Edit: Đam Mỹ Thịt Văn
Beta: Joe
Thiếu niên thể lực kinh người, niệm tình thư huyệt cha nuôi lần đầu tiên trải qua hoan ái, nên thời điểm làm lần thứ hai, hắn từ phía sau ôm lấy Dịch Văn Bách, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng cắm vào hậu huyệt, ôn nhu thọc vào rút ra.
Nước mắt của Dịch Văn Bách đều chảy không nổi, cả người bủn rủn, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, lúc sau bị con nuôi làm tiếp, mơ mơ màng màng mà hôn mê, bị con nuôi bắn vào trong thân thể bao nhiêu lần cũng không biết.
Dịch Trần ôm Dịch Văn Bách vào bồn tắm, đem người y tẩy rửa sạch sẽ, đặc biệt là tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong hậu huyệt, tất cả đều được tỉ mỉ lôi ra.
Dịch Văn Bách nức nở vài tiếng, tựa hồ không muốn bị hắn đυ.ng chạm, nhưng Dịch Trần cường thế ôm lấy y, y cũng chỉ có thể ghé vào ngực Dịch Trần, mày hơi nhăn lại, không yên ổn mà ngủ thϊếp đi.
Dịch Trần nhìn đôi môi của y hơi hơi cong lên, trái tim liền một trận mềm mại, nhịn không được lại hôn hôn y, đem cánh môi đỏ tươi của y tinh tế nhấm nháp, trong đầu nghĩ đến những dòng nhật ký mà mẹ của hắn để lại.
Tắm xong hắn ôm Dịch Văn Bách đặt lên giường, ôm lấy y nặng nề ngủ.
Dịch Văn Bách ngủ cũng không quá yên ổn, y cảm thấy mình có một cái ác mộng cực kỳ khủng bố, chờ đến khi y tỉnh lại, y mới phát hiện ác mộng kia cũng không đáng sợ, mà ác mộng thực sự chính là hiện thực bây giờ.
Cả người y khó chịu như bị xe cán qua, chăn mỏng chỉ đắp đến hông hai người, trên da thịt lõα ɭồ đều là những dấu hôn chói mắt, làm y trong lòng vừa kinh vừa giận, tay nhịn không được dùng sức, trên mặt Dịch Trần hung hăng cho một cái tát.
Cả đời này y chưa từng đánh người khác, một cái tát này, cũng làm y có chút ngốc lăng.
Dịch Trần bị y đánh tỉnh, nháy mắt liền tỉnh táo lại, giang hai tay ôm lấy y, lại bị Dịch Văn Bách né tránh.
Dịch Văn Bách lôi chăn bao lấy thân thể lui về góc giường, trong mắt ngập tràn phẫn nộ, hắn trừng mắt nhìn Dịch Trần, nhưng lại giống như một con mèo nhỏ đang xù lông tức giận.
Dịch Trần không chút do dự tiến lại gần muốn ôm y vào lòng, lại bị Dịch Văn Bách hất tay ra, âm thanh có chút khàn khàn:
"Vì sao lại làm như vậy?"
"Lúc trước người trộm vào phòng ta cũng là con sao?"
"Rốt cuộc con có biết bản thân mình đang làm cái gì hay không?"
Đối mặt với cha nuôi đang luân phiên chất vấn, Dịch Trần không có nửa điểm do dự trả lời:
"Con thích ba ba."
Hắn nhìn thẳng vào mắt Dịch Văn Bách, ánh mắt tản ra thập phần nghiêm túc:
"Con thích ba ba, muốn có được ba ba."
Dịch Văn Bách bị cái đáp án này làm cho chấn kinh, y nghĩ đây là do con nuôi của mình nhất thời bồng bột, nhưng lý do của hắn cư nhiên là thích y?
Dịch Văn Bách quả thực không thể tin được, trực giác muốn phản bác lại, nhưng ánh mắt thiếu niên quá nóng bỏng và thẳng thắn, cùng với tối tăm và thâm thúy ở dĩ vãng hoàn toàn bất đồng, làm y không có cách nào cãi lại được đáp án này.
Trái tim kịch liệt nhảy lên, nhưng không phải vì vui sướиɠ, mà là sợ hãi.
Đối tượng mà y tâm động cũng có loại ý nghĩ kia với y, vốn dĩ y nên vui sướиɠ, nhưng giò phút này chỉ cảm thấy sợ hãi, tâm tình bất an đến cực điểm.
Y và Dịch Trần thân phận như vậy, sao có thể thích nhau?
Tuy không phải quan hệ huyết thống, nhưng trên pháp luật họ là cha con, cũng đủ để ngăn cách bọn họ, hình thành một cái rãnh thật lớn, làm cho họ vô pháp vượt qua, cho dù muốn mạnh mẽ vượt qua, bất quá kết cục cũng chỉ là thịt nát xương tan.
Dịch Trần đi làm bữa sáng, hắn nấu cháo ngao, chiên cả trứng gà, chuẩn bị tốt đặt lên bàn ăn.
Dịch Văn Bách đã thay quần áo, tuy thời tiết nóng nhưng lại mặc áo sơ mi dài tay, đem cúc áo cài đến tận cổ, toàn thân che kín mít.
Dịch Văn Bách đối với Dịch Trần cực kỳ phòng bị, thấy hắn ngồi ở bàn ăn bảo mình ăn sáng cả người đều không được tự nhiên, nhíu chặt mày, ngữ khí lạnh lùng:
"Đã biết."
Dịch Trần ngồi ở bàn ăn ngồi một lúc lâu, Dịch Văn Bách lúc này mới xuống, y chọn một vị trí cách xa Dịch Trần nhất ngồi xuống, ăn mà không biết bát cháo có mùi vị gì, ăn xong rồi mới nói:
"Ta giúp con sắp xếp ở lại ký túc xá."
Dịch Trần nghe xong câu nói, toàn thân cứng đờ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cha nuôi.
"Không cần!"
Dịch Văn Bách lúc này ở trước Dịch Trần như là một trưởng bối, ngữ khí nghiêm khắc xưa nay chưa từng có:
"Ta không phải là cùng con thương lượng, chỉ là muốn thông báo với con chuyện này.
Chờ đến hè ta sẽ gọi cho lãnh đạo trường con, an bài con ở lại trường học, thứ bảy trở về nhà một lần, ta sẽ đưa sinh hoạt phí cho con, cũng sẽ để cho con ở phòng ký túc xá tốt nhất."
Dịch Trần gắt gao nhìn chằm chằm y, giống như là một con báo, bộ dáng tối tăm, toàn thân đều tản ra hơi thở nguy hiểm.
"Con sẽ không ở."
Dịch Văn Bách thu liễm lại bất an ở trong lòng, làm ra vẻ mặt bình đạm nhìn hắn.
"Nếu vậy thì ta sẽ chuyển ra ngoài, tìm cho con một người giúp việc, để chiếu cố sinh hoạt cho con."
Thiếu niên khí thế công kích lớn thập phần nhưng vẫn là dùng không được, Dịch Trần lần đầu tiên cảm nhận được bất an, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Dịch Văn Bách, Dịch Văn Bách cố trấn định bản thân tự nhiên uống cháo, tựa hồ như xem thường liếc mắt nhìn hắn một cái.
Giằng co một hồi lâu, Dịch Trần mới cúi đầu nói:
"Con sẽ ở ký túc xá."
Dịch Văn Bách nghe được câu nói đó, căng thẳng trong lòng mới buông lỏng một chút, nhưng trong lòng lại không thực sự vui sướиɠ đứng dậy.
Dịch Trần cuối tuần muốn học bù, Dịch Văn Bách đợi sau khi cậu ra cửa mới bắt đầu liên hệ với nhà trường, trường học tư nhân học phí cái, cũng đồng nghĩa với việc chất lượng phục vụ tốt, Dịch Văn Bách ôn hòa nói ra yêu cầu của mình, đối phương thực mau đáp ứng thu xếp.
Dịch Văn Bách đem chi phí chuyển khoản cho nhà trường, nhưng cả người không có cách nào nơi lỏng, sự tình phát sinh hôm qua lại xuất hiện trong đầu y, chỉ cần y nhắm mắt lại, suy nghĩ liền không tự chủ nghĩ đến những cảnh sắc mơ hồ kia, những tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn còn phảng phất quanh tai y.
Y cơ hồ không thể tin được mình có thể không biết xấu hổ mà phát ra những âm thanh dâʍ ɭσạи kia, tuy rằng y không tình nguyện, nhưng thân thể lại trầm luân trong kɧoáı ©ảʍ tuyệt đỉnh.
Dịch Văn Bách nghĩ đến đây, tự trách bản thân một chút, đem những ý nghĩ đó đều đuổi ra khỏi đầu.
Buổi tối lúc Dịch Trần trở về, Dịch Văn Bách đã nấu xong đồ ăn, Dịch Văn Bách thần sắc có chút ngẩn ngơ, nghe được tiếng bước chân mới phục hồi lại tinh thần, y nhìn Dịch Trần đang đứng trước mặt mình, lại nhanh chóng rời đi tầm mắt, ngữ khí lãnh đạm.
"Ăn cơm đi."
Hai người đều ăn không nhiều lắm, bọn họ ở bên nhau trước nay đều thực an tĩnh, bình thường Dịch Văn Bách đều chủ động quan tâm việc học của Dịch Trần, nhưng lần này ăn cơm cái gì cũng không nói, chờ đến lúc ăn xong rồi, Dịch Văn Bách mới nói:
"Ký túc xá ta đã thay con chuẩn bị tốt, buổi tối hôm nay con thu xếp đồ đạc đi, ngày mai dọn qua đó."
Dịch Trần nhìn y, nhìn một hồi lâu mới "Ân" một tiếng.
Dịch Văn Bách thu dọn bát đũa, Dịch Trần cũng ở lại giúp y, vào phòng bếp, Dịch Văn Bách do dự một chút, vẫn là nói:
"Nếu quá cô đơn thì hãy tìm lấy một người bạn gái, ở tuổi thiếu niên tình cảm sẽ có lúc bồng bột, là do lúc trước ta đã không dạy con, bởi vì con còn nhỏ, nghĩ rằng chậm rãi con sẽ hiểu, cho nên mới làm con sinh ra hiểu lầm."
Y vừa mới mở miệng nói chuyện, bát đũa ở trên tay đã bị quẳng vào bồn rửa, thân hình cao lớn của Dịch Trần đè lên, gữi lấy khuôn mặt y, đôi môi bao phủ lên, liếʍ mυ'ŧ cánh môi y.
Dịch Văn Bách hoảng sợ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đầu lưỡi của đối phương liền chui vào miệng y, đem cái lưỡi mềm mại của y mυ'ŧ lấy.
Hơi thở quen thuộc tràn ngập trong khoang miệng, nước bọt trong miệng bị đối phương hấp thụ, chờ khi Dịch Văn Bách lấy lại tinh thần, môi đã bị đối phương hoàn toàn bao bọc, ra sức giãy giụa cũng đều không có biện pháp tránh thoát.
Lúc này y cảm giác được sức lực của mình kém xa, y nhắm mắt lại, hung hăng cắn một cái, nháy mắt liền truyền đến hương vị rỉ sắt.
Dịch Trần rất đau, nhưng không có kêu lên thành tiếng, thối lui một chút, nhưng thực mau lại hướng đến môi y kịch liệt hôn môi, nắm lấy cằm của y, làm cho hàm răng của y không có cách nào khép lại, một cánh tay khác đã luồn vào quần y, xoa nắn thư huyệt của y.
"Ưm! Không..."
Dịch Văn Bách kịch liệt giãy giụa, nhưng sức lực tuyệt đối không thể so được với người trước mặt, y giãy giụa bất quá cũng chỉ là phí công mà thôi, Dịch Trần đem quần của y thực mau cởi ra, qυầи ɭóŧ cũng lột bỏ, lộ ra thân thể trần trụi, ngón tay thô ráp lập tức sờ lên khe thịt ướt dầm dề, ngón tay đâm vào bên trong nhục huyệt, liền bị mυ'ŧ vào.
Dịch Văn Bách vừa tức lại vừa thẹn, nước mắt cũng chảy ra, vô lực để con nuôi mυ'ŧ hôn cùng chỉ gian.
Thân thể của y mẫn cảm đến không tưởng, chỉ bị một ngón tay cắm vào, liền phun ra dâʍ ŧᏂủy̠.
Dịch Trần đột nhiên dừng lại, ngón tay rút ra nâng cao lên, thanh âm khàn khàn:
"Ba ba, thấy được không?"
Dịch Văn Bách nhìn đến ngón tay bên trên dính dâʍ ŧᏂủy̠ sáng lấp lánh, quả thực vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết, sắc mặt đỏ như muốn chảy máu, cắn môi không nói ra lời.
Y trừng mắt, nhìn con nuôi đưa ngón tay đến bên môi, đem dâʍ ŧᏂủy̠ dính ở trên tay từng chút từng chút liếʍ sạch sẽ.
Xấu hổ và giận dữ chậm rãi biến thành thẹn, Dịch Văn Bách quay đầu đi, cả người run rẩy, hoàn toàn không muốn đối mặt với hình ảnh này.
"Dâʍ ŧᏂủy̠ của ba ba thật ngọt."
Dịch Trần ngữ khí khàn khàn, đôi mắt gắt gao truy đuổi y.
"Con có thể ở ký túc xá, mỗi tuần trở về một lần, nhưng thời điểm trở về, con muốn cùng ba ba làʍ t̠ìиɦ."
Dịch Văn Bách khϊếp sợ trừng lớn mắt, chỉ có thể thốt lên một câu:
"Con điên rồi!"
"Con đúng là điên rồi, nếu như ba ba không đáp ứng, con sẽ cầm tù người, dùng hết biện pháp để đem người khóa ở bên con. Con sẽ đem ba ba thao lớn bụng, làm cho người sinh con của chúng ta, làm cho người cả đời không thể rời đi con."
Dịch Trần nói từng chữ từng chữ rất chậm, nhưng âm thanh lại thực thấp hèn.
"Nếu ba ba đáp ứng điều kiện của con, sau khi con tốt nghiệp sẽ học đại học ở nơi khác, nếu như không được ba ba đồng ý thì sẽ không trở lại, thế nào?"
Thời điểm hắn uy hϊếp, ngón tay hắn một bên vuốt ve hoa huyệt kiều nộn của cha nuôi, làm nhục huyệt lại chảy ra một chút chất lỏng dính nhớp.
Dịch Văn Bách trốn một chút nhưng cuối cùng lại không né tránh nữa, y nhìn vào đôi mắt của con nuôi chứa đầy hung ác cùng nham hiểm, trái tim "bang bang" nhảy lên lợi hại, ngón tay ở trên huyệt khẩu của nhục huyệt đảo quanh, tựa hồ tùy thời có thể đâm vào, đem nhục huyệt nhỏ hẹp kia căng ra, đè ép ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ tanh ngọt.
Dịch Văn Bách nhắm mắt.
"Hôm nay không tính."
Dịch Trần khóe miệng hơi cong lên lộ ra một nụ cười, khẩn trương ở trong lòng nháy mắt được nơi lỏng, ôn nhu trả lời:
"Được."
Dịch Văn Bách toàn thân run rẩy, âm thanh cũng có chút run:
"Mỗi lần làm đều phải đeo bảo hộ."
"Được."
Dịch Văn Bách cảm thấy mình thực sự không xong, y hoàn toàn có thể cự tuyệt uy hϊếp buồn cười của con nuôi, nhưng y lại cố tình như bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý, như là đào một cái hố tự lừa gạt bản thân, mà thần trí lại hoàn toàn thanh tỉnh, y căn bản không lừa được bản thân, y không thể kìm hãm được mình trước con nuôi, y đã nảy sinh tình cảm.
Y đẩy Dịch Trần ra, âm thanh lạnh hơn, lại mang theo một tia chán ghét bản thân:
"Đi ra ngoài."
Dịch Trần nhìn y thật sâu một cái, khẽ đáp ứng:
"Được.".