Tất nhiên là Vụ Mang Mang vẫn có chút nghi ngờ lời nói của Lộ Lâm.
Dù sao cũng chẳng có tình địch nào lại vô tư nói giúp đối thủ cả, đúng không?
Lộ Lâm ra ngoài rồi, Lộ Tùy nhanh chóng đi vào, Vụ Mang Mang ngờ là anh vốn đã đứng ngoài cửa từ nãy.
Vụ Mang Mang nhận ra chút ngại ngùng trên gương mặt Lộ Tùy, hai người đều nhìn nhau im lặng, đến khi Lộ Tùy chìa tay ra với cô.
"Vụ tiểu thư, xin hỏi em có đồng ý nhảy điệu đầu tiên với anh không?"
Vụ Mang Mang đặt tay lên tay Lộ Tùy, giống như Từ Hy thái hậu đặt lên tay Lý Liên Anh, đứng dậy rồi xoay người, ngẩng lên nhìn Lộ Tùy, "Em và WiIIiam chưa xảy ra chuyện gì cả."
Lộ Tùy nheo mắt, nhưng nhanh chóng đoán ra chút tâm tư của Vụ Mang Mang.
Cô bé này lúc nào cũng tự cho mình thông minh.
Nhưng bỗng nhiên, Lộ Tùy bỗng có chút thất vọng lạ kỳ, hơn nữa cảm giác đó đặc biệt mãnh liệt, đến nỗi thậm chí anh đã buông tay Vụ Mang Mang ra.
Lộ Tùy cúi xuống nhìn Vụ Mang Mang, không nghi ngờ gì cô rất xinh đẹp, hoạt bát, thú vị, nhưng lại cũng rất ngây thơ và thiếu lý trí.
Cô gái như vậy không thích hợp làm bạn đời, chí ít là với trí tuệ hiện tại của cô thì không thích hợp.
Lộ Tùy chẳng phải thần tiên, lại không phải thánh nhân, nên cũng sẽ nghi ngờ sự lựa chọn của minh, đặc biệt là chẳng ai dám nói đã hoàn toàn thấu hiểu và kiểm soát thứ được gọi là tình cảm.
Lộ Tùy có thể nhìn rõ sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong mắt Vụ Mang Mang, thậm chí còn có chút vui trên nỗi đau kẻ khác.
Rõ ràng Vụ Mang Mang không ý thức được rằng nếu Lộ Tùy có thể dễ dàng cởi bỏ khúc mắc trong lòng, thì tại sao anh không đích thân giải thích, ngược lại còn nhò bà chị không đáng tin là Lộ Lâm nói hộ?
Có những việc trong mắt bạn là rất buồn cười và nhảm nhí, nhưng đối với người khác mà nói thì lại là chướng ngại khó vượt qua.
Ở độ tuổi của Lộ Tùy, có lẽ anh sẽ vì vẻ đẹp và sự thú vị của Vụ Mang Mang mà rung động ngắn ngủi, nhưng thứ mà mỗi người tìm kiếm ở nửa kia cuối cùng vẫn là thấu hiểu và đồng cảm.
Thực ra mạnh mẽ giỏi giang như Lộ Tùy cũng có khao khát được thấu hiểu.
Một ánh mắt, một nụ cười đã có thể hiểu rõ ý của nhau, không cần tốn sức suy đoán, không cần xoay vòng và tính toán như đối với đối thủ.
Hai người ở bên nhau cả đời thực ra không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng giai đoạn tình yêu của Vụ Mang Mang rõ ràng vẫn dừng ở chinh phục và bị chinh phục.
Vụ Mang Mang có thể sẽ giữ thái độ hoài nghi đối với tình yêu toát ra từ người khác, nhưng sự lạnh lùng và xa cách thì cô tuyệt đối sẽ không hiểu lầm.
Cô rút tay lại, hơi ngửa người ra sau, đó là sự phòng bị trong vô thức.
Lộ Tùy day day trán, nói: "Anh rất vui, thật đấy."
Lộ Tùy thật sự vui mừng.
Đối với việc Vụ Mang Mang ra nước ngoài một cách vô trách nhiệm, rồi vô trách nhiệm nhanh chóng bắt đầu một mối tình như trò chơi, Lộ Tùy đã trải qua giai đoạn phẫn nộ lạ thường.
Nhưng sau phẫn nộ thì phần nhiều là lo lắng. Lo rằng anh sẽ hoàn toàn mất đi cô gái đó.
Chính vì sự lo lắng đó đã khiến Lộ Tùy cảm thấy bóng đen chuyện cũ không thể ảnh hưởng tới anh.
Anh nguyện cởi mở tất cả với Vụ Mang Mang, đổng thời cũng không mong mối tình này sẽ bị tiêu diệt. Nên Lộ Tùy kiềm chế, rất lý trí gác hết những mớ bòng bong do Vụ Mang Mang gây ra bởi hiểu lẩm về sự do dự trước đây của anh sang một bên.
Giống như Vụ Mang Mang nghĩ, Lộ Tùy tuyệt đối sẽ không để chuyện quá khứ ảnh hưởng tới tương lai mà anh đã vạch ra cho bản thân.
Rất nhiều khúc mắc không thể giải quyết thì gác sang một bên, để nó trôi theo thời gian.
Tạm gác lại, đó là một chức năng giải quyết khúc mắc, mâu thuẫn rất mạnh mà con người ta sau khi trưởng thành đã học được khi đối diện với cuộc sống.
Nhưng Lộ Tùy cũng biết trông cậy vào Vụ Mang Mang hiểu được điều này có lẽ hơi khó khăn.
Cho dù anh giải thích rõ ràng với cô, thì cô cũng sẽ nghĩ rằng anh đang phỉnh phờ cô.
Đối với cô gái đó, sự nhẫn nại của Lộ Tùy có phần muốn cạn kiệt, anh nói: "Anh xuống trước, nếu em chuẩn bị xong thì đến tìm anh."
Vụ Mang Mang nhìn theo bóng Lộ Tùy, trong tích tắc cô cảm thấy dường như mình đã mất đi thứ gì đó, nhưng lại không nắm được là thứ gì.
Nhưng cô biết rõ Lộ Tùy không còn kiên nhẫn nữa.
Lúc nhỏ, cô bé Vụ Mang Mang bám dính bà Liễu và sếp Vụ để họ đừng bỏ đi, đã từng nhìn thấy không ít những biểu cảm giống thế trên gương mặt họ.
Vụ Mang Mang hoang mang nhìn theo bóng dáng xa dần của Lộ Tùy, đến khi bóng anh khuất sau lối rẽ, cô mới trượt dần ngồi phịch xuống sàn nhà, nước mắt tuôn ra như mưa, cô run lập cập móc điện thoại ra gọi cho Ngô Dụng.
"Ngày mai tôi muốn hẹn... hẹn giờ khám", Vụ Mang Mang khóc rất thương tâm, nhưng lại không dám phát ra âm thanh, cắn chặt vào mu bàn tay mình.
Lúc nào cũng thế, cô luôn không hiểu cảm xúc của người khác, lúc nào cũng vậy là người ta mất kiên nhẫn, chán ghét bỏ đi, còn cô cứ ngờ nghệch nhìn theo bóng họ.
Bên tai Vụ Mang Mang hình như lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của bảo mẫu lúc nhỏ:
"Con không nghe lời, con khiến họ thất vọng, nên bố mẹ con mới không cần con, tối nay con không được ăn cơm."
"Bây giờ ôm búp bê của con ra đứng úp mặt vào tường, con phải ngoan, nếu không dì sẽ mách với bố mẹ con, họ sẽ càng ghét con hơn."
"Đó chính là con quỷ đáng ghét, bố mẹ nó không vì nó mà mắng tôi đâu, có người chăm nó đã là tốt lắm rổi, lớn thế kia mà còn đái dầm." Vụ Mang Mang mặc quần áo ướt đứng úp mặt vào tường, nghe bà bảo mẫu nói chuyện điện thoại.
Điện thoại khác vang lên, là bà Liễu, Vụ Mang Mang nghe người phụ nữ mập mạp đó gọi "phu nhân".
"Mang Mang hôm nay lại đái dầm rồi, phu nhân ạ."
Vụ Mang Mang nhìn thấy mình chạy ào tới giật lấy điện thoại trong tay bà mập đó, hét lên: "Mẹ, mẹ ơi, bà ta nói dối, con không đái dầm, con không đái dầm!"
Trong điện thoại không có lời đáp, chỉ có tiếng cúp máy "tút tút tút".
Về sau hình như bà Liễu có quay về, Vụ Mang Mang đã sốt cao.
"Con nó sốt rồi, anh cũng không quan tâm hả?" Vụ Mang Mang nghe thấy bà Liễu gào lên trong điện thoại.
"Dựa vào đâu mà phải tôi quan tâm? Lẽ nào nó không phải dòng giống của anh? Không phải con trai chẳng lẽ là lỗi của tôi?" Bà Liễu gào thét mắng chửi rồi đi vào phòng bệnh, ném một xấp tiền cho bảo mẫu.
"Thứ vô dụng, chỉ biết gây rắc rối. Trông chừng nó, hết bệnh rồi thì gọi điện cho tôi."
Vụ Mang Mang nghe thấy tiếng bước chân thì thò đầu ra khỏi drap giường, nhân lúc bảo mẫu đếm tiền thì giật kim truyền dịch ra, lao ra ngoài hành lang bệnh viện, "Mẹ, mẹ ơi..."
Hình như bà Liễu có quay đầu lại, mà hình như cũng không phải, Vụ Mang Mang nước mắt nhòe nhoẹt nhìn không rõ, nhưng cô có thể cảm thấy bà Liễu bước nhanh hơn, vội vã bỏ đi.
Vụ Mang Mang không mang giày, đuổi theo sau bà Liễu, đứng từ xa nhìn thấy bà lên xe.
Chắc bà Liễu không để ý thấy phía sau, Vụ Mang Mang đang đuổi theo xe bà.
Sau đó hình như Vụ Mang Mang bị chiếc xe phía sau chạy sượt qua, không có vấn đề gì lớn, chỉ là lần đó bị viêm phổi phải nằm viện khá lâu.
Vụ Mang Mang chỉ nhớ trong phòng bệnh của cô lại có thêm rất nhiều búp bê, là sếp Vụ tặng.
"Bố ơi", Vụ Mang Mang giơ tay ra đòi Vụ Tùng bế cô.
Vụ Tùng vỗ vỗ lưng cô, nghe điện thoại rồi bảo Vụ Mang Mang: "Bố... còn có việc, con phải ngoan nhé, con xem con không ngoan nên mới bị bệnh thế này, bố rất thất vọng về con."
Một khi con người đã rơi vào cảm xúc tệ hại sẽ luôn nhớ lại những thứ đã chôn vùi từ lâu trong quá khứ.
Vụ Mang Mang ra sức cắn vào tay, cơn đau khiến cô tỉnh táo lại trong phút chốc, sau đó theo cách Ngô Dụng chỉ, cô nhanh chóng hít thở sâu mấy cái, cô không thể lại chìm vào quá khứ bi thương nữa.
Cô đã trường thành, bắt buộc phải phân rõ quá khứ và hiện tại.
Mỗi người đều không thể khiến mọi người hài lòng, có người hài lòng thì sẽ có người thất vọng.
Vụ Mang Mang gắng sức chia tách bóng Lộ Tùy và bóng Vụ Tùng lúc xưa ra, sau đó tự nhủ, "Đừng nghĩ nữa, về ngủ một giấc là được, ngày mai là có thể gặp Ngô Dụng rồi."
Vụ Mang Mang dựa vào cánh cửa, gắng sức đứng dậy, vừa đứng vững thì nhìn thấy Lộ Tùy đang đứng ở hành lang.
Vụ Mang Mang không nhúc nhích, nhìn Lộ Tùy giơ tay ra với cô, vẻ mặt anh hình như có phần bất lực.
Nhưng ai quan tâm chứ?
Vụ Mang Mang nhấc váy lên chạy nhanh lại, như chim én tìm về tổ lao vào lòng Lộ Tùy ôm chặt lấy eo anh.
Lúc bạn sắp chết đuôi, bạn sẽ không quan tâm khúc gỗ đang trôi kia có phải dành cho bạn hay không.
Cho dù toàn thân nó đầy gai, bạn cũng sẽ ôm chặt lấy. Tay Lộ Tùy phải gắng sức một chút mới đỡ được cằm Vụ Mang Mang, nâng mặt cô lên.
Xấu đến mức không ai muốn nhìn thẳng.
Lông mi giả đã rơi ra rồi.
Lộ Tùy thở dài, mong Vụ Mang Mang chín chắn giống Lan Nguyệt hoặc Vương Viện chắc là không thể.
Trong mắt Lộ Tùy, chọn lựa tuyệt nhất của Vụ Mang Mang chắc chắn sẽ là tao nhã xuống lầu, đến bên cạnh anh mỉm cười và cùng khiêu vũ, ngày hôm sau sẽ đá anh ngay.
Chứ không phải ngồi bệt dưới đất khóc như một con mèo nhỏ đáng thương thế này.
Xấu đến mức trời giận người oán, cũng không sợ đàn ông nhìn thấy sẽ buồn nôn.
"Em thế này không được, phải đi rửa mặt." Lộ Tùy bảo. Vụ Mang Mang nhìn thấy bộ dạng quỷ quái của mình trong mắt Lộ Tùy, sợ hãi muốn hét lên, cũng may Lộ Tùy đã nhanh tay bịt miệng cô lại.
Trang điểm lại là không thể, Vụ Mang Mang đành tẩy trang nhanh nhất có thể, vì Lộ Tùy đứng bên cạnh đang không ngừng nhìn đồng hồ.
Cũng may một thỏi son môi luôn là đồ dùng cần thiết trong túi xách phụ nữ, Vụ Mang Mang nhanh chóng tô son xong.
Để mặt mộc, khoác tay Lộ Tùy xuống lầu, trong khung cảnh đấu đá nhan sắc thế này, xem như cô cũng to gan lắm rồi.
Cho dù là Lộ Tùy cũng không thể làm trái lương tâm mà bảo mặt mộc của Vụ Mang Mang có thể đè bẹp đám hoa thơm kia được.
Lúc Lộ Tùy đưa Vụ Mang Mang xuất hiện, Lộ Gia Nam đứng ở trung tâm rõ ràng thở hắt ra một hơi, sau đó khi nhìn kỹ mặt mộc của Vụ Mang Mang rồi, bà ngẩn ra một lúc.
Cũng may Lộ Gia Nam hiểu biết rộng, rất bình thản giả vờ như không biết gì, mỉm cười nhường vị trí cho Lộ Tùy và Vụ Mang Mang để họ khiêu vũ.
Cặp đôi này đã trễ năm phút rồi, cũng may Lộ Gia Nam khéo léo dàn xếp mới khiến mọi người yên lòng.
Một đôi nam nữ trẻ đẹp, cho dù nhảy bình thường cũng khiến người xem cảm thấy đẹp mắt, huống hồ họ nhảy rất đẹp, bước chân phối hợp vô cùng ăn ý.
Một bản khác vang lên, những người xung quanh lần lượt từng đôi lướt vào sàn nhảy, Vụ Mang Mang mới thở phào nhẹ nhõm, ban nãy cô không dám ngẩng đầu lên, chỉ sợ người ta nhìn thấy cô đang để mặt mộc.
Đương nhiên đó chẳng qua là biểu hiện của việc dối mình dối người.
Chỉ cần có ý thì sẽ chẳng ai không nhìn ra cô để mặt mộc.
Có người sẽ cảm thán trước khuôn mặt mộc của Vụ Mang Mang và ngưỡng mộ làn da trắng muốt trong veo của cô.
Cũng có người sẽ tò mò rằng chuyện gì xảy ra mà lại để mặt mộc? Hình như tròng mắt cũng hơi đỏ, xem ra đôi này chẳng qua là diễn trò trước mặt mọi người, cô gái đang cười rất miễn cưỡng.
Vụ Mang Mang và Lộ Tùy nhảy tổng cộng ba bản, đôi uyên ương dù ân ái đến mấy cũng phải tạm thời tách ra, phải không?
Vụ Mang Mang thì thào bên tai Lộ Tùy rằng muốn đi trang điểm lại, Lộ Tùy không muốn buông tay cũng phải buông.
Vụ Mang Mang vừa thoát ra thì bà Liễu đã tiến lên, "Con và Lộ Tùy làm sao đây?"
Vụ Mang Mang cúi đầu, "Như mẹ nhìn thấy đó, làm lành rồi."
Vụ Mang Mang nói nhẹ bẫng, bà Liễu tiếp tục hỏi: "Thế con khóc cái gì?"
"Con cảm động đó", Vụ Mang Mang nói.
Tin cô mới lạ, bà Liễu lạnh lùng nói: "Vụ Mang Mang, con nghĩ kỹ chưa? Sai lầm như vậy không thể tái phạm lần hai đâu."
Liễu Nhạc Duy đương nhiên hiểu Vụ Mang Mang, trong tình yêu của cô, chưa từng có chuyện cô đá người ta, cho dù có thì cũng là người ta định đá cô nhưng cô cướp cơ hội ra tay trước mà thôi.
Thế nên chuyện tan hợp của Vụ Mang Mang và Lộ Tùy chắc chắn là do Lộ Tùy đã đá Vụ Mang Mang.
Còn làm lành sao? Bộ dạng kém cỏi của Vụ Mang Mang, Liễu Nhạc Duy cũng chẳng phải chưa từng nhìn thấy. Một khóc hai quấy ba treo cổ đều diễn cả rồi, mà vẫn bị người ta đá nhanh gọn lẹ đó thôi.
Lần này bà Liễu không biết phải cảm kích sự mềm lòng của Lộ Tùy, hay là phải hận vì anh đã mềm lòng đây.
"Đi, mẹ đưa con đi trang điểm." Liễu Nhạc Duy nói xong đi trước, Vụ Mang Mang theo sau, cô vốn định đi trang điểm mà.
Nhưng bà Liễu giữa đường gặp người quen, đành phải dừng lại hàn huyên, Vụ Mang Mang cũng phải đứng cạnh. Nhưng hình như đối phưong không mấy hứng thú với cô nên cô đành mỉm cười xin lỗi, giả vờ ly champagne đã hết nên đi tìm nhân viên phục vụ.
Thẩm Đình không biết từ đâu đi ra, tay cầm hai ly rượu, rất tự nhiên đưa một ly cho Vụ Mang Mang.
"Cảm ơn", Vụ Mang Mang cúi đầu nói, trong tình cảnh này không trang điểm cứ như không mặc quần áo vậy, khiến người ta không ngẩng đầu lên nổi.
Thẩm Đình ngẩn ngơ nhìn thùy tai trắng nõn của Vụ Mang Mang, ánh sáng kim cương của đôi hoa tai hình như cũng không thắng nổi vẻ đẹp nõn nà của thùy tai cô.
Tròng mắt cô vẫn còn hoe đỏ, sắc mặt rất tái, giống một đứa trẻ đã phạm lỗi.
Thẩm Đình thấy tim thắt lại, "Lại làm lành với Lộ Tùy rồi sao?"
Vụ Mang Mang gật đầu, cô biết người ta chắc chắn sẽ lấy làm lạ, nhưng chính cô cũng không giải thích rõ được.
Ngựa tốt không ăn cỏ nhai lại, cô lại không làm được, cảm thấy bản thân đúng là quá kém cỏi.
"Chúc mừng nhé."
"Cảm ơn anh", Vụ Mang Mang gật đầu.
Hình như không còn gì để nói, Thẩm Đình gật nhẹ đầu rồi rời đi.
Vụ Mang Mang thở phào nhẹ nhõm, quay lại thấy bà Liễu đang trò chuyện vui vẻ với người quen làm bên địa ốc, liền tự mình đi đến phòng trang điểm.
HẾT TẬP 1