Nữ Thần Diễn Xuất

Chương 27: Chàng trai thô bỉ và cô gái đáng thương

Trong lúc hai cô gái tranh cãi kiêm thể hiện khả năng diễn xuất, Lộ Tùy mất kiên nhẫn bèn bỏ đi nơi khác.

Hiển nhiên chuyện như thế này làm sao có thể giữ chân anh ta nổi?

Vả lại anh ta cũng không muốn trở thành công cụ gây chiến của hai cô gái.

Lộ Tùy bỏ đi, màn diễn tự nhiên kết thúc. Vụ Mang Mang chợt tỉnh táo,

thầm nhủ biểu hiện của mình khi nãy có vẻ hơi gượng gạo, chính cô còn

thấy ngượng và mất mặt nữa là.

Nhưng cô là kiểu người có chết vẫn phải mạnh miệng, kiên quyết không chịu thua, lời nói ra rồi sao có thể thu hồi lại được.

Kỳ thực có rất nhiều người cảm thấy hối hận vì nhỡ lời thốt ra điều

không nên nói, nhưng lại không có mặt mũi nào dừng lại, đành phải gồng

lên tới cùng.

Đổng Khả Khả chắc cũng là một người như thế.

Lúc Lộ Tùy bỏ đi, Đổng Khả Khả không kìm được bèn nhìn mãi theo. Vụ Mang Mang ngắm gương mặt nghiêng của cô ta mà thở dài trong lòng, thầm thấy

thương thay cho Đổng Khả Khả.

Bây giờ cô ta tốt xấu gì cũng là nữ thần quốc dân, ấy thế mà vẫn trở nên nhỏ bé đáng thương trước tình yêu, thậm chí còn có vẻ tức cười nữa.

Đổng Khả Khả nhận thấy ánh mắt của Vụ Mang Mang bèn quay lại bắn trả một ánh mắt đầy khinh thường.

Vụ Mang Mang cười nói: "Cô thôi diễn đi, chúng ta một kẻ là nữ phụ, một kẻ thì chỉ là người qua đường, chẳng ai thắng đâu."

Đổng Khả Khả nheo mắt, hất cằm.

Vụ Mang Mang nhanh chóng đầu hàng: "Tôi chính xác là người qua đường."

Đổng Khả Khả quan sát Vụ Mang Mang khoảng 10s, đoán chừng đang nghĩ xem có phải cô gái này mắc bệnh gì không?

Còn Vụ Mang Mang vốn là người thường hay theo dõi những bộ phim mà Đổng

Khả Khả tham gia, cô sực nhớ tới quãng thời gian mà Đổng Khả Khả trẻ

trung và đáng yêu nhất, hình ảnh ấy hoàn toản khác biệt so với Đổng Khả

Khả của thời hiện tại.

Vụ Mang Mang sờ mũi, cười bảo: "Thực ra cô đã từng là thần tượng của tôi đấy."

Ánh mắt Đổng Khả Khả hơi lộ vẻ bối rối, còn xen cả sự phiền muộn khó

hiểu, cô ta ngắm nghía Vụ Mang Mang thêm đôi lần, tự nhủ cô gái này có

lẽ bất đồng so với những người khác.

"Hiện giờ thì sao? Cô nghĩ tôi thật đáng buồn phải không?" Đổng Khả Khả lắc nhẹ ly rượu: "Cũng nhạt nhẽo hệt ly rượu này."

"Từ nhỏ tôi đã thầm ngưỡng mộ anh ấy, cô không thể nào hiểu được cảm

nhận của tôi đâu, tôi đã thích anh ấy bao nhiêu năm rồi." Đổng Khả Khả

tiếp lời.

Vụ Mang Mang giật mình, cô không ngờ tự dưng Đổng Khả Khả lại "mở rộng cửa lòng" như vậy.

"Tôi thật đáng thương, vì không thể ở bên anh ấy nên mới phải ngấm ngầm

để mắt tới những cô gái xung quanh." Đôi mắt Đổng Khả Khả hoe đỏ.

Lúc "Cả đời suôn sẻ" gửi tin nhắn chất vấn, Vụ Mang Mang thực sự hơi tức giận, cô ta làm như thể chuyện ngồi lên xe Lộ Tùy là một việc nghiêm

trọng lắm vậy.

Nhưng bây giờ cô bỗng nhiên lại cảm thấy thông cảm cho Đổng Khả Khả.

Người đáng thương tất có chỗ đáng trách, nếu sớm biết yêu người ta đến

vậy thì trước đây tại sao cứ phải khăng khăng làm diễn viên, lại còn phá thai nữa?

Từ lúc đó trở đi, Vụ Mang Mang bỗng dưng lại được nghe đối phương trải lòng tâm sự, nghĩ lại vẫn thấy thật thần kỳ biết bao.

Buổi tiệc mừng công này, không biết những người khác gặt hái được cái

gì, nhưng Vụ Mang Mang thì hiển nhiên thu hoạch được một con ma men.

Đổng Khả Khả nốc rượu liên tục, cảm thấy chưa đã còn nhất quyết kéo Vụ Mang Mang tới quán bar.

Với thân phận ngôi sao của Đổng Khả Khả, Vụ Mang Mang đành phải dẫn cô ta vào quầy bar trong khách sạn 21 tầng.

Tại đây, Vụ Mang Mang thành khẩn khai báo với Đổng Khả Khả nguyên do ngồi lên xe Lộ Tùy.

Thực ra nếu lúc đó Đổng Khả Khả nói rõ thân phận chứ không phải dùng nick ảo thì cô cũng khẳng khái trả lời ngay.

Đổng Khả Khả nheo mắt nhìn ly rượu whisky, bình thản nói: "Anh ấy coi

chiếc xe đó như bảo bối vậy, chưa bao giờ cho người khác ngồi lên."

Úi, lại còn thế nữa à? Thảo nào bỗng dưng nhảy ra hai người hỏi han tới tấp.

Vụ Mang Mang đùa giỡn: "Nếu vậy chẳng hoá ra là Lộ Tùy có ý với tôi à?"

"Ha ha ha." Đổng Khả Khả bật cười ha hả như thể nghe thấy chuyện buồn

cười nhất thế kỷ, đến khi chảy cả nước mắt mới nói tiếp: "Da mặt cô dày

thật đấy, câu này tôi đã định nhận xét từ lâu rồi."

"Cảm ơn." Da mặt Vụ Mang Mang mà không dày thì có lẽ đã sớm phát điên từ lâu rồi.

Trọng tâm câu chuyện tự nhiên chuyển sang Đổng Khả Khả, Vụ Mang Mang

hỏi: "Điều kiện của cô tốt như vậy, nhà cô nhà giàu có thì chính bản

thân cô cũng có tiền tài, cần gì cứ phải dính lấy Lộ Tùy?"

Đổng Khả Khả được khen ngợi nhưng trên mặt lại toát đầy hoài niệm: "Nhưng mà gia đình tôi giàu có muộn quá."

"Trước kia cha tôi là lái xe của Lộ lão tiên sinh, trong một lần vô tình nghe được cuộc trò chuyện qua điện thoại của lão tiên sinh, biết trước

được một chút chuyện kinh doanh nên mới có thể tự mở công ty riêng."

Đổng Khả Khả than thở.

Hoá ra lại là một câu chuyện tình giữa con trai ông chủ và con gái người tài xế à.

"Một câu chuyện rất cũ kỹ nhỉ?" Đổng Khả Khả cất giọng tự giễu.

"Đúng là cũng hơi cũ kỹ." Vụ Mang Mang trả lời thẳng.

"Nhưng mà anh ấy đã in sâu trong lòng tôi rồi." Đổng Khả Khả nói.

Chủ đề chính lại quay về con người này, Vụ Mang Mang không nhịn được, tò mò hỏi: "Vậy hồi xưa cô chịu phá thai để làm ngôi sao vì càng muốn xứng đôi với Lộ Tùy hơn à?"

Đổng Khả Khả dù hơi say, nhưng thần trí vẫn khá minh mẫn, cô ta cau mày hỏi: "Phá thai gì chứ?"

"Chẳng phải vì cô muốn làm ngôi sao nên mới bỏ đứa con của cô và Lộ Tùy còn gì?" Vụ Mang Mang nói.

Đổng Khả Khả nhoẻn cười lắc đầu: "Cô đúng là trẻ con quá, chẳng hiểu cô nghe đâu ra cái tin vịt này nữa."

Đổng Khả Khả cầm chén rượu, thốt giọng buồn phiền: "Nếu tôi có thể có

con của anh ấy thì làm sao nỡ bỏ đi được, đó chính là món quà tốt đẹp

nhất mà ông trời trao tặng cho tôi ấy chứ."

Vụ Mang Mang hơi xấu hổ, cô cứ tưởng Lộ Thanh Thanh biết rõ nội tình, nào ngờ hoá ra lại chỉ là tin vỉa hè.

Có điều ngẫm kỹ thì Lộ Thanh Thanh cũng không thân thiết mấy với Lộ Tùy, Lộ Lâm, làm sao cô ta có thể biết chuyện riêng tư của họ được, chắc là

nghe câu được câu chăng nên đoán lung tung thôi.

"Xin lỗi cô." Vụ Mang Mang nói.

Đổng Khả Khả lắc đầu bảo: "Không sao, những tin kiểu này tôi cũng từng nghe qua, còn có người tung tin là tôi đã chết rồi kia."

Hai cô gái người nốc whisky, người nốc sô đa, đến tận khi Đổng Khả Khả gục xuống bàn mới dưngf.

Cũng may nơi đây là khách sạn nên Vụ Mang Mang dễ dàng kéo Đổng Khả Khả lên phòng.

Phòng khách sạn là phòng tổng thống cao cấp, Vụ Mang Mang đặt Đổng Khả

Khả nằm ngay ngắn xuống giường rồi không nỡ bỏ đi luôn. Vả lại cô chưa

từng ở trong phòng tổng thống bao giờ, bèn nhân cơ hội hưởng thụ bồn tắm massage, sau đó thay áo đi ngủ.

Sáng hôm sau hai cô gái vẫn đang ngái ngủ ngẫu nhiên chạm trán dưới lầu, bèn đồng thời bật cười, cất giọng chào hỏi.

Buổi sáng ánh nắng chan hoà, hai nàng mỹ nữ đương nhiên phải selfie một lúc.

Đổng Khả Khả không cần phải đeo kính râm che mặt, vì thiên hạ có ai là không nhận ra cô ta đâu.

Vụ Mang Mang thì khác, cô vẫn muốn che giấu gương mặt nên bèn đeo kính

râm, sau đó cùng selfie với Đổng Khả Khả trong ánh nắng ban mai.

Đại minh tinh đúng là đại minh tinh, kỹ thuật chỉnh sửa ảnh thật cao

siêu, sau khi Vụ Mang Mang thỉnh giáo vài chiêu xong bèn đăng luôn lên

weibo.

Oa, lượng follower tăng ngùn ngụt.

Đương nhiên không thiếu người chê Vụ Mang Mang khoe khoang, đã chụp với siêu sao còn bày đặt đeo kính râm làm gì.

Bạn bè trên weibo lập tức bùng nổ, nhao nhao đòi Vụ Mang Mang xin chữ ký hộ.

Đổng Khả Khả cũng đồng ý lần sau sẽ bảo trợ lý đưa cho Vụ Mang Mang.

Trong khi đó bên phía khác của thành phố, mấy người đàn ông tràn đầy

tinh lực mới sáng sớm đã hò nhau đi đánh golf để tiêu hao bớt thể lực.

Ninh Tranh nhìn Vụ Mang Mang trả lời mọi người trên weibo mà không khỏi

bồn chồn. Đêm qua rõ ràng vẫn thấy hai cô gái này trong tình trạng

giương cung bạt kiếm, tại sao nháy mắt một cái liền trở nên tốt đẹp như

vậy?

Hai người bọn họ còn đều mặc áo ngủ, rõ ràng là đang ở trong khách sạn.

Bây giờ đến cả đàn bà với nhau cũng không còn an toàn nữa rồi, Ninh

Tranh thầm rủa xả, chẳng nhẽ Đổng Khả Khả là người lưỡng tính?

Ninh Tranh chợt nhớ lại dáng vẻ tối qua của Vụ Mang Mang. Cô mặc bộ váy

dạ hội màu đen tuyền, tuy không hề cầu kỳ đặc biệt nhưng lại tỏa ra cảm

giác thần bí.

Dáng người của cô bé này quá gợi cảm hấp dẫn, khiến hắn ta hễ nhớ tới lại nóng cả người.

Có điều đầu óc lại hơi kém chút.

Hắn ta đã tỏ ý rõ rằng thân phận bọn họ không xứng với nhau, tuy không

thể kết hôn nhưng nếu cô bé chịu ở bên thì hắn ta nhất định sẽ đối xử

thật tử tế.

Có điều hết lần này tới lần khác Vụ Mang Mang luôn tránh né hắn, lại còn ra cái vẻ ngọc nữ quyết giữ gìn trinh tiết, nhưng lại cứ khơi dậy lòng

ham muốn trong hắn.

Vậy nên, tối hôm qua Ninh Tranh mới không hề tới bắt chuyện với Vụ Mang Mang.

Thế mà nha đầu này cũng thản nhiên không hề liếc nhìn hắn lấy một cái.

Cầu mà không được, thật trăn trở bực dọc biết bao.

Ninh Tranh đôi khi thật muốn cưỡng ép cô bé lên giường luôn cho xong.

Vừa nghĩ tới chữ "lên giường", cơ thể hắn ta đột nhiên lại nảy sinh phản ứng.

Ninh Tranh thầm nhủ, cô bé này quả có sức quyến rũ quá lớn với hắn, tối

hôm qua hắn vừa mới phát tiết xong, theo lý thì không nên cảm thấy đói

khát như vậy chứ.

"Nhìn cái gì mà chú tâm đến nỗi quên cả đánh bóng vậy?" Thẩm Đình đi tới hỏi.

Ninh Tranh vốn định nói không có gì, nhưng nghĩ Thẩm Đình cũng có chút

hứng thú với Vụ Mang Mang, bèn đưa luôn di động cho Thẩm Đình xem.

"Thời buổi này phụ nữ cũng chuộng lưỡng tính à?" Ninh Tranh đùa giỡn.

Đáng tiếc Ninh Tranh phải thất vọng rồi, sau khi Thẩm Đình xem xong

chẳng hề tỏ thái độ gì, gương mặt anh ta vốn giống tảng băng ngàn năm mà lại. Có điều Thẩm Đình lại rất tự nhiên đưa điện thoại cho Lộ Tùy xem.

Lộ Tùy thì hơi giật mình nhíu mày.

"Em Đổng thật đáng thương, chắc là bị cậu ép trở thành đồng tính cũng nên?" Ninh Tranh cười rộ lên.

Đổng Khả Khả khổ sở theo đuổi Lộ Tùy là chuyện mà những người xung quanh anh ta đều biết được ít nhiều.

Từ trước đến giờ Lộ Tùy chẳng bao giờ thèm đáp lại những câu hỏi buồn chán này.

Ninh Tranh cất di động, buông lời cảm thán: "Cô bé Vụ Mang Mang cũng

thật có bản lĩnh nhỉ, tính tình Đổng Khả Khả như thế mà lại có thể ở

cùng cô bé đó."

Tính cách Đổng Khả Khả thế nào mấy người họ ai cũng biết rõ.

Hồi nhỏ đại vị thấp, cô ta cực kỳ ngoan ngoãn, song hơi tự ti.

Từ khi Đổng Đông Sơn phát đạt, Đổng Khả Khả thuyền lên theo nước, gia

cảnh khá giả, tâm lý tự dưng trở nên mẫn cảm. Hễ nghe người ta nhắc tới

chuyện xưa là cô ta liền nghĩ người ta đang chế nhạo mình.

Đối với những người gia thế kém hơn, lỗ mũi cô ta như thể hếch lên tận

trời, lúc nào cũng làm như bọn họ không xứng nói chuyện với mình.

Vậy nên mấy người bọn họ không thích thân cận với cô ta lắm, nhưng mỗi

lần gặp gỡ đều phải để ý tới "thần kinh yếu đuối" của cô ta một chút.

Điều kiện gia đình của Vụ Mang Mang hiển nhiên là không thể nào lọt vào mắt xanh của Đổng Khả Khả rồi.

Có điều thế sự vô thường, chuyện hôm qua là ngoài ý muốn.

Đổng Khả Khả nốc rượu vào nên thần kinh càng thêm yếu đuối, nhìn Vụ Mang Mang mà chợt thấy đồng bệnh tương lân, đều là những người đáng thương

thầm yêu Lộ Tùy với nhau cả.

Ôm bầu tâm sự và áp lực nhiều năm, cô ta luôn muốn tìm người để thổ lộ.

Đổng Khả Khả không thích và cũng không muốn nói với trợ lý, nhưng những người quen thuộc thì lại không thích nghe cô ta kể lể.

Vậy nên, Vụ Mang Mang đích thực là một người nghe đầy lý tưởng, đôi bên còn có thể chia sẻ cảm thông lẫn nhau.

Trong khi đó, sau khi hưởng thụ bữa sáng phong phú ở phòng tổng thống,

Vụ Mang Mang bỗng nhận được cuộc điện thoại dồn dập như muốn đoạt mệnh

của bà Liễu.

Yêu cầu cô cuối tuần này phải dẫn Vụ Đản Đản đi chơi.

"Vì sao chứ?" Vụ Mang Mang đương nhiên không muốn làm bảo mẫu một đứa

trẻ 4, 5 tuổi, một công việc mà "người ngại chó ghét", cô bèn cất giọng

khó chịu: "Sao không để người giúp việc đưa nó đi?"

"Con là chị nó, con không đưa thì ai đưa đi bây giờ?" Bà Liễu và ông Vụ

muốn hẹn hò riêng tư nên mới ép Vụ Mang Mang phải bồi dưỡng tình cảm với cậu em Vụ Đản Đản.

Vụ Mang Mang đành phải vì năm hạt gạo mà khom lưng, số tiền tiêu vặt của cô hoàn toàn là do bà Liễu cung cấp, cô bèn cắn răng chấp nhận.

Về chuyện trông nom trẻ con, Vụ Mang Mang đã tổng kết ra một kinh nghiệm.

Đó chính là xin gì thì cho nấy.

Vậy nên, Vụ Mang Mang quyết đoán dẫn Vụ Đản Đản đi ăn gà rán.

Tiếp đó đúng lúc Vụ Đản Đản đang vui sướиɠ gặm cánh gà, Vụ Mang Mang bèn lục ra một bài báo rất nổi tiếng nói về công đoạn làm ra thức ăn nhanh

đưa cho thằng bé xem.

Đọc xong rồi, đảm bảo nó sẽ thấy buồn nôn tới nỗi không bao giờ muốn ăn món này nữa.

Vụ Đản Đản cuối cùng cũng được lĩnh hội sự ác độc của chị gái mình.

Nhưng cũng chẳng sao, trẻ con vốn dồi dào tinh lực, chỉ trong vòng một

buổi sáng, Vụ Đản Đản khiến máu huyết trong người Vụ Mang Mang như thể

cạn mất một nửa.

Dùng xong bữa trưa, Vụ Đản Đản ầm ĩ đòi tới cửa hàng đồ chơi, Vụ Mang Mang mới có thể nghỉ ngơi được đôi chút.

Từ sáng tới giờ cô mới có thời gian động đến weibo.

Weibo lại có tin nhắn, là của "Tôi có phong cách."

"Cô là người lưỡng tính hả?"

Vụ Mang Mang nhất thời ngây ra, lát sau nghĩ kỹ mới phát hiện ra chắc

tên này đã nhìn thấy ảnh chụp chung của cô và Đổng Khả Khả trong bộ đồ

ngủ đây.

Đúng thật là trong thời buổi này, đàn bà ngủ với nhau một hôm thôi đã lập tức khiến người ta suy nghĩ linh tinh rồi.

Vụ Mang Mang vốn không muốn trả lời, nhưng do đang rảnh rỗi, tên này lại cứ nói năng kiểu giấu đầu lòi đuôi, vậy nên cô cũng muốn chơi đùa với

hắn một chút.

Vụ Mang Mang vốn nghĩ hắn ta là Ninh Tranh, kẻ này vốn vô liêm sỉ, lại

càng không có tam quan*, vì vậy dù cô có nói gì chắc hắn ta cũng chẳng

coi là thật đâu.

*Tam quan: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.

"Đúng vậy, thì làm sao?" Vụ Mang Mang thản nhiên đáp lại.

Đối phương nhanh chóng trả lời: "Lên giường với đàn bà khác với đàn ông thế nào?"

Thật đúng là một thằng cha thô tục!

Vụ Mang Mang cắm cúi đánh chữ: "Phụ nữ càng hiểu nhu cầu và niềm vui

sướиɠ của phụ nữ hơn, chứ không như đàn ông chỉ biết lo cho bản thân

mình."

Gửi tin nhắn xong, Vụ Mang Mang chợt cảm thấy mình đúng là một bậc thầy lý luận.

"Nhưng dụng cụ tất nhiên không thể nào so với tự nhiên, đúng không?"

Vụ Mang Mang suy nghĩ hồi lâu, rồi lại tra cứu mãi mới hiểu được.

"Dụng cụ thì có cái nhỏ cái to, cái dài cái ngắn, còn có cái có thể dễ

dàng điều tiết tần suất rung động, muốn dừng hay chạy là được ngay, lại

không phải uống thuốc, càng không cần đeo bao!"

"Chẳng may hở điện thì sao?"

"Chưa biết chừng hở điện lại càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ ấy chứ. Mà anh phải

tin tưởng vào nền khoa học kỹ thuật hiện đại chứ." Vụ Mang Mang thản

nhiên ra vẻ lõi đời.

"Cô nói cũng đúng, nhưng nói như vậy thì chẳng lẽ đàn ông không còn chút tác dụng gì nữa à?"

Anh ta trả lời nhanh quá đi mất, chắc là đang buồn chán lắm đây? Vụ Mang Mang thầm nhủ.

"Tất nhiên là chẳng có tác dụng gì rồi, thế nên nếu phụ nữ bố thí cho

các anh một chút tình thương thì các anh phải mau mau giơ hai tay đón

lấy rồi tạ chủ long ân đấy nha." - by Vụ Mang Mang.

"Vậy cô bố thí cho tôi một chút có được không?" - by "Tôi có phong cách".

"Bản cung phải ban phát mưa móc tới nhiều nơi lắm, ngươi lấy số trước,

rồi tắm rửa sạch sẽ, đợi bản cung lật thẻ bài đã nhé." - by Vụ Mang Mang đã bắt đầu diễn trò.

"Dạ vâng." - by "Tôi có phong cách" phối hợp diễn xuất.