Thịnh Thế Đích Phi

Chương 8: Hậu Phát Chế Nhân (*) Vương Thị Thổ Huyết

Editor: Leticia

Beta: Tiểu Ly

(*)Lùi một bước để đánh trả đối phương

“Tự ngươi nhìn xem ngươi đã làm chuyện tốt gì!”

Lão thái thái mang sắc mặt

âm trầm, ném sổ sách đến bên chân của Vương thị, Vương thị như thế nào

cũng không nghĩ tới vốn là muốn trừng phạt Diệp Ly, làm sao Diệp Ly mới

nói có mấy câu đã kéo chuyện đến trên người mình rồi. Nhặt sổ sách lên,

càng lật về sau thì tay Vương phu nhân lại càng run rẩy lên. Trong lòng

vô cùng hối hận chính mình lúc trước lại khinh thường con nha đầu này,

rõ ràng chưa từng dạy nàng việc chưởng gia, thế nhưng một chút dấu vết ở trong sổ sách này cũng không thể dấu diếm nổi được nàng. Thậm chí ngay

cả các ghi chép bị che giấu ở trong tiệm cũng đều bị phát hiện, hiển

nhiên thủ đoạn của người gây khó dễ cũng không tầm thường: “Lão thái

thái. . . Lão gia, thϊếp thân…”

Lão thái thái hừ lạnh một

tiếng nói: “Khó trách giao cho ngươi xử lý đồ cưới thì ngươi nói trong

phủ không xuất tiền ra được, chắc hẳn là tiền đều bị ngươi cầm về trợ

giúp cho nhà mẹ đẻ của ngươi rồi hả?”

“Lão thái thái, con dâu oan

uổng mà. Đều là lòng tham của người phía dưới, con dâu căn bản cũng

không biết những việc này. . .”

“Không biết? Không biết mà

ngươi lại để cho đường đệ của người làm chưởng quầy ở Thận Đức Hiên?

Không biết mà ngươi lại phải vội vàng thay đổi chưởng quầy ở mấy cửa

hàng kia?” Lão thái thái nhìn chằm chằm vào Vương thị, cả đời lão thái

thái vì cái nhà này, hận nhất đúng là Vương thị cầm tiền của Diệp gia đi trợ giúp nhà mẹ đẻ của chính mình, đây là chuyện mà bất kỳ một bà bà

nào cũng không thể dễ dàng tha thứ, huống hồ Vương thị lại còn không

phải là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng mà được nâng từ tiểu thϊếp lên đấy: “Ly nha đầu, những kẻ ăn cây táo, rào cây sung kia đang ở đâu?”

Diệp Ly rủ mắt xuống, cung

kính đáp: “Ly Nhi đã tự chủ trương tạm bắt giữ những người kia lại. Tất

cả những kẻ ký văn tự bán mình đều bị đánh mười gậy, bây giờ đang ở bên

ngoài để chuẩn bị đưa đi quan phủ.”

Lão thái thái nhíu nhíu mày, nói: “Ngươi nha đầu này vẫn là quá mức mềm lòng rồi. Mười gậy có thể

làm ra chuyện gì? Cho người dẫn chưởng quầy của Thận Đức Hiên và Tàng

Trân Các tới.” Thận Đức Hiên và Tàng Trân Các, một tiệm bán đồ cổ và một tiệm bán vật phẩm trang sức, đúng là hai tiệm kiếm được lợi nhiều nhất

trong mười hai cửa tiệm đấy, hầu như là chiếm đến một nửa thu nhập của

tất cả mười hai cửa hàng.

Chỉ chốc lát sau, mấy người

bị trói gô lại đã bị người khác kéo đến. Vương chưởng quỹ kia vừa nhìn

thấy Vương thị đã kêu rên lên: “Muội muội, muội phu, cứu mạng ta…”

Diệp Thượng thư tức đến tái

mặt trừng mắt với Vương thị, cũng không mở miệng. Vương thị vừa tức vừa

giận, không ngớt lời nói: “Làm càn, còn không mau buông cữu lão gia ra!”

Diệp Ly áy náy cười nói:

“Hóa ra đúng là cữu lão gia của Vương gia, Ly Nhi còn tưởng là Tứ muội

đùa giỡn đây này. Tuy rằng Vương gia cũng không phải là thế gia nhưng

cũng có không ít người làm quan trên triều, làm sao lại có người làm

chưởng quầy ở Thận Đức Hiên. Nhưng mà… sư phó và tiểu nhị ở Thận Đức

Hiên cáo buộc Vương chưởng quỹ vài năm nay đã tham ô ngân lượng của Thận Đức Hiên vượt qua tám vạn lượng. Không biết…”

“Chuyện này đương nhiên là

do lũ tiểu nhân kia vu oan. Sao đường huynh của ta lại có thể tham ô

ngân lượng được chứ?” Vương thị quả quyết nói.

Diệp Ly nhìn nhìn lão thái

thái, cũng không phản bác, nói: “Nếu phu nhân đã nguyện ý là người bảo

đảm cho Vương chưởng quỹ, Ly Nhi sao dám không tin? Lát nữa phải mời

Vương chưởng quỹ và sư phó, tiểu nhị của Thận Đức Hiên đi đến Kinh thành phủ doãn đối chất với nhau vậy.”

Vương thị biến sắc, vội vàng nói: “Chỉ là một chút việc nhỏ thôi, sao lại phải phiền toái tới tận

Kinh thành phủ doãn?” Tần Mục mới nhậm chức của Kinh thành phủ doãn được xưng Thiết Diện Phán Quan, rơi vào trong tay hắn thì sao có thể có được chỗ tốt chứ.

Diệp Ly trấn an cười nói với Vương thị: “Phu nhân yên tâm, nếu quả thật là oan uổng cho cữu lão gia, Ly Nhi tất nhiên sẽ tự mình dập đầu tạ tội với cữu lão gia. Người tới,

kéo những tên ăn cây táo, rào cây sung này ra ngoài rồi đánh thêm năm

mươi đại bản nữa!” Vừa quay đầu lại, Diệp Ly chỉ vào chưởng quầy của

Tàng Trân Các đang nằm sấp ở một bên lạnh giọng nói.

Vừa mới bị đánh mười đại

bản, sắc mặt của tên chưởng quầy này đã lập tức đen như đất: “Tam tiểu

thư tha mạng! Tam tiểu thư. . . Phu nhân, cứu mạng ta. . .”

Mặt Vương thị đen đến mức

không nói lên được lời nào. Lão thái thái hơi nheo mắt lại, lạnh nhạt

phân phó: “Xử lý theo sự phân phó của Tam tiểu thư.”

Ánh mắt nhìn về phía Diệp Ly cũng nhiều thêm vài phần thâm ý, Diệp Ly tất nhiên biết rõ lão thái

thái là đang đánh giá mình, cũng không để ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm

vào chưởng quầy mà nói: “Ngươi khác với Vương chưởng quỹ, ngươi là nô

tài bán mình cho Từ gia, rồi Từ gia cho mẫu thân của ta làm của hồi môn. Lúc mẫu thân của ta còn tại thế đối đãi với ngươi không tệ, lúc này mới ngắn ngủn vài năm mà ngươi đã dám phản chủ như thế. Cho dù ta có đánh

chết ngươi cũng sẽ không có ai dám nói hộ nửa câu! Đánh hắn thật mạnh

cho ta!”

Chưởng quầy mềm oặt người mà ngã ở trên mặt đất, thân thể đã không chịu nổi đến phải phát run. Mọi

người ở đây cũng không khỏi có chút tim đập nhanh, họ vốn là đều cho

rằng Tam tiểu thư không có tiếng tăm gì là người không có tâm cơ dễ khi

dễ đấy, hóa ra là bọn hắn đã nhìn lầm rồi.

“Không. . . Tam tiểu thư tha mạng cho ta đi. . . Phu nhân, cứu mạng. . . Phu nhân, tiền ta tham được thì có hơn phân nửa đều là cho ngài đấy, ngài không thể thấy chết mà

không cứu được!”

“Vô liêm sỉ! Ngươi nói bậy bạ gì đó. Còn không mau kéo hắn đi ra ngoài.” Vương thị hổn hển kêu lên.

Chưởng quầy bị kéo ra ngoài, chỉ chốc lát bên ngoài đã truyền đến từng trận tiếng kêu rên. Trong đại sảnh vẫn đang yên lặng một mảnh, bỗng vang lên giọng nói thanh nhã nhàn nhạt của Diệp Ly: “Thanh Sương, sai người thỉnh Vương chưởng quỹ và tất cả mọi người ở Thận Đức Hiên đi đến nha môn của Kinh thành phủ doãn,

lại để cho người nói một tiếng với Tần đại nhân, nghe nói Tần đại nhân

công chính nghiêm minh, còn cầu Tần đại nhân có thể cho Diệp gia chúng

ta một công đạo.”

“Vâng!” Thanh Sương giòn giã đáp.

“Đợi một chút. . .” Diệp

Oánh tiến lên phía trước nói: “Tổ mẫu, phụ thân, việc này vạn lần không

thể được đâu. Nếu chúng ta đi nha môn, chuyện này truyền đi thì mặt mũi

của Chiêu Nghi nương nương và Lê Vương phủ tất nhiên sẽ khó giữ được. . . Oánh Nhi. . . Oánh Nhi cũng không có mặt mũi nào để gả đi nữa. Cầu phụ

thân và tổ mẫu nghĩ lại…”

“Mẫu thân…” Diệp Thượng thư

nhìn lão thái thái, tất nhiên hắn cũng không đồng ý việc đi đến nha môn. Bây giờ cần gấp nhất đúng là chuyện của Chiêu Nghi nương nương trong

nội cung và chuyện Diệp Oánh xuất giá.

Lão thái thái đánh giá Diệp

Ly, vẻ mặt chán ghét cau mày nhìn Vương chưởng quỹ nói: “Đã là thân

thích, thì hai nhà cũng không tiện xé toạc mặt ra với nhau. Nhưng đấy

lại là cửa hàng của Ly Nhi, cũng không thể cứ như vậy là xong. Số bạc bị thiếu thì phải mau chóng bù lại, dù sao. . . đã không thể đắc tội với

Lê Vương phủ, thì cũng phải có lời nhắn nhủ qua với Định Quốc vương phủ

mới được.”

“Bù lại? !” Vương thị nghẹn

ngào kêu lên. Hơn mười vạn lượng bạc cũng không phải con số nhỏ muốn

nàng bù lại như thế nào?

“Im ngay! Thân là kế thất

lại còn tham ô bạc của hồi môn của vợ cả, nói ra thì dễ nghe lắm sao?

Ngươi không biết xấu hổ nhưng mà Tứ nha đầu còn muốn thể diện, Chiêu

Nghi nương nương trong nội cung còn muốn thể diện đây này. Chốc nữa

ngươi cầm sổ sách trong phủ mang đến cho ta, ta muốn nhìn xem ngươi rốt

cuộc là đã chưởng gia như thế nào đấy!” Sắc mặt Vương phu nhân đã trắng

bệch ra, lão thái thái đây là muốn chiếm quyền chưởng gia của nàng: “Lão thái thái. . .”

Nhưng mà, Diệp Ly lại tiến

lên cắt đứt lời của Vương thị, nói khẽ: “Lão thái thái, suy cho cùng

thì Vương gia cũng là nhà bên ngoại của Nhị tỷ và Tứ muội. Nguyên bản số tiền này cho các nàng cũng không có vấn đề gì. Chỉ là. . . lúc còn sống mẫu thân đã phân phó muốn lưu lại một ít để hiếu kính tổ mẫu và một ít

cho bọn muội muội làm đồ cưới. Ly Nhi nghĩ đến bản thân cũng không cần

nhiều, trong nhà bây giờ chỉ có Tứ muội, Ngũ muội và Lục muội là khuê

nữ, vậy thì cứ tính toán là cho mỗi người một vạn lượng đi. Còn cho tổ

mẫu ba vạn lượng bạc làm vốn riêng nữa. Tổng cộng chỉ có sáu vạn lượng

mà thôi.”

Nói xong, quay sang bên cạnh nhìn Triệu di nương cười nói: “Di nương yên tâm, nếu tương lai người có đệ đệ muội muội thì Ly Nhi cũng sẽ bổ sung cho đệ đệ muội muội một phần đấy.” Triệu di nương sững sờ, nguyên bản còn có chút tiếc nuối và không cam lòng, nghe Diệp Ly nói như thế thì trong lòng cảm thấy vô cùng vui

mừng, bèn che miệng lại cười nói: “Vậy thì nhờ cát ngôn của Tam tiểu thư rồi. Tam tiểu thư quả nhiên không hổ là tiểu thư con vợ cả của Diệp

gia chúng ta, thật sự là có phong cách quý phái.” Tương lai Diệp Ly có

thể thực hiện hứa hẹn hay không là hai chuyện khác nhau, nhưng mà Diệp

Ly nói thế cũng khiến cho nàng rất cao hứng đấy.

Vừa nghe qua thì ai cũng

nghĩ thật sự sáu vạn lượng với hơn mười vạn lượng cũng không nhiều lắm,

nhưng Diệp Ly lại biết rõ trong số bạc kia, có rất nhiều đã bị Vương gia cầm đi hoặc để mua quan bán tước hoặc không thì đã bị cầm đi tiêu xài

rồi. Bây giờ muốn Vương thị xuất ra đủ sáu vạn lượng trong một lần thì

cũng đủ để khiến cho nàng ta hộc máu rồi. Dù sao thì chỉ cần Chiêu Nghi

vẫn còn, chỉ cần Diệp Oánh vẫn là Lê Vương phi, thì lão thái thái căn

bản cũng thật sự không có khả năng làm gì được Vương thị. Đã vậy, hãy cứ để cho nàng ta hộc máu là được rồi.

Diệp Thượng thư nghe xong,

quả nhiên cảm thấy Diệp Ly vô cùng rộng lượng, khen ngợi gật đầu nói:

“Ly Nhi nói có đạo lý, ngươi cứ làm như vậy đi.” Mặc dù là trong nhà

cũng không thể làm gì với Vương thị, nhưng rốt cục thì trong lòng vẫn

cảm thấy không thích khi thấy Vương thị cầm tiền trong nhà đi cho nhà mẹ đẻ dùng, không khỏi nhớ tới nguyên thê (vợ nguyên phối) năm đó khắp nơi chuẩn bị vì Diệp gia, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ly lại càng ôn hòa hơn.

Lão thái thái cũng rất đồng

ý, vừa bảo trụ được mặt mũi của hai nhà, lại vừa có thể tiết kiệm được

mấy vạn lượng đồ cưới. Còn về Vương gia. . . Vương gia vẫn chưa có đủ

năng lực để chống lại Diệp gia, huống chi chuyện này vốn là Vương gia

đuối lý. Cho dù Diệp Chiêu nghi là do nữ nhi của Vương gia sinh ra nhưng cũng là nữ nhi của Diệp gia, chắc chắn sẽ không làm điều gì không tốt

với trong nhà. Yêu thương nhìn Diệp Ly gật đầu khen: “Ly Nhi làm việc

đúng mực, quả nhiên có đức hạnh của đương gia chủ mẫu, tương lai tiến

vào Định Quốc vương phủ tổ mẫu cũng không cần phải lo lắng. Vẫn là gia

giáo của Từ gia tốt.”

Vương thị nghe xong thì sắc

mặt lại càng khó coi, gia giáo của Từ gia tốt, vậy thì chính là nói gia

giáo của Vương gia không tốt rồi? Diệp Oánh lườm Diệp Ly, ủy khuất cúi

đầu. Vương phu nhân còn muốn thêm nói điều gì đó, lão thái thái đã liếc

nàng ta, giọng nói lạnh lùng: “Hay là ngươi thật sự muốn đi nha môn của

Kinh thành phủ doãn một lần?”

“Thϊếp thân tuân mệnh, nhất định sẽ mau chóng đền bù đủ bạc.” Vương thị cắn răng không cam lòng mà nói.

“Qua ít ngày nữa Oánh Nhi phải xuất giá rồi. Những ngày này ngươi cứ ở trong viện mà dạy nàng đạo làm vợ đi.”

“Vâng.” Đây cũng chính là

cấm túc nàng, làm cho nàng muốn tiến cung cáo trạng với Chiêu Nghi nương nương cũng không có cơ hội.