Cường Chiếm Ba Ba

Chương 1: Mê Gian Cha Nuôi Phát Hiện Cha Nuôi Có Thư Huyệt

Edit: Đam Mỹ Thịt VănBeta: Joe

Dịch Trần nhìn sữa bò đang sôi sùng sục ở trong nồi, không do dự lấy từ trong túi ra một lọ thủy tinh nho nhỏ.

Chiếc bình kia hắn đã để trong người khá lâu, đã nhiễm vài phần nhiệt độ cơ thể của hắn.

Dịch Trần mở nắp bình nho nhỏ ra, đem chất lỏng không màu không mùi không vị kia đổ vào trong nồi sữa bò.

Chất lỏng thần bí rất nhanh cùng sữa hòa vào một thể, nửa điểm đều không thể phân biệt được.

Dịch Trần tắt bếp gas đi, đổ sữa bò ở trong nồi vào một cốc thủy tinh, bỏ lên một cái khay nhỏ rồi bưng ra khỏi phòng bếp.

Dịch Văn Bách cũng không có thói quen uống sữa tươi trước khi đi ngủ, khoảng thời gian này y đang bị nhà xuất bản thúc giục nhanh chóng nộp bản thảo, nên thời gian làm việc dài hơn bình thường một chút, vì ngủ không đủ giấc nên y cũng có chút đau đầu, nhưng y cũng không có nói qua với Dịch Trần, lại không nghĩ tới Dịch Trần vẫn phát hiện ra.

Khi Dịch Trần bưng sữa bò tới y bị sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên cao gầy tóc đã có chút dài che khuất một chút gương mặt.

"Đây là...?"

Dịch Trần bình tĩnh mở miệng, âm thanh mang theo một chút khàn khàn:

"Sữa bò có tác dụng tốt với giấc ngủ."

Dịch Văn Bách có chút bất ngờ, y luôn nghĩ đứa con trên danh nghĩa này chán ghét mình, vì chán ghét nên không thường xuyên nói chuyện với y, lại không nghĩ rằng cậu lại quan tâm đến mình như vậy.

Một luồng cảm giác ấm áp từ trong lòng dâng lên, Dịch Văn Bách sắc mặt liền trở nên hiền hòa, giọng nói mềm mại:

"Cảm ơn con, con ra ngoài đi."

Dịch Trần không chịu đi, vẫn một mực nhìn y:

"Con muốn nhìn thấy người uống vào."

"Nhưng mà...!Hình như vẫn còn rất nóng."

Dịch Văn Bách lúng túng nhìn thiếu niên sắc mặt có chút tối tăm, đem sữa bò cẩn thận từng li từng tí nâng lên, nhẹ nhàng thổi một chút mới uống một ngụm nhỏ, sữa bò thực sự có chút nóng, y bị nóng nên khẽ vươn ra đầu lưỡi mềm mại hồng hồng, hình ảnh này vô tình lọt vào trong mắt của thiếu niên, con ngươi hơi rụt lại, ngón tay cũng siết chặt.

Dịch Văn Bách cảm giác bầu không khí có chút lúng túng, mà y lại không muốn phụ ý tốt của đối phương, cho nên muốn nhanh chóng uống hết sữa bò.

Y một bên thổi một bên uống, cũng phải mất gần mười phút đồng hồ mới uống xong, ở khóe môi còn lưu lại một vòng sữa màu trắng, y đưa lưỡi liếʍ một vòng, lại không ý thức được rằng hành động này của mình ở trong mắt con nuôi có bao nhiêu mê hoặc, mỉm cười đem cốc sữa bò đã uống xong giơ lên.

"Ta uống xong rồi, con cũng nên đi ngủ sớm đi, cái cốc lát nữa ta sẽ rửa."

Dịch Trần không nói gì, bưng cái ly lên, xoay người đi ra khỏi thư phòng của y.

Dịch Văn Bách cảm giác có chút kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ xong thì lên giường nằm, cuộn người vào trong chăn, mí mắt đánh nhau, ngủ say hơn cả bình thường.

Dịch Văn Bách khi ngủ lúc nào cũng sẽ khóa trái cửa phòng, Dịch Trần đã nghiên cứu nhiều phương pháp phá khóa, cho nên hắn đợi qua mười hai giờ đêm, xác định rằng Dịch Văn Bách đã ngủ say, hắn mới dễ dàng mở cửa phòng đã bị khóa trái, nhẹ nhàng không một tiếng động đi vào trong phòng.

Phòng của Dịch Văn Bách rất lớn, cứ như là một căn nhà nhỏ, giường của y cũng rất lớn, nhưng người y thì nhỏ nhắn, chỉ nằm gọn vào một góc nhỏ của giường, dường như đang để giành một bên giường kia cho người khác.

Khoảng thời gian này thời tiết rất tốt, ánh trăng mênh mông từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên gương mặt đang say ngủ của Dịch Văn Bách, làm cả người y trở nên cực kỳ nhu hòa.

Dịch Trần có chút khó nhịn đi nhanh vài bước, đi tới bên giường của Dịch Văn Bách, nhìn gương mặt đang say ngủ của y, tim hắn đập như muốn chui ra khỏi cổ họng, kịch liệt vang dội.

Hắn thấy có chút kì quái vì sao Dịch Văn Bách sao không bị thanh âm huyên náo làm thức tỉnh?

Phải rồi, Dịch Văn Bách đã bị hắn cho uống thuốc ngủ.

Dịch Trần nghĩ đến sự thật này, tim mới bình tĩnh đập chậm lại, bàn tay đặt lên khuôn mặt hắn đã mơ ước nhiều năm, lòng bàn tay sờ dọc theo lông mày đến chóp mũi vểnh cao, lại tới đôi môi hồng hào.

Động tác của hắn vừa nhẹ vừa chậm, rơi vào trên da thịt như lông chim đảo quanh.

Dịch Văn Bách cho dù đang ngủ nhưng cũng thấy có chút ngứa, hơi mím môi lại.

Dịch Trần như là bị đánh thức, ánh mắt trở nên cuồng nhiệt, hắn cúi người, nhìn hai cánh môi màu hồng nhạt, chỉ do dự một giây, liền đem đôi môi nóng rực của mình áp tới.

Rất mềm, rất co giãn, làm hắn muốn khám phá nhiều hơn nữa.

Dịch Trần không thể chờ đợi được nữa mà đưa lưỡi ra, giống như nâng niu mà liếʍ hai bờ môi của y, làm cho nó lấp lánh thủy quang, mới bắt đầu liếʍ mở miệng y, hướng tới cổ họng y tìm kiếm.

Trong giấc mộng Dịch Văn Bách khẽ rêи ɾỉ một tiếng, thuận theo mà há miệng ra, đem đầu lưỡi xấu xa thả vào trong, công thành đoạt đất liếʍ láp vòm miệng của y, cuối cùng là cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của y.

Hắn quấn lấy đầu lưỡi Dịch Văn Bách, Dịch Trần giống như phát điên, cuồng loạn nuốt vào nước bọt của y, đem cái đầu lưỡi kia hút vào trong miệng mình cưỡиɠ ɧϊếp, lại quấn quýt tụ hợp, đến khi cha nuôi có chút không thở nổi mới buông y ra.

Dịch Văn Bách hô hấp ồ ồ, con ngươi dưới mắt cũng chuyển động mấy lần, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Dịch Trần lè lưỡi liếʍ môi của y, rồi theo cằm y hôn xuống.

Dịch Văn Bách vẫn chưa đến ba mươi, nhưng kiểu dáng áo ngủ rất quê mùa, màu là màu xám đậm, cũng không biết là đã mặc bao nhiêu năm, nhẹ nhàng tỏa ra mùi hương của nước giặt quần áo.

Dịch Trần tuy hành động thuần thục, nhưng cũng chỉ mới mười bảy tuổi, lúc hắn cởi cúc áo của cha nuôi ra tay vẫn có chút run run, tuy là run, nhưng lại rất kiên định, hắn đem từng cái cúc một cởi ra, da thịt trắng nõn tinh tế của cha nuôi dần dần lộ ra.

Dịch Trần không nhịn được mở đèn ngủ lên, để hắn có thể nhìn rõ hơn một chút, thân thể bấy lâu nay bị quần áo che đậy mà hắn vẫn hằng mơ tưởng.

Da thịt của Dịch Văn Bách giống với trong tưởng tượng của hắn, trơn mịn, nuột nà như phát sáng, sờ vào như đang muốn hút luôn tay của người khác.

Dịch Trần không thể chờ đợi thêm mà lao tới, lè lưỡi liếʍ cổ của y cùng l*иg ngực của y, con mắt lại chú ý đến hai đầṳ ѵú hồng nhạt của y, lập tức sợi dây lí trí của hắn như bị đứt phựt một cái, hắn không thể chịu đựng được nữa mà đưa lưỡi tới liếʍ.

Ngực của Dịch Văn Bách không bằng phẳng giống nam nhân bình thường, mà lại có khối thịt nhô lên, đặc biệt mềm mại, giống như ngực của thiếu nữ vừa qua thời kỳ phát dục.

đầṳ ѵú của y rất mẫn cảm, mới chỉ bị liếʍ hai, ba lần liền đứng thẳng lên, thẹn thùng như nụ hoa anh đào mới nở, Dịch Trần nhìn đến miệng khô lưỡi khô, không nhịn được mà lại liếʍ láp ngậm mυ'ŧ, mãi đến khi hai đầṳ ѵú sưng lên đỏ thẫm.

Trong giấc mộng Dịch Văn Bách khẽ hừ một tiếng, làm Dịch Trần từ trong cơn điên cuồng giật mình tỉnh lại, hắn ảo não cắn răng, đến khi nhìn thấy thì hai đầṳ ѵú đã bị mình mυ'ŧ sưng lên đứng thẳng, nhịn không được lại đến gần hôn một cái.

Những cái hôn ướŧ áŧ dần dần được trải đều trên da thịt, từ cái eo tinh tế trắng mịn đáng yêu, đến cái rốn nhỏ xinh chọc người muốn yêu thương, Dịch Trần dường như hôn tỉ mỉ lên từng tấc da tấc thịt của cha nuôi, chờ đến khi thấy đủ mới cởϊ qυầи của cha nuôi ra.

Cạp quần là dây thun nên rất dễ cởi ra, Dịch Trần kéo xuống lại phát hiện không kéo được, thử một hồi vẫn thấy có lực cản, lúc này mới phát hiện Dịch Văn Bách cho dù đang ngủ nhưng tay vẫn lôi kéo quần.

Hắn nhẹ nhàng đem ngón tay của Dịch Văn Bách tách ra, đem quần ngủ cởi xuống, lộ ra qυầи ɭóŧ tam giác màu trắng phổ thông.

Cái qυầи ɭóŧ này hắn đã xem qua, còn dùng nó để thủ da^ʍ, ở trên qυầи ɭóŧ phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt của bản thân, lại cẩn thận từng li từng tí giặt sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vết gì.

Giờ khắc này nó đang bao vây lấy hạ thân của cha nuôi, đem địa phương bí ẩn kia che lại, nghĩ đến mình đã từng ở trên đó phun tϊиɧ ɖϊ©h͙, trong đôi mắt của Dịch Trần liền bừng lên du͙© vọиɠ nóng bỏng.

Đem quần ngủ cởi ra, Dịch Trần lại thoát đi qυầи ɭóŧ của cha nuôi, chỉ cần lớp vải này được cởi ra, thân thể trần trụi của người này sẽ hiện ra trước mắt hắn.

Dịch Trần có chút hưng phấn, ngón tay không tự chủ được có chút run run, cởi ra qυầи ɭóŧ, côn ŧᏂịŧ của cha nuôi dần dần lộ ra, sau đó là âm mao* dày đặc, sau đó là...!

(*Âm mao: lông)

Dịch Trần trợn tròn mắt, dường như không thể tin được đồ vật mà mình nhìn thấy, hắn ngây ngốc sửng sốt một chút, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, nhanh chóng đem qυầи ɭóŧ của cha nuôi hoàn toàn cởi ra, để cho thứ bí ẩn ở giữa hai bắp đùi y hoàn toàn lộ ra.

Bị âm mao dày đặc che lấy, nhưng hai mảng âm thần béo mập vẫn lộ ra, nhô ra là âm đế nho nhỏ, xuống dưới nữa là một cái khe nhỏ, mặt trên đã chảy ra một chút nước, ánh đèn chiếu rọi xuống, trông có chút da^ʍ mỹ.

Dịch Trần là một người chưa từng có kinh nghiệm về mặt này, nụ hôn đầu cũng là trao cho nam nhân trước mặt, nhưng mà hoàn cảnh hắn được sinh ra có chút thấp kém, từ nhỏ đã bị âm thanh nam nữ hoan ái bao quanh, trong phòng chật hẹp toàn rải rác những quyển tạp chí khiêu da^ʍ, trong lúc lơ đãng đã không để ý xem qua, làm cho hắn biết được bộ phận này của cha nuôi chỉ có phụ nữ mới có - thư huyệt.

Các loại suy nghĩ ở trong đầu hắn nảy sinh, Dịch Trần nhìn cây côn ŧᏂịŧ hồng nhạt kia, còn có thư huyệt hồng nhạt phía dưới, cái loại cảm giác nắm giữ bí mật của cha nuôi làm hắn mừng rỡ như điên.

Dịch Văn Bách là một người song tính!.