Edit: Đam Mỹ Thịt Văn
Beta: Joe
Đã hai tháng trôi qua Dịch Văn Bách không thấy dị thường gì trên cơ thể của y, tự nhiên cũng đã sớm nơi lỏng cảnh giác, lại uống thêm thuốc mê trộn lẫn với sữa bò, ngủ lại càng say hơn.
Dịch Trần tới gần, y một chút phản ứng đều không có.
Dịch Trần nhịn gần hai tháng, tuy rằng bình thường vẫn nỗ lực tìm kiếm cơ hội tới gần y, nhưng chung quy cũng không thể bình ổn được dục hỏa bừng bừng của thiếu niên, cho nên hôm nay lại có chút nhẫn nại không được.
Hắn đem người ôm vào trong ngực, cọ cọ gương mặt của y, ngửi được mùi hương thanh đạm quen thuộc trên người của cha nuôi, dươиɠ ѵậŧ khống chế không được mà cương cứng, môi cũng hướng tới môi của Dịch Văn Bách dán lên.
Cánh môi đỏ tươi không ngừng bị hắn mυ'ŧ vào, giống như vẫn còn chưa đủ, đầu lưỡi cũng với vào khoang miệng nóng ấm kia, nuốt vào nước bọt của cha nuôi, Dịch Văn Bách từ yết hầu phát ra một tiếng than nhẹ, sau vài lần bị đầu lưỡi của hắn lôi cuốn, cũng ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi ra đáp lại hắn, cùng hắn dâʍ ɭσạи.
Cha nuôi vô thức đáp lại hành động của hắn làm Dịch Trần có chút điên cuồng, lúc đầu chỉ là muốn ôn nhu liếʍ mυ'ŧ, nhưng lại biến thành một nụ hôn sâu kịch liệt.
Hắn đem đôi môi đang hé mở kia hoàn toàn lấp kín, không ngừng nhấm nháp tư vị của cánh môi mềm mại, đem đôi môi của y mυ'ŧ đến phát sưng, còn có một đường nước miếng trào ra từ khóe miệng.
Trong lúc ngủ mơ Dịch Văn Bách ngoan ngoãn đến không thể tưởng tượng, đem nước miếng xa lạ nuốt xuống bụng, tựa hồ còn như cảm thấy khát, tự giác liếʍ mυ'ŧ khoang miệng của Dịch Trần, đem hết nước bọt nuốt vào.
Nước miếng giao hòa thân mật như vậy thật sự làm cho Dịch Trần căn bản chịu không nổi, ban đầu chỉ là tà niệm lướt qua, nhưng bây giờ hắn hận không thể trực tiếp đem cha nuôi đang ngủ say trên giường nuốt vào bụng, làm cho y hoàn toàn biến thành của hắn.
Một cái cúc của áo ngủ đã bị hắn cởi ra, làn da tinh tế trắng nõn đang phập phồng bại lộ trước mắt hắn, Dịch Trần men theo cổ y hôn xuống, đôi tay vuốt ve núʍ ѵú mềm mại, đem núʍ ѵú bóp đến cương cứng dựng thẳng, rồi lại đưa vào trong miệng mạnh mẽ liếʍ mυ'ŧ.
"Ô, không cần."
Người đang ngủ mơ tựa hồ có chút kinh hách với kɧoáı ©ảʍ ập đến, từ cổ họng phát ra vài âm tiết nói mớ, bàn tay cũng vô thức đẩy Dịch Trần ra, lại bị Dịch Trần cầm lấy.
Núʍ ѵú nguyên bản hồng nhạt bị hắn mυ'ŧ đến đỏ tươi, hơi hơi có chút sưng, trong cổ họng của Dịch Văn Bách phát ra vài tiếng nức nở, ngực hơi nâng lên, vẫn có ý nghĩ muốn trốn thoát, nhưng lại muốn người kia đem núʍ ѵú của y mυ'ŧ sâu thêm một chút.
Chờ đến khi dục hỏa của Dịch Trần tiêu tán bớt hắn cũng hồi phục lại tinh thần, hắn mới phát hiện mình mυ'ŧ quá dùng sức, đem hai cái núʍ ѵú mυ'ŧ có chút sưng đỏ, trên núʍ ѵú phiếm thủy quang, lại còn in thêm một cái dấu răng.
Dịch Trần cũng không có cảm giác hoảng loạn, hắn đem quần ngủ cùng qυầи ɭóŧ của cha nuôi cởi hết ra, trong lúc ngủ mơ Dịch Văn Bách tựa hồ như không muốn, tay nắm chặt quần, nhưng bị Dịch Trần dễ dàng tách ra, đem toàn bộ cởi ra, lộ ra hạ thể trần trụi của Dịch Văn Bách.
Dịch Trần mặc kệ nhìn bao nhiêu lần thân thể của cha nuôi, vẫn là cảm thấy phi thường xinh đẹp, cùng với những thứ trong quá khứ hắn nhìn thấy tản ra mùi vị tanh hôi hoàn toàn bất đồng.
Dịch Văn Bách là sạch sẽ, là xinh đẹp, là thuần khiết, ngay cả dươиɠ ѵậŧ nhỏ đang cương cứng cũng đáng yêu như vậy.
Hắn phát hiện thân thể cha nuôi cực kỳ mẫn cảm, chỉ là mυ'ŧ núʍ ѵú mà thôi, côn ŧᏂịŧ đã cương lên, trong mã mắt còn chảy ra dịch thể.
Dịch Trần không chút do dự đem dươиɠ ѵậŧ của Dịch Văn Bách bao ở trong miệng, dùng đầu lưỡi liếʍ, dùng khoang miệng nóng ấm bao vây lấy, thậm chí còn thả lỏng yết hầu cho nó thâm nhập sâu vào cổ họng, sau đó đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra hoàn toàn nuốt vào.
Mùi vị hơi tanh nhưng lại mang theo một chút ngọt, chất lỏng đặc sệt, tất nhiên là Dịch Văn Bách đã lâu chưa phát tiết qua.
Dịch Trần dùng môi lưỡi đem côn ŧᏂịŧ của y liếʍ sạch sẽ, mới tách hai chân y ra.
Ánh sáng đèn ngủ mơ màng không rõ ràng chiếu vào cảnh sắc nơi đó, hoa huyệt xinh đẹp đã ướt một mảng, đem lông ở nơi đó cũng bị làm ướt, nhưng mà khe thịt kia vẫn ào ạt chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, thoạt nhìn mê người cực kỳ.
Dịch Trần căn bản nhẫn nại không được, đem hai chân cha nuôi tách rộng ra một chút, vươn đầu lưỡi liếʍ lên.
"Ưʍ..."
Dịch Văn Bách tựa hồ không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ khi bị liếʍ âm đế, hai chân cọ cọ ga giường, Dịch Trần biết nơi này của y mẫn cảm, càng ra sức liếʍ mυ'ŧ âm đế đang chậm rãi cứng lên, đem nó mυ'ŧ đến sưng lớn, lại liếʍ lên hai mảng thịt môi, đem chúng nó ôn nhu mυ'ŧ ở trong miệng, mυ'ŧ thành một màu đỏ tươi.
Nhục huyệt của Dịch Văn Bách bắt đầu chảy ra càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ, đem cằm của Dịch Trần tưới ướt, hắn đem miệng lấp kín huyệt khẩu, mυ'ŧ mạnh một cái, đem dâʍ ɖị©ɧ bên trong nuốt hết vào miệng.
"A!"
Dịch Văn Bách tựa như cảm thấy thoải mái, hai chân cũng không giãy giụa nữa, thậm chí còn mở rộng ra, để tiện cho thiếu niên đùa bỡn.
Dịch Trần đem tay lót dưới mông y, đem mông của y nâng lên, để cho hắn liếʍ láp càng thêm tiện.
Đầu lưỡi liếʍ láp nhục huyệt đầy đặn ướt dầm dề, mặc kệ là hoa huyệt hay cúc huyệt của cha nuôi, Dịch Trần đều cực kỳ thích, dùng hết kỹ xảo mà bản thân có hầu hạ chúng nó, đem chúng nó liếʍ đến ướŧ áŧ mềm mại, làm cho huyệt khẩu hơi hơi mở ra, lại đem đầu lưỡi đưa vào bên trong an ủi mị thịt dâʍ đãиɠ.
Dươиɠ ѵậŧ của hắn đã trướng đến phát đau, lại không hề có tính toán cứ như vậy cướp đi lần đầu tiên trân quý của cha nuôi, chỉ là đơn thuần móc ra dươиɠ ѵậŧ, đem dươиɠ ѵậŧ của hắn cùng Dịch Văn Bách ở bên nhau, trên dưới tuốt động.
Dịch Văn Bách sắc mặt phiếm hồng, mày hơi hơi nhăn lại, môi khẽ nhếch, bên trong cổ họng không ngừng phát ra những tiếng rêи ɾỉ ngọt nị, Dịch Trần nghe đến có chút khó mà chịu đựng, hôn lấy bờ môi của y, câu quấn lấy đầu lưỡi trơn mượt của y hôn sâu, một bên vì hai người cùng nhau phát tiết.
Chỉ là hai căn dươиɠ ѵậŧ dán ở bên nhau mà thôi, cũng đã so với bản thân tự tuốt lộng sảng khoái gấp trăm lần ngàn lần, hơn nữa trong miệng nhấm nháp nước bọt mỹ vị của cha nuôi, Dịch Trần chống đỡ không bao lâu liền bắn ra, Dịch Văn Bách cũng bắn ra, hai cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ giao hòa ở bên nhau, toàn bộ phun lên bụng cùng cái ngực trắng nõn, thậm chí trên núʍ ѵú cũng dính một ít, thoạt nhìn phi thường tình sắc.
Dịch Văn Bách sau khi tỉnh lại liền phát hiện có chỗ không thích hợp, hạ thân còn nguyên, ngực lại trướng đau, cởi bỏ quần áo ra liền thấy, núʍ ѵú hồng hồng, hơn nữa đứng thẳng lên, y ban đầu còn tưởng rằng chỉ là do vải của quần áo cọ xát, chờ khi đôi mắt chú ý tới cái dấu răng nhợt nhạt kia, đầu óc như là bị sét đánh qua, làm y một trận choáng váng, chờ phản ứng lại, nhanh chóng dùng chân trần xuống giường, dép cũng đều quên đi liền chạy ra bên ngoài.
Y lập tức chạy vào trong phòng Dịch Trần, quên luôn gõ cửa liền vặn then cửa đi vào, Dịch Trần đang ngồi ở bàn làm bài tập, nhìn đến bộ dáng lỗ mãng của y thì sửng sốt một chút.
"Làm sao vậy?"
"Có người!"
Dịch Văn Bách sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra hoảng sợ.
"Trong phòng ta đêm qua có người vào!"
Dịch Trần làm ra bộ dạng kinh ngạc đứng lên.
"Để con đi xem."
Dịch Văn Bách đi theo phía sau hắn, Dịch Trần đi được hai bước lại dừng lại, đi vào phòng ngủ lấy ra một đôi dép lê đặt ở trước chân của Dịch Văn Bách.
"Đừng để bị cảm lạnh."
Trong nhà tuy rằng có máy sưởi, nhưng cũng chỉ là duy trì nhiệt độ trong phòng không quá lạnh, trên mặt đất vẫn là có chút lạnh.
Dịch Văn Bách không nghĩ tới cậu sẽ chú ý tới chi tiết như vậy, đi dép vào, nguyên bản tâm trạng đang thấp thỏm lo âu chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Y đi theo phía sau con nuôi, Dịch Trần so với y đã cao hơn một cái đầu, phía sau lưng đã có chút rộng lớn, thoạt nhìn tăng thêm vài phần đáng tin cậy.
Hai người một trước một sau vào phòng ngủ của Dịch Văn Bách, Dịch Trần nghiêm túc tìm một lần, tất nhiên cái gì cũng đều tìm không thấy, hắn còn kiểm tra lại một lần cửa sổ, sau đó lắc đầu.
"Cái gì cũng không có."
Dịch Văn Bách biểu tình ấp úng, lấy tay phải che lại ngực trái của mình.
"Có khả năng là đêm qua đã rời đi."
Dịch Trần lẳng lặng nhìn y.
"Cửa sổ vẫn khóa kỹ."
Dịch Văn Bách mím môi, Dịch Trần lại hỏi y:
"Người vì cái gì mà tin tưởng là có người?"
Dịch Văn Bách da mặt bắt đầu nóng lên, y tự nhiên không thể nói cho con nuôi rằng bản thân rất có khả năng bị người khác dâʍ ɭσạи, mà người nọ còn để lại trên ngực y một cái dấu răng.
Y cũng không có khả năng cởϊ qυầи áo ra cho con nuôi xem, cho nên liền lấy không ra được chứng cứ.
Dịch Văn Bách có chút bất lực, hàm hồ ứng phó qua loa, chờ Dịch Trần rời đi, y lại kiểm tra một lần cửa sổ, không có phát hiện bất luận dấu vết gì.
Vào trong phòng tắm y đem cúc áo cởi bỏ, nhìn đến cái dấu vết trên ngực trái kia, nhợt nhạt, sờ lên cũng không đau, sự tình quỷ dị làm y hoài nghi có phải hay không bản thân bị rối loạn tâm thần.
Chính là đêm qua y lại mơ cái giấc mộng kia, y bị người kia hôn môi, lại còn chủ động quấn lấy đầu lưỡi đối phương, giữa đùi bị người kia dùng đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ, thậm chí còn là cái địa phương không nói nên lời kia, đều bị đầu lưỡi tỉ mỉ liếʍ qua.
Nhưng y lại thực thoải mái, mặc dù biết như vậy là không đúng, liều mạng muốn tỉnh lại, nhưng đôi mắt hoàn toàn không có cách nào mở ra.
Như vậy cảnh tượng sống động trong mơ, nếu không phải mộng mà là sự thật, thật sự sẽ nhiều đáng sợ?
Dịch Văn Bách gọi điện thoại cho công ty trang trí nội thất, muốn bên ngoài cửa sổ phòng ngủ của mình làm một cái rào phòng hộ, bởi vì trước kia y muốn nhìn ra ngoài ngắm cảnh nên không có làm, hơn nữa nhà không có trẻ con nên cũng không sợ.
Chính là hiện tại y không rảnh để lo lắng, y còn đang có ý định đổi phòng ngủ.
Bên kia tiếp điện thoại, tỏ vẻ đang đến gần Tết Âm lịch, đơn đặt hàng đều đã kín, nếu muốn qua năm mới mới có thể làm.
Dịch Văn Bách tìm vài công ty khác cũng là lấy lý do này thoái thác, y thậm chí nâng giá lên nhưng bên kia vẫn không màng, đối phương còn nghiêm trang nói:
"Tiên sinh, thật ngại quá, giá cả không phải là vấn đề, chúng tôi thật sự không có cách nào thêm đơn đặt hàng nữa."
Dịch Văn Bách bất đắc dĩ từ bỏ, Dịch Trần vẫn luôn ở bên cạnh y nghe y gọi điện thoại, thấy bộ dáng cùng vẻ mặt thất thần của y, bình tĩnh nói:
"Nếu sợ hãi, buổi tối ngủ cùng con."
Dịch Văn Bách hơi do dự, vài lần trước tiếp xúc thân mật làm y càng ngày càng nhìn thẳng vào sự thật là con nuôi đã trưởng thành, thể chất của y, cùng một người nam nhân ngủ chung thật sự thích hợp sao?
Chính là nếu cảnh tượng trong mơ là sự thật.
Dịch Văn Bách không do dự đáp ứng xuống lời cậu.
Y uống xong sữa bò, tắm rửa xong sau đó mới ôm gối đầu tiến vào phòng Dịch Trần, Dịch Trần còn đang làm bài tập, cậu viết tốc độ rất nhanh, nhìn Dịch Văn Bách tiến vào, vội vàng nhanh chóng thu thập bài thi, không cho y thấy rõ mình đang viết cái gì.
Dịch Văn Bách vốn là đang lo âu trong lòng, cũng không có chú ý chi tiết như vậy, đem gối đầu đặt ở trên giường, nhỏ giọng nói:
"Lại làm phiền con rồi."
Dịch Trần nhìn y một cái, tìm qυầи ɭóŧ liền đi tắm rửa.
Lúc hắn ra ngoài cả người vẫn còn đang tỏa ra nhiệt khí, toàn thân trên dưới cũng chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ, Dịch Văn Bách lơ đãng nhìn đến dáng người hắn, bị chấn động một chút.
Y cũng không biết cơ thể Dịch Trần đã rèn luyện được tốt như vậy, rõ ràng lúc mặc quần áo còn có vẻ có chút gầy yếu, nhưng bụng trên bụng cư nhiên lại có cơ bắp xinh đẹp, ngực cùng cẳng chân đường cong cơ bắp đều thực lưu sướиɠ.
Ánh mắt của y ở trên phần hông của con nuôi dừng lại một giây đồng hồ, lập tức biệt nữu dời ánh mắt đi, chú ý tới mái tóc của cậu vẫn còn đang ướt đẫm nhỏ giọt, lại nhíu mày.
"Sao lại không sấy tóc a?"
Dịch Trần dùng một câu "Không thói quen" nói với y, Dịch Văn Bách liền xuống giường đi vào phòng tắm lấy máy sấy, sau đó giúp cậu sấy tóc.
Dịch Trần nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm thụ được ngón tay bạch ngọc tinh tế ở trên da đầu mình lưu lại cảm giác thoải mái, Dịch Văn Bách lưu loát sấy tóc, đem tóc của cậu nhanh chóng làm khô, lúc sấy luôn giữ khoảng cách nhất định, sẽ không làm cho người ta cảm giác không thoải mái.
Nghe được thanh âm khi tắt máy sấy, Dịch Trần có chút tiếc nuối.
Nếu có thể lâu thêm một chút nữa thì tốt rồi....