Ràng Buộc

Chương 7

Khi Kỷ Tuần tỉnh lại, cũng không ý thức được chính mình đêm qua đã làm chuyện gì. Cho đến khi phát giác bản thân bị người nào đó ôm vào trong ngực, mới nhớ tới chuyện chính mình cùng anh trai lăn lộn trên giường.

Cánh tay nam nhân lúc này đang ôm lấy hắn, hai người thân thể trần trụi ôm lấy nhau, hai chân còn đan vào cùng một chỗ. Kỷ Tuần cảm nhận được giữa hai chân một mảnh ướŧ áŧ, liền bắt đầu hối hận đêm qua không tắm rửa trước rồi mới ngủ.

Tối hôm qua Lục Nghị Kình không mang bảo hiểm, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn ở bên trong thân thể hắn, bây giờ còn chảy ra một ít, dính dấp ga giường cùng giữa hai chân. Kỷ Tuần một bên cảm thấy thẹn, một bên lại đánh bạo vươn tay sờ đến nơi riêng tư còn giữ lại một ít cảm giác khác thường đêm qua, chính là không nghĩ tới lại có một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra do huyệt khẩu khẽ nhếch, dọc theo hai chân chảy xuống dưới.

“Em đang làm gì vậy?” Thanh âm từ tính đột nhiên vang lên.

Kỷ Tuần ngẩn ngơ, mặt nháy mắt đỏ bừng.

“Em, em chỉ

.....” Hắn lắp bắp biện giải, rồi lại chán nản phát giác chính mình không biết nên nói cái gì để thoát khỏi tình cảnh xấu hổ trước mắt.

Lục Nghị Kình cũng không ép buộc hắn trả lời, chỉ tiếp tục

hỏi: “Còn đau không?”

“Không đau.” Kỷ Tuần cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy được có chút quái dị. Hắn không biết chính mình nên như thế nào đối mặt với Lục Nghị Kình. Mặc dù trên danh nghĩa hai người là anh em, nhưng bọn hắn tối hôm qua lại thật sự đã xảy ra loại quan hệ này.

“Nơi đó phải tẩy rửa mới được.” Lục Nghị Kình sắc mặt bình tĩnh nói.

Kỷ Tuần sửng sốt, sau một lúc lâu mới biết Lục Nghị Kình đang nói cái gì, vệt ửng đỏ trên mặt lại càng thêm đỏ.

“Em, em đi rửa.”

Hắn không được tự nhiên xuống giường, hướng phòng tắm đi tới. Sau đó phát hiện tư thế đi đường của mình so với dĩ vãng có chút bất đồng, càng thêm quẫn bách không chịu nổi.

Lục Nghị Kình đứng dậy bắt lấy cổ tay Kỷ Tuần, thấp giọng nói: “Anh giúp em.”

“Không không không không cần ──” Kỷ Tuần sợ tới mức suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

Giúp hắn? Đối phương rốt cuộc muốn dùng phương thức gì giúp hắn, hắn muốn nghĩ cũng không dám nghĩ! Lục Nghị Kình thế nhưng không có buông tay, ngược lại nói: “Tuần, nghe lời anh.”

“Anh, Em tự mình làm được......”

“Em ngay cả đứng còn không vững.” Lục Nghị Kình bình tĩnh nói. Kỷ Tuần không thể phản bác, chỉ có thể mặc cho đối phương ôm

hắn vào phòng tắm. Thân thể hai người đều còn trần trụi, Kỷ Tuần ngồi trong bồn tắm lớn, nhìn anh trai khom người điều chỉnh độ ấm của nước, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ không nói lên lời. Hắn còn nhớ rõ, đêm qua đối phương ôm hắn thế nào, thậm chí còn tiến vào phía sâu bên trong hắn luận động.

Tuy rằng đã sớm không còn là xử nam, nhưng Kỷ Tuần vẫn như cũ cảm thấy thẹn thùng. Có lẽ bởi vì đối tượng là người anh từ nhỏ vẫn luôn cưng chiều hắn. Kỷ Tuần chưa từng biết Lục Nghị Kình lại là một người nhiệt tình như thế, cùng với cái người thần sắc bình tĩnh lúc này, người đàn ông mãnh liệt cùng hắn hoan ái đêm qua giống như một hồi ảo cảnh mà thôi, đêm tối qua đi ảo cảnh cũng biến mất vô tung.

“Tuần, sao thế?”

Nghe được lời này, Kỷ Tuần đầu tiên ngẩn ra, sau đó vội vàng nói: “Không có gì”.

Lục Nghị Kình cũng không hỏi thêm, tay lại hướng về phía hắn. Kỷ Tuần bắt lấy cổ tay anh, có chút kích động hỏi: “Anh, anh định làm gì.”

“Phải rửa cho sạch.” Lục Nghị Kình trả lời.

Hai tai Kỷ Tuần nóng lên, ngập ngừng nói: “Em…em tự mình làm”.

Lục Nghị Kình thu tay về, nhìn hắn thản nhiên nói: “Phải với ngón tay vào.”

“Em biết.” Kỷ Tuần xấu hổ trả lời.

Nước bên trong bồn đã vơi đi một nửa, Kỷ Tuần nhấc đầu gối lên, cánh tay đồng thời trượt đi, cho đến khi đυ.ng tới địa phương còn sưng đỏ kia, một ngón tay liền sáp đi vào. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân lưu lại đêm qua bị hắn từng chút một đẩy ra ngoài, rơi xuống làn nước ấm.

“Anh, anh, anh đừng nhìn…” Kỷ Tuần cảm thấy thẹn, nhẹ giọng nói, thanh âm mang theo một tia nức nở có chút đáng thương.

Lục Nghị Kình không rời tầm mắt, cũng không phát ra âm thanh gì, dưới đáy mắt lại bắt đầu nổi lên một tia lửa nóng mà người khác không thể làm như không thấy. Kỷ Tuần lộng một lúc lâu, cảm thấy có lẽ đã đẩy ra sạch sẽ mới bắt đầu rút ngón tay ra. Mặc dù ngồi trong nước ấm tẩy rửa, nhưng trên ngón tay hắn vẫn còn lưu lại mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ thản nhiên, phát hiện điểm ấy, khuôn mặt Kỷ Tuần lại càng thêm đỏ.

“Tuần, bên trong còn đau không?” Lục Nghị Kình ân cần hỏi.

Kỷ Tuần lắc lắc đầu, cũng không dám nhìn đối phương. Lục Nghị Kình nhìn người nào đó bộ dạng khϊếp sợ giống như con thỏ lui vào một góc bồn tắm, nhịn không được nở nụ cười.

“Anh?”

“Em nhích lại một chút.”

Kỷ Tuần ngơ ngác nhìn anh trai cũng tiến vào bồn tắm, đáy lòng cảm thấy một trận không biết làm sao, sau đó lại ra vẻ trấn định nói: “Anh, anh tắm cùng em à?” Lục Nghị Kình lắc đầu.

Kỷ Tuần nhất thời không hiểu ra sao: “Vậy anh ngồi vào bồn tắm làm gì?”

“Anh phải giúp em tắm.” Lục Nghị Kình bình tĩnh nói, tiện tay bóp ra một ít sữa tắm, sau đó cầm lấy mắt cá chân của Kỷ Tuần bắt đầu tẩy rửa. Kỷ Tuần cắn môi, không dám cự tuyệt anh, đành phải cúi đầu, sau đó liền nhìn thấy dấu hôn và vết cắn lưu lại trên người mình, nhớ tới đêm qua đối phương là như thế nào lưu lại những dấu vết này, hai tai hắn nóng tới mức cơ hồ có thể luộc được trứng.

Lục Nghị Kình giúp hắn tẩy rửa vô cùng ôn nhu, theo ngón chân lên đến mắt cá chân, theo đầu gối lên tới bắp đùi, không buông tha bất kỳ chỗ nào, cũng vì thế mà Kỷ Tuần càng cảm thấy xấu hổ. Bàn tay nam nhân nhẹ nhàng vỗ về xoa nắn trên đùi hắn, thậm chí dần dần hướng tới bộ vị giữa hai chân trượt xuống. Kỷ Tuần cả kinh, kích động nói: “Anh, nơi đó em tự tẩy rửa được…”

“Sao lại thẹn thùng rồi?” Lục Nghị Kình hỏi ngược lại, “Tối hôm qua anh đều đã liếʍ rồi không phải sao?”

Kỷ Tuần cả người run lên, rất nhanh cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh trai bao lấy tính khí của hắn, ôn nhu chà xát. Tính khí mẫn cảm bị chà xát tẩy rửa một hồi liền thành thật nổi lên phản ứng, Kỷ Tuần cắn môi, gian nan nói không lên lời. Lục Nghị Kình cũng duy trì trầm mặc, chỉ là đột nhiên cầm lấy tính khí bán ngạnh của đối phương, cao thấp bộ lộng, thậm chí còn lấy đầu ngón tay chà xát đỉnh mẫn cảm vốn đã thoáng tràn ra một ít dịch thể.

“Anh, không cần…” Kỷ Tuần mềm nhũn cự tuyệt, nhưng lấy hơi thở ngày càng dồn dập của hắn mà nói thật sự chẳng có chút thuyết phục. Lục Nghị Kình nhanh chóng tiến lại gần, dùng đôi môi ngăn chặn lời cự tuyệt yếu ớt của hắn. Đầu lưỡi Kỷ Tuần bị nam nhân nhiệt tình quấn quýt, hắn chỉ cảm thấy da đầu bắt đầu run lên, khí lực trên người đều ở mấy lần hôn sâu biến mất vô tung.

Môi bị duyện hôn, tính khí bị ôn tồn âu yếm, Kỷ Tuần đã muốn hoàn toàn đầu hàng, buông tha chống cự, thậm chí ở nơi hai người tương giao triền miên phát ra những tiếng ngâm suyễn ngọt ngấy. Đợi cho hắn rốt cuộc phát tiết đi ra, cả người đã muốn bị vây trong ngực anh trai. Kỷ Tuần thở hổn hển, chú ý tới anh trai cũng nổi lên phản ứng, mặc dù hoảng sợ, nhưng cuối cùng vẫn do dự vươn tay cầm lấy đối phương.

“Tuần, buông ra.” Hơi thở của Lục Nghị Kình bắt đầu có chút không xong. Thế nhưng Kỷ Tuần chỉ cười một tiếng: “Anh, anh đừng lộn xộn, lần này đến lượt em giúp anh.”

Cầm lấy tính khí của một người đàn ông trong tay, nhưng lại không cảm thấy bài xích chút nào, Kỷ Tuần cũng thấy mình trở nên kỳ quặc. Rõ ràng không phải là đồng tính luyến ái, nhưng lại cùng đàn ông lên giường; bị người ta đυ.ng chạm có phản ứng thì thôi đi, hắn cư nhiên còn muốn lấy lòng đối phương. Nhất định có chỗ nào sai lầm rồi…Bằng không kẻ kết giao qua vô số bạn gái, tính tình trời sinh phong lưu như hắn làm sao lại đối với một người đàn ông nảy sinh cảm giác như vậy?

Lục Nghị Kình cúi đầu, một bên hôn hôn cần cổ Kỷ Tuần, một bên để đối phương dễ dàng giúp chính mình thủ da^ʍ. Kỷ Tuần hai má nóng lên, liên tục làm động tác vỗ về chơi đùa tính khí đối phương, mặc dù kỹ xảo không quá thuần thục, nhưng ít ra anh trai thoạt nhìn không có chỗ nào không thoải mái.

Hắn cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh chống đỡ, nhưng mà một khi nghĩ đến đêm qua Lục Nghị Kình dùng vật này như thế nào tiến vào bên trong hắn, cả người liền bắt đầu có chút không thích hợp, thậm chí ngay cả hơi thở cũng càng lúc càng nhanh.

“Tuần…sao thế?” Lục Nghị Kình ân cần hỏi, lại đổi lấy một cái kịch liệt hôn sâu.

Thực ra Kỷ Tuần cũng không biết chính mình bị làm sao, chỉ là trông thấy đôi môi hồng nhuận của anh liền xúc động muốn hôn, đương nhiên đôi môi nọ cũng không cự tuyệt nụ hôn của hắn, vì thế Kỷ Tuần một bên vong tình hôn, một bên âu yếm tính khí đối phương. Quả thực giống như đang động tình, xúc động chẳng khác nào thời kỳ thiếu niên ngây ngô.

Kỷ Tuần cả người đều tựa vào trong lòng Lục Nghị Kình, hưởng thụ nụ hôn nóng bỏng, đồng thời học theo Lục Nghị Kình lúc trước, dùng đầu ngón tay cọ xát đỉnh mẫn cảm. Lục Nghị Kình không bao lâu sau cũng bắn đi ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng ấm liền dính lên trên cơ thể hai người, thậm chí còn có một ít bắn lên tận khuôn mặt Kỷ Tuần.

Lục Nghị Kình còn chìm trong dư vị sau cao trào, mãi tới lúc hoàn hồn anh mới ôm lấy Kỷ Tuần, thế nhưng dương v*t tuy đã bắn một lần lại vẫn cứng rắn như cũ, để trên đùi Kỷ Tuần, kiêu ngạo tuyên cáo tìиɧ ɖu͙© chưa tắt. Lục Nghị Kình khàn khàn nói: “Cho anh đi vào…Tuần.”. Kỷ Tuần không có trả lời, chỉ duyện hôn l*иg ngực nam nhân, cả người khóa ngồi trên đùi đối phương. Không tiếng động ngầm đồng ý.

“Anh, chúng ta như vậy rốt cuộc tính là cái gì?” Rúc vào trong ngực anh trai, Kỷ Tuần thấp giọng hỏi. Màn hoan ái trong phòng tắm lúc sau cuối cùng cũng kết thúc, Kỷ Tuần mệt không muốn đứng dậy, Lục Nghị Kình đương nhiên cũng cùng hắn nằm trên giường nghỉ ngơi. Nghe thấy đối phương mê mang hỏi, Lục Nghị Kình vươn tay, trấn an xoa mái tóc đen mềm mại, cánh tay đặt trên lưng đối phương cũng siết chặt hơn một chút.

“Em hy vọng là cái gì?”

Kỷ Tuần do dự nói: “Không biết”

“Ít nhất, em cũng không bài xích cùng anh phát sinh quan hệ.” Lục Nghị Kình thanh âm rất nhẹ, mơ hồ mang theo vài phần ôn nhu.

“Ừm đúng thế…”

“Như vậy là đủ rồi.” Lục Nghị Kình vỗ về những sợi tóc mềm mại, “ Sau này anh sẽ không làm như thế nữa.”

Kỷ Tuần nghi hoặc ngẩng đầu: “Anh nói gì?”

“Như vậy là đã đủ lắm rồi, anh không thể tiếp tục hơn nữa.”

Kỷ Tuần trầm mặc thật lâu, sau đó mới phát ra tiếng nói: “Anh chỉ cần làm liền thỏa mãn?”

“Chẳng lẽ em hy vọng anh theo đuổi em?” Lục Nghị Kình thanh âm rất thấp, sau lại mang theo một tia trào phúng.

“Việc đó…không có khả năng.” Kỷ Tuần mơ hồ cảm giác được có tình tự gì đó khác thường đang nổi lên, lại như cũ mở miệng: “Em không hiểu.”

Lục Nghị Kình buông Kỷ Tuần ra, xuống giường, mở tủ lấy quần áo, chậm rãi mặc vào. “Em vẫn là đứa em trai anh coi trọng nhất, Tuần”.

Kỷ Tuần mím môi, gắt gao nhìn chằm chằm động tác lưu sướиɠ tao nhã của đối phương, nhìn đến áo sơ mi sáng màu cùng quần dài tối màu bào trùm lên thân hình rắn chắc dẻo dai của đối phương, bất tri bất giác khóe mắt nổi lên một chút ghen tuông.

“Đều đã lăn lộn trên giường, anh còn muốn nói em là em trai anh?”

Lục Nghị Kình không quay đầu lại, chỉ tiếp tục cài cúc áo, bình thản nói: “Tuần, không phải em hiểu sao?”

“Anh, em…” Kỷ tuần muốn nói, rồi lại không biết nên nói cái gì, đành phải cắn môi, cố gắng làm cho hơi thở của chính mình không quá mức dồn dập. Hắn cũng là đàn ông, quá khứ cũng từng trải qua nhiều cái tình một đêm, xuống giường xong tự nhiên có thể làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua, nhưng điều kiện tiên quyết đó là bạn giường chỉ là những người phụ nữ qua đường xa lạ.

Mà Lục Nghị Kình vốn là người anh trai Kỷ Tuần thích nhất, quý trọng nhất, cũng không phải một người xa lạ nước chảy bèo trôi

vô tình

gặp ở quán bar, rồi cùng nhau trải qua một đêm xuân.

Bởi vì đối tượng là anh trai mình, cho nên hắn mới không thể làm như cái gì cũng chưa phát sinh qua. Có lẽ Lục Nghị Kình làm được, nhưng Kỷ Tuần đối với bản thân mình vẫn có vài phần hiểu biết. Hắn biết hắn làm không được.

“Em cứ nghỉ ngơi đi, anh đi làm cơm trưa.” Kỷ Tuần nghe thấy giọng điệu dường như không có việc gì của anh trai, nhất thời ngẩn ngơ,

“Anh thật sự tính toán làm như chuyện này chưa bao giờ phát sinh qua?” Kỷ Tuần thanh âm có chút lạnh lẽo, Lục Nghị Kình mẫn tuệ

(EQ)

sâu sắc đương nhiên không có chuyện không hiểu, nhưng mặc dù thế anh vẫn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, mà em trai anh sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

“Em hiểu rồi, coi như chuyện này…không có phát sinh…” Kỷ Tuần thanh âm càng ngày càng thấp, mơ hồ mang theo run rẩy: “Coi như em chưa từng vô sỉ mời mọc anh, không có thấp hèn mở rộng hai chân cho anh tiếng vào!”

Lục Nghị Kình nghe thấy thanh âm đối phương tức giận, liền mở miệng nói: “Tuần, em không cần hạ thấp bản thân như vậy.”

“Em không có hạ thấp bản thân.” Kỷ Tuần ngẩng mặt lên, thần sắc mang theo ý cười xa lạ. “Vốn chính là em vô sỉ, cố tình ở lại đây không đi. Vì muốn ở lại bên cạnh anh, thậm chí cho anh thượng, em…”

“Đủ rồi!”

Chưa nói hết nhưng lại bị thanh âm khàn khàn của nam nhân đánh gãy, Kỷ Tuần sửng sốt, khóe môi như cũ cong lên, trên mặt lại lộ ra biểu tình sắp khóc đáng thương.

“Đừng như vậy.”

Lục Nghị Kình hiếm khi lộ ra thần sắc khó xử, nhưng lúc này Kỷ Tuần nào có tâm tư để ý. Hắn yên lặng đứng dậy, cũng không thèm liếc mắt nhìn Lục Nghị Kình một cái, thân thể trần trụi bước nhanh trở về phòng mình, mặc quần áo xong tùy tay cầm chìa khóa xe, sau đó vội vàng đi xuống lầu, cũng không quản anh trai hắn đang đứng ở hành lang, gần như lỗ mãng dùng sức đóng sầm cửa lại, lên xe nhanh chóng rời nhà. Lục Nghị Kình nghe thấy tiếng ô tô khởi động bên ngoài, xoay người trở về trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau một lúc lâu, trong phòng truyền ra một tiếng nỉ non rất khẽ, cơ hồ không thể nghe thấy.

“Tuần......”

Kỷ Tuần tùy ý tìm địa phương dừng xe lại, buồn bực tìm kiếm trong ngăn để đồ phía dưới. Vừa rồi hắn đi quá nhanh, ngay cả ví cũng không mang, mà lúc này đã gần giữa trưa, cả buổi sáng không ăn cơm hắn đương nhiên đói bụng. Đầu sỏ gây nên hết thảy, đương nhiên là anh trai hắn. Kỷ Tuần tựa lưng vào ghế lái, vẻ mặt căm giận bất bình. Hắn không rõ Lục Nghị Kình suy nghĩ thế nào, cư nhiêu có thể làm như chuyện gì cũng không phát sinh.

Chẳng lẽ đối với Lục Nghị Kình mà nói, cùng đứa em trai trên danh nghĩa lăn giường là chuyện có thể dễ dàng xem nhẹ thật sao? Có lẽ Lục Nghị Kình có thể, nhưng hắn hoàn toàn không có biện pháp. Kỷ Tuần từ đầu tới đuôi rõ ràng là dị tính luyến, sở dĩ nguyện ý cùng Lục Nghị Kình lên giường, điều kiện tiên quyết là vì “Lục Nghị Kình là người anh trai hắn coi trọng nhất”.

Đổi lại là người khác, Kỷ Tuần tuyệt không dễ dàng lên giường như thế. Hắn thân ở trong giới nghệ sĩ, đương nhiên biết số đàn ông có loại ý tưởng này với mình không ít, trong đó cũng không thiếu người tài hoa hoặc bộ dạng xuất chúng, nhưng Kỷ Tuần chưa bao giờ tiếp nhận một chút tình ý của họ, chỉ sợ chỉ một cái hôn môi đơn giản, hắn cũng không đáp ứng.

Mà hiện tại Kỷ Tuần vượt qua lý trí cùng tình cảm của bản thân, tiếp nhận chuyện thân mật cùng anh trai, đối phương lại bảo hắn làm như chuyện này chưa từng phát sinh. Hắn chỉ cảm thấy ủy khuất. Nếu một người dị tính luyến cùng nam nhân làʍ t̠ìиɦ, thậm chí bị sáp nhập, sẽ tạo thành bóng ma tâm lý cùng cảm giác khuất nhục tuyệt đối không thể chối bỏ.

Nhưng Kỷ Tuần đã cố gắng hết thảy, anh trai hắn lại không chút do dự đẩy hắn ra.

Chẳng lẽ Lục Nghị Kình ngay từ đầu cũng chỉ là muốn cùng hắn chơi đùa một lần thôi sao? Nói cái gì mà hắn vẫn là “đứa em trai anh coi trọng nhất”, cũng chỉ là nói cho có đi? Kỷ Tuần cắn chặt môi, tuyệt nhiên không phát hiện đôi môi cánh hoa tinh tế đã chảy máu, mà hốc mắt cũng càng ngày càng nóng lên. Nhưng đúng lúc đó, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa kính xe, vừa quay đầu lại nhìn, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Lục Nghị Kình giống như dĩ vãng bận rộn ở trong phòng bếp, đem rau thái tốt, bỏ vào nồi nước đang sôi. Anh đến phòng Kỷ Tuần xem qua, đối phương thậm chí ngay cả ví cũng không mang đi, đại khái qua không bao lâu sẽ về nhà. Cũng bởi vậy, anh nghĩ muốn chuẩn bị xong cơm trưa trước khi Kỷ Tuần trở về. Lục Nghị Kình lặp lại một loạt động tác lưu loát, đem hết thảy nguyên liệu nấu ăn đều xử lý tốt, đến lúc nấu xong, anh cởi tạp dề, ở bên bàn ăn ngồi xuống.

Anh không phải không hiểu nguyên nhân Kỷ Tuần phẫn nộ, nhưng lại không thể bởi vậy mà thỏa hiệp hết thảy. Kỷ Tuần cho tới bây giờ đều không phải là đồng tính luyến ái, anh có tư cách gì yêu cầu đối phương vì anh mà trở thành đồng tính luyến ái đây? Lục Nghị Kình là song tính luyến, đối tượng là nam hay nữ đều không có vấn đề gì, nhưng Kỷ Tuần không giống anh.

Mặc dù đối phương không nói gì, nhưng Lục Nghị Kình làm sao có thể không biết, Kỷ Tuần kỳ thật luôn hướng tới cuộc sống gia đình. Cho dù Kỷ Tuần gặp trẻ nhỏ thường xuyên biểu hiện ra không biết làm sao, nhưng thái độ cẩn thận như vậy không lừa được người. Kỷ Tuần cha mẹ mất sớm, thuở nhỏ được Lục gia nhận nuôi, không quản Lục gia đối với hắn như thế nào, hướng tới gia đình có cùng huyết thống là hoàn toàn bình thường.

Mà Lục Nghị Kình không thể để chính mình hủy hoại khát vọng sâu thẳm nhất trong lòng Kỷ Tuần. Đêm qua hết thảy đều là xúc động nhất thời, nếu không phải Kỷ Tuần chủ động yêu cầu, thậm chí lộ ra vẻ mặt yếu ớt, anh tuyệt không đối với Kỷ Tuần ra tay. Mà sự thật chứng minh, tối hôm qua anh đã đánh giá cao chính mình, anh

chung quy cũng chỉ là người thường, kháng cự không nổi với hấp dẫn trước mắt.

Lục Nghị Kình không có khả năng không biết quyết tâm của Kỷ Tuần, cũng không thể không vì thế mà cảm động, nhưng anh vẫn như cũ cho rằng đêm hôm đó chính là một hồi sai lầm. Nếu bọn họ thật sự cùng một chỗ, có lẽ nhiều năm về sau, mà cũng không cần nhiều năm về sau, Kỷ Tuần chắc chắn sẽ hối hận.

Bởi vì một người anh trai mà bỏ qua cuộc sống chính mình luôn hướng tới tuyệt đối không đáng, cho dù hiện tại đối phương không nghĩ như vậy, nhưng sau này thế nào ai cũng không thể khẳng định. Lục Nghị Kình không hy vọng Kỷ Tuần cảm thấy như thế cho dù chỉ là một chút hối hận. Con người vốn chẳng sống được bao lâu, anh không cần cũng không muốn Kỷ Tuần đem thời gian quý trọng lãng phí ở trên người anh.

“Anh như thế nào lại ở trong này?” Kỷ Tuần hỏi.

Nhan Dĩ Kiệt ngồi ở ghế phó lái, đóng cửa xe lại. “Tôi ở gần đây cùng người khác gặp mặt, sau khi kết thúc đang muốn về nhà, liền nhìn thấy xe của cậu đỗ ở đây a.”

Kỷ Tuần không nói gì, chỉ cúi đầu.

“Cậu sao thế?” Nhan Dĩ Kiệt thật tự nhiên vươn tay, huých huých bả vai đối phương.

“Không có gì…” Kỷ Tuần như trước cúi đầu.

Nhan Dĩ Kiệt tinh mắt chú ý tới trên cổ Kỷ Tuần hiện lên mấy dấu hôn rõ ràng, đều ở những chỗ mà quần áo không thể che khuất được, lúc ấy tình cảm mãnh liệt như thế nào có thể tưởng tượng được, vì thế liền bày ra vẻ mặt hiểu rõ.

“Cậu cùng nam nhân kia lên giường rồi?”

Kỷ Tuần ngẩn ra, gật gật đầu.

“Nếu thế tại sao lại khóc? Chẳng lẽ không phải cậu tự nguyện?” Vẻ mặt Nhan Dĩ Kiệt dần dần trở nên nghiêm túc.

Kỷ Tuần xoa xoa đôi mắt phiếm hồng, chậm rãi nói: “Là tôi tự nguyện…Có điều, anh ta muốn tôi coi như chuyện này chưa từng phát sinh.”

“Ăn xong đã muốn chạy?” Nhan Dĩ Kiệt hừ lạnh. Kỷ Tuần là bạn tốt của hắn, hắn tuyệt không thể ngồi xem bạn tốt bị người khác bắt nạt thậm chí đùa bỡn.

“Tôi cũng không biết.” Kỷ Tuần lẩm bẩm nói, gương mặt ướŧ áŧ chỉ cảm thấy từng trận mát lạnh. Nhìn không được, Nhan Dĩ Kiệt lấy tay lau đi nước mắt đối phương, thậm chí ngay cả hốc mắt phiếm hồng cũng nhẹ nhàng lau qua.

“Đừng khóc. Khóc xong cũng không làm được chuyện gì, cậu phải biết chứ.”

“Tôi biết, nhưng mà nhịn không được…” Kỷ Tuần thanh âm thoáng nghẹn ngào.

Nhan Dĩ Kiệt do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn vươn tay, đem Kỷ Tuần ôm vào trong ngực.

“Dĩ Kiệt…?” Thanh âm đối phương có chút kinh hoảng.

Nhan Dĩ Kiệt lại cảm thấy buồn cười. Hắn bình thường không phải là người tốt bụng như vậy, nhưng thấy tình trạng bạn tốt khóc lóc, mặc dù nghĩ xem phải an ủi thế nào, nhưng lại không biết nên làm như nào cho phải, đành đem phương thức mình từng an ủi phụ nữ ra áp dụng y nguyên.

“Đừng lo, tôi đối với cậu không có cái loại ý tưởng đó.” Nhan Dĩ Kiệt cười cười.

“Tôi cũng không cho rằng anh có. Cho dù đều là đồng tính luyến ái, anh cũng sẽ không thích loại hình như tôi.” Kỷ Tuần giận dữ nói.

“Cậu biết là tốt rồi.” Nhan Dĩ Kiệt vươn tay xoa đầu Kỷ Tuần, khẽ cười: “Nơi này tạm thời cho cậu mượn dựa vào, cho nên hoàn toàn không cần khách khí.”

Kỷ Tuần đáp lại một tiếng, mơ hồ mang theo âm thanh nức nở: “Ưm”.

Lục Nghị Kình làm xong cơm trưa, trở lại phòng khách ngồi xuống, có chút nôn nóng liếc nhìn đồng hồ treo tường. Kỷ Tuần đã đi được một lúc, nhưng vẫn không thấy về nhà, chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện gì? Anh không phủ nhận bản thân lo lắng, nhưng cũng bắt đầu nghĩ lại, có lẽ thái độ của mình lúc trước thật sự làm tổn thương Kỷ Tuần.

Lục Nghị Kình từ lúc sinh ra đến giờ chỉ có vài lần hối hận, trong đó một lần là việc đêm qua cùng sáng nay triền miên, còn một lần là lúc cự tuyệt Kỷ Tuần của mình. Nếu anh có thể bình tĩnh lại một chút, dùng từ ngữ uyển chuyển một chút, thái độ ôn hòa một chút, có lẽ Kỷ Tuần sẽ không tức giận đến mức bỏ đi. Nhưng Kỷ Tuần chung quy đã đi rồi. Hơn nữa còn là bị anh bức phải đi. Lục Nghị Kình mặc dù hối hận, nhưng cũng không tính toán chủ động đi tìm đối phương.

Anh không thể để Kỷ Tuần hy vọng, huống hồ Kỷ Tuần có lẽ cũng không phải thật sự thích anh, chỉ là vì muốn kéo anh trai trở lại cho nên mới buông xuống tự tôn. Hết thảy đều chỉ là một hồi ảo giác, anh em bọn họ ở chung nhiều năm như vậy, nếu không phải chính mình nổi lên du͙© vọиɠ không bằng cầm thú, Kỷ Tuần làm sao có thể cùng một người đàn ông lên giường? Anh không muốn Kỷ Tuần cảm thấy dù chỉ một chút ủy khuất, bởi vậy hiện tại cự tuyệt là tất yếu.

Lục Nghị Kình hoảng hốt nghĩ, thẳng đến khi nghe thấy chuông cửa kêu lên mới bừng tỉnh. Anh đứng dậy mở cửa, vốn tưởng rằng Kỷ Tuần đã trở lại, nhưng đứng ở cửa lại là người làm anh không thốt lên

được lời nào, lâm vào một mảnh giật mình, trầm mặc