Chương 25: Mang bạn gái về nhà.
Dịch Văn Bách không có lúc nào là không hối hận, y thậm chí còn hối hận khi lúc đó đã đi tới bệnh viện, nhận nuôi một người như vậy, để bọn họ bị trói buộc bởi một quyển hộ khẩu. Nhưng y cũng lại cảm thấy may mắn vì đã tới bệnh viện hôm đó, gặp được Dịch Trần, đem cậu mang về nuôi.
Bởi vì đem cậu mang về nuôi, y mới có thể được hưởng thụ một đoạn thời gian cực kỳ tốt đẹp.
Y đem gậy mát xa kia khóa vào trong ngăn tủ, thời điểm tìиɧ ɖu͙© sôi trào mãnh liệt y cũng cố gắng kìm nén không động vào, tận lực làm cho bản thân bận rộn một chút, tiếp nhận thêm nhiều công việc, mỗi tháng cũng giống như trước kia gửi một khoản tiền vào tài khoản của Dịch Trần.
Dịch Trần có gọi cho y vài cuộc điện thoại, đều bị y tắt đi hoặc là làm lơ, nhắn tin nói chuyện phiếm cũng chỉ nói ngắn gọn vài câu. Y tâm tình không tốt lắm, kịch nói cũng làm rất ít, nhưng nói chuyện phiếm cùng Tùng Thụ Mộ vẫn không có cắt đứt.
Tùng Thụ Mộ mỗi ngày đều tìm đến y, có đôi khi còn hát cho y nghe, cùng y nói những chuyện xưa kia. Hai người như vậy cũng đã hơn một năm, Dịch Văn Bách tuy rằng rất thích thanh âm của hắn, nhưng kỳ thật y càng muốn nghe thanh âm của Dịch Trần hơn, cho nên đôi khi nói chuyện phiếm sẽ có vài lúc thất thần.
Ban đêm quá an tĩnh, Tùng Thụ Mộ ngâm xong một bài thơ, kêu tên Dịch Văn Bách, Dịch Văn Bách còn đang đắm chìm ở trong suy nghĩ của bản thân, không có nghe thấy, đối phương lại gọi một lần nữa, y mới hoàn hồn.
"Gì vậy?"
Tùng Thụ Mộ khẽ cười nói:
"Tôi vừa mới ngâm thơ, tiến bối nghĩ thế nào?"
Dịch Văn Bách nghĩ không ra là hắn vừa mới đọc cái gì, trong lòng có chút áy náy.
"Hay lắm."
"Đó là một bài thơ thổ lộ."
Thanh âm củaTùng Thụ Mộ trầm xuống, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
"Kỳ thật, Văn Bách, những bài thơ tôi ngâm cho tiền bối đều là thơ thổ lộ, tiền bối một chút cũng không để ý."
Dịch Văn Bách sửng sốt một chút:
"A?"
Tùng Thụ Mộ lại cười một tiếng:
"Văn Bách, tôi tham gia vào kịch truyền thanh, chỉ là vì nghe xong thanh âm của anh, nỗ lực nhiều như vậy, cũng đều là vì anh. Văn Bách, tôi thực sự thích anh."
Dịch Văn Bách có chút ngốc, Tùng Thụ Mộ lại thử nói:
"Có thể làm bạn trai của tôi không? Chúng ta cùng ở một thành phố đi? Nếu không ngại, tôi có thể gặp mặt anh được không?"
Dịch Văn Bách há miệng, không biết nên trả lời như thế nào, phương diện kia y đối với đối phương cũng không có tâm tư gì, hay nói trắng ra, nếu không phải là Dịch Trần, y không có khả năng đối với người khác động tâm.
Tùng Thụ Mộ trầm mặc trong chốc lát, mới nói:
"Xin lỗi, có thể là tôi quá nôn nóng. Nhưng mà, tôi hy vọng anh không cần vội vã cự tuyệt tôi, Văn Bách, tôi đối với anh là thật lòng, anh có thể suy nghĩ một chút được không?"
Dịch Văn Bách lời cự tuyệt đã đến bên miệng, nhưng nghe được những lời này, y lại có chút do dự, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Sau khi kết thúc trò chuyện y vẫn có chút mờ mịt, không rõ vì cái gì lại thành ra như vậy, nhưng lại cảm thấy chính mình thật sự trì độn, nếu không phải không có hảo cảm, sao có thể phí nhiều thời gian như vậy để làm bạn với một người qua mạng?
Tới tháng sáu Dịch Văn Bách nhận được tin nhắn của Dịch Trần, cậu nói nghỉ hè muốn trở về. Dịch Văn Bách nhìn mấy chữ kia có chút ngốc, đang muốn cự tuyệt, lại nhận được một tin nhắn khác: Con mang bạn gái về, có thể chứ? Cô ấy nói muốn đi được tới nhà mình chơi.
Dịch Văn Bách nhìn tin nhắn kia, cả người đều ngây ra.
Bạn gái? Dịch Trần có bạn gái?
Trong đầu giống có một đám ong đang ong ong kêu, trái tim nổi lên một cỗ đau đớn bén nhọn, đôi mắt tức khắc đỏ lên. Dịch Văn Bách đè nặng ngực của bản thân, hô hấp có chút không nổi, làm y cảm thấy khó chịu cực kỳ. Hắn tay bắt đầu run rẩy, cảm thấy có chút hoa mắt, mọi thứ dần trở nên mơ hồ.
Dịch Trần có bạn gái?
Lại một lần nữa xác nhận sự thật này, Dịch Văn Bách dạ dày đột nhiên nổi lên một cỗ ghê tởm, y nghiêng ngả lảo đảo đi vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu bắt đầu nôn mửa, đem những thứ ăn lúc trưa phun ra toàn bộ, cho tới khi cổ họng khô khốc mới chậm rãi ngừng lại.
Không biết là vì nôn mửa kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay là vì khổ sở, trong mắt chảy ra một giọt nước mắt mắt, Dịch Văn Bách ấn xả nước, nhưng một hồi lâu mới có thể đứng lên, dùng nước súc miệng.
Y giống như là bị hút linh hồn, chậm rì rì đi đến chỗ cũ, tay run rẩy mở điện thoại, trên màn hình lại là một tin nhắn khác, là một bức, trên ảnh là một nam một nữ đứng cạnh nhau, nam thanh nữ tú, hai người thân mật dựa vào nhau, đối với ống kính mỉm cười.
Thoạt nhìn cực kỳ xứng đôi.
Dịch Văn Bách khóc một trận, lại cảm thấy buồn nôn, nhưng mà chỉ phun ra một ít nước chua, chờ tới khi khá lên một chút, y mới nhắn tin đáp lại: Được.
Dịch Trần sắp trở về, chỉ ngắn ngủn hơn mười ngày nữa mà thôi, nhưng hơn mười ngày này, Dịch Văn Bách liền sinh bệnh, bệnh đến mức y không thể không gọi đến bác sĩ gia đình là dì Lý, để nàng đến xem bệnh cho y.
Cho dù đã uống thuốc truyền nước, nhưng bệnh của y vẫn mãi chưa khỏi, dì Lý liền nhìn ra y là bị tâm bệnh, cau mày hỏi:
"Ngươi thất tình có phải không?"
Dịch Văn Bách sắc mặt tái nhợt, khoảng thời gian này y không thể nào nuốt nổi cơm, cả người gầy một vòng lớn. Y trong lòng khổ sở, lại không muốn thừa nhận, lắc lắc đầu.
Dì Lý thấy vậy cũng bất đắc dĩ:
"Nếu ngươi không phải thất tình, thì cảm cúm thông thường có thể nghiêm trọng như vậy? Nếu ngươi còn như vậy, thân thể sẽ không bình phục được đâu. Nghe dì, không có chuyện gì là không vượt qua được cả, thất tình thì tìm một người khác là được, nếu ngươi nguyện ý, dì giới thiệu cho ngươi vài người, nam nữ đều có."
Nàng biết bí mật thân thể của Dịch Văn Bách.
Dịch Văn Bách miễn cưỡng lộ ra một nụ cười tươi:
"Con không sao, dì à, cảm ơn người đã lo lắng."
Dì Lý thở dài nói:
"Nếu ngươi không muốn ta lo lắng, thì ngươi ăn nhiều lên một chút, đem thân thể của mình chiếu cố tốt, nhìn xem ngươi hiện tại đã thành bộ dáng gì, trông không khác gì da bọc xương."
Dịch Văn Bách ngoan ngoãn nghe, chính y kỳ thật cũng không muốn như vậy, Dịch Trần đã rời đi suốt ba năm, là chính y muốn đẩy cậu ra, nhưng hiện tại lại còn làm ra vẻ như vậy, chờ khi đối phương thật sự bị y đẩy ra xa, lại thương tâm khổ sở muốn chết.
Quả thực chính là xứng đáng.
Lý trí của Dịch Văn Bách biết là y phải khắc chế bản thân, nhưng khi chân chính thực hiện thì lại rất gian nan, y chỉ có thể nỗ lực một chút, ăn nhiều một chút, dưỡng bệnh tốt một chút, để lần đầu gặp mặt sau ba năm làm cho bản thân trở nên không quá mức tiều tụy đáng thương.
Trước khi Dịch Trần trở về Dịch Văn Bách còn dọn dẹp nhà cửa lại một lần nữa, thân thể y có chút suy yếu, làm một lúc lại phải nghỉ một lúc, chậm rãi dọn dẹp hai ngày mới dọn xong.
Ngày Dịch Trần trở về thời tiết rất đẹp, Dịch Văn Bách thất thần ngồi ở phòng khách, cái gì cũng chưa biện pháp làm, y bởi vì khẩn trương mà toàn thân run nhè nhẹ, dạ dày lại cảm thấy không thoải mái, vẫn có chút nuốn nôn ra.
Thời gian Dịch Trần về đến nhà sớm hơn so với dự kiến của y, Dịch Văn Bách nghe được tiếng chuông cửa vang lên, bước sai một chân, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, thật vất vả mới ổn định lại được tinh thần, làm ra bộ dáng không có chuyện gì đi mở cửa.
Đứng ở ngoài cửa là một nam một nữ, Dịch Trần trên tay xách hai cái vali, cô gái bên cạnh chỉ cầm một cái bọc nhỏ, trên vai khoác một cái túi xách, nàng lớn lên rất cao, so với Dịch Văn Bách còn cao hơn một chút, đứng ở bên cạnh Dịch Trần cực kỳ xứng đôi. Cô gái này mặt mày thực thanh tú, khi cười rộ lên trên má còn có hai cái má lúm đồng tiền, Dịch Văn Bách cùng nàng nhìn nhau một cái, trong lòng y liền bắt đầu nổi lên một cỗ ghen ghét.
Y nỗ lực không biểu hiện ra bên ngoài, đem tầm mắt rời đến khuôn mặt của Dịch Trần. Dịch Trần ngũ quan trưởng thành lên rất nhiều, rất có dáng vẻ của một người nam nhân, bả vai tựa hồ cũng rộng hơn một chút, Dịch Văn Bách lại có chút hoài niệm cảm giác khi dựa vào nó.
Nhưng mà về sau đã không thể nữa rồi, cái bả vai này đã thuộc về người khác.
Trầm mặc kéo dài có chút xấu hổ, Hứa Lê lặng lẽ từ phía sau vỗ vào người Dịch Trần một chút, hồn vía Dịch Trần bây giờ mới quay về.
"Văn Văn, đây là bạn gái của con, tên Hứa Lê, có thể gọi cô ấy là Tiểu Lê, Tiểu Lê, đây là cha nuôi của anh, tên Dịch Văn Bách."
Hứa Lê nở nụ cười:
"Khó trách còn trẻ tuổi như vậy, lúc đầu em còn tưởng rằng đây là anh của anh a. Chú, đột nhiên tới quấy rầy chú thật ngại quá, đây là quà của cháu mua cho chú, là đặc sản của quê cháu, hy vọng chú thích."
Dịch Văn Bách ngơ ngác đem đồ vật nhận lấy, nói cảm ơn, mời hai người họ vào nhà, sau đó hoang mang rối loạn đi pha trà.
Hứa Lê ngồi ở trên sô pha, đánh giá một chút căn nhà, nhịn không được tán thưởng nói:
"Căn phòng này thật xinh đẹp, thật giống như là một thế giới cổ tích."
Trong phòng trang trí có điểm thiên về Bắc Âu, một bên phòng khách còn để một cây thông Noel cỡ trung, trên lá còn treo rất nhiều đồ trang trí. Nội thất ở trong phòng phối hợp cũng thực phong phú, nhưng lại không có vẻ hỗn độn, ngược lại phi thường đặc sắc.
Dịch Trần cũng không có chú ý nghe lời nói của nàng, hắn lúc này, cả trái tim lẫn thần trí đều bị cha nuôi câu đi, nhìn gương mặt của y gầy đi mà cảm thấy đau lòng, nhìn bóng dáng đơn bạc của y mà lòng nhói lên, hận không thể lập tức ôm lấy y, đem y giam giữ ở trong ngực, hung hăng hôn lên cánh môi màu hồng nhạt kia.
Hứa Lê dùng cánh tay huých hắn một chút, thấp giọng nói:
"Đem ánh mắt của cậu thu liễm một chút đi, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy. Còn có thanh âm của cậu thay đổi thật quá bản lĩnh đi? Tôi mới đầu có chút không tin nổi đây là giọng của cậu, thật là bái phục thủ đoạn của cậu, truy nam nhân so với tôi còn lợi hại hơn."
Dịch Trần rũ mắt xuống, đem nóng bỏng trong ánh mắt giấu đi. Dịch Văn Bách tiến lại gần rót trà, thanh âm có chút phiêu:
"Xin lỗi, không biết cháu thích uống cái gì, ta tự ý pha một chút hồng trà, đối với con gái uống cũng khá tốt, cháu uống thử xem."
Hứa Lê vội vàng cười nói:
"Cảm ơn chú, kỳ thật cho cháu nước sôi để nguội cũng cũng được, cháu rất dễ nuôi, đúng không? A Trần?"
Dịch Trần gật gật đầu, đối với nàng cười cười:
"Đúng vậy, rất dễ nuôi."
Những hành động đó thu vào trong mắt Dịch Văn Bách, trái tim đau đớn như bị ai đó bóp chặt, nhưng trên mặt lại không thể biểu hiện ra ngoài. Y đi chuẩn bị đồ ăn, mới vừa làm được một nửa, Dịch Trần liền đi đến.
Dịch Trần tới gần Dịch Văn Bách, hô hấp của y đều có chút khẩn trương, trong chốc lát mới nghĩ đến cậu hiện tại có bạn gái, hai người đã không còn là loại quan hệ như trước kia, cũng không cần lo lắng Dịch Trần "đánh lén" y.
Trong lòng không phải là cảm giác nhẹ nhõm, ngược lại còn mất mát như muốn chết đi.
Dịch Trần nhìn lướt qua gương mặt của Dịch Văn Bách, không dám ở lâu, hắn sợ sẽ đem cảm xúc chân thật của bản thân lộ ra ngoài.
"Con có thể giúp gì không?"
Dịch Văn Bách cúi đầu, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói:
"Không cần, con đi ra ngoài bồi bạn gái đi."
Những lời này y rõ ràng nỗ lực dùng ngữ khí bình đạm nói ra, nhưng khi thu vào lỗ tai của bản thân lại cảm thấy có chút chua.
Dịch Trần làm ra bộ dáng không có nghe được, "Ừm" một tiếng sau, sau đó đi ra ngoài.