đi ra ngoài.

“Vương gia?”

Không đến một lát thời gian, A Cẩn xuất hiện ở cửa ra vào nhìn Mặc Tu Nghiêu. Tôn ma ma nói đúng. Vương gia không cùng vương phi ở chung lâu

một chút. Lúc này mới chỉ trong chốc lát thời gian đã làm Vương phi giận mà chạy.

Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt mỉm cười, “Như thế đưa cái bức họa này qua cho Vương phi.”