Đến Từ gia thì Diệp Ly mới biết được, thời điểm Từ Thanh Trần tại
Diệp phủ nói mình cần học tập rất nhiều thứ cũng không hoàn toàn chỉ
lấy lệ với Diệp lão phu nhân. Trên thực tế Diệp Ly ở biệt viện Từ gia
ngay ngày hôm sau Nhị cữu mẫu tự mình mời Hoa quốc công phu nhân dạy bảo nàng quản gia như thế nào, còn có việc lễ nghĩa qua lại giữa hoàng tộc
cùng với các quan lại quyền quý. Mặt khác còn theo hai vị lão ma ma từ
trong nội cung đi ra dạy bảo lễ nghi quy củ cho Diệp Ly. Sau đó là xế
chiều mỗi ngày Từ Hồng Vũ tự mình giảng giải cho Diệp Ly một ít mưu lược kế sách, sau đó là Từ Thanh Trần dạy bảo nàng giám định và thưởng thức
đồ cổ trân bảo, thuận tiện phân tích kĩ càng thế lực của tất cả các gia
đình trong kinh thành. Diệp Ly luôn tự cho là mình sống hơn một đời so
với người khác, những thứ học được cũng không tính là ít. Hiện tại mới
biết được ở Từ gia cậu và biểu ca bọn họ xem ra, chính mình cách một cái tiểu thư khuê các ưu tú còn kém xa lắm. Vì vậy Diệp Ly lại giốngnhư
kiếp trước dùng thời gian ngắn để vượt qua kỳ thi Đại học cùng các loại
kiểm tra, gắng đạt tới ở trong thời gian một tháng ngắn ngủn nhét hết
những tri thức cữu cữu dạy vào trong đầu.
“Tiểu thư, Tần tiểu thư đến rồi.” Diệp Ly đang ngồi ở trong lương
đình đánh cờ với Từ Thanh Bách, Từ Thanh Viêm ở một bên đang xem cuộc
chiến. Thanh Sương tiến đến bẩm báo. Những ngày này không chỉ có Diệp Ly là tiếp nhận học tập gần như Điền Áp Thức (nhồi cho vịt ăn), ngay cả
Thanh Sương, Thanh Hà đi cùng nàng cũng bị Lâm ma ma quả thực dạy dỗ một phen. Tuy thời gian ngắn ngủi, nhưng Thanh Sương thực sự trở nên trầm
ổn hơn so với lúc trước.
Mắt Từ Thanh Viêm sáng ngời, cười nói: “Ồ? Là Nhị tẩu tương lai?”
Từ Thanh Bách đặt quân cờ xuống cười nói với Diệp Ly: “Đã có khách đến, ngày mai chúng ta lại tiếp tục đi.”
Diệp Ly tự nhiên cầu còn không được, so với cờ vây kỳ thật nàng càng
thích cờ vua hơn. Trong cảm giác của Diệp Ly cờ vây không được khinh
suất, cần bày mưu tính kế to lớn, bất động thanh sắc, thẩm thấu lẫn
nhau. Mà cờ vua chính là nhanh chóng hơn, phóng ngựa tung hoàng, binh
phong tranh đấu. Trong lòng của Diệp Ly, thật sự thì vẫn bình thường như kiếp trước thì càng tinh tế vui vẻ hơn. Theo Từ Thanh Bách cùng một chỗ đặt xuống quân cờ, Diệp Ly ngẩng đầu cười nói: “Ta không giỏi đánh
cờ, chỉ sợ Tứ ca đã sớm không kiên nhẫn được nữa đi?” Từ Thanh Bách đứng dậy lắc đầu cười nói: “Cùng so với Tiểu Ngũ thì ta tình nguyện ngồi
đánh với muội hơn.” Từ tiểu Ngũ, chơi cờ ngốc nhất Từ gia —— ngu ngốc cờ vây. Xuống một tay cờ dở nhưng hết lần này tới lần khác lại rất si mê
cờ vây, chỉ tiếc ngay cả hạ nhân ở trong Từ gia đều khinh thường đánh cờ với hắn. Nghe xong Từ Thanh Bách nói…, vẻ mặt Từ Thanh Viêm buồn rười
rượi ai oán nhìn qua Diệp Ly, Diệp Ly không nhịn được mà kéo ra khóe
miệng. Thật không biết Tứ ca đang khen ngợi nàng hay là tổn hại nàng
đây.
Tần Tranh rất nhanh được mời tiến đến, Từ Thanh Bách cũng mang theo Từ Thanh Viêm đi ra ngoài rồi.
“Ly nhi, xem ra ngươi ở Từ gia sống rất thoải mái a?” Tần Tranh đứng ở bên ngoài đình nghỉ mát nhìn Diệp Ly cười nói.
Diệp Ly mặt mũi hiền lành, lôi kéo Tần Tranh tiến đến, “Cho tới bây
giờ ta cũng không biết, thì ra ta còn có nhiều thứ phải học như vậy
đấy.”
Tần Tranh che miệng cười trộm, nói: “Diệp bá mẫu đi sớm, cái ngươi
phải học đương nhiên phải nhiều một chút. Những thứ này chúng ta ai
chẳng phải học từ nhỏ tới lớn? Huống chi, ngươi phải gả lại không phải
là người nhà bình thường, đó là Định Quốc vương phủ. Cũng chẳng trách Từ bá phụ bọn hắn cẩn thận như vậy.” Diệp Ly nhớ tới mình còn để trong thư phòng của mình hai quyển sách binh pháp tuyệt đối được xưng tụng là tác phẩm vĩ đại, không khỏi vẻ mặt hắc tuyến. Người không biết còn tưởng
rằng nàng không phải muốn xuất giá mà là muốn đi đánh trận đấy. Nhưng
so với Lâm ma ma và vυ' nuôi lấy ra một ít sách yêu cầu chuẩn mực của nữ
tử, Diệp Ly vẫn sáng suốt lựa chọn binh thư càng có tính thực dụng và
thú vị hơn.
“Ha ha, không nói cái này. Thân tỷ tỷ bái kiến Nhị ca của ta rồi hả?” Diệp Ly cười tủm tỉm nhìn Tần Tranh hỏi.
Dung nhan yêu kiều của Tần Tranh đỏ bừng, trừng liếc Diệp Ly mới thấp giọng nói: “Đại công tử và Nhị công tử đều đi ra ngoài rồi.”
Diệp Ly có chút tiếc hận than nhẹ, vậy chính là chưa thấy qua rồi.
Nghĩ nghĩ lại tiến đến bên người Tần Tranh thấp giọng cười nói: “Không
sao, dù sao bọn hắn cũng sẽ trở lại.”
Nhìn nàng cười bộ dáng ý vị thâm trường* ( thích thú), mặt
Tần Tranh lại càng đỏ hơn. Giận không được thò tay đi véo nàng, Diệp Ly
vội vàng một bên cầu xin tha thứ một bên tránh né, “Ai nha, Tần tỷ tỷ,
ta sai rồi. . . Ta biết rõ ta sai rồi. . . Tha mạng ah. . .” Tần Tranh
lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng mới nói: “Ngươi nha đầu kia!
Ngươi. . . Ngươi ngày đó nhìn thấy Định vương như thế nào một chút cũng
không có…” Biểu hiện bình tĩnh ngày hôm đó của Diệp Ly vẫn để lại ấn
tượng sâu sắc với Tần Tranh. Tâm tình Tần Tranh lúc đó không cách nào
bình tĩnh, thấp thỏm không yên, không khỏi có chút uể oải và bất an.
Diệp Ly thẹn thùng sờ lên cái mũi, sao nàng không biết xấu hổ nói cho thiếu nữ trước mắt nàng sớm đã vượt qua cái tuổi nhìn thấy trai đẹp
liền xấu hổ rồi?
“Khụ khụ, cái này sao. . . Tâm bình tĩnh a. Cũng không có gì, tất cả
mọi người là lần thứ nhất gặp ai lại không giống như ai a.” Diệp Ly nói
hươu nói vượn khích lệ.
Tần Tranh tức giận cho Diệp Ly một cái liếc mắt, nàng xem như đã rõ
ràng quái thai Diệp Ly này căn bản là không biết một chút nào tâm tư
tinh tế tỉ mỉ mà xinh đẹp của nữ nhi gia.
Diệp Ly kêu oan: ai mà không biết chứ…
Thời điểm Diệp Ly tại Biệt viện Từ gia trải qua thời gian bận rộn lại vui sướиɠ, Diệp gia và Lê vương phủ lại là một mảnh nước sôi lửa bỏng.
Chuyện ở Sở Hương các ngày đó thông qua đủ loại con đường trong kinh
thành truyền bá ra, đương nhiên bên trên còn kèm thêm các loại phỏng
đoán suy luận của đông đảo quần chúng. Trên phố ở bên trong sòng bài
thậm chí đã có người phía dưới đã đánh cược Lê Vương rốt cục đến lúc nào thì vứt bỏ Diệp Tứ tiểu thư rồi. Tin tức Lê Vương và Tê Hà công chúa yêu đương cũng không hiểu ra sao lưu truyền ra: công chúa Nam Chiếu và
vương gia Đại Sở vừa gặp đã yêu, lại bởi vì thân phận của từng người mà
chia ly. Công chúa tình cũ khó quên vạn dặm ở xa tìm tới thì tình lang
đã có… giai nhân khác trong lòng. . . Bi kịch tình yêu để cho lòng người đau xót như thế, chỉ thiếu chút nữa lại để cho người ghi thành thoại
bản* (một hình thức của tiểu thuyết thời Tống) tại trà lâu tửu
quán truyền xướng rồi. Vì thế Diệp Oánh tìm Mặc Cảnh Lê khóc lóc kể lể, vừa vặn Mặc Cảnh Lê đang bị làm cho sứt đầu mẻ trán, hai người đều cụt
hứng bỏ về. Vì vậy, tin đồn càng thêm mãnh liệt lên.
“Vương gia, Thái phi nương nương cho mời.”
Sắc mặt Mặc Cảnh Lê âm trầm bước vào vương phủ, tổng quản sớm chờ đã lâu liền bước lên phía trước đến bẩm báo.
Mặc Cảnh Lê gật gật đầu, bước chân vốn chuẩn bị trở về lại chuyển hướng tới viện của Hiền Chiêu thái phi mà đi.
“Mẫu phi.”
Hiền Chiêu thái phi chống cái trán ngồi ở trên giường êm, thần sắc có chút khó coi. Khó được Mặc Cảnh Lê tiến đến mới miễn cưỡng hiện lên một chút tươi cười nói: “Lê nhi đến rồi, lại đây ngồi đi.”
“Mẫu phi có cái gì phân phó?” Mặc Cảnh Lê đi đến dưới tay thái phi ngồi xuống hỏi.
Thái phi lắc lắc đầu nói: “Mẫu phi hỏi con một chút, chuyện tình xử
lý thế nào rồi. Hôn kì sắp tới rồi, lại đã xảy ra chuyện gì thì Hoàng
Thượng chỗ đó cũng khó xử.” Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Mẫu phi yên tâm đi, chỉ là một ít lời đồn, không có việc gì đâu.” Hiền Chiêu thái phi
cau mày nói: “Mẫu phi định không đồng ý con lấy Diệp Oánh kia, nhưng
nhìn lấy nàng ta là muội muội của Diệp Chiêu nghi nên cũng nhịn. Hôm nay náo không ra thể thống gì như vậy. Về sau nàng ta còn có thể giữ được mặt mũi cho Lê vương phủ sao?” Trong mắt Mặc Cảnh Lê lạnh hiện lên một
tia tinh quang, cung kính nói: “Nàng ta không hiểu chuyện, về sau còn
phải khổ cực mẫu phi dạy bảo mới được.” Hiền Chiêu thái phi khoát khoát
tay có chút phiền não mà nói: “Mà thôi, việc đã đến nước này cũng chỉ có thể như vậy. Con đi nói cho Diệp Oánh, những ngày này an phận đợi gả
cho bổn cung, đã muốn làm Vương phi của Lê vương phủ phải có một chút
cẩn trọng của một Vương phi. Đặc biệt là. . . Chớ trêu chọc Tam tỷ của
nàng ta!”
“Mẫu phi?”
Thái phi xùy~~ cười một tiếng, bất đắc dĩ nhìn Mặc Cảnh Lê nói: “Lê
nhi, lần này con nhìn lầm rồi. Tuy nhất thời mẫu phi nhìn không ra sâu
cạn của Diệp Tam tiểu thư kia, nhưng sao nàng ta sẽ giống như người khác nói thiên kim ba không? Hơn nữa. . . cho dù nàng ta thật là thiên kim
ba không, chỉ cần không phải kẻ ngu cũng thấy nàng ta có giá trị hơn
Diệp Oánh kia nhiều. Nghe nói đương gia Từ gia Từ Hồng Vũ, còn có mấy
cái công tử đều đến kinh thành rồi. Hiện tại cuối cùng con cũng biết Từ gia rất coi trọng Diệp Ly rồi đi.”
Mặc Cảnh Lê hừ lạnh một tiếng nói: “Dù cho gia thế của Từ gia sâu xa
như thế nào cũng đã thối lui ra khỏi triều đình. Huống chi. . . Diệp Ly
kia không hề có phẩm hạnh tốt đáng nói, không thể làm chính phi của Lê
Vương phủ.”
Thái phi than nhẹ một tiếng, gật đầu nói: “Mà thôi, con có tâm lý nắm chắc là được rồi.”
Nhưng Mặc Cảnh Lê lại không biết, không may mắn trong thời gian gần
đây của hắn mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Coi như đã rời khỏi triều đình,
năng lực của thế gia đại tộc vượt qua hai cái vương triều mấy trăm năm
cũng không phải là một cái Vương gia có thể ngăn cản được.