Lục Nghị Kình hút thuốc. Kỷ Tuần ngồi xuống sofa, sau một lúc do dự mới lên tiếng.
“Anh...... Gần đây có chuyện gì không?”
“Chuyện gì cũng không có.” Lục Nghị Kình bình tĩnh đáp lại.
“Sao lại hỏi vậy?”
“...... anh gần đây rất kỳ quái, em không biết nên nói như thế nào, nhưng mà ──” Kỷ Tuần biểu tình tựa hồ khó có thể mở miệng.
Lục Nghị Kình trong lòng thở dài một hơi, ngoài mặt lại duy trì trầm mặc.
“Nếu là em làm gì sai thì em nguyện ý giải thích, nhưng là...... anh đang trốn tránh em sao?” Kỷ Tuần nói ra suy nghĩ, nhíu mi có chút buồn rầu.
“Gần đây công ty nhiều việc nên anh có chút bận rộn thôi.” Lục Nghị Kình lấy cớ xong, chính mình nghe cũng không thấy tin tưởng ── anh đích thật là đang trốn tránh. Lục Nghị Kình luôn biết chính mình nên làm như thế nào, nhưng khi đối mặt với Kỷ Tuần lại trở nên rối rắm.
Biết rõ Kỷ Tuần là em trai mình, anh phải cực lực áp chế du͙© vọиɠ, nhưng mà không làm cách nào quên đi được. Anh không thể khắc chế chính mình không ngừng nghĩ tới chuyện kia. Mặc dù ngoài ý muốn, nhưng mà phản ứng của Kỷ Tuần khi ngủ cùng với thanh âm lúc đó đã nhiều lần khơi lên du͙© vọиɠ của anh. Lục Nghị Kình cũng chỉ là nam nhân bình thường, nổi lên du͙© vọиɠ cũng không có gì lạ, nhưng đối tượng khiến anh nổi lên phản ứng lại chính là em trai anh, vì thế mọi thứ trở nên bất bình thường. Không phải không biết chính mình đối với nam giới cũng có thể nổi lên du͙© vọиɠ, nhưng mà đối với anh em cũng nảy sinh chuyện này, đại khái chỉ có người không bình thường.
“Thật vậy chăng?” Kỷ Tuần bán tín bán nghi, hơi hơi nhếch đôi mi xinh đẹp.
Lục Nghị Kình thoáng chột dạ gật đầu. Mặc dù không tính toán cho Kỷ Tuần biết chuyện này, nhưng thái độ của anh vẫn bắt đầu làm đối phương hoài nghi.
Mặc kệ là bởi vì quan hệ anh em, hay thân phận của một người đồng tính, anh tuyệt đối không muốn cho Kỷ Tuần biết suy nghĩ của mình. Nếu làm cho Kỷ Tuần xưa nay vẫn ỷ lại anh, biết anh có loại tư tưởng xấu xa thấp hèn này, như vậy quan hệ anh em của hai người đại khái cũng khó lòng tồn tại. Lục Nghị Kình không nghĩ thương tổn Kỷ Tuần, cũng muốn tiếp tục quan hệ anh em. Vốn bọn họ không có quan hệ huyết thống gì, chỉ cần không còn gặp mặt, cũng sẽ chặt đứt tất cả liên hệ.
“Phải không? Anh, anh phải giữ gìn thân thể. Mỗi lần đều nói em chất lượng sinh hoạt kém, không phải chính mình cũng thường xuyên thức đêm?.” Kỷ Tuần sắc mặt rốt cục cũng dịu đi một ít, đồng thời lộ ra thần sắc quan tâm.
Lục Nghị Kình ngẩn ra, thấp giọng nói: “Anh không sao.”
“Vậy là tốt rồi, anh, gần đây không thể nào gặp mặt anh được, em còn nghĩ anh thật sự trốn tránh em”. Kỷ Tuần cười khổ.
Lục Nghị Kình không có trả lời, chỉ giống như dĩ vãng, vươn tay xoa đầu đối phương. ── cho dù rất muốn chạy trốn, anh cũng phải đem vai anh cả, diễn cho thật tốt. Cảm nhận được độ ấm từ bàn tay đối phương, Kỷ Tuần thu hồi biểu tình cười khổ, dần dần lộ ra tươi cười.
——————————————–
“Tuần, xin chào, lâu rồi không thấy anh tới”. Nữ nhân cười yếu ớt nắm lấy tay hắn, kéo hắn đến khu ghế vip.
“Công việc rốt cục cũng kết thúc mới nghĩ đến nơi này thả lỏng một chút.” Kỷ Tuần không kiêng kị gì, cười nói. Nơi này là quán bar nổi tiếng
ở khu trung tâm do một nghệ sỹ nổi tiếng
kinh doanh, hắn ngẫu nhiên sẽ đến uống một chén, mặc dù bởi vì thân phận mà không thể chơi đùa tận hứng, nhưng hệ thống bảo an nơi này cực kỳ nghiêm cẩn, cho nên cũng không cần lo lắng dáng vẻ say rượu hay cử chỉ không thích hợp nào của mình bị lôi lên mặt báo.
“...... Kỷ tiên sinh?”
“Cô là.....?” Nhìn người phía trước đi lại, Kỷ Tuần hơi hơi nghi hoặc giương mi. Ở hành lang hắn gặp một người phụ nữ có đôi môi màu hồng phấn, diện mạo ngọt ngào, trên mặt
tươi cười vui vẻ.
“Tôi là Đỗ Vũ Chân. Lúc trước chúng ta từng có một lần hợp tác đóng quảng cáo.”
Kỷ Tuần suy tư một hồi, sau đó mới có chút do dự nói: “Cô là ngưới mới lần trước vừa ký hợp đồng với Công ty đĩa nhạc Bàn Thạch?”
Đỗ Vũ Chân gật gật đầu: “Thật khéo, Kỷ tiên sinh đi một mình tới sao?”
Kỷ Tuần không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhìn đối phương liếc mắt một cái.”Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi cũng chỉ có một mình, nếu Kỷ tiên sinh không chê, có thể hay không cùng tôi uống rượu?”
Đỗ Vũ Chân giương mắt nhìn, đôi lông mi thật dài hạ xuống cùng với ánh mắt ôn nhu làm cho Kỷ Tuần có chút xao động. Hắn không suy nghĩ lâu lắm, liền đi theo Đỗ Vũ Chân tới chỗ ngồi của đối phương.
Bình thường mỗi khi không có công tác, Kỷ Tuần đều cố gắng về nhà. Bởi vì Lục Nghị Kình thỉnh thoảng sẽ tới căn hộ của hắn, vì hắn nấu cơm. Nhưng mà gần đây, Lục Nghị Kình cơ hồ đều không có đến, ngay cả điện thoại cũng rất ít khi gọi tới, chỉ có vài lần Kỷ Tuần gọi, thái độ của đối phương cũng có chút kỳ quái. Kỷ Tuần không biết chính mình làm sai cái gì, nhưng đối phương cứ như vậy làm hắn cảm thấy nôn nóng.
“...... Cho nên nói anh ấy thật sự quá đáng...... gần đây cũng không thèm để ý đến tôi.” Trên bàn có mấy chai rượu rỗng, Kỷ Tuần ngồi trên sofa cắn môi, vẻ mặt vẫn giống như cũ, nhưng trong người đã có chút men say.
“『 Anh ấy 』...... Là ai?” Đỗ Vũ Chân bất động thanh sắc hỏi han, lại thay Kỷ Tuần rót đầy chén rượu.
“Là anh trai tôi..... Thật sự rất đáng giận......” Kỷ Tuần say rượu có chút mồm miệng không rõ nói. Hắn vẫn chưa phát hiện, Đỗ Vũ Chân ngồi càng ngày càng gần, hai cánh tay tiêm gầy cũng chậm rãi đặt trên thân thể hắn.
“Kỷ tiên sinh, cậu cùng anh trai cảm tình tốt lắm phải không?” Kỷ Tuần nghe vậy, ngây ra một lúc, đột nhiên cười ha ha: “Chúng tôi căn bản không có quan hệ huyết thống...... Nhưng mà cảm tình vẫn rất tốt, có điều anh ấy gần đây rất lạ, cũng không tới tìm tôi......”
Ngón tay của Đỗ Vũ Chân nhẹ nhàng chạm lên môi Kỷ Tuần, trên mặt lộ ra ôn nhu tươi cười: “Vậy cũng không sao, anh ta không ở cùng cậu, để tôi ở cùng cậu đi......” Kỷ Tuần trong lòng rung động, dựa vào cảm giác say, gần như tùy tiện cúi đầu, hôn lên môi cô gái đang mềm nhẹ nhắm mắt lại.
Tỉnh lại trời vẫn là ban đêm. Kỷ Tuần vò đầu nhìn chính mình đang ở trong phòng một người phụ nữ xa lạ, người bên cạnh ước chừng chỉ khoảng hai mươi tuổi, đang ngủ say sưa. Mặc dù hắn đối với phụ nữ yêu cầu tương đối cao, Đỗ Vũ Chân vẫn làm cho hắn thực vừa lòng. Mặc kệ
là khuôn mặt hay thân thể đều thật mê người, tính tình dịu ngoan cũng dễ dàng thỏa mãn hư vinh của đàn ông.
“...... Kỷ tiên sinh?”
“Cô ngủ đi, tôi phải đi.”
Kỷ Tuần nhìn đối phương, nhưng không giống như dĩ vãng, dễ dàng đưa ra lời mời kết giao với người phụ nữ vừa cùng mình lên giường. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, phóng khoáng đùa giỡn, cùng lăn giường một lần cũng chẳng có gì. Kỷ Tuần bình thường cũng sẽ có hứng thú kết giao với phụ nữ, nhưng lúc này hắn lại cái gì cũng không nói. Đối tượng kết giao của hắn, bình thường đều là người mẫu hoặc diễn viên, ngẫu nhiên cũng sẽ có nhân viên hậu kỳ, nhưng lúc này Đỗ Vũ Chân lại làm cho hắn phá lệ.
Kỷ Tuần chưa bao giờ cùng một người ngay cả một chút ấn tượng cũng không có lên giường, nhưng lại cùng cô gái này trải qua một đêm. Chuyện này chỉ có thể nói là do hắn uống rượu, hơn nữa lại đang ở trạng thái phi thường nôn nóng.
“Lúc nào thì…có thể gặp lại được?” Đỗ Vũ Chân nhẹ giọng hỏi.
Kỷ Tuần không nhìn nàng, mặc quần áo vào: “…Để sau đi.”
Ra khỏi thang máy, Kỷ Tuần lấy trong túi ra mũ cùng kính râm, cho dù vẫn còn cảm giác say rượu, hắn vẫn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi xa lạ này. Tùy ý gọi xe taxi, thẳng đến khi về đến nhà, Kỷ Tuần mới nhẹ nhàng thở ra. Dọc theo đường đi không nhìn thấy phóng viên, đại khái chắc không bị chụp ảnh đi…Đêm khuya tịch mịch, hắn ở tại căn hộ của mình, mang theo một chút cô tịch không rõ.
“Cho nên làm sao? Cậu đang lo lắng cái gì?” Nhan Dĩ Kiệt thanh âm mang theo ý cười.
Kỷ Tuần cắn môi, vẻ mặt phức tạp.
“Đó là anh trai cậu, cũng không phải bạn gái cậu. Cậu còn lo lắng anh ta chạy mất?”
Kỷ Tuần trừng mắt nhìn đối phương: “Ý của anh là phiền não của tôi rất vô vị?”
“Nói như thế nào nhỉ, dùng một cụm từ để mà hình dung, chính là 『 luyến huynh tình kết 』 đi.” Nhan Dĩ Kiệt uống một ngụm cà phê.
Luyến hinh tình kết: Kiểu như brother complex, yêu anh trai đến mức thái quá
Kỷ Tuần ngẩn ngơ: “『 luyến huynh tình kết 』?...... Tôi?...... Đừng nói giỡn......”
Nhan Dĩ Kiệt dựng thẳng một ngón tay lên, quơ quơ: “Ai nói giỡn?Cậu dám phủ nhận mình không phải luyến huynh tình kết sao? Mỗi lần cùng tôi nói chuyện đều nói đến anh trai, bây giờ không cùng anh trai gặp mặt một chút cũng xảy ra một đống vấn đề.” Hắn thoáng ngừng một chút, “... Nói tóm lại, có người trưởng thành nào suốt ngày đem chuyện anh trai ra nói?”
“Tôi nào có......”
Kỷ Tuần mạnh miệng phủ nhận lập tức bị đối phương liếc một cái như muốn nói 『 còn muốn tiếp tục giả bộ sao』.
“Không đúng thì sao?”
“Hừ, đừng có chối.”
Kỷ Tuần không cam lòng thừa nhận, “... Đúng rồi, anh nói xem, lần trước tôi về nhà, vừa vặn nhìn thấy anh tôi đang làm chuyện đó.”
“Xem đi, đúng là luyến huynh tình kết.” Nhan Dĩ Kiệt ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, “... Cậu gặp được anh ta đang cùng phụ nữ ở trên giường à?”
“Không phải phụ nữ, là một người đàn ông.” Kỷ Tuần thấp giọng nói.
“Anh cậu là đồng tính luyến ái?” Nhan Dĩ Kiệt cảm thấy ngạc nhiên, hơi hơi nhếch mi.
“Anh ấy nam nữ đều ăn.”
Nhan Dĩ Kiệt buông ly cà phê trong tay: “Cậu để ý?”
“Cũng không phải......” Kỷ Tuần nhăn mi.
“Biểu tình của cậu nhìn thế nào cũng thấy giống『 tôi phi thường để ý 』.” Nhan Dĩ Kiệt không chút băn khoăn nói, “... Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Cũng nên rời khỏi anh trai đi.”
Kỷ Tuần đầu hàng, nghiêng đầu giống như đang suy nghĩ: “Được rồi, tôi thừa nhận mình có để ý.”
“Cậu đối với chuyện này cảm thấy rất kinh ngạc?”
Kỷ Tuần vẻ mặt có chút chua sót: “Tôi cũng không biết nữa.”
“Nói thật, anh ta vốn không có nghĩa vụ phải nói cho cậu biết mình sẽ lên giường với ai.” Nhan Dĩ Kiệt lạnh nhạt nói.
“Nhưng mà tôi kết giao bạn gái đều sẽ mang về cho anh ấy xem!” Kỷ Tuần phản bác nói.
“Đó là vì cậu luyến huynh!” Nhan Dĩ Kiệt nhìn hắn liếc mắt một cái: “── nói đến liền thấy cậu giống hệt con nít, có phải cậu cảm thấy có người muốn đem anh trai cướp đi nên liền cảm thấy bất an?”
“Phải không......”
“Cẩn thận suy nghĩ một chút, loại tâm tình này của cậu, kỳ thật cũng giống với việc nhìn thấy anh trai có bạn gái đi? Giống như đang ghen......” Nhan Dĩ Kiệt mị mị mắt, cười khẽ nói.
Kỷ Tuần khiêu mi: “Tôi còn chưa từng nhìn thấy anh ấy có bạn gái.”
“...... Cái gì?” Nhan Dĩ Kiệt trừng lớn mắt.
“Anh tôi chưa bao giờ đem bạn gái cho tôi xem.”
『 Anh trai cậu là người theo chủ nghĩa cá nhân hả? Vậy nhưng thật ra chỉ là ngược lại so với cậu thôi. Nói tóm lại, hôm nào có thể thì giới thiệu anh cậu cho tôi đi? Đều nghe qua nhiều như vậy, tôi cũng muốn nhìn thấy anh cậu trưởng thành trông như thế nào, cư nhiên có thể làm cho Kỷ Đại Minh tinh sinh ra luyến huynh tình kết ──』 Kỷ Tuần tháo xuống mũ và kính râm, vứt cả găng tay ở trên sofa.
Những lời cùng Nhan Dĩ Kiệt nói chuyện phiếm mấy giờ trước còn văng vẳng ở bên tai, hắn nghĩ muốn nói cho đối phương biết 『 anh tôi rất đẹp trai 』, rồi lại sợ bị cười nhạo nên chấm dứt đề tài. Đích xác anh trai vẫn thật vĩ đại, không giống như hắn, không chỉ thành tích bình thường, thậm chí còn chỉ làm diễn viên.
Bố mẹ nuôi của hắn tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng hắn cũng nhìn ra được bọn họ hy vọng chính mình đến công ty làm, trợ giúp anh trai một tay. Nhưng Kỷ Tuần chung quy chỉ có thể làm cho bọn họ thất vọng. Ngay từ đầu đi làm người mẫu chỉ là trùng hợp. Cuộc sống của hắn không có gì thiếu thốn, chỉ là muốn tìm một công việc giải sầu, vì thế sau khi tốt nghiệp đại học liền gia nhập công ty quản lý người mẫu công tác.
Sau đó có mầy lần xuất hiện trên bề mặt tạp chí, vô tình tiếp được hợp đồng phát ngôn quảng cáo, vì thế sự nghiệp liền liên tục gặp may. Này có lẽ là kỳ ngộ đại đa số người cầu cả đời còn không được, nhưng Kỷ Tuần lại cực kỳ dễ dàng nắm ở trong tay.
Mặc dù gặp may, cuộc sống của hắn vẫn không có nhiều thay đổi. Trừ bỏ phải né tránh phóng viên, cuộc sống của hắn vẫn thoải mái giống như trong dĩ vãng, dù sao Kỷ Tuần cũng không thích ra ngoài. Ngoại trừ ngẫu nhiên về thăm ông bà một chuyến, hoặc tìm anh trai ăn cơm, cuộc sống hàng ngày của hắn cơ hồ không có gì khác. Cho dù có bạn gái, Kỷ Tuần cũng rất ít khi theo đối phương ra ngoài dạo phố hay đi du lịch, thân là một Đại minh tinh, hắn cảm thấy làm thế không có gì không ổn.
( Nói nhiều như vậy, đã qua một tháng rồi......)
Không phải không biết anh trai có lẽ phi thường bận rộn, vội vàng công tác hoặc đi hội họp, mà một đứa em trai ở cùng thành phố, tùy thời lúc nào cũng có thể gặp mặt sẽ không quá quan trọng đi? Kỷ Tuần không tự chủ được vì chính mình mà cảm thấy tức giận.
( Nguyên lai đối với anh ấy, mình...... không phải là người quan trọng......)
Bởi vì được đối phương chăm sóc nhiều năm, làm hắn vẫn nghĩ chính mình ở trong lòng Lục Nghị Kình so với người khác quan trọng hơn…Nhưng mà, sự thật có lẽ không như hắn tưởng tượng. Người mà Lục Nghị Kình coi trọng nhất quả nhiên không phải là hắn, bằng không cũng không thể lâu như vậy vẫn không chịu tới gặp mặt. Kỷ Tuần cũng muốn chủ động liên lạc với đối phương, nhưng cứ tưởng tượng đến thái độ tùy ý cho có lệ của đối phương trước đó, hắn lại tức giận.
Chẳng lẽ chỉ có một mình mình nhớ anh ấy thôi sao?
Từ hôm đó tới giờ, không thể liên hệ với anh trai, tâm trạng Kỷ Tuần có chút không xong, ngay cả việc kết giao bạn gái mới cũng chẳng có tâm tình. Có một lần cùng với nữ nghệ sỹ mới lên giường, Kỷ Tuần mặc dù không chán ghét đối phương, nhưng cũng không kết giao. Còn hơn cả người yêu, hắn vô cùng muốn biết anh trai mình rốt cuộc đang làm những gì, vì sao một tháng liền đều không thấy gọi điện thoại. Nhưng vạn phần tiếc nuối chính là, Lục Nghị Kình chung quy không có liên lạc với hắn.
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Kỷ Tuần vuốt tóc, mơ màng vươn tay ra khỏi ổ chăn, tiếp lấy cái điện thoại đang kêu lên rất không kiên nhẫn.
“A lô.....”
“Kỷ Tuần, cậu thật sự chết chắc rồi!” Thanh âm của người đại diện hổn hển quát.
Kỷ Tuần bị độ cao âm lượng trực tiếp làm tỉnh lại: “Cái gì?”
“Cậu hiện tại ở đâu?”
“Trong nhà.” Kỷ Tuần mờ mịt trả lời.
“Mười lăm phút nữa tôi đến.”
Tuy rằng nói là mười lăm phút, nhưng chưa đến mười phút sau, người đại diện đã trừng mắt ngồi ở trên sofa
nhà hắn, nổi giận đùng đùng quăng một quyển tạp chí lên mặt bàn. Kỷ Tuần không rõ lắm nghiên cứu quyển tạp chí, giật mình khi nhìn thấy hàng trữ to đùng trên bìa 『 Độc giả gửi thư đến, Sự việc Kỷ Tuần say rượu làm bậy toàn bộ đều được ghi lại! 』. Hắn vội vàng lật xem nội dung, tìm được trang báo có liên quan đến mình, trong nháy mắt liền kinh ngạc không nói lên lời.
Trên tạp chí là một ảnh chụp mơ hồ, chính mình thân trên trần trụi, dưới thân là một người phụ nữ không rõ mặt, cũng đồng dạng trần như nhộng. Cho dù chỉ chụp nửa người trên, nhưng người sáng suốt không cần nghĩ cũng biết hai người trong ảnh đang làm cái gì, mà trên ảnh chụp mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy rõ gương mặt của Kỷ Tuần. Loại ảnh chụp này bị tạp chí đăng lên là đã vi phạm quyền riêng tư, có thể đưa ra yêu cầu bồi thường, tuy nhiên danh tiếng mình khổ công xây dựng cũng bị tổn hại nghiêm trọng.
Kỷ Tuần ném quyển tạp chí đi, sắc mặt trắng bệch. “Công ty tính toán xử lý chuyện này thế nào
?”
“Tạm thời không phản ứng, qua vài ngày mở họp báo làm sáng tỏ.”
“Làm sáng tỏ thế nào? Nhìn thế nào cũng đều là tôi thật….” Kỷ Tuần vô lực dựa lưng vào ghế.
“Vậy cậu nói xem còn có thể làm thế nào? Từ buổi sáng hôm nay, điện thoại của công ty vẫn vang lên không ngừng, fan của cậu đối với chuyện này phản ứng kịch liệt, không có khả năng không mở họp báo.”
Người đại diện sắc mặt giận dữ, “Lại càng không muốn nói mấy công việc trước đây mất công sắp xếp, giờ nhà tài trợ còn gọi điện thoại tới nói đợi lúc nào thích hợp sẽ bàn lại sau.”
“Tôi…”
“Cậu bây giờ tạm thời không cần ra ngoài, mấy ngày này an phận ở nhà một chút. Chờ công ty thương lượng xong, tôi sẽ nói với cậu phải làm thế nào” Người đại diện đứng dậy rời đi, giày cao gót đạp xuống sàn phát ra tiếng vang tức giận chưa nguôi.
Kỷ Tuần ngơ ngác nhìn bìa tạp chí, trong đầu đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
“Ông chủ?”
“Ừ?”
“Anh không có việc gì chứ?”
“Ừ”
Lục Nghị Kình thuận miệng đáp lại câu hỏi của bí thư, ánh mắt lợi hại như cũ nhìn chằm chằm vào quyển tạp chí ở trên bàn. Hôm nay bắt đầu giống hệt như những ngày khác, anh vào thời điểm cố định rời giường, rửa mặt chải đầu đi làm, nhưng
khi vừa ngồi xuống bàn làm việc chưa đến năm phút đồng hồ, bí thư đã hoang mang rối loạn đem quyển tạp chí này vào cho anh.
Không cần cẩn thận phân biệt, Lục Nghị Kình cũng nhìn ra được người kia thực sự là Kỷ Tuần. Rõ ràng bức ảnh được chụp không tốt lắm, lại đem một màn tìиɧ ɖu͙© kia phơi bày rõ rệt. Lục Nghị Kình lấy ra di dộng, do dự một lúc lâu, sau đó tìm số di động của Kỷ Tuần, ấn vào phím gọi. Không phải đợi bao lâu, đầu bên kia liền có người nhận điện thoại.
“Anh?”
“Tuần…Em không sao chứ?”
Kỷ Tuần nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp từ đầu bên kia, bỗng nhiên trong ngực cảm thấy một tia đau đớn. Không thể cùng anh nói chuyện đã bao lâu? Cho tới hiện giờ ngay cả nghe thấy thanh âm cũng không tự chủ được mà cảm thấy khó chịu
“...... Em không sao.” Kỷ Tuần lấy tay dụi mắt, hốc mắt nóng lên làm hắn không tự giác nhắm mắt lại.
“Thật sự không sao?” Lục Nghị Kình nhẹ giọng hỏi.
Anh không phải không biết cá tính quật cường của Kỷ Tuần, vì thế lại càng lo lắng đối phương không muốn kể khổ mà lại chịu đựng một mình. Lục Nghị Kình cho tới bây giờ đều biết, em trai của anh vốn quật cường nhưng lại chưa đủ kiên cường.
“Không có việc gì đâu, anh.” Kỷ Tuần bình tĩnh nói, “... Chuyện này rất nhanh sẽ kết thúc.”
“Chính mình
bảo trọng, có việc gì thì gọi cho anh.” Lục Nghị Kình nghe ra đối phương không tính toán cho mình nhúng tay, tuy rằng biết chuyện này rất bình thường, nhưng lại cảm thấy một tia ghen tuông mạc danh kỳ diệu lên men dưới đáy lòng. Kỷ Tuần dù sao cũng không phải con nít, tự nhiên hiểu được cách xử lý sự tình đúng mực, không nghĩ cho anh nhúng tay cũng thật bình thường.
Mặc dù trốn tránh, đại khái anh cũng không buông bỏ được thân phận anh cả. Kỷ Tuần đối với anh mà nói, như trước vẫn vô cùng trọng yếu. Lục Nghị Kình một bên nhấm nuốt suy nghĩ của mình, một bên bởi vì mình không được đối phương hoàn toàn tín nhiệm mà có một chút ảo não nho nhỏ, lộ ra một chút mỉm cười chua sót.
Kỷ Tuần mở cuốn tạp chí kia ra, cẩn thận đọc nội dung. Nội dung thật ra bình thường, thấy thế nào cũng chỉ là bịa đặt: Độc giả tiểu thư A ở quán ăn đêm tình cờ gặp được Đại Minh tinh Kỷ Tuần, hai người uống rượu tới nửa đêm, Kỷ Tuần lập tức lái xe đưa tiểu thư A về nhà, hơn nữa qua đêm tại nhà tiểu thư A.
Toàn bộ bài báo đều là lời nói vô căn cứ, nhưng mà phối hợp với ảnh chụp lại trở thành chuyện rất đáng tin. Kỷ Tuần lấy di động ra, tìm hồi lâu mới thấy số điện thoại của người nào đó, tiếp theo không nghĩ nhiều liền trực tiếp ấn phím gọi.
“...... Đỗ tiểu thư, cô làm như vậy là có ý gì? Không sợ tôi tìm luật sư kiện cô sao?” Kỷ Tuần thanh âm mang theo ý cười.
Đầu kia di động trầm mặc hồi lâu, thanh âm phụ nữ mới chậm rãi vang lên: “Kỷ tiên sinh, lời này của anh là có ý gì?”
“Đừng giả ngu, người phụ nữ ngủ cùng tôi một đêm trong bức ảnh kia chính là cô.” Kỷ Tuần khẳng định nói. Tuy rằng sự việc đã xảy ra khá lâu, trí nhớ khó tránh khỏi có chút mơ hồ, nhưng mà bối cảnh trong ảnh chụp làm sao hắn có thể không nhận ra. Kia rõ ràng chính là phòng của Đỗ Vũ Chân.
“Ảnh chụp? Kỷ tiên sinh anh đang nói tới bài báo trên tạp chí đó sao? Anh làm sao chứng minh được tôi chính là người phụ nữ đó?” Thanh âm phụ nữ ngọt ngào hỏi lại.
Kỷ Tuần nghe xong liền nổi giận: “Chỉ cần tôi đem chuyện này công bố ra ngoài, trăm phần trăm làm cho thanh danh của cô bị ảnh hưởng, nói không chừng kiếp nghệ sĩ của cô cũng giống như tôi đều cùng nhau bị gián đoạn.”
“Tôi không quan tâm. Huống chi tôi cũng không tính toán thừa nhận đó chính là mình.” Đỗ Vũ Chân cười lạnh nói.
“Cô tại sao
phải làm như vậy? Cô có thể được ưu đãi gì chứ?” Kỷ Tuần cắn răng hỏi.
Đỗ Vũ Chân hừ một tiếng, trong thanh âm tựa hồ hàm chứa một phần hận ý rất nhỏ: “Anh tại sao không hỏi chính mình đã từng làm ra chuyện sai trái gì?”
“Có ý tứ gì ──” Kỷ Tuần đang muốn truy vấn, lại nghe thấy âm thanh đối phương ngắt di động. Hắn ảo não khép di động lại, cả người nằm ngã ra trên sofa, cảm nhận được một cỗ uể oải trước nay chưa từng có. Hắn đích xác không biết đối phương nói 『 chuyện sai trái 』 là chuyện gì, cũng không hiểu đối phương vì cái gì lại nói như vậy. Kỷ Tuần vẫn nghĩ chính mình ăn ở không đến mức thất bại, thẳng đến lúc chuyện này phát sinh, mới biết được chẳng qua chỉ là mình nghĩ lầm.
Sự thật là, ngay cả một người phụ nữ vừa mới chỉ lên giường cùng hắn một lần, cũng có thể quay lại cắn cho hắn một ngụm, đẩy hắn xuống đáy vực sâu.