Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt

Chương 20: Nhất khuyết x liên hoa x a cấp

Trên phố xá náo nhiệt, một hài tử 7, 8 tuổi đem xâu mứt quả trong tay đưa cho một thanh niên áo xám, sau đó hài tử vui vẻ vẫy tay tạm biệt thanh niên rồi hoạt bát hòa vào dòng người tấp nập.

Thanh niên áo xám mỉm cười nhìn tiểu hài tử rời đi, một giây kế tiếp, dáng vẻ tươi cười liền biến mất. Lạc Dịch trừng mắt nhìn xâu mứt quả trong tay, trên xâu còn dính dấu răng tiểu hài tử.

“Đã xác nhận, vật phẩm công lược xâu mứt quả đã đạt được, nhiệm vụ cấp D đã hoàn thành, thu được 0.1% tiến độ, tiến độ hiện tại là 4.1%…”

Từ gì cũng không thể hình dung tâm trạng Lạc Dịch lúc này, chỉ có không ngừng nuốt nước bọt.

“…Ta muốn biết.” Lạc Dịch rêи ɾỉ: “Ngươi lựa chọn vật phẩm dựa theo tiêu chuẩn gì…”

“Đây là vấn đề thuộc quyền hạn của B cấp, bây giờ ngươi là D cấp, không thể nói được.”

Không thể thương nổi a! Vì sao hắn phải giả trang thành thúc thúc kỳ quái đi lừa gạt kẹo của tiểu hài tử a…! Được rồi, lựa chọn mức độ D dễ nhất quả nhiên là lựa chọn sai lầm.

Lạc Dịch nhìn y phục cổ trang trước mắt, thở dài: “Tại sao lại xuyên về cổ trang a, ta thích dị giới ma pháp a. Không có TV không có internet không có giải trí, cổ đại chỉ có một cái bàn trà cùng với bi kịch âm mưu vũ lực cổ trang cung đình các loại, ca ở đây chỉ là một vật lót đường thôi a, ở dị giới ít ra còn có thể đi đùa giỡn các em gái tinh linh mềm mại…”

Mỗ phiến tử bất mãn nhìn hắc hoàn trên cổ tay trái: “Dù gì cũng là một thần khí, tại sao không biến ca thành một cao thủ võ lâm, hoặc ít nhất cũng ném cho ca môt bộ Cửu Dương Thần Công cũng được…”

“Tra tìm dữ liệu, so sánh với tư liệu nền văn minh, ta tỏ vẻ cái đó gọi là bàn tay vàng, không gọi là công lược, công lược chỉ trợ giúp cung cấp tin tức các loại, player có cần bí tịch võ công hay không, có hay không, thỉnh lựa chọn.”

“…Không, ta chỉ là nói chơi thôi.” Lạc Dịch suy sụp, trước đó từ tay công lược đạt được một đống bí tịch võ công, nhưng chỉ là “bí tịch” mà thôi. Tất cả loại võ công trên thế giới này đều ở trước mặt tùy ý Lạc Dịch chọn, nhưng mỗ phiến tử buồn rầu phát hiện, bí tịch thì có, nhưng võ công thì phải tự thân luyện, hắn phải đối chiếu với bí tịch mà hàng ngày đứng tấn, rồi tìm ra “một dòng nhiệt” xông ra từ đan điền trong truyền thuyết… Đây không phải là hố cha sao! Ít nhất một tuần mới đạt được, đây là tốc độ của cao thủ, chứ đừng nói hắn là một phiến tử lại là một trạch nam. Lạc Dịch tang thương, so với luyện võ công, còn không bằng đạt được nhiệm vụ công lược về thế giới cũ còn có tiền đồ hơn.

Lạc Dịch chạm lên hắc hoàn trên cổ tay trái: “Không tán gẫu nữa, bắt đầu nhiệm vụ mới đi.”

“Player, mời chọn cấp độ nhiệm vụ.”

“Ngô… A cấp đi.” Lạc Dịch nhìn xâu mứt trong tay, khóe miệng có chút vặn vẹo.

“Nhiệm vụ A cấp thu được 10% tiến độ, mời lựa chọn hình thức công lược.”

Lạc Dịch suy nghĩ, tin tức hình thức đã từng thử qua. Tin tức hình thức giống như đang nhìn một bộ truyện về nhân vật công lược, mỗi ngày mỗi đêm làm gì đều viết ra. Thật chẳng ra sao, hắn chỉ muốn dụ dỗ xâu mứt của tiểu hài tử, không muốn biết tiểu tử kia một ngày tiểu mấy lần a sát!

Tin tức hình thức tư liệu rộng lớn làm mỗ phiến tử thật nhanh chết chìm, quá kinh khủng, Lạc Dịch đến bây giờ còn sợ hãi, cái này có thể trở thành vũ khí gϊếŧ người nha. Vì vậy Lạc Dịch quyết đoán lựa chọn hình thức còn lại: “Ta lựa chọn lộ tuyến hình thức.”

“Đã hiểu. Nhân vật công lược lần này là [Tần Nhất Khuyết], vật phẩm công lược là [Liên hoa đồ](), từ giờ trở đi cho đến khi gặp được vật phẩm công lược, nhân vật thừa nhận công lược bắt đầu.” Công lược cẩn thận thi hành, thanh âm băng lãnh máy móc: “Bắt đầu cung cấp trợ giúp miễn phí, player lựa chọn lộ tuyến hình thức, sau đây là cách thức công lược: 1) Tiêu phí 3% tiến độ thiết định tự liệu như sau… 2) Đi về phía hồ đình trong thành Chu Tước phía trước ngắm sen…”

() Liên hoa đồ: Bức tranh hình hoa sen

Lạc Dịch lắng nghe, nhớ kỹ, một khi công lược bắt đầu, công lược sẽ không đưa ra bất kỳ trợ giúp nào. Chỉ là càng nghe, Lạc Dịch càng cảm thấy có chỗ sai lầm.

“Chờ, chờ một chút, ngươi nói phải làm như vậy?” Lạc Dịch lắp bắp: “Tại sao ta lại có dự cảm không ổn…”

“…Đã ngoài phạm vi, đây là những thứ mà trợ giúp miễn phí cung cấp.” Công lược không để ý đến lời của mỗ phiến tử: “Bởi vì player lựa chọn lộ tuyến hình thức, nên tin tức hình thức đã đóng, tất cả các tin tức về nhân vật và vật phẩm công lược đều bị cấm cung cấp, cho đến khi kết thúc nhiệm vụ.”

“…Thật quá ác độc mà!”



Thành Chu Tước, hồ đình.

Chu Tước là thần phía nam, vậy nên thành Chu Tước nằm phía nam hoàng cung Tần Quốc. Chu hồ nằm ở phía tây nam thành Chu Tước, đang vào mùa hè, hồ dưới ánh mặt trời buổi chiều ánh lên màu vàng, những bông hoa sen dàn đầy trên mặt hồ. Mấy học sinh sĩ tử kết bạn cùng đi, quạt giấy khẽ lay động, ngâm thơ tác phú, bày ra hết phong thái.

Ở một góc vắng vẻ trong đình, có một người đang vẽ tranh. Ánh mắt như sao chăm chú nhìn một dải hoa sen trước mắt, sau đó cúi đầu phác họa, mỗi nét vẽ như toàn bộ thế giới của y, bộ dáng y cũng không lớn, khoảng chừng 15, 16 tuổi.

Một cơn gió thổi tới, hoa sen bắt đầu chập chờn, tay người vẽ tranh định vẽ xuống bỗng run rẩy, y không tự chủ được ngẩng đầu lên, cách đó không xa ở trên đê, một người y phục tử hồng() đang ngồi trên tảng đá, không chút để ý sẽ làm dơ y phục hoa mỹ. Người nọ chỉ chăm chú nhìn sen, phảng phất như một con bướm, dung hợp vào bức tranh xinh đẹp này.

() Tử hồng: Tím đỏ

…Hắn tới.

Đã không biết bao nhiêu lần gặp hắn ở đây, người nọ chỉ tới đây ngắm sen, tử hồng y phục như cánh hoa, thiêu đốt tầm mắt mọi người. Tần Nhất Khuyết hoảng thần, vậy nên hắn không tự chủ đem ánh mắt đặt lên người nọ, có lẽ là vì cùng yêu thích hoa sen đi.

Tần Nhất Khuyết ban đầu có chút không quen, thế nhưng người nọ cũng không hề quan tâm đến xung quanh, chỉ chuyên chú ngắm sen. Người thay đổi là chính mình, Tần Nhất Khuyết mang theo một tia tự giễu, một tia mê mang. Y từ lúc đầu không có thói quen, sau đó đến chỗ khuất vẽ tranh, rồi không biết từ lúc nào cứ hay nhìn về phía người nọ — Tần Nhất Khuyết thậm chí mang theo một tia kỳ vọng mơ hồ, mong mọi người nọ chú ý đến y, cho dù chỉ là một cái liếc mắt.

Tử hồng thân ảnh như sen kia.

Mặt trời chiếu xuống, đem tất cả mọi thứ viền một viền vàng, làm tất cả trở nên mờ ảo. Tần Nhất Khuyết thu thập dụng cụ vẽ tranh, đứng lên, nhìn người kia vẫn ngồi đó, chuyên chú nhìn sen, ánh mặt trời chiếu rọi lên người nọ, đem người nọ cùng hồ sen hợp thành một thể, vô cùng chói mắt.

Mang theo tâm tình không rõ, Tần Nhất Khuyết rời khỏi hồ đình.

Mặt trời đem một tia nắng cuối cùng thu hồi, tử hồng thân ảnh lúc màn đêm phủ xuống khẽ giật, duỗi người một cái. Lạc Dịch có chút bất đắc dĩ nhìn về phía y phục tử hồng, nếu không phải màu sắc này dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người khác, có đánh chết hắn cũng không mặc loại y phục này.

Lạc Dịch co duỗi tay, nhìn về hướng Tần Nhât Khuyết rời đi, khẽ cười sáng lạn.

[…2) Đi hồ đình phía trước, liên tục 2 tuần…]



Màu vẽ màu đỏ tràn ra trên giấy trắng, bút xẹt qua, hoàn thành một nét cuối cùng. Tần Nhất Khuyết thở một hơi, nhìn bức liên hoa đồ đã hoàn thành, chỉ cần đề tựa và đóng dấu, đây là bức tranh làm y hài lòng nhất gần đây.

Tần Nhất Khuyết buông bút, sau đó nhìn lên, đây chỉ là một thói quen, chẳng biết từ lúc nào, y có thói quen tìm kiếm thân ảnh người nọ, nhưng mà lần nay, đối diện y là một đôi mắt sâu không thấy đáy.

Tần Nhất Khuyết ngây ngẩn cả người, y luôn hy vọng rằng — có một ngày, người nọ quay đầu nhìn xung quanh, chú ý đến y— lại không nghĩ rằng ngày đó đến đột ngột như vậy, làm y hoàn toàn không biết phải làm gì.

Con ngươi màu đậm tràn đầy tiếu ý và phóng đãng không kiềm chế được, Tần Nhất Khuyết nghĩ rằng đối phương đam cười nhạo mình thất thố, y cảm thấy có chút chật vật, nhiều hơn là không biết làm thế nào. Tử hồng thân ảnh đứng dậy, đi về phía y, cho đến khi cả hai đối mặt, người nọ nhìn sang bức tranh của y, y cũng không biết phải làm sao, đành mặt không biểu tình đứng đó.

“Đây là ngươi vẽ?” Thanh âm tùy tiện không giống trong tưởng tượng, Tần Nhất Khuyết hơi mở to mắt.

Lạc Dịch híp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, sau đó dưới ánh mắt sửng sốt của thiếu niên cầm lên cây bút.

“Bức tranh này không sai, nhưng thiếu một chút lạc thú.” Lạc Dịch vẽ lên một tờ giấy trắng khác, Tần Nhất Khuyết chỉ có thể ngơ ngác nhìn, Lạc Dịch đứng che hết bức tranh, chỉ có thể thấy cổ tay di chuyển cùng với phương pháp cầm bút kỳ lạ.

“Được rồi, cho ngươi xem tác phẩm của bản thiếu gia.” Lạc Dịch hài lòng đưa tác phẩm của hắn tới trước mặt thiếu niên, khi Tần Nhất Khuyết thấy rõ trên tranh là gì, khuôn mặt bỗng đỏ bừng, không thể tin trừng mắt nhìn Lạc Dịch: “Ngươi, ngươi vậy mà lại vẽ loại tranh, loại tranh này…”

Trên tờ giấy trắng, là một đôi nam nữ đang ôm nhau, cho dù có chăn che khuất, nhưng theo những chỗ gập, liền biết được cả hai đang làm gì.

“Có gì phải ngượng ngùng, đây chỉ là đông cung đồ thôi, hơn nữa bản công tử còn nhẹ tay… Khụ… ta là nói, thiếu niên như ngươi nhìn là biết còn non…” Lạc Dịch cầm bức tranh đặt lên bàn, lấy nghiên mực đè lên, cà lơ phất phơ mà nói: “Đây coi như quà gặp mặt của bản công tử, tranh nha, là thứ có thể đem lại cho mọi người lạc thú …Hắc hắc…”

Tần Nhất Khuyết vẫn trừng mắt nhìn không nói ra lời, hiện thực cùng tưởng tượng quá khác biệt làm y không biết làm thế nào. Không phải chưa từng nghĩ đến người nọ là loại người nào, nhưng là chưa từng nghĩ một người ngắm sen chuyên chú như vậy lại có một bộ dáng vô lại như thế.

Lạc Dịch không nhìn Tần Nhất Khuyết, mà chăm chăm nhìn mức liên hoa đồ, lộ ra tà tà cười.

“Chỉ là bức tranh có vẻ có chút đơn điệu, bản công tử hôm nay ngoại lệ cho ngươi một cái đề tự.” Lạc Dịch cầm bút lên, vô sỉ cười: “Phải cảm kích bản công tử thật tốt nha.”

Chờ Tần Nhất Khuyết phản ứng kịp muốn ngăn lại thì đã quá muộn. Lạc Dịch buông bút, hắn lần này không đưa bức tranh tới, mà dịch sang một bên để Tần Nhất Khuyết thấy rõ.

Tần Nhất Khuyết có chút vô lực nhìn sang, không biết tại sao lại không một chút tức giận. Khi thấy chữ đen nổi bật giữa nền trắng trống thì Tần Nhất Khuyết ngây ngẩn cả người.

Xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu().

()Sen trong bùn mà không nhiễm bùn, tắm trên nước trong mà chẳng lẳиɠ ɭơ

“…Xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu…” Tần Nhất Khuyết thấp giọng nói thầm, ở sâu trong nội tâm vì một hai câu này mà run rẩy, y gần như muốn khóc, vì sen mà khóc, câu này so với tranh còn mô tả hoa sen sâu sắc hơn, Tần Nhất Khuyết tin là như vậy. Một câu này như buộc quanh linh hồn của sen, y thậm chí còn cảm thấy bức tranh này là đang khinh nhờn hoa sen cao quý.

“Cảm thấy khinh nhờn sao?” Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai.

Tần Nhất Khuyết như bị dụ dỗ mà gật đầu.

Tử hồng y thanh niên trầm thấp cười, mang theo mê hoặc, hắn chậm rãi tới chỗ bức tranh, xé ra. Bức tranh cứ như vậy mà hóa thành từng mảnh nhỏ, chỉ có màu mực vẫn giữ nguyên.

“Ngươi…!”

“Nếu không xứng, thì cũng không cần!” Lạc Dịch quay đầu, cười: “Không đúng sao?”

Mặt Tần Nhất Khuyết đỏ bừng, phẫn nộ không nói nên lời. Cho dù là kém chữ đề tự, nhưng đó vẫn là bức tranh của y, tại sao hắn có thể hủy nó ở trước mặt y như vậy.

Lạc Dịch nhìn Tần Nhất Khuyết tức giận, khóe miệng khẽ cong, một bộ dạng lưu manh mười phần.

“Như vậy đi, chúng ta đánh cược được không?” Lạc Dịch mở tay ra, trên tay còn một mảnh giấy đề tự. “Khi nào ngươi vẽ được bức tranh xứng với lời đề tự này, bản công tử lúc đó sẽ đem nó tặng ngươi.” Lạc Dịch vươn đầu ngón tay, quơ quơ: “Một tuần nha, nếu ngươi không vẽ được bức tranh như vậy, thì đem tất cả hoa liên đồ trước đây của ngươi cho bản công tử, thế nào?”

“Hảo.” Lúc ý thức được mình đang nói cái gì, Tần Nhất Khuyết đã một ngụm đáp ứng, có lẽ là do vô cùng phẫn nộ, hoặc do nhìn thấy ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ kia, hoặc bởi vì nguyên nhân gì khác, y đã không thể từ chối.

Thật là một con mồi không hề cảnh giác nha…

Tiếu ý của Lạc Dịch càng sâu hơn, hắn đang ngụy trang, biết rõ thiếu niên sẽ tuyệt đối bị hành vi quái dị của hắn hấp dẫn, sẽ ảo tưởng tất cả về hắn, vậy nên hắn tỏ vẻ phóng đãng, hình tượng tương phản càng hấp dẫn được đối phương, đối phương cũng sẽ ngày càng lọt vào cái trận hắn đã bày trí. Lạc Dịch nhìn đề tự trên tay mà có chút cảm khái, đây có tính là một trong mười việc một nhân sĩ nhất định làm khi xuyên qua không?

Lạc Dịch nhìn về phía thiếu niên đang quật cường nhìn thẳng mặt hắn, có chút thở dài mà nói: “Cố gắng lên, tiểu quỷ!”

[…3) Làm cho công lược nhân vật chú ý, cũng làm cho người đó tức giận, ngoài ra còn viết đề tự. 4) Lần thứ hai làm công lược nhân vật tức giận rồi mời đánh cược, lấy đề tự làm tiền vốn, lấy hoa liên đồ đặt cược…]