Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt

Chương 24: Ước định x cơ hữu x tục sáo

Cửa viện nhẹ nhành mở ra, Phong Tỏa Vũ cúi đầu đi tới, phía sau là một đám người. Hạ Kình Thảo vừa vào cửa thì lực chú ý lập tức bị hấp dẫn, ánh mắt y không có đặt lên lá trà tỏa đầy hương thơm, không có đặt lên nam tử áo xanh, mà đặt lên thân ảnh đang ngủ say.

Y không tự chủ được bước đến, nửa đường lại bị ngăn lại.

“Các hạ tìm tới là có chuyện gì?” Như là sợ đánh thức người cách đó không xa, thanh âm nam tử ép thấp xuống cực điểm.

“Chủ tử nhà ta muốn làm một cuộc giao dịch với các hạ.” Vẫn là thị đồng lên tiếng, khẽ khom mình với Phong Tỏa Lôi.

Phong Tỏa Lôi nghe được hai chữ ‘giao dịch’ theo bản năng nhìn về phía Lạc Dịch, lại kinh hãi phát hiện bạch y công tử không biết khi nào đã đứng bên cạnh ghế dài, hơi cúi người xuống, híp mắt nhìn chằm chằm Lạc Dịch.

“Còn giả vờ ngủ sao?” Thanh âm Hạ Kình Thảo nhẹ nhàng vô cùng, như đang thì thầm cùng tình nhân: “Nếu ngươi không chịu đứng dậy, ta sẽ để ngươi vĩnh viễn không đứng lên nổi.”

Mỗ phiến tử lệ rơi đầy mặt.

“…Người anh em, đừng như vậy.” Lạc Dịch nhắm nghiền hai mắt tự lừa mình dối người bộ dạng không muốn đối mặt với thực tại, sau đó khẽ nhếch thân thể, muốn né tránh hơi thở đối phương: “Ta sám hối…”

Sau đó, không phải là lỗi của cái ghế, không phải lỗi của Hạ Kình Thảo, càng không phải lỗi của lực hút trái đất, là lỗi của Lạc Dịch đang nhắm mắt mà quên đi tình huống. Vì vậy, mỗ phiến tử rầm một tiếng mặt chạm đất.

Công lược tỏ vẻ ghi lại khoảnh khắc lịch sử này, giống như Cuaron() lưu lại một ấn ký của cú đá ở mặt trăng, mỗ phiến tử lưu lại một ấn ký của gương mặt mình ở cổ đại.

() alfonso cuarón: diễn viên nổi tiếng trong bộ gravity

“Các hạ!” Thời khắc mấu chốt, Phong Tỏa Lôi chạy tới, đem Lạc Dịch che ở phía sau như gà mẹ bảo hộ gà con, nhìn đối phương đang tươi cười sáng lạn.

“Nhìn thấy người quen.” Hạ Kình Thảo phủi tay, trên tay không một chút bụi: “Nên đến chào hỏi một tiếng.”

Thân a, đây là mưu sát chưa thực hiện được. Mỗ phiến tử ở phía sau lặng lẽ dùng vạt áo chùi bụi trên mặt, sau đó bị Phong Tỏa Vũ vội vàng kéo tới phòng trúc rửa sạch.

Chờ Lạc Dịch sửa sang đi ra, phát hiện hai bên vẫn ở trong viện giằng co. Mỗ phiến tử không hề lưu luyến xoay người, chuẩn bị rời đi. Dù sao đã cùng Phong Tỏa Lôi thỏa thuận xong, những chuyện còn lại không phải việc của hắn.

“Lạc Dịch.” Đây là thanh âm Phong Tỏa Lôi, Lạc Dịch quay đầu lại thấy nam tử áo xanh đang nhìn hắn, ánh mắt phức tạp. Hạ Kình Thảo nhíu mày, như là kiếm được cái gì hứng thú.

“Lại đây.”

Lạc Dịch có chút mù mờ, chả hiểu ra làm sao, nhưng vẫn đi tới.

Phong Tỏa Vân cuối cùng nhìn thoáng qua Lạc Dịch, sau đó quay đầu lại nói với Hạ Kình Thảo: “Các hạ nói là muốn mua được phương pháp làm ra Vân Lai trà từ ta, tại hạ muốn nói là, các hạ tìm nhầm người.” Phong Tỏa Lôi lui một bước, đẩy Lạc Dịch lên: “Người các hạ muốn tìm hẳn là vị này, Vân Lai trà là hắn tặng chúng ta.”

…Mẹ ơi, hình như ta bị lãng tai rồi.

Ánh mắt mọi người trong nháy mắt tập trung hết lên người Lạc Dịch, Lạc Dịch không biết làm sao quay đầu nhìn Phong Tỏa Lôi, ánh mắt vô cùng đáng thương, giống một con sói con bị ném vào đàn sư tử hổ báo, bị sói cha ném vào một đàn động vật ăn thịt.

Xin giúp đỡ không có hiệu quả. “Đây…Cái này, các ngươi ra giá bao nhiêu…” Sói con lí nhí lên tiếng với đám động vật ăn thịt trước mắt.

Thị đồng vừa định mở miệng, liền bị tiếng cười vui vẻ của chủ tư ngăn lại. Đôi mắt đào hoa nheo lại, Hạ Kình Thảo không biết từ đâu móc ra một cây quạt mà phe phẩy: “Để thể hiện thành ý của tại hạ, đương nhiên là các hạ ra giá.”

“Thật không?”

“Thật.”

“Một đồng tiền là được.” Mỗ phiến tử nghiêm mặt giơ móng sói ra trước mặt Hạ Kình Thảo.

Phốc! Mặc dù biết kết quả như vậy, Hạ Kình Thảo vẫn không thể ngăn lại nụ cười. Lạc Dịch nhìn thoáng qua, thấy Phong Tỏa Lôi cũng không biểu hiện gì, như là đang nghe một câu hôm nay thời tiết tốt, Lạc Dịch liền yên tâm.

Thì đồng ngốc lăng thật lâu mới phản ứng được, mở to mắt nhìn chằm chằm Lạc Dịch, há miệng móc tay vào trong ***g ngực một lúc lâu, run rẩy lôi ra một thỏi bạc, Lạc Dịch nhìn thấy thỏi bạc liền tạc mao: “Không cần bạc! Chỉ cần một đồng tiền! Cái đám có tiền chết tiệt này…thân a, ta đã nói rõ ràng nga…”

Thị đồng bối rối không biết làm sao, chỉ có thể tội nghiệp nhìn chủ tử nhà mình.

Hạ Kình Thảo rốt cuộc nhịn không được, cười lớn. Y từ trong ***g ngực lấy ra một đồng tiền, y từ lâu đã không còn dùng qua loại tiền này, chỉ là gần đây mới cầm theo một đồng. Hạ Kình Thảo cười vô cùng sáng lạn, quơ quơ trước mặt Lạc Dịch, như đang dụ dỗ con sói con mắc bẫy. Lạc Dịch cũng rất phối hợp, mắt nhìn chằm chằm đồng tiền.

Tiền đồng tỏ vẻ áp lực rất lớn nha.

“Ta đột nhiên không muốn mua nữa.”

Sau một giây, Hạ Kình Thảo thu hồi tiền đồng lại, xoay người đi.



……

… … … Ta, sát!!!

“Hạ Kình Thảo.” Lạc Dịch xoạy người chặn lại, giận dữ nhìn chằm chằm đôi mắt hoa đào: “Ngươi con mẹ nó đùa giỡn ta.”

Mắt Hạ Kình Thảo trợn to, một tia sắc bén hiện lên, trong nháy mắt đảo khách thành chủ bóp bả vai Lạc Dịch, mạnh đến mức Lạc Dịch cảm giác như vai mình sắp bị bẻ gẫy.

“Ngươi biết tên của ta, ân?” Hạ Kình Thảo cười vô cùng sáng lạn, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đến nỗi có thể khiến người ta mất hồn: “Ta hình như chưa bao giờ nói tên với ngươi…”

“Đây…cái này…” Sói con trong nháy mắt trở lại nguyên hình, Lạc Dịch cứng đờ cười, sau đó vội ho một tiếng: “Kỳ thực…” Lạc Dịch nghiêm túc vô cùng: “…Ta thầm thích ngươi.”

Ba! Bạc vẫn nằm trên tay thị đồng, nhưng cằm thì rơi xuống đất.

“Ta đã vụиɠ ŧяộʍ nhìn ngươi từ lâu.” Lạc Dịch nghiêm mặt: “Thật ngại.”

Phong Tỏa Lôi hoàn toàn mất hết biểu tình.

“Chúng ta có thể trở thành cơ hữu.”

Trong nháy mắt yên tĩnh.

“…Chỉ đùa một chút thôi…Hắc, hắc…”

Tuy rằng Lạc Dịch cười rất là cứng ngắc, nhưng bầu không khí cũng hòa hoãn lại. Hạ Kình Thảo buông lỏng tay ra, Lạc Dịch cẩn thận ôm lấy vai.

Tê —- tên này thật ác độc.

“Ngươi thầm thích ta?” Khóe miệng Hạ Kình Thảo khẽ nhếch, nở nụ cười.

Chú ý đến câu sau cùng nha đồng chí.

“Cơ hữu là cái gì?”

“…Là một loại quan hệ trên dưới.” Lạc Dịch mở to mắt nói mò: “Phía trên là công, phía dưới là thụ, hàng ngày làm làm cái gì đó, chủ tớ cũng là một loại trong đó.”

“Nga.” Hạ Kình Thảo quan sát Lạc Dịch: “Ngươi muốn làm cơ hữu của ta?”

Lạc Dịch rùng mình, tuy là biết đối phương hiểu lầm cái gì, nhưng vẫn khiến Lạc Dịch có một loại đản đau.

“Vậy là được rồi, Hạ Kình Thảo bĩu môi, lộ ra nụ cười: “Tuy rằng không được lắm, nhưng miễn cưỡng có thể trở thành cơ hữu của ta.”

…Mẹ ơi, hình như ta bị lãng tai lần nữa.

“Sao vậy?” Hạ Kình Thảo nhìn Lạc Dịch, cười sáng lạn: “Vừa rồi không phải nói muốn làm cơ hữu của ta sao?”

Xin chú ý câu sau cùng nha đồng chí!!!

“Ta…”

“Không cần lo lắng.” Thanh âm Hạ Kình Thảo trêu trọc cảm quan mọi người: “Đến khi ta chán, ngươi có thể rời đi, ta sẽ trả ngươi tiền, đương nhiên bao gồm một đồng tiền ấy.”

Không nhìn thị đồng dường như muốn nói cái gì, trong mắt Hạ Kình Thảo chỉ có Lạc Dịch.

Vậy nên làm hắn vui vẻ đi, trong cái cuộc sống nhàm chán này.

“Một lời đã định?”

“Một lời đã định.”



“Đại hội võ lâm?”

“Ngạc nhiên cái gì!”

Thanh niên kinh ngạc hưng phấn kêu lên: “Thật không, đại hội võ lâm trăm năm một lần?!”

“Hắc hắc, tin tức lão tử không đáng tin sao?” Đối diện thanh niên là một gã hán tử đang cười đắc ý: “Đại hội võ lâm lần này mời sư huynh của ta, hắn chính là người ghi chép của đương gia nha, lần này đại hội võ lâm ta cũng có thiệp mời.”

Thanh niên đối diện lộ ra biểu tình ngưỡng mộ, hán tử đắc ý lắc đầu, như đang giáo dục thanh niên: “Ngươi có biết vì sao đại hội võ lâm một trăm năm mới tổ chức một lần không?”

“Không biết.” Thanh niên thành thật gật đầu, lộ ra biểu tình chờ mong.

Đại hán thỏa mãn nói: “Mục tiêu cuối cùng của đại hội võ lâm là chọn ra võ lâm minh chủ, điều này tất cả mọi người đều biết, thế nhưng, chọn ra võ lâm minh chủ vì cái gì, ngươi có nghĩ đến không?”

Thiếu niên trầm tư một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.

“Để chống lại ma giáo.” Đại hán thấp giọng, gương mặt trở nên nghiêm túc: “Luân Hồi Giáo.”

Thanh niên có chút mê man: “Luân Hồi Giáo ta biết, chỉ là một môn phái a, cần gì phải…?”

“Ngươi thì biết gì.” Đại hán lắc đầu: “Luân Hồi Giáo cứ trăm năm lại nổi dậy, mấy lần nắm giữ được giang hồ, khi đó Luân Hồi Giáo quá mức mạnh mẽ và quỷ dị, mọi người trong võ lâm đều vô cùng sợ hãi. Có biết Pháp Không trưởng lão không, người như vậy ở trước Luân Hồi Giáo cũng không chống lại được. Người Luân Hồi Giáo đều tu luyện công pháp tà ác, nhất là cái kia, cái gì thiên cái gì giới ấy lại càng quỷ dị vô cùng.” Thanh âm đại hán cũng thêm âm trầm: “Có người nói, người Luân Hồi giáo đã từng khoét mắt năm trăm đứa bé làm vòng cổ, cũng có người nói, người Luân Hồi Giáo lấy máu của những đứa bé đổ vào ao để tắm rửa.”

Thanh niên theo bản năng sờ mắt, rùng mình.

“Vậy nên, để ngăn lại Luân Hồi Giáo, các trưởng lão quyết định thời điểm Luân Hồi Giáo nổi dậy sẽ tổ chức đại hội võ lâm chọn ra minh chủ nhằm chống lại Luân Hồi Giáo.”

“Thế nhưng…” Thanh niên có chút lắp bắp hỏi: “Tại sao không ở lúc Luân Hồi Giáo im lặng để tiêu diệt, phải bóp chết từ trong nôi mới đúng chớ?”

“Cái rắm!” Đại hán coi thường nhìn thanh niên, nước miếng văng tung tóe: “Ngươi cho là người khác không muốn? Biết tổng đàn Luân Hồi Giáo ở đâu không? Tu Du Sơn! ‘Tử Hà Vụ, Ngọc Bích Thủy, Cực Lạc Lâm, Cầu Nại Hà, Tu Du Sơn, Hoàng Tuyền, Thần Mộc, Lục Đạo, chi vị Luân Hồi’, chỉ một cái trong đó cũng làm cho ngươi một cộng lông cũng không thể để lại. Ngoại trừ dùng vật gọi là ‘Luân Hồi Hoàn’, ngươi căn bản không thể vào được Tử Hà Vụ. Cách điều chế Luân Hồi Hoàn chỉ có giáo chủ biết, hơn nữa dùng Luân Hồi Hoàn có nghĩa là ngươi đã hoàn toàn bị Luân Hồi Giáo không chế, về cái lông!”

“Nếu sư huynh không đến xem tư liệu mỗi ngày, lão tử làm sao biết đến những cái này!” Đại hán kích động nói xong, dừng lại uống một ngụm trà, rồi nói tiếp: “Ta đã từng xem một ít ghi chép, trong quá khứ có các cao thủ liên minh, ăn vào Luân Hồi Hoàn, xông vào luân hồi giáo, nghe nói một đường thẳng tiến đi gϊếŧ thần mộc, sau đó liền không có tin tức. Thế nhưng lúc ma giáo nổi dậy, trong lúc chiến đấu có người lột được mặt nạ người Luân Hồi Giáo xuống, thấy đó là một trong những cao thủ từng xông vào Luân Hồi Giáo, không biết là đã dùng ma thuật tà ác gì mà cho dù đi qua trước mặt vợ con của mình, cũng nguyện làm sát thủ cho Luân Hồi Giáo…”

“Không, không thể nào…”

“Lừa ngươi cái rắm! Thế nhưng dù sao cũng là chuyện trước đây, cũng quá lâu rồi, quan trọng là hiện nay.” Hán tử uống một ngụm trà, có chút phiền muộn nhìn ra xa: “Mấy năm qua Luân Hồi Giáo cũng có chút động tĩnh, nhưng cũng không quá lớn, nháy mắt lại một trăm năm nữa rồi.”

“Cái kia, là nói ma đầu Luân Hồi Giáo sao?” Thanh niên rốt cuộc cũng có cơ hội thể hiện, nói nhanh: “Có người nói ma đầu kia trước đây đã gϊếŧ chết giáo chủ, rõ ràng lúc đầu còn được hầu hạ đầy đủ, trong nháy mắt liền trở mặt, đúng là ma giáo không có gì gọi là trung thành.” Thanh âm có chút hả hê, mang ý tứ cười trên nỗi đau người khác: “Giờ ma đầu kia là giáo chủ Luân Hồi Giáo sao?”

“Đúng vậy, tên là…?” Đại hán nhíu mày một chút, sau đó bất đắc dĩ buông tha: “Tất cả mọi người đều kêu là ma đầu, hại lão tử không nhớ nổi tên của ma đầu kia.”

Thanh niên nghĩ một chút, thật đúng là như vậy, Luân Hồi Giáo giáo chủ kia, chỉ cần nhìn thuận mắt thì không để ý hoặc là mang đi, nhìn không thuận mắt thì trực tiếp gϊếŧ, cũng không thèm nói tên, hỉ nộ vô thường.

“Nhưng là nghe nói ma đầu kia hỉ *** lạm sát(), hơn nữa nam nữ thông ăn, đã có nữ thϊếp, còn có nam sủng.” Hán tử *** tà cười: “Người bị hắn coi trọng liền bị đem về Tu Du Sơn biến thành của riêng, để đó phục vụ.”

() Hỉ *** lạm sát: Yêu thích gϊếŧ chóc và ***

Thanh niên cũng nở nụ cười: “Nghe nói ma đầu kia am hiểu mị thuật, công pháp bí hiểm, nếu không để ý sẽ bị mê hoặc.” Thanh niên dường như nhớ tới cái gì thấp giọng bí mật nói: “Ma đầu kia yêu thích bạch cốt, từ tin tức cho biết hắn thường xuyên ôm một cái đầu lâu màu xám trắng, không phải là đêm hôm đi đào mộ phần người khác đi?”

“Tiểu tử ngươi đừng để bị mê hoặc đến mức bị đào xương sọ cũng không biết.” Đại hán trêu nói: “Nam nhân học mị thuật gì, cũng đều có một cái phân thân, trước mặt có cô nương thì hắn cũng chả là cái gì!” Như là nhớ đến cái gì, đại hán vỗ đầu một cái: “Thiếu chút nữa quên, biết không, đại hội võ lâm lần này là Tứ gia cùng tổ chức, trong đó Liễu gia sẽ dựa vào đại hội võ lâm chọn ra Thiên Cầm…Hắc, hắc…”

“Thật vậy chăng?! Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Liễu Thiên Cầm?” Thanh âm thanh niên không kiềm chế được cao lên, vô cùng hứng khởi.

“Tiểu quỷ nói nhỏ thôi! Lão tử cho ngươi biết…”

….

Lạc Dịch lệ rơi đầy mặt.

Cuối cùng cũng xuất hiện, manh mối quan trọng trong truyền thuyết, một trong mười việc người xuyên không phải làm.

Nghe được đối thoại trong tửu lâu, cử hành đại hội võ lâm, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân xuất hiện, đây là một vở kịch đầy YY a. Kế tiếp là nhân vật chính tham gia đại hội võ lâm, sau đó gặp một hai đai hiệp có mắt như mù chỉ số thông minh không phù hợp với thân phận, quyết đoán gϊếŧ, sau đó thuận lợi đạt được đệ nhất mỹ nhân. Không có thư mời? Không quan hệ, đại thần kịch bản sẽ luôn an bài một phế vật dù nhìn thế nào cũng là một phế vật nhưng phế vật dư thiệp mời này sẽ hay bị ngược bị cướp bị cường bạo các loại … Khụ… Sau đó gặp nhân vật chính rút đao ra cứu giúp, kết quả là hai mắt phế vật tỏa sáng ‘Ca ca ta rất sùng bái ngươi’ hai tay dâng lên thư mời, nhân vật chính thu được một tiểu đệ. Thật đáng mừng, thật đáng mừng.

Xuyên qua đại thần, cho phép ta cúng bái một chút. (Xuyên qua:…Mễ sách?)

Thế nhưng…nhưng mà.

Có vẻ nhân vật chính không phải là mỗ phiến tử.

Lạc Dịch nhìn bạch y công tử đối diện, trái phải đều là mỹ nữ dựa vào, dù nhìn thế nào cũng so với mỗ phiến tử giống với nhân vật chính hơn.

Ôm trái ôm phải cũng không sợ miệt mài quá độ. Lạc Dịch ác ý rủa, sau đó tiếp tục lắng nghe đoạn đối thoại dưới lầu.

“Tiền đồng.”

Ân, nhân vật trong tiểu thuyết trước đây lấy được thiệp mời trong tình cảnh nào…?

“Tiền đồng.” Hạ Kình Thảo tiếp tục kêu: “Đang suy nghĩ gì?”

“…Lão Thiên, xin ban thưởng cho ta thiệp mời đại hội võ lâm đi…” Lạc Dịch lấy lại tinh thần vô tội nhìn chủ tử hiện tại, sau đó kháng nghị nói sang vấn đề khác: “Cái kia, ta là Lạc Dịch a!” Không phải tiền đồng.

“Ta nghĩ gọi ngươi tiền đồng là rất chính xác.” Khóe môi Hạ Kình Thảo trời sinh nhếch lên, cho dù không cười cũng là bộ dạng tựa tiếu phi tiếu: “Ngươi bây giờ là cơ hữu của ta, ta có quyền đặt tên ngươi, không phải sao?”

Thân a, xin đừng dùng cái xưng hô như vậy nữa, đản ta đau nhức.

“Ngươi muốn thiệp mời đại hội võ lâm?”

“Ách…Đúng vậy.”

“Không cần thiết.” Cặp mắt hoa đào hơi mông lung, một mảnh xuân sắc.

“Nga.” Quả nhiên phải tự lực cánh sinh, bị tiểu thuyết độc hại hạ độc Lạc Dịch cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần là hiểu rõ trả lời một câu.

Không nhìn thấy đối phương thất vọng, Hạ Kình Thảo nhíu mày, không hiểu sao bản thân có chút chán nản, không có hứng thú kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Ta có thể trực tiếp vào đại hội võ lâm, ngươi là cơ hữu của ta, không cần có thiệp mời.”

Xuất hiện, người đưa vé vào cửa. Lão Thiên, ngươi nghe được lời thỉnh cầu của ta sao, Lạc Dịch có cảm giác như bị gió thổi lung lay.

“Cái gì, thương nhân như ngươi đi đại hội võ lâm làm gì, đòi nợ sao?”

“Phốc, đòi nợ?… Đúng, ta là đi đòi nợ, nợ hoa đào, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Liễu Thiên Cầm, một mục tiêu rất tốt không phải sao?”

“…Thật đúng là tốt.”