Phượng Quy Vân

Chương 5

Ánh trăng bạc lạnh lẽo xuyên thấu qua tầng mây dày nặng, chiếu lên dãy núi tối đen. Cây cối lắc lư trong gió đêm, trong rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót khiến lòng

người kinh hãi, một bầu không khí âm u bao phủ toàn bộ đỉnh núi.

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc…

Tiếng vó ngựa trong sơn cố u tĩnh phá lệ vang dội, trên lưng tuấn mã là hai thân ảnh cao lớn, cấp tốc xuyên qua rừng cây um tùm rậm rạp.

Phía trước bất ngờ xuất hiện vách núi, tuấn mã không thể không dừng lại.

“Hừ…”

Nam tử ngồi phía sau thống khổ rêи ɾỉ, tay nắm dây cương bỗng nhiên buông ra, hắn lảo đảo vài cái, bộp một tiếng ngã xuống mặt đất.

Một người khác nhanh chóng xuống ngựa, trăng rằm ló ra từ sau tầng mây, ánh trăng soi rọi một thân ảnh nhỏ gầy. Y lao lực mà nâng người té trên mặt đất đứng lên, thân hình đối phương to lớn gấp đôi ép y tới thở không nổi, chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn trơn bóng vì vất vả mà nhăn lại.

Y cố hết sức đỡ nam tử đến tảng đá lớn gần đó, để hắn ngồi xuống.

“Ách… A…” Vân Thiều Lỗi ngâm nhẹ một tiếng vì đau, bờ môi của hắn đã biến thành màu đen, sắc mặt lại trắng bệch dị thường, tựa hồ như mắc trọng bệnh. Nhìn kỹ, một đạo vết đao dài vắt

ngang ngực phải của hắn, hơn nữa máu chảy ra từ miệng vết thương đều là màu đen!

Miệng vết thương kia chính là thủ phạm khiến hắn thống khổ bất kham.

“Có… Độc?” Vân Thiều Lỗi bị thương gian nan mở miệng hỏi, Phượng Du Lâm nâng hắn dậy, mượn ánh trăng cẩn thận xem kỹ miệng vết thương một phen, tiếp không nói lời nào mà nằm úp sấp lên ngực hắn —— dùng miệng hút máu độc từ vết thương.

“Không cần xằng bậy!” Vân Thiều Lỗi cuống quít quát bảo ngưng lại, “Đừng tự hại mình trúng độc theo!”

Hắn dùng sức đẩy bả vai mảnh khảnh của Phượng Du Lâm, đối phương cố chấp mà ôm eo hắn, đem máu độc trong miệng nhổ ra, sau đó tiếp tục hút —— không ngừng lặp lại.

Vân Thiều Lỗi suy yếu không thể đẩy y ra, đành phải ảo não mà nhắm mắt lại.

Đến khi trong miệng nếm được vị máu bình thường, Phượng Du Lâm mới rời khỏi ngực hắn.

Y lau vết máu dính bên khóe miệng, đứng dậy chạy đi. Vân Thiều Lỗi ngồi phịch trên tảng đá thở dốc, không bao lâu Phượng Du Lâm đã trở lại. Y lần thứ hai nâng hắn dậy, Vân Thiều Lỗi

cước bộ lảo đảo đi theo y, tuấn mã rất có linh tính mà đi theo sau bọn họ.

Hai người dìu nhau đến phía sau vách núi, nơi này có một sơn động thiên nhiên.

Phượng Du Lâm đem hắn an trí tốt lại chạy ra ngoài. Khi y trở về toàn thân đã bẩn hề hề, trên tay còn cầm một đống củi đốt.

Vân Thiều Lỗi nằm trên mặt đất, sắc mặt của hắn càng ngày càng kém, mồ hôi lạnh che kín trán của hắn. Bất quá ý thức của hắn vẫn thanh tỉnh, vô lực mở miệng:

“Dao đánh lửa ở trong túi dắt ở thắt lưng ta, bên trong còn có một ít lương khô…”

Phượng Du Lâm nghe lời mà lấy dao đánh lửa từ trên người hắn, nhóm lửa. Y để ngọn lửa tới gần nơi Vân Thiều Lỗi đang nằm, để hắn thấy ấm áp hơn một chút.

Hoàn thành mọi việc xong xuôi, y xoay người hướng bên ngoài động chạy ra.

“Ngươi còn muốn đi đâu?!” Vân Thiều Lỗi rốt cục nhịn không được lớn tiếng hỏi.

Phượng Du Lâm bị ngữ khí chất vấn của hắn dọa sợ, kinh hoảng xoay người.

Cho dù y không trả lời, Vân Thiều Lỗi tựa hồ cũng biết ý nghĩ của y, thanh âm nhẹ nhàng nói:

“Đừng lo cho ta, nghỉ ngơi một đêm sẽ khỏe thôi.”

Phượng Du Lâm không đồng tình mà đứng trước cửa động lắc lắc đầu.

“Không cho phép ra ngoài! Ngoan ngoãn ngồi yên trong này cho ta!” Vân Thiều Lỗi bất mãn với thái độ ngỗ nghịch của y, khẩu khí cũng hung dữ hơn. Hắn tuy rằng bị trúng độc, nhưng khí thế bá đạo thì vẫn không thuyên giảm.

Độc tố trong cơ thể đột nhiên phát tác, hắn ngâm đau một tiếng. Phượng Du Lâm lo lắng muốn trở về bên cạnh hắn, nhưng lại do dự đứng lên. Vân Thiều Lỗi quay đầu trừng y, hạ tối hậu thư:

“Trở lại cho ta! Nếu không ta đem ngươi ném về trả lại cho sư công!”

Phượng Du Lâm vẫn như trước lắc đầu, y nhìn vết thương của đối phương một chút, cuối cùng cắn răng xoay người chạy ra ngoài.

“Quay lại đây! Quay lại…”

Thanh âm Vân Thiều Lỗi phẫn nộ gầm gừ trong sơn động truyền tới, Phượng Du Lâm mặc kệ đem thanh âm khiến y sợ hãi vứt ra sau đầu, trong rừng cây bạt ngàn chạy như điên.

Y chạy tới nơi cỏ dại mọc thành từng bụi, sau đó tìm kiếm cái gì đó trong bụi cỏ. Ánh sáng bốn phía thực mỏng manh, y chỉ có thể dựa vào xúc giác cùng khứu giác để phân biệt.

Y tìm thật lâu cũng không tìm thấy thứ mình muốn, nhưng y vẫn không chết tâm, cố gắng tìm kiếm trong bụi cỏ rậm rạp.

Bỗng nhiên, một trận tiếng động hỗn độn từ phía sau truyền tới, một đại hán giơ cao cây đuốc trong tay vọt lại đây.

“Tìm thấy rồi! Y ở bên kia!”

Phượng Du Lâm cả kinh, cuống quít chạy trốn.

“Xú tiểu tử! Đứng lại!”

Đại hán thét to đuổi theo, sau lưng hắn, vài tên hắc y nhân cũng cưỡi ngựa đuổi theo.

“Bao vây y!”

“Không được để y chạy thoát!”

Phượng Du Lâm liều mạng chạy trốn vào trong sơn đạo gập ghềnh ngựa khó có thể đuổi theo.

“Bắt lấy hắn! Mau!”

Mắt thấy y sắp trèo qua một khe núi nhỏ, đám người

nóng vội gầm rú, một kẻ giương cung nhắm vào bóng lưng gầy yếu của thiếu niên ——

“Không cần hạ độc.”

Nam nhân bên cạnh gã dặn dò, cung thủ gật đầu, kéo căng dây cung —— vυ't một tiếng! Mũi tên phá không xuyên tới!

“A!” Mũi tên lợi hại xẹt qua phía sau lưng Phượng Du Lâm, y cảm thấy một trận tê dại, đổ sập về phía trước.

Vì mất đi trọng tâm nên Phượng Du Lâm ngã nhào xuống khe núi. Nhóm đuổi bắt y cũng kinh hãi.

“Y té xuống rồi!”

“Mau qua xem!”

“Ân…” Phượng Du Lâm ôm bả vai bị thương, y phát hiện mình rơi xuống một đống cỏ khô.

Y quay đầu nhìn quanh, cỏ dại bốn phía vừa dài lại vừa nhọn, cao chừng nửa thân người. Y ngoảnh đầu nhìn địch nhân truy đuổi phía sau, vội vàng đứng lên, cẩn thận tìm kiếm trong đám cỏ dại.

Vân Thiều Lỗi trúng độc gì y không rõ lắm, bất quá từ nhỏ đi theo bên người “Thần nhân An Trường Quân”, y đối với độc dược cũng hiểu biết không ít.

Nhưng tên hắc y nhân nói “sau hai canh giờ nội tạng sẽ vỡ nát”, chứng tỏ đây là một loại độc cấp tính lan truyền trong máu, theo những gì y học được, có một loại thảo dược chuyên trị độc cấp tính…

Phượng Du Lâm liều mạng tìm, bỗng nhiên một thanh âm khủng bố từ đỉnh đầu truyền đến, y hoảng sợ ngẩng đầu —— con cú mèo vừa rồi tập kích Vân Thiều Lỗi đang đậu trên cành cây gần đó! Nó trừng đôi đồng tử đỏ sẫm nhìn chằm chằm Phượng Du Lâm, giống như chuẩn bị tùy thời bổ nhào vào y.

Phượng Du Lâm sợ tới mức ngã ngồi dưới đất, y nhìn thấy cương đao trên chân con cú mèo đã được gỡ xuống, bất quá móng vuốt của nó vẫn sắc bén như trước.

Phượng Du Lâm vừa nhìn nó vừa lui về phía sau, con cú mèo kia chuyển động cổ, đột nhiên nó mãnh liệt bay vụt lên, bổ về phía y ——

Rốt cuộc đã qua bao lâu? Thống khổ dường như trôi qua đặc biệt chậm, từ khi Phượng Du Lâm rời khỏi sơn động, chỉ mới qua nửa canh giờ nhưng đối với Vân Thiều Lỗi mà nói giống như đã trôi qua nửa thế kỷ.

Đống củi Phượng Du Lâm nhóm đã sớm tắt, trong sơn động tối đen hoàn toàn yên tĩnh.

Tại sao vẫn chưa trở lại? Vân Thiều Lỗi ý thức mơ hồ nghĩ.

Hắn chống đỡ cơ thể đứng dậy, muốn ra ngoài tìm y, nhưng còn chưa đứng lên toàn thân liền mệt mỏi ngã xuống.

“A…” Hắn ngâm ra tiếng, cảm thấy đau đớn như độc xà luồn lách trong cơ thể. Con rắn kia tựa hồ cuồn cuộn giảo lộng trong lục phủ ngũ tạng, đau đớn kịch liệt khiến hắn choáng váng.

Vân Thiều Lỗi cuộn thân mình, độc tố bắt đầu lan tràn, hắn cảm giác mình sắp chết…

Không được… Hắn không thể ngồi chờ chết…

Vân Thiều Lỗi hít sâu một hơi, tập trung ý chí, để chân khí hội tụ trong đan điền.

Ùng —— ùng —— ùng ——

Đau đớn dần dần yếu bớt một chút…

Hắn không dám thả lỏng, tiếp tục đấu đá với nọc độc trong cơ thể, mồ hôi không ngừng chảy ra từ trán, thậm chí còn tích thành từng vũng nước nhỏ trên mặt đất.

Vân Thiều Lỗi cảm thấy mình như bị ngâm trong một thùng nước lúc lạnh lúc nóng. Khi lạnh lẽo băng hàn đến thấu xương, khi nóng thì cơ hồ muốn thiêu đốt hắn.

Tinh thần bị tra tấn liên tục, ý chí của hắn cũng vô pháp tập trung. Chân khí không ngăn được độc tố xâm lấn —— nội tạng đã đau tới mức không còn cảm giác…

Ý thức dần dần phiêu tán, những người từng xuất hiện trong sinh mệnh hắn dần xẹt qua trước mắt.

Cha mẹ hắn, tỷ tỷ, ca ca, sư phụ, sư công, sư thái, sư thúc, mẫu tử Triêu Linh Nhi…

Hình như còn thiếu một người…

Là ai…

Hắn mở to đôi mắt đã mất đi tiêu cự, nhìn ánh sáng mơ hồ ngoài cửa động, ánh trăng bạc xuyên qua bóng tối chiếu sáng sơn động.

Một bóng đen xuất hiện cuối nguồn sáng ——

Con mắt Vân Thiều Lỗi chậm rãi điều chỉnh tiêu điểm…

Bóng đen càng chạy càng gần, cùng với tiếng thở dốc phù phù.

Phượng Du Lâm ôm một gốc cây kết đầy dã quả tử hồng sắc chạy vào, y toàn thân lầy lội, trên người dính đầy máu.

“Lâm nhi…?”

Vân Thiều Lỗi vô thức thấp giọng hô, Phượng Du Lâm tiến lên nâng hắn dậy. Tầm nhìn của Vân Thiều Lỗi từ từ rõ ràng, hắn nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy bùn đất cùng đôi mắt tràn ngập lo lắng của đối phương, một trận đau thương mãnh liệt xâm chiếm hắn.

Phượng Du Lâm ngắt mấy khối dã quả, bỏ vào miệng Vân Thiều Lỗi, người sau ngay cả khi lực cắn nuốt cũng không có, chỉ có thể hàm trong miệng. Phượng Du Lâm cái khó ló cái khôn, y đem dã quả bỏ vào miệng mình nhai hai ba cái, sau đó dùng miệng đút cho đối phương.

Dòng khí ấm áp mang theo một cỗ hương ngọt ngào tiến vào khoang miệng Vân Thiều Lỗi, ngọn lửa sinh mệnh trong cơ thể hắn cũng bùng lên.

Phượng Du Lâm thở dốc đứng dậy, y dùng sức nhổ mấy cái lá thảo dược, lúc này Vân Thiều Lỗi mới phát hiện —— thân thảo dược kia bao phủ đầy gai nhọn.

“A…” Vân Thiều Lỗi rêи ɾỉ, hắn không biết lấy đâu ra khí lực, đột nhiên trở mình đứng dậy.

Phượng Du Lâm đem lá cây bỏ vào miệng nhai, Vân Thiều Lỗi dùng sức kéo tay y qua —— lòng bàn tay phấn nộn đã bị đâm chảy máu!

Phượng Du Lâm một bên nhai lá cây, một bên hoang mang nhìn biểu tình như bị dao cắt của hắn.

Một hàng nước mắt rơi xuống hai má Vân Thiều Lỗi, Phượng Du Lâm ngơ ngẩn.

Vân Thiều Lỗi thấp giọng nghẹn ngào.

Vì cái gì chính mình vô dụng như vậy…

Chẳng những không bảo hộ được y, còn để y phải chịu đau khổ như thế…

Như thế nào dám gọi mình cái gì đại hiệp? Cái gì nam tử hán?

Phượng Du Lâm đến sát bên hắn, nhẹ lay bờ vai hắn. Vân Thiều Lỗi hốc mắt hồng hồng nhìn, trong mắt Phượng Du Lâm đều là lo lắng cùng mơ hồ.

Vân Thiều Lỗi bất ngờ ôm lấy y, tay hắn áp lên vết thương trên người Phượng Du Lâm, đối phương bị đau hừ một tiếng, Vân Thiều Lỗi vội vàng buông y ra.

“Đây là… Sao lại bị thương nhiều như vậy?” Vân Thiều Lỗi run rẩy hỏi, giống như những vết thương kia là ở trên người mình vậy.

Phượng Du Lâm lắc đầu, tỏ vẻ đừng lo. Y nhẹ nhàng cởϊ áσ Vân Thiều Lỗi, tiếp đem lá cây đã nhai nát phun ra, xé ống tay áo, đem dịch nước cùng bã đắp lên miệng vết thương của Vân Thiều Lỗi.

Vân Thiều Lỗi nhắm mắt nằm xuống, khóe mắt ướt đẫm nước.

Phượng Du Lâm băng bó cho hắn xong lại chạy đi tìm củi, một lần nữa nhóm lửa.

Vân Thiều Lỗi vẫn luôn dõi theo thân ảnh nhỏ gầy, khuôn mặt dù dính đầy bụi đất vẫn cỡ nào động nhân…

Những tên hắc y nhân tìm kiếm suốt đêm trong bụi cây vẫn không đạt được mục đích.

“Bên này không có.”

“Bên kia cũng không thấy.”

“Không tìm thấy bọn họ.”

Chúng tụ tập lại một chỗ, ba người còn lại hướng chủ nhân báo cáo.

“Có thể bọn họ đã ly khai khỏi đây?” Có người phỏng đoán, nam nhân cao gầy sắc mặt ngưng trọng nói:

“Không có khả năng, không có giải dược của ta, nam nhân kia chắc chắn không sống lâu được. Hơn nữa tiểu gia hỏa kia cũng không có năng lực một mình tẩu thoát.”

Gã đang nói, con cú mèo mà gã nuôi nghiêng ngả lảo đảo bay trở về. Nam tử nhìn nó toàn thân là huyết, cánh bay khập khiễng, lông chim cũng bị nhổ mấy cái.

“Làm sao thế?” Nam tử để con cú mèo đậu trên cánh tay.

“Máu của ai?” Những người khác nhìn qua đây, máu trên người con cú mèo là của ai đó dính vào, không phải của nó.

“Chẳng lẽ là của tiểu hài tử vừa rồi?” Bọn họ phỏng đoán.

Đầu lĩnh nam tử ngẩng đầu, nói:

“Bọn họ còn trốn trong núi, mau đi truy lùng! Phân công nhau tìm!”

“Rõ!”

Vài người lại tản ra.

Dương quang chói mắt chiếu vào động khẩu, bao trùm lên hai thân ảnh nằm trên mặt đất.

Vân Thiều Lỗi híp mắt đứng dậy, hắn giật giật hai tay, phát hiện khí lực của mình đã khôi phục! Hắn cao hứng ngồi xuống, đau đớn trong cơ thể đã tan thành mây khói, hoàn toàn hồi phục như cũ!

Hắn xoay người, Phượng Du Lâm lui thành con tôm ngủ bên cạnh hắn.

Ánh mắt Vân Thiều Lỗi lập tức trở nên nhu tình như nước, hắn nhẹ nhàng tới gần y, dùng ống tay áo lau đi bụi bẩn trên mặt đối phương.

Phượng Du Lâm một đêm vất vả, giờ ngủ rất ngon.

Vân Thiều Lỗi vuốt ve mi tâm y, cái mũi nhỏ xinh, còn có hai đôi môi đỏ mọng trơn bóng. Bỗng nhiên nhớ tới y hôm qua dùng miệng mớm thuốc cho mình, tim Vân Thiều Lỗi liền đập nhanh từng hồi.

Vân Thiều Lỗi liếʍ đôi môi khô ráo, giống như nhớ lại cảm xúc lúc đó, hắn đặt đầu ngón tay lên môi đối phương liền không muốn dời.

“Ân…” Cái miệng nhỏ nhắn rêи ɾỉ một tiếng, Vân Thiều Lỗi giật mình cuống quít rút tay về.

Phượng Du Lâm nửa tỉnh nửa mơ trát trát mắt, dường như còn chưa muốn tỉnh ngủ, Vân Thiều Lỗi cười nhẹ:

“Lâm nhi… Đứng lên nào, chúng ta phải rời khỏi nơi này.”

“Ân?” Phượng Du Lâm nắm tay xoa xoa mí mắt, tư thái tựa như một con mèo lười.

Y chợt nhớ tới chuyện gì trọng yếu, ánh mắt nhất thời trừng lớn.

“Làm sao vậy…” Vân Thiều Lỗi còn chưa hỏi xong, y đã bổ nhào vào ngực hắn.

Phượng Du Lâm xốc vạt áo hắn, cẩn thận kiểm tra vết thương.

“Ta không có việc gì.” Vân Thiều Lỗi sủng nịch vuốt đầu y, Phượng Du Lâm toàn thân cao thấp hơn mười chỗ đều là miệng vết thương.

“Ta nhớ rõ trong hành trang có kim sang dược… A, không được, ngươi hiện tại toàn thân bẩn hề hề… Phải rửa sạch lau khô mới có thể bôi dược…”

Vân Thiều Lỗi tự nhủ ôm lấy y bế ra ngoài sơn động.

Con ngựa đang ăn cỏ cách đó không xa, nhìn thấy chủ nhân liền chạy đến. Vân Thiều Lỗi cùng Phượng Du Lâm lên ngựa, xuống núi.

Vân Thiều Lỗi một bên giá mã, một bên cẩn thận che chở Phượng Du Lâm, giống như y là một báu vật vô giá. Phượng Du Lâm mơ hồ cảm thấy thái độ của hắn cùng dĩ vãng khác nhau, nhưng lại không nghĩ ra chỗ nào không giống, chỉ đành an phận tựa vào l*иg ngực ấm áp của hắn.

Còn đám hắc y nhân kia… bọn chúng tìm cả một đêm đều không có thu hoạch gì, đành phải kiên trì trở về phục mệnh.

Đầu lĩnh nam tử trở lại khách điếm mà chủ nhân “Độc Phiến Môn” ngủ lại, gã đứng ngoài sương phòng báo cáo:

“Chủ nhân, thật sự xin lỗi, tên Vân Thiều Lỗi kia võ công rất cao, vài huynh đệ đều không phải là đối thủ của hắn. Bất quá hắn đã trúng ‘Liệt tâm tán’ của tiểu nhân, hẳn là đã chết...”

“Hài tử kia như thế nào?”

Tiếng nói từ tính trầm thấp từ trong phòng truyền đến.

“Hài tử kia...” Nam tử lau mồ hôi lạnh trên trán, thành thật nói: “Y bị con cú mèo của tiểu nhân trảo thương, giờ còn rơi xuống vách núi không rõ sống chết...”

“Ha ha... Trảo bị thương?” Người trong phòng ngụ ý không rõ mà nở nụ cười, bên ngoài nam tử mồ hôi lạnh ứa ra.

“Lã lỗi của tiểu nhân... Tiểu nhân nhất định sẽ tìm y tìm trở về, chủ nhân xin yên tâm...”

Cửa phòng không hề báo trước mà mở ra, nam tử tà nịnh một thân áo ngủ thuần trắng bán dựa vào cạnh cửa, hắn nhìn nhìn khuôn mặt trắng bệch của gã, nhún vai nói:

“Thôi, không cần tìm nữa, để hài tử kia đi đi.”

“Chủ nhân?” Đáp án của chủ nhân khiến gã ngạc nhiên mà ngẩng đầu.

Bạch y nam tử giải thích bất luận cái gì mà xoay người đóng cửa lại, lưu lại bộ hạ vẻ mặt mờ mịt.

Nam tử trở về giường, một mỹ thiếu niên toàn thân trần trụi vui vẻ tiến trong lòng ngực của hắn.

“Chủ nhân... Ngươi không muốn hài tử kia sao?” Biết được địa vị của mình không hề bị uy hϊếp, thiếu niên trên mặt lộ vẻ cười ngọt ngào.

Nam tử nhẹ vỗ về hai má trơn bóng của y, tà ác thì thầm:

“Ta không có hứng thú đối với ‘món đồ chơi’ có thương tích...”

Bọn Vân Thiều Lỗi đi tới thị trấn dưới chân núi, trọ lại trong một khách điếm. Hắn vừa vào phòng liền phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước ấm cùng đồ ăn, Phượng Du Lâm không hiểu ra sao mà ngồi ở mép giường, y còn tưởng rằng Vân Thiều Lỗi vội vã xuống núi là vì chạy đi, không thể tưởng được đối phương lại nhàn nhã ở khách điếm nghỉ ngơi.

Tiểu nhị mang thùng gỗ to chứa đầy nước ấm tiến vào, Vân Thiều Lỗi cùng hắn hợp lực bê dục bàn ra sau bình phong, tiểu nhị hoàn thành công tác liền đi ra ngoài.

“Lâm nhi, lại đây.”

Phượng Du Lâm nghe được Vân Thiều Lỗi gọi vội chạy tới.

Vân Thiều Lỗi ho nhẹ một tiếng, nói:

“Cởϊ qυầи áo đi... Ta giúp ngươi tắm rửa.”

Phượng Du Lâm ngẩn người, vội vàng lắc đầu xua tay, tỏ vẻ y có thể tự mình làm.

Vân Thiều Lỗi ôn nhu nói:

“Trên tay trên người đều là vết thương, để cho ta tới giúp ngươi đi.”

Phượng Du Lâm thấy hắn thực kiên trì, ngoan ngoãn mà cởϊ qυầи áo. Vân Thiều Lỗi nhìn thân hình trắng nõn trước mặt, lỗ mũi một trận nóng lên. Hắn vội dời tầm mắt.

Phượng Du Lâm trơn bóng mà đứng trước mặt Vân Thiều Lỗi, xem ra y coi Vân Thiều Lỗi giống như ca ca của mình, cho nên hoàn toàn không có cảm giác ngại ngùng. Ngược lại biểu hiện của Vân Thiều Lỗi lại giống như đại cô nương thẹn thùng, không dám nhìn nhìn thân thể đối phương.

Vân Thiều Lỗi nhẹ nhàng dùng khăn tắm chà lau cho y. Hắn cường bách chính mình đem tầm mắt đặt trên miệng vết thương của Phượng Du Lâm, không nhìn đến địa phương mẫn cảm khác.

Nhưng tiểu đầu v* phấn hồng, xương quai xanh mảnh khảnh, hạ thể phấn nộn của Phượng Du Lâm vẫn thỉnh thoảng tiến vào tầm mắt hắn. Mỗi khi lỡ nhìn thấy một chút, dục hỏa trong cơ thể cũng theo đó dâng lên.

Ông trời... Hắn là xảy ra chuyện gì? Thế nhưng có du͙© vọиɠ đối với thân thể của một đứa bé?

Vân Thiều Lỗi thầm mắng chính mình đến cầm thú còn không bằng. Ngày trước khi còn thầm mến Triệu Linh Nhi, hai người ở chung dù nảy sinh tình ái thì vẫn giữ lễ với nhau, bản thân cũng không có tưởng tượng quá phận với nàng. Nhưng hôm nay đối mặt với Phượng Du Lâm... Tại sao hắn lại có xúc động muốn ôm chặt lấy y?

Bất quá hắn càng lau càng phát hiện ra vết thương của Phượng Du Lâm nhiều không kể xiết. Trong tâm nảy lên một trận đau lòng cùng phẫn nộ, Vân Thiều Lỗi rốt cuộc thôi miên man suy nghĩ.

“Ngươi đau không?” Hắn trầm giọng hỏi.

Kỳ thật rất là đau, bất quá Phượng Du Lâm không muốn khiến hắn thêm lo lắng, cho nên lắc đầu.

Vân Thiều Lỗi không nói gì, bất quá động tác của hắn càng ôn nhu cẩn thận.

Thật vất vả tắm rửa xong. Vân Thiều Lỗi lấy kim sang dược thoa lên miệng vết thương của Phượng Du Lâm, tiếp mặc quần áo sạch sẽ cho y, sau đó ôm y ra ngoài —— toàn bộ quá trình đều thật cẩn thận, một bộ phủng ở trong tay sợ ngã ngậm trong miệng sợ tan.

Thời điểm bọn họ tắm rửa xong, tiểu nhị đã đem đồ ăn đưa tới.

Phượng Du Lâm bụng đói kêu vang, vừa nhìn thấy cơm nóng hầm hập, lập tức ngồi xuống lang thôn hổ yết.

“Không cần gấp, ăn từ từ thôi.” Vân Thiều Lỗi cưng chiều vỗ tay y.

Phượng Du Lâm ngậm một ngụm đồ ăn, kinh ngạc mà nhìn hắn. Trong ấn tượng của y, mỗi lần ăn cơm Vân Thiều Lỗi đều sẽ đốc xúc y “Ăn nhanh lên” —— tốc độ ăn cơm của Phượng Du Lâm thường rất chậm. Hơn nữa bởi vì muốn đi nhanh, Vân Thiều Lỗi luôn oán giận y ăn quá chậm, lãng phí thời gian, cho nên sau một thời gian bị “huấn luyện”, Phượng Du Lâm đã dưỡng thành thói quen “nhai hai cái liền nuốt”. Hiện tại đối phương thế nhưng kêu y

“Không cần gấp, từ từ ăn”

? Làm sao y có thể không bất ngờ?

Vân Thiều Lỗi thấy y ngốc hồ hồ nhìn mình, lập tức quan tâm hỏi:

“Làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”

Phượng Du Lâm nhanh chóng lắc đầu, cúi đầu tiếp tục ăn.

Vân Thiều Lỗi vừa ăn vừa yêu thương ngưng thần nhìn y, trong mắt lộ vẻ ôn nhu như nước.