Cổ Ương Thái nhìn Giản Đông Kiều đang nằm ngủ an ổn bên cạnh mình, chu chu cái miệng nhỏ trông vừa ngốc lại vừa đáng yêu, bây giờ trong lòng hắn đã rõ, người hắn thích chính là Tiểu Bát Phu a, nhưng mà tên nhóc này……
“Một con cua đồng, có tám cái chân, càng lớn càng nhỏ, co rụt cổ lại, bò bò qua sông, ha ha! Anh thua rồi… Uống!”
Giản Đông Kiều say rượu nói sảng làm cho Cổ Ương Thái sửng sốt một chút, sau đó lại bật cười, trên mặt hiện lên tia
yêu thương nồng đậm.
Thì ra niềm vui mỗi ngày của hắn là bắt nguồn từ thằng nhóc này a.
Bây giờ Cổ Ương Thái không cần biết Tiểu Bát Phu là nam hay nữ, chỉ cần hắn thích cậu là được rồi.
“Đông Kiều, về nhà rồi, tỉnh lại đi!” Cổ Ương Thái lắc lắc Giản Đông Kiều đang ngủ say.
Đang ngủ thì có người làm phiền, Giản Đông Kiều ‘ưm’ một tiếng, rồi xoay người sang chỗ khác ngủ tiếp.
“Tỉnh, tỉnh, Tiểu Bát Phu mau tỉnh a…” Cổ Ương Thái vừa gọi cậu dậy, vừa nổi lên tâm tình muốn trêu ghẹo. Hắn lấy tay bóp chặt mũi Giản Đông Kiều lại, làm cho cậu ngộp thở.
“Ây…” Sao lại khó thở vậy chứ, Giản Đông Kiều khó chịu nhíu mày mở mắt ra.
“Rốt cục cũng tỉnh rồi.” Cổ Ương Thái cười vui vẻ.
Giản Đông Kiều nghiêng đầu, mơ mơ màng màng nhìn người trước mặt.
“Anh là ai vậy?” Nói xong, cậu kéo mặt Cổ Ương Thái lại gần, áp sát mặt mình vào mặt hắn…”A!”
Hóa ra là cái tên đã bỏ rơi cậu – Cổ Ương Thái, Giản Đông Kiều đẩy hắn ra, loạng choạng bước xuống xe.
“Tôi dìu cậu vào.”
Cổ Ương Thái mới vừa đi được một bước, Giản Đông Kiều lập tức tránh né, trong miệng lẩm bẩm nói: “Ai muốn anh dìu, tôi không có say, không có say, tôi vẫn còn rất tỉnh a!” Giản Đông Kiều chỉ vào một cây đại thụ bên trái, “Anh nghe đây, đó chính là cột điện có đúng không? ha ha, đã nói là tôi còn rất tỉnh mà!”
Cổ Ương Thái thực sự bị Giản Đông Kiều làm cho dở khóc dở cười, nhưng mà chuyện buồn cười hơn còn ở phía sau.
“Không khí thật trong lành a!” Giản Đông Kiều hít một hơi, hai tay giang ra, vẫy lên vẫy xuống, chạy vòng vòng ngoài đường, “Tôi là một con chim bé nhỏ đáng yêu, muốn bay thì bay, muốn hót thì hót —— này, anh muốn kéo tôi đi đâu a!” Cũng may giờ này đường phố không có ai, màn đêm yên tĩnh tràn ngập âm thanh của Giản Đông Kiều.
Cổ Ương Thái không trả lời cậu, một mực dùng sức kéo Giản Đông Kiều vào trong nhà.
“Tôi không muốn đi với anh, nha —— “
Nếu Cổ Ương Thái không kéo cái ‘con chim điên’ bé nhỏ này vào nhà, thì chắc chắn bọn họ sẽ bị mời về cục cảnh sát.
“Anh thả tôi ra!” Giản Đông Kiều liều mạng giãy dụa.
“Cậu say rồi, bây giờ ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi a.”
“Ai nói thế! Tôi không có say, tôi còn muốn uống!”
Cổ Ương Thái nâng khuôn mặt nhỏ đang ửng hồng của Giản Đông Kiều lên “Tiểu Bát Phu, im lặng một chút.” Nói xong, hắn liền hôn lên môi cậu.
Tuy rằng trong miệng Cổ Ương Thái đầy mùi rượu, nhưng môi của hắn lại vô cùng mềm mại và ngọt ngào, nếu nói ma túy chỉ thử một lần sẽ nghiện, thì Giản Đông Kiều bị hắn hôn đã muốn tẩu hỏa nhập ma.
Giản Đông Kiều thở phì phò đẩy Cổ Ương Thái ra, liếʍ liếʍ nước bọt của hắn còn ở lưu lại ở trên môi mình, thân thể hơi hơi lắc lư chỉ vào Cổ Ương Thái.
“Tôi không có say, anh cho là lấy cái núʍ ѵú cao su thì có thể bịt được miệng tôi lại hay sao hả? Tôi muốn hét thật lớn, Cổ Ương Thái là đồ đần, Cổ Ương Thái là đồ ngốc!”
“Cậu…” Cổ Ương Thái nhanh chóng đóng cửa lại, ngày mai đại khái sẽ có một đống hàng xóm đến khiếu nại với hắn, người này lúc say sao lại quậy phá như vậy chứ.
Cổ Ương Thái muốn kéo Giản Đông Kiều đang nhảy tưng tưng, la làng um sùm xuống ghế sôpha! Nhưng Giản Đông Kiều nhanh hơn, tránh được tay của Cổ Ương Thái.
“Rút tay anh lại, đừng chạm vào tôi! Nghe có hiểu không hả?” Giản Đông Kiều giơ lên nắm đấm, lắc tới lắc lui, “Anh đừng có tới đây, chú của cô ba của bà ngoại của con gái của cậu tôi là bằng hữu của Lý Tiểu Long đó, a chá —— “
Lý Tiểu Long?
“Ha ha ha ——” Cổ Ương Thái ôm bụng cười to.
“Cười cái gì, nếu anh dám lại đây, tôi sẽ đánh anh!” Giản Đông Kiều thân thể lắc lư mấy cái, chân trái giẫm vào khoảng không, ngã trên ghế sa lon.
Thấy thế, Cổ Ương Thái vội vàng xông lên. Đem Giản Đông Kiều ôm vào lòng.
“Nha nha nha…” Giản Đông Kiều bỗng nhiên ôm chặt quần áo của Cổ Ương Thái gào khóc.
Cổ Ương Thái đau lòng dụ dỗ, “Không đau, không đau; nói cho tôi biết đau chỗ nào?”
“Nha nha nha…...” Giản Đông Kiều đem mặt vùi vào trong ngực Cổ Ương Thái, khóc lợi hại hơn.
“Đừng khóc, cậu khóc làm lòng tôi rối tung lên rồi này.” Trước đây Cổ Ương Thái cũng đối với nữ nhân nói ra những lời tương tự, bất quá câu nói của hắn lại
là—— “Khóc cái quỷ gì?! Phiền chết đi được!” Hắn ghét nhất là nữ nhân ở trước mặt hắn làm bộ dáng mềm yếu khóc lóc.
“Tôi ghét! Tôi ghét nhất là Cổ Ương Thái a…”
“Được được được, vậy tôi đi là được, đừng khóc.” Không đành lòng nhìn Giản Đông Kiều nước mắt chảy ròng ròng, Cổ Ương Thái không thể làm gì khác hơn là buông cậu ra.
Thấy l*иg ngực ấm áp đang từ từ rời xa mình, Giản Đông Kiều vội vàng ôm chặt Cổ Ương Thái lại. “Nha nha, anh là tên khốn nạn, anh lại bỏ rơi tôi, anh lại không muốn tôi nữa rồi!”
“Tôi không bỏ rơi cậu, cũng không phải là không muốn cậu!” Cổ Ương Thái đem Giản Đông Kiều ôm càng chặt hơn.
“Anh là đồ vô lại, đồ vô liêm sĩ, tôi ghét anh, anh đi đi!” Tuy là trong miệng nói như vậy, nhưng mà tay của Giản Đông Kiều lại liều mạng ôm chặt eo Cổ Ương Thái.
Cổ Ương Thái dở khóc dở cười giật vài tờ khăn giấy, lau lau nước mắt trên mặt Giản Đông Kiều.
Cổ Ương Thái hoàn toàn bó tay với cậu! Tiểu Bát Phu đúng là làm ra mấy hành động tưng tưng khiến hắn giật mình, nhưng mà lại chân thật đến thú vị, hồ đồ đến đáng yêu.
Cổ Ương Thái tự nhận mình thực sự rất ích kỷ, hắn cố ý lợi dụng Dương Bảo để kiểm tra cảm giác của Giản Đông Kiều đối với hắn, nhưng bất quá, hai người bọn họ cũng đã phát hiện ra tình cảm của nhau, như vậy không phải rất tốt hay sao.
Cổ Ương Thái biết thích một người không nên lỗ mãng hoặc không muốn chỉ vì say nắng nhất thời mà làm nên chuyện gì nông nỗi, cho nên hắn vẫn luôn tìm kiếm, hi vọng sẽ tìm được người mà hắn thật tâm lo lắng cùng yêu thương, nhưng hắn lại không nghĩ đến… người đó lại là con trai, lại còn là một tên nhóc ngớ ngẩn…...
Giản Đông Kiều nằm yên trong lòng Cổ Ương Thái một chút, sau đó lại bắt đầu làm loạn,
“Tôi không cần anh thương hại, anh vốn chỉ xem tôi là con rối mà chơi đùa…”
Cổ Ương Thái cười một tiếng. Tôi không phải đùa giỡn cậu mà là muốn làm vậy để yêu thương cậu.
“Tôi đâu có a!” Cổ Ương Thái tiếp tục tranh luận cùng Giản Đông Kiều.
“Rõ ràng là có mà!” Giản Đông Kiều hít hít cái mũi đỏ bừng, hốc mắt ngập nước.”Tự dưng đối với tôi rất tốt, sau đó lại bỏ rơi tôi, còn cùng người đàn bà kia liếc mắt đưa tình, đem tôi quẳng qua một bên không thèm để ý đến tôi…”
“Cậu không thích tôi cùng người phụ nữ khác nói chuyện với nhau sao?”
“Đâu chỉ đơn giản là chán ghét! Lúc đó tôi còn muốn chém chết hai người… • “
Cổ Ương Thái không dám tin mở to mắt, không nghĩ tới Tiểu Bát Phu lại chua ngoa đến như vậy, nếu không phải Giản Đông Kiều say rượu nói ra lời thật lòng, thì hắn cũng không biết ban nãy hắn đang ở trong tình trạng ‘ngàn cân treo sợi tóc’ a.
“Cậu đang ghen sao?” Cổ Ương Thái lớn mật hỏi.
“Tôi mới… Mới không có ghen!” Mặc dù đang say, nhưng Giản Đông Kiều vẫn khẩu thị tâm phi như ngày thường, cậu sợ bị Cổ Ương Thái phát hiện, nên cúi đầu dựa vào ngực hắn, vuốt cà vạt của hắn.
“Vậy bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Dương Bảo a.” Cổ Ương Thái không sợ chết kí©ɧ ŧɧí©ɧ Giản Đông Kiều.
“Anh dám?!” Giản Đông Kiều khẩn trương siết chặt cà vạt của Cổ Ương Thái lại.
“Khụ khụ khục… Không dám, không dám!”Cổ Ương Thái ho vài tiếng, Giản Đông Kiều thật sự tàn nhẫn a, xém chút nữa gϊếŧ chết hắn rồi! Nếu sau này hai người mà đi dạo phố, chắc hắn phải nhắm chặt hai mắt lại, bằng không lỡ nhìn một ai đó, hắn sẽ bị một thùng dấm chua cực đại bao phủ.
Người trong ngực đột nhiên im lặng không nói chuyện, trên mặt tràn đầy tâm sự
“Sao vậy?” Cổ Ương Thái lo lắng hỏi.
“Anh đến cùng…” Giản Đông Kiều ấp úng mà nói: “Đến cùng… Đối với tôi là như thế nào…”
“Thế nào là thế nào?”
Cổ Ương Thái làm bộ không hiểu nhìn Giản Đông Kiều, hắn muốn nghe từ chính miệng Giản Đông Kiều nói ra những lời trong lòng cậu.
“Thì là cái kia… Cái kia…...”
“Cái kia là cái nào nha?” Cổ Ương Thái vẫn cứ giả ngu.
Con ngươi Giản Đông Kiều hơi chuyển động, đột nhiên, cậu nhìn vào môi Cổ Ương Thái.
“Muốn… Thì là muốn chạm vào…”
“Là sao a?” Cổ Ương Thái cố gắng nhịn cười.
“Ô ô, anh đúng là tên đần mà!” Giản Đông Kiều nhỏ giọng oán giận, bàn tay cậu nâng mặt Cổ Ương Thái lên, nhắm ngay môi của hắn mà hôn xuống
“Hô… Hô… Nghẹt…..Nghẹt thở chết rồi!” Giản Đông Kiều khó thở làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, cậu không nghĩ tới thì ra càng hôn sẽ càng làm cậu mất dưỡng khí, nhưng cảm giác lại rất là tuyệt a.
“Tôi vẫn chưa hiểu nha!” Cổ Ương Thái lại giả vờ như không hiểu, lấy tay nghịch nghịch tóc Giản Đông Kiều, ý định tiếp tục trêu đùa cậu.
“Nha!” Hốc mắt Giản Đông Kiều lại đỏ lên như sắp khóc vậy, “Anh bắt nạt tôi!”
“Tôi nào có bắt nạt cậu đâu a?” Rõ ràng là cậu bắt nạt tôi mà?
“Anh bắt nạt tôi, anh bắt nạt tôi! Hại tôi yêu anh lâu như vậy, anh chỉ có thể là của tôi thôi… Nha nha…”
“Cậu vừa nói cái gì a? Nói lại đi?” Cổ Ương Thái mở to hai mắt, hắn vừa nghe Giản Đông kiều nói câu này thì trong lòng vô cùng mừng rỡ cùng thõa mãn.