Edit + Beta: Vịt
Một bữa cơm ăn tới giữa, tay Từ Niên còn hữu ý vô ý đặt ở trên đùi Trình Sâm, bất quá đàng hoàng rất nhiều, liền làm ra một bộ đặc biệt ân ái.
Thầy và sư mẫu lớn tuổi, thích nhất nhân thấy tiểu bối nhân duyên mĩ mãn, thân thể khỏe mạnh, cho nên sau khi gặp Từ Niên hiểu chuyện như vậy, thật là càng nhìn càng thích.
Trình Sâm vì mặt mũi chỉ có thể nhịn, nhưng được người bên cạnh tâng bốc trong lòng lại vui vẻ kín đáo...... Anh cúi đầu liếc nhìn tay Từ Niên đặt ở trên chân mình, cố gắng khống chế không run chân.
Từ Niên thấy anh nghẹn tới khó chịu, rất là quan tâm lại như không có chuyện gì xảy ra thu tay lại.
Đúng lúc sư mẫu lại hỏi một câu, "Tiểu Niên học ở đâu?"
Từ Niên cười đáp: "Đại học B."
"Ai u." Sư mẫu hướng Trình Sâm dựng thẳng ngón cái, "Tiểu Trình ánh mắt thật tốt."
Trình Sâm trên mặt khinh thường "Hừ" một tiếng, chân lại run lên.
( Đ m anh
đá ng eo vlllll =))))
"......"
Từ Niên nghĩ thầm người này cũng quá dễ dụ rồi đi?
Một bữa cơm ăn thật là khách chủ hết sức vui vẻ, Trình Sâm và Chung Sinh đều uống rượu, cuối cùng nói chuyện lại móc ruột móc gan, Từ Niên ngoan ngoãn ở bên cạnh chờ, cuối cùng còn kính chức kính trách đỡ ông chủ xuống lầu.
Trần Đệ đã làm ấm xe đợi một lát, thấy Từ Niên dìu Trình Sâm vào chỗ ngồi phía sau, chính mình do dự một lát lại vòng qua tay lái phụ.
"?" Trần Đệ, "Cậu không bồi ngồi phía sau?"
Từ Niên: "Ông chủ không phải có khiết phích sao?"
Trình Sâm cũng không biết là say thật hay say giả, ở ghế sau ngẩng đầu nhắm mắt dưỡng thần, Trần Đệ thấy anh không ý kiến liền cũng không nhiều lời nữa, chuẩn bị trước đưa Từ Niên về.
Trên đường trở về lúc gặp được siêu thị, Từ Niên lại kêu ngừng xe, chạy xuống mua trà giải rượu và cơm nắm sushi trở lại.
Trần Đệ: "Cậu chưa ăn no?"
Từ Niên cười: "Đương nhiên không phải."
Cậu mở cửa xe phía sau, vừa dỗ vừa chăm sóc Trình Sâm uống trà giải rượu, lại thay anh xoa bóp huyệt thái dương một lát, giảm bớt nhức đầu.
Trình Sâm trong quá trình ngược lại rất hiếm thấy nghe lời, lầu bầu một tiếng lại ngủ mất.
Từ Niên lại lần nữa ngồi trở lại tay lái phụ, đưa mấy viên sushi cho Trần Đệ: "Ông chủ ăn không nhiều lắm, để cho thư kí Trần anh đưa giúp đi, sau khi tỉnh rượu sợ anh ấy đói."
Trần Đệ ánh mắt phức tạp nhìn túi mua đồ siêu thị kia, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Cậu cũng thật là quá chuyên nghiệp đi......"
Từ Niên chớp chớp mắt, đặc biệt tính trẻ con toét miệng cười nói, "Vậy anh lúc tới thay tôi nói tốt vài câu, thêm nhiều lương hơn."
Trần Đệ: "......"
Từ Niên lúc trở lại phòng trọ Lý Phương đã ngủ, cậu động tác yên lặng rửa mặt xong, thay quần áo trên người, ở trên ban công hướng về phía ánh sáng yếu ớt nhìn kỹ tiêu chuẩn nước giặt.
Nói là nước ấm không thể vượt quá 30 độ, phải giặt tay, không thể giặt khô.
Từ Niên thở dài, đàng hoàng đi múc nước.
Ngâm xong quần áo, đổ nước giặt, Từ Niên ngồi trước chậu nước phát ngốc một lúc.
Quần áo trong chậu, vừa nhìn chính là vải tốt, đắt tiền, thoải mái, cậu trước kia chưa từng mặc.
Cho dù bề ngoài có thể giả bộ ngoan gạt người, giống như rộng lượng, giống như không sao cả, nhưng Từ Niên tự mình rõ ràng, cậu cũng không phải là thanh tân thoát tục, vô dục vô cầu.
Cậu cũng muốn ở ấm áp thoải mái, đi ra ngoài gặp người thể diện đẹp đẽ, không phải chạy ngược chạy xuôi ở bệnh viện, vì 70 đồng tiền giường ngủ chịu xem thường.
Cậu triệt đầu triệt đuôi, chính là tục nhân.
Trần Đệ nói cậu chuyên nghiệp, lời này một chút không sai, dù sao cậu muốn làm cho cuộc sống này trải qua thoải mái, trải qua lâu dài, cậu đương nhiên phải chuyên nghiệp.
Chỉ cần cậu chuyên nghiệp —
Từ Niên cúi đầu liếc nhìn điện thoại mới mua, quả nhiên tới tin nhắn mới hệ thống nhắc nhở.
Trong thẻ của cậu lại thêm 5 vạn đồng.