Máu.
Thuốc súng.
Tiếng kêu khóc van nài.
Ngay sau đó ngọn lửa bùng lên dữ dội, nuốt chửng cả một biệt thự.
Bóng hình một người phụ nữ trong biển lửa.
Phút cuối cùng chạy trốn khỏi nơi đó, bắt gặp ánh mắt người phụ nữ chất chứa thù hận lẫn tổn thương, đau đớn kêu gào câu gì đó trong tiếng đổ vỡ.
Một cơn ác mộng dài những nỗi bất hạnh.
Taehyung giật mình bật dậy, cả người đẫm mồ hôi, hai mắt vẫn còn nhòe mờ những hình ảnh chầm chậm quay cuồng tựa như một thước phim cũ rích.
Năm nào cũng vậy, vào ngày này hắn đều mơ lại cơn ác mộng hai mươi năm về trước.
Tựa như đống tro tàn bị gió bụi thời gian cuốn đi những bi ai của một kiếp người.
Hắn nhắm mắt lại một lúc lâu, sau khi mở mắt ra, đôi mắt đầy đau thương chỉ còn lại sự lạnh lùng cố hữu.
Lưu lại nỗi đau chưa khi nào phai mờ.
Jungkook cảm giác được có thứ gì đó nặng nặng đè lên người mình, nhưng cậu thật sự rất buồn ngủ, mi mắt nặng trĩu khiến cậu không hề muốn mở mắt.
Đến khi áo ngủ bị cởi ra, cậu mới miễn cưỡng đè lại tay của người đàn ông đang làm loạn trên người mình, nhưng chạm phải ánh mắt hắn, lại mềm lòng buông tay hắn ra.
Rõ ràng vẫn là đôi mắt sắc lạnh ấy, nhưng tổn thương và bi ai bên trong lại không cách nào che giấu, khuếch tán cực đại trong lòng cậu.
Người đàn ông này... đang đau khổ.
Jungkook không phản kháng, nhưng bị tiến vào mà không chuẩn bị trước vẫn đau đớn tới mức phải nhíu mày.
Thế nhưng cậu vẫn dịu dàng ôm lấy hắn, dùng hơi ấm của cơ thể mình để cho hắn biết hắn vẫn còn có cậu ở đây, để cho nỗi đau không giày vò hắn nữa.
Hắn đau đớn, cậu cũng tổn thương.
Chẳng biết tự bao giờ, những cảm xúc của hắn lại ảnh hưởng tới cậu đến vậy.
Tựa như những xao động trên mặt nước, ngấm vào đến tận cốt tủy.
Jungkook biết, trong lòng hắn có một nỗi đau.
Hai mươi năm trước, đúng ngày này, nhà hắn đột nhiên bốc cháy, chỉ còn mình hắn được cứu sống, ba mẹ và toàn bộ gia nhân đều chìm trong biển lửa.
Khi đó hắn mới năm tuổi, bắt một đứa trẻ chứng kiến ba mẹ chết trước mặt mình, đám họ hàng thì lợi dụng hắn còn nhỏ mà chiếm đoạt công ty, hắn bị đẩy vào cô nhi viện suốt mười mấy năm, quả thật tàn nhẫn.
Nỗi đau ấy vẫn đong đầy.
Hai mươi năm trôi qua tựa một cái chớp mắt thật dài, thật lâu, nhưng nỗi đau lại thành hình tựa như hàng ngàn lưỡi dao bén ngọt.
Taehyung làm xong, cảm xúc đã lặng xuống, đứng dậy ngồi xuống ghế.
Jungkook nén đau, chống tay ngồi dậy, thấy hắn hờ hững nhắm mắt lại.
Cậu ngồi vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Taehyung không đẩy cậu ra.
Có những kẻ đang sống ở thực tại, nhưng quá khứ chưa từng ngủ yên trong tâm thức.
Có những nỗi đau chưa từng phai mờ.
Có những tình yêu chưa từng ngừng.
Những kí ức xưa cũ đọng lại theo từng giấc mộng.
Trái tim run rẩy thở những nỗi đau.
Ai mới là kẻ đáng thương?
Jungkook lẳng lặng ôm lấy Taehyung, những mong những đau khổ của hắn nhanh biến mất.
Một lúc sau, hắn đưa tay vuốt ve dọc lưng cậu, dần xuống dưới.
Cậu thả lỏng người.
Đừng đau khổ nữa, Taehyung.
Anh đau một, em đau vạn lần.
...
Trước khi thϊếp đi, Jungkook tự nhủ rằng không được ngủ quá nhiều, nếu không thì sẽ không kịp theo Taehyung đi viếng mộ ba mẹ hắn.
Thế nhưng hắn lại quấn lấy cậu cả đêm, lúc tỉnh dậy đã là gần trưa, Taehyung đã rời đi từ lâu rồi.
Jungkook vội vàng mặc quần áo, gọi tài xế đưa mình đi.
Suy nghĩ một chút, cậu mang theo áo khoác cho hắn.
Mộ của ba mẹ hắn trên một ngọn núi ở ngoại thành, đi đến nơi cũng phải mất cả tiếng, Jungkook ăn qua loa rồi cầm hộp cơm cho Taehyung.
Chắc chắn Taehyung sẽ ở lại đó cả ngày, cũng không màng đến ăn uống, cậu không muốn như năm ngoái hắn ở trên núi một mình cả ngày, cũng không ăn cơm, lúc trở về còn dính mưa bị cảm lạnh.
Hắn có thể không quan tâm đến chính mình, nhưng cậu không làm cách nào không quan tâm hắn được.
Người đó, là tất cả của cậu.
Dù đối với hắn, tình yêu của cậu chỉ là thứ tình cảm phù phiếm.
Tự bao giờ, đã chẳng phân rõ là tình yêu hay là chấp nhất.
Ta chỉ biết rằng, nếu không phải là người, có lẽ ta không kiên trì đến vậy.
Cho dù vạn kiếp cũng vẫn chỉ là một tình yêu đơn phương.
Cho dù thời gian chảy trôi đem quá khứ chôn vùi dưới những cuộn trào cảm xúc.
Là người, ta nguyện ý.
Jungkook lơ đãng nhìn cảnh vật vùn vụt qua cửa sổ, nhớ tới hai năm trước khi Taehyung vừa mới chia tay người yêu, cùng cậu đi đăng kí kết hôn cũng đi với tốc độ như thế này.
Nếu cậu không ép buộc hắn kết hôn với mình, có lẽ bây giờ hắn đã có gia đình hạnh phúc.
Chuốc thuốc, quay lại cảnh hai người ân ái, muốn ép hắn phải kết hôn, thế nhưng Taehyung đâu phải người dễ dàng thỏa hiệp.
Chỉ đến khi người yêu hắn phát hiện ra đoạn video đó, nổi giận đòi chia tay, Taehyung mới đồng ý kết hôn với cậu.
Hắn muốn cậu hiểu được cảm giác tuyệt vọng của một kẻ tình si.
Đường lên núi quá nhỏ, xe ô tô cũng không thể lên được, cậu đành phải tự đi bộ lên núi.
Càng lên cao, gió càng mạnh, lá khô cuộn lên vần vũ dưới từng bước chân.
Jungkook càng lo lắng, Taehyung đã ngồi ở đó rất lâu rồi, chỉ sợ hắn bị cảm lạnh, càng cố gắng bước nhanh hơn.
Gió quá to, bụi cuốn lên mù mịt, mấy lần cậu vấp ngã vì không thể nhìn rõ đường.
Cậu phủi phủi bụi trên người xong mới bước đến choàng áo cho hắn.
Taehyung vẫn quỳ ở trước hai ngôi mộ nằm cạnh nhau, có lẽ đã ngồi thật lâu, cũng không để ý tới cậu.
Cậu cũng không lên tiếng làm phiền hắn, chỉ lặng lẽ quỳ xuống cùng hắn.
Ngày đó ba cậu mất, cậu cũng ngồi trước ngôi mộ còn mùi đất nồng như vậy cả ngày.
Giống như ba cậu vẫn còn ở nơi đây, vẫn còn mỉm cười cùng mẹ, vẫn chiều chuộng cậu.
Mới như ngày hôm qua.
Vậy mà chỉ còn trong hồi ức.
Kí ức nhạt nhòa phủ khói bụi thời gian.
Tựa một đoạn bi ca ngắn ngủi.
Taehyung vẫn đang nhắm mắt không biết đang nghĩ gì.
Nhìn em đi, nhìn em một lần cũng được.
Em đang ở bên cạnh anh đây.
Anh không nhận ra sao?
Đến bao giờ anh mới nhận ra rằng có một người luôn ở bên anh?
Lúc anh đau khổ, lúc anh vui vẻ, em đều nguyện ý ở bên cạnh anh.
Dù ở bên anh là đau khổ, là bi thương, nhưng chỉ cần là anh, chẳng hề gì.
Jungkook cũng cúi mặt xuống, vò góc áo, lại nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.
"Taetae?"
Cả hai người đều giật mình quay lại.
Người mới tới thoạt nhìn cũng thật ngạc nhiên vì gặp được Taehyung.
Jungkook nhìn người đó mấy lần, thầm nghĩ cậu chưa từng gặp lần nào, chẳng lẽ là một người bạn của Taehyung? Nhưng thoạt nhìn cậu ta vẫn còn trẻ tuổi, đoán chừng cũng chỉ mới là sinh viên Đại học, Taehyung sao có thể quen biết người bạn này?
"Sao em lại đến đây?"
Taehyung lập tức đứng dậy, có lẽ bởi vì quỳ quá lâu mà đứng không vững, Jungkook định đỡ hắn thì đã bị người kia giành trước.
Jungkook nhìn cánh tay hụt hẫng giữa không trung của mình, ảm đạm rút tay lại.
Người kia đỡ lấy hắn, mỉm cười, một nụ cười thuần khiết.
Jungkook ngẩn người nhìn.
"Không nghĩ tới anh vẫn còn ở đây. Bây giờ gió lớn quá, em còn vấp ngã mấy lần. Anh chắc là đến sớm hả, quần áo còn chỉn chu sạch sẽ như vậy."
Có lẽ cậu ta thấy hắn đã tự đứng được, bèn buông tay hắn, tự mình bỏ đồ đạc trong túi ra.
Taehyung cẩn thận nhìn cậu thanh niên kia vài lần, thấy cậu chỉ có quần áo bẩn, không bị thương mới yên lòng.
Jungkook lặng lẽ giấu mu bàn tay trầy xước vào túi áo.
Taehyung đứng bên cạnh nhìn, toàn là những đồ mà sinh thời ba mẹ hắn thích nhất.
"Không ngờ em còn biết trước kia mẹ anh thích ăn loại bánh này."
Cậu thanh niên lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn hai bức ảnh trên bia mộ.
"Lúc đó em còn quá nhỏ, cũng không biết rõ, em phải hỏi viện trưởng thì mới biết được. Gần chục năm nay em ở nước ngoài cũng không thể về thăm cô chú, bây giờ mới về được, mang nhiều thứ mà cô chú thích như vậy, có lẽ cô chú sẽ không trách em đâu chứ?"
Taehyung xoa đầu cậu.
"Chắc chắn là họ rất biết ơn em."
Jungkook nhìn bàn tay với những ngón tay trống không của hắn, lập tức quay mặt đi.
Thì ra không phải là hắn lạnh lùng.
Sự dịu dàng của hắn không dành cho cậu.
Vì sao, em đứng ngoài tình yêu của anh?
Vì sao, chờ đợi của em đổi lại là tổn thương?
Vì sao tình yêu của em mãi mãi là tình yêu thầm lặng?
Nỗi đau lớn dần cùng với tình yêu này.
Kim Taehyung, anh thật tàn nhẫn.
Thanh niên lau vết bụi bẩn một hồi lâu mới đứng dậy.
Jungkook vẫn cúi đầu không nhúc nhích.
"Anh, đây là..."
Taehyung liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy gấu quần của cậu dính bẩn, khẳng định là khi lên tới đây cậu ta cũng bị ngã không ít lần.
Hắn nhìn cái hộp giữ nhiệt ở bên cạnh cậu.
Sau đó, hắn nhặt cái bật lửa lên, kéo cậu đứng dậy.
Jungkook lảo đảo đứng không vững, hắn vòng tay qua eo cậu giúp cậu đứng thăng bằng.
Rồi ngay lập tức buông cậu ra.
"Đồng nghiệp của anh. Em có muốn ăn gì không, anh đưa em đi ăn?"
Cậu ta thật sự tin lời hắn nói, vui vẻ suy nghĩ.
Jungkook nắm chặt bàn tay trong túi áo, những mong giảm bớt nỗi đau bóp nghẹt lấy tâm hồn.
Lúc đó cậu đã đồng ý với hắn rằng sẽ không công khai cuộc hôn nhân của họ cho người ngoài.
"Ở trung tâm thành phố có nhà hàng mới mở, nghe nói là nằm trong chuỗi nhà hàng của đầu bếp nổi tiếng, chúng ta qua đó ăn được không?"
Cậu ta nói gì, Taehyung nhất định sẽ đồng ý.
Sau đó cậu ta còn kéo cánh tay của Jungkook.
"Cảm ơn anh hôm nay tốn công đến thăm cô chú, anh đi cùng chúng tôi nhé?"
Nếu là người khác thì chỉ là lời mời cho có, cũng không nhất định phải đồng ý, nhưng cậu ta có vẻ thật sự muốn mời cậu đi ăn cùng, ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm cậu.
Jungkook bất đắc dĩ đồng ý.
"Rất vui được gặp anh. Em là Jun Kyung."
"Chào cậu. Tôi là Jungkook."
Hai người khách khí nói chuyện vài câu, Taehyung cầm áo khoác đã đi được vài bước.
Jun Kyung vội vàng đuổi theo.
Jungkook thẫn thờ đi cách họ một đoạn.
Cậu ngẫm nghĩ một hồi, vẫn là tháo chiếc nhẫn cất vào túi áo.
Cậu ta là ai?
Cậu ta đã quen với Taehyung từ khi nào mà thân thiết như vậy?
Cậu ta với Taehyung... còn thân thiết với nhau hơn hai người có quan hệ hợp pháp như hai người họ.
Kim Taehyung, anh đã bao giờ nhận ra còn em luôn lặng lẽ ở phía sau anh?
Vĩnh viễn không với tới.
Vĩnh viễn không có được.
Tựa một khúc bi ca cho đến kết thúc vẫn chỉ là nốt trầm lặng ngắt.
Tịch mịch lại cô độc đến đáng thương.
Vô vàn câu hỏi ập đến khiến cậu chìm trong suy nghĩ của mình, không chú ý đến hòn đá trước mặt, thế là vấp ngã.
Jun Kyung nghe thấy tiếng động đằng sau, ngoảnh lại thấy cậu đang vịn cây đứng dậy, định bước đến nhưng Taehyung đã phản ứng nhanh hơn, hắn cau mày nhìn quần áo bụi bẩn của cậu, giúp cậu phủi quần áo, không nói không rằng cõng cậu trên lưng.
Jungkook ngây người nhìn loạt động tác của hắn.
Cho đến khi cậu ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn, cậu mới len lén mỉm cười.
Tất cả mọi đau khổ dường như biến mất trong phút chốc.
Người đó khiến cậu đau khổ, cũng khiến cậu hạnh phúc.
Tựa một con rối nhỏ bị giam hãm trong những sợi tơ tình.
Ở giữa giao lộ của tình duyên, trăm mối cảm xúc hòa quyện.
Có phải anh đã thích em, dù chỉ là một chút?
Taehyung không hề biết cậu hạnh phúc như thế nào.
Khi hắn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cậu khi bị ngã, hắn cảm thấy áy náy.
Đêm hôm qua hắn đã không khống chế được bản thân mình.
Đối với một người nguyện ý ở bên cạnh bản thân lúc đang đau khổ, cho dù là một kẻ tâm địa sắt đá cũng không cách nào bỏ mặc.
Hắn hận cậu vì cậu khiến hắn và người yêu chia tay, nhưng hôm qua cậu đã ở bên hắn cả đêm, hắn không thể khư khư mối hận ấy được.
Thế nhưng không giống như Jungkook nghĩ, cho tới bây giờ hắn chưa từng động tâm với cậu.
Một chữ thích không thể hàn nối khoảng cách của hắn và cậu.
Ngay từ đầu cách thức họ đến với nhau đã là sai lầm, đã tới ngã rẽ của mạt lộ, chẳng thể vãn hồi.
Nhân sinh chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, một hồi tương phùng, cũng chẳng thể đổi lại thiên trường địa cửu.
Jun Kyung đi theo bên cạnh, vừa đi vừa nói chuyện với hắn.
Jungkook vẫn luôn im lặng nghe họ nói chuyện, nét mặt vẫn luôn nhu hòa, vòng tay qua cổ Taehyung ôm hắn thật chặt.
Sau này chúng ta bên nhau cả đời có được không?
Ngược ah bổn cung tới đây ~