Edit: Dammythitvan
Beta: Dammythitvan
Dịch Trần chuyển tới ký túc xá, Dịch Văn Bách trong khoảng thời gian ngắn lại có chút không quen, y cảm thấy căn nhà này như trở nên trống vắng, mặc dù lúc Dịch Trần còn ở đây cũng chỉ chạm mặt nhau đến 2 - 3 lần mà thôi.
Y nỗ lực ném đi cảm giác lo được lo mất, tập trung tinh thần vào công việc, điều tiết lại sinh hoạt.
Y có nuôi một đàn gà nhỏ, học cách chăm sóc ở trên mạng, cho chúng nó ăn thóc và lá rau, y còn thường xuyên chụp lại một ít ảnh, để ghi lại quá trình chúng nó trưởng thành.
Y hơi lười nhác việc phác thảo tranh vẽ một chút, còn kịch nói thì y vẫn cần mẫn hơn.
Thời gian liên hệ của y với Tùng Thụ Mộ tăng lên nhiều, 10 giờ tối mỗi ngày đều gửi cho y một đoạn ghi âm, đôi khi sẽ là ngâm một bài thơ, hoặc là kể chuyện xưa, sau đó sẽ chúc y ngủ ngon.
Dịch Văn Bách thực sự rất thích giọng nói của cậu ta, mỗi lần nghe đều có chút thất thần, nhưng khi nói chuyện phiếm cùng nhau thì làm buồn bực trong lòng y như tan biến một ít.
Thời gian chậm rãi qua đi, rất nhanh liền tới cái cuối tuần đầu tiên.
Dịch Văn Bách chỉ cần nghĩ tới Dịch Trần sẽ trở về, trong lòng liền khẩn trương muốn chết, trong lòng nảy sinh xúc động muốn chạy trốn, nhưng y lại luyến tiếc rời đi.
Y có chút thất thần chuẩn bị đồ ăn, lúc đang chuẩn bị, thì bên ngoài liền truyền tới tiếng mở cửa.
Dịch Văn Bách tay run lên, con dao trên tay lệch về một bên, thiếu chút nữa cắt vào tay.
Y hoảng sợ, vội vàng buông dao, hốt hoảng quay đầu nhìn về phía cửa phòng bếp, thiếu niên cao lớn đã đứng ở đó, dùng ánh mắt nóng rực nhìn y.
Dịch Văn Bách kéo kéo khóe miệng, cố nặn ra một nụ cười tươi, nhưng thất bại, y nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói:
"Trước hết đi nghỉ ngơi đi, lát nữa xuống ăn."
Dịch Trần đi đến gần.
"Con tới giúp người."
Dịch Trần biết nấu ăn, có lẽ bởi vì do hoàn cảnh lớn lên, Dịch Văn Bách suy đoán tỷ tỷ hàng xóm rốt cuộc đã dành được bao nhiêu thời gian để quan tâm tới đứa bé này, nhìn thiếu niên cao lớn thuần thục thái rau, thuần thục xào rau, không kìm được mà mềm lòng, cảm thấy bản thân mình cũng có chút quá đáng.
Lúc ăn cơm y muốn dò hỏi về tình trạng của đối phương khi ở trường một chút, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, một bữa cơm yên lặng diễn ra, sau khi ăn xong Dịch Trần chủ động dọn bát đũa.
Dịch Văn Bách trở về phòng ngủ, lòng rối như tơ vò không biết nên làm thế nào, ngồi ước chừng một tiếng, bên ngoài liền truyền tới tiếng gõ cửa.
Dịch Văn Bách kinh ngạc một chút, nhớ lại ước định của mình với con nuôi, gương mặt y đỏ như muốn xuất huyết.
Y cắn môi, không muốn đi ra mở cửa, tiếng gõ cửa rất nhanh ngừng lại, trong chốc lát cửa phòng đã bị mở ra.
Dịch Văn Bách kinh ngạc trừng lớn mắt.
"Sao con mở được?!"
Y rõ ràng đã khóa trái cửa!
Dịch Văn Bách đột nhiên ý thức được vì sao lúc trước mình làm đủ mọi cách phòng hộ, con nuôi vẫn có thể dễ dàng tiến vào, nguyên lai là do Dịch Trần có cái loại kỹ năng đó.
Dịch Trần không trả lời vấn đề này, dáng người cao lớn của hắn tiến tới gần, mang theo khí thế áp bách mãnh liệt, Dịch Văn Bách bị dọa sợ, thối lui đến mép giường, lại bị Dịch Trần dễ dàng áp đảo ở trên giường.
Dịch Trần ngửi được hương vị quen thuộc trên người y, mấy ngày qua hắn đều luôn nhớ nhung, hắn liếʍ vành tai trắng nõn của cha nuôi, giọng nói khàn khàn:
"Đã ước định như vậy, tại sao lại không mở cửa?"
"Ưʍ...!Không..."
Giãy giụa của Dịch Văn Bách thực yếu ớt, vành tai của y bị con nuôi liếʍ ướt, lại bị môi lưỡi ấm áp bao vây liếʍ mυ'ŧ, xúc cảm xa lạ, làm toàn thân y liền nổi da gà.
Y duỗi tay muốn đẩy thiếu niên cao lớn ra, lại bị Dịch Trần áp chế ở trên giường, hôn lên gương mặt y, đôi mắt bình tĩnh nhìn Dịch Văn Bách.
Dịch Văn Bách từ bỏ giãy giụa, quay đầu tránh né tầm mắt của hắn, trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Ánh mắt Dịch Trần dừng trên đôi môi hơi mở của y, cánh môi hồng nhuận có chút đáng yêu, hắn hôn từng chút từng chút lên khuôn mặt của Dịch Văn Bách, lông mày, đôi mắt, cái mũi, thậm chí là cằm, cuối cùng mới dừng lại trên đôi môi mê người kia.
"Ưʍ..."
Dịch Văn Bách phát ra một tiếng thở nhẹ, cánh môi bị đối phương cường thế dán lên, hương vị quen thuộc chui vào trong khoang miệng, làm cho y nhớ đến những cảnh kiều diễm trong mơ, sắc mặt càng đỏ lên, đầu lưỡi xô đẩy muốn cự tuyệt đối phương, lại bị cái lưỡi linh hoạt của con nuôi cuốn lấy.
Nước bọt dính nhớp ở chỗ môi lưỡi hai người giao triền, làm Dịch Trần trở nên điên cuồng, so với việc cha nuôi đáp lại nụ hôn của hắn khi mê gian thì kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn gấp trăm ngàn lần, hắn khống chế không được biến hóa góc độ hôn lên đôi môi xinh đẹp kia, đem tất cả nước bọt của y nuốt lấy, lại đem nước miếng của mình đẩy sang.
Hành vi trao đổi nước bọt thân mật so với trực tiếp hoan ái quả thực làm cho người ta cảm thấy thẹn hơn, sắc mặt của Dịch Văn Bách đỏ như muốn chảy máu, bàn tay đẩy ngực đối phương ra, muốn kết thúc nụ hôn này, nhưng Dịch Trần căn bản không muốn, nhiều nhất chỉ là tách ra một chút, để cho y hô hấp, lại tiếp tục hôn lên.
Dịch Văn Bách bị hôn đến có chút mơ hồ, quần áo trên người bị lột ra lúc nào cũng không biết, chờ khi thần trí có chút thanh tỉnh, toàn thân y đã biến thành trạng thái trần trụi.
Dịch Văn Bách hoảng loạn muốn đi tìm quần áo của mình, Dịch Trần đột nhiên ôm lấy y đi vào phòng tắm, nhỏ giọng nói:
"Con giúp ba ba rửa sạch một lần."
Dịch Văn Bách cảm thấy thẹn cực kỳ, Dịch Trần đem y đặt lên trên nắp bồn cầu, tay duỗi ra bật vòi hoa sen, Dịch Văn Bách còn chưa rõ hiện trạng, thắng đến khi Dịch Trần tới gần nói:
"Con giúp ba ba súc ruột."
Lúc này y mới giật mình tỉnh táo, phản ứng đầu tiên là muốn trốn đi, lại bị Dịch Trần dễ dàng chế trụ, Dịch Trần hôn hôn bờ môi của y.
"Đừng sợ."
Dịch Văn Bách sao có thể không sợ? Y trước kia tuy rằng không có làʍ t̠ìиɦ, nhưng cơ bản vẫn biết một chút, y bị dọa đến mức muốn khóc ra.
"Ô~ Không cần! Tiểu Trần, chỉ dùng phía trước có được không?"
"Ba ba nói như vậy con cũng rất hưng phấn, nhưng mà con muốn làm cả hai nơi, hơn nữa lần đầu tiên con cùng ba ba làʍ t̠ìиɦ cũng là dùng hậu huyệt của ba ba, ba ba còn ấn tượng không?"
Dịch Trần ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Dịch Văn Bách.
Dịch Văn Bách cảm thấy thẹn sắc mặt đỏ bừng, thân thể có chút run rẩy, lúc này mới nhớ tới sự việc một năm trước, hậu huyệt của y có chút cảm giác khác thường, thì ra khi đó đã bị con nuôi gian da^ʍ.
Dòng nước ấm áp được đưa vào trong hậu huyệt của y, đem bên trong căng đến tràn đầy, Dịch Văn Bách dựa vào người con nuôi, mông nhếch lên cao, âm thanh mềm mại run rẩy:
"Đủ rồi...!Ô~ Bên trong thật trướng..."
"Vẫn chưa được, rót thêm một chút nữa, ba ba ngoan."
Ngữ khí của thiếu niên mang theo dụ dỗ làm Dịch Văn Bách sắc mặt càng đỏ, y nhẫn lại cảm giác tràng đạo bị nước ấm căng đầy, bụng nhỏ nguyên bản bằng phẳng đều phình lên, lại có xu thế càng lúc càng lớn.
Dịch Văn Bách cắn môi nhẫn lại, đôi mắt đều đỏ lên, một lúc như vậy trôi qua giống như cả thế kỷ, Dịch Trần cuối cùng cũng tắt vòi nước, đem vòi nước rút ra, rồi lại nhét một đồ vật ngăn chặn ở huyệt khẩu.
Dịch Văn Bách kinh hoảng nói:
"Con nhét cái gì?!"
"Là giang tắc, đợi một chút rồi lấy ra."
Dịch Trần ôm lấy y để y ngồi ở trên đùi, tầm mắt dừng ở trên cái bụng hơi phồng lên của y, đặt bàn tay lên đó, không nặng không nhẹ mà vuốt ve.
Dịch Văn Bách nhỏ giọng nức nở một tiếng, có lẽ cảm thấy hành vi như vậy quá mức yếu thế, cắn chặt môi nhẫn lại, đôi mắt Dịch Trần tối sầm lại, lại bắt đầu hôn y.
Tư thế ôm mặt đối mặt hết sức thân mật, miệng bị kịch liệt hôn môi, trong bụng bắt đầu nổi lên cảm giác đau đớn, Dịch Văn Bách trên người toát ra một tầng mồ hôi mỏng, lại bị Dịch Trần hôn cổ, dần dần hôn xuống dưới, mυ'ŧ lấy đầṳ ѵú đang nhô lên.
"A!"
Kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ tập kích toàn thân, vừa cảm thấy thống khổ, lại cảm thấy thoải mái, Dịch Văn Bách khó chịu nói:
"Bụng đau quá."
"Chờ một lát."
Dịch Trần vuốt bụng của y, lại một bên mυ'ŧ núʍ ѵú của y, một tay khác vững vàng ôm lấy eo cha nuôi, làm y hoàn toàn không thể trốn tránh hắn.
Trên người Dịch Văn Bách đã đầy mồ hôi, cảm giác mãnh liệt muốn bài tiết làm y khó chịu đến cực điểm, trong cổ họng đều phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ, nhưng đến khi giang tắc được Dịch Trần tháo ra, y lại cố nén không muốn bài tiết, đôi mắt của y đỏ bừng, trong lòng cảm thấy thẹn, y cơ hồ là cắn răng nói:
"Con đi ra ngoài."
"Ba ba bài tiết ra đi."
Dịch Trần xoa xoa bụng của Dịch Văn Bách, hướng đến môi y hôn hôn.
Bàn tay thiếu niên dùng chút sức lực, bức bách cha nuôi ở trước mặt hắn bài tiết, Dịch Văn Bách nỗ lực nhẫn nại, cảm thấy thẹn đôi mắt đều đỏ lên, bên trong phiếm thủy quang.
"Không cần, đi ra ngoài..."
"Ba ba bài xuất ra đi, bằng không sẽ không thoải mái."
Dịch Trần có chút ác liệt ở trên cái bụng đang phồng lên kia dùng sức đè ép một chút, Dịch Văn Bách liền nhịn không nổi, cơ vòng buông lỏng, chất lỏng bên trong liền "phụt phụt" đi ra.
Dịch Văn Bách thẹn tới mức hận không thể ngay lập tức ngất xỉu, nước mắt cố chịu đựng cũng chảy ra, hành vi ở trước mặt con nuôi bài tiết dường như khiến tam quan của y vỡ nát.
Dịch Trần ôm lấy bảo bối của hắn, ôn nhu dỗ dành:
"Ba ba đừng xấu hổ, bộ dáng nào của người con cũng đều thích hết."
Hắn lại ôm Dịch Văn Bách đi rửa sạch, rót thêm lần nước nữa, chờ đến khi mặt sau bài tiết ra nước đều là sạch sẽ mới thôi.
Dịch Văn Bách hoàn toàn từ bỏ, giống như một con búp bê vải mặc hắn đùa nghịch, chỉ không cam lòng hướng đến vai hắn cắn một ngụm, cắn ra một vòng dấu răng.
Dịch Trần đem hai người tắm rửa sạch sẽ, ôm Dịch Văn Bách ra khỏi phòng tắm, đem y ôn nhu đặt lên giường.
Dịch Văn Bách vùi đầu vào ngực hắn, trốn tránh không cho hắn nhìn, Dịch Trần vuốt ve y, ngón tay tuốt lộng dươиɠ ѵậŧ của y, ôn nhu nói:
"Ba ba đừng thẹn thùng."
Dịch Văn Bách cắn một ngụm lên ngực hắn, thanh âm nức nở như đang khóc:
"Con thật quá đáng..."
"Xin lỗi."
Dịch Trần xin lỗi đều xuất phát từ đáy lòng, trái tim ấm đến lợi hại, cảm thấy cha nuôi thật đáng yêu, rõ ràng là ủy khuất, lại không mở miệng mắng chửi, nói nặng nhất cũng chỉ là "con thật quá đáng", quả thực đáng yêu đến mức khiến hắn muốn đem y một ngụm ăn luôn, hoặc có thể đem y thu nhỏ lại, để hắn mãi mãi cất ở bên người, không cho người khác nhìn thấy.
Dịch Văn Bách khóc lớn hơn nữa, nhưng vẫn là không ngẩng đầu, ngón tay bám chặt lấy lưng hắn, đầu ngón tay dùng sức, như muốn cào tróc da hắn, Dịch Trần một chút cảm giác đau cũng không có, chỉ nỗ lực đem mặt y nâng lên.
Dịch Văn Bách không tình nguyện bị hắn cưỡng chế nâng mặt lên, mặt y đỏ hồng, trên da thịt tinh tế dính đầy nước mắt, đôi mắt cũng là hồng hồng, bên trong còn đang không ngừng trào ra nước mắt, môi đỏ bừng, cái mũi sụt sịt, một bộ dáng ủy khuất đáng thương.
"Con thật sự quá đáng!"
Dịch Trần nhìn bộ dáng của y, tâm đều mềm mại, thò lại gần vươn đầu lưỡi liếʍ nước mắt của y, cuối cùng hôn lên bờ môi của y, thanh âm khàn khàn:
"Ba ba, con sẽ luôn đối với người quá phận như vậy.".