Đọa Lạc Bạch Dào

Chương 8: Phiên ngoại phụ 1

Reng…..

Diệp Quảng Nho cầm lấy điện thoại, “Uy, đây là phòng của bác sĩ Diệp Quảng Nho, ai đấy?”

“Con thỏ nhỏ kia, ta là cha ngươi đây!” Nghe âm thanh quen thuộc, chỉ biết là hắn không cam lòng vì người con lớn vứt bỏ tổ nghiệp, ngược lại lại theo nghề y

“Để làm gì?”

“Cái gì để làm gì? Ngươi bị con ta thao đến mất trí nhớ rồi à? Chúng ta đã giao dịch xong đâu? Hiện tại ta muốn thông đồng với ngươi, ngươi hẳn là vẫn nhớ đến lời hứa trước đây, nghĩ biện pháp làm cho hắn bị đuổi khỏi bệnh viện Tế Sinh?”

“Không có khả năng”

“Cái gì? Không có khả năng?” Thanh âm trong điện thoại lên cao tám độ, không cần phải nói,

bên kia đầu dây Giang Đại Thiên đã muốn nhảy dựng lên, mắng to “Ngươi là cái tên hỗn đản họ Diệp, nói không giữ lời? Ngươi có còn nhớ hay không chính mình ngửa mặt lên trời thề, nói chỉ cần ta đáp ứng giúp ngươi, ngươi liền….”

“Diệp Quảng Nho, ta đây ngửa mặt thề vời trời dễ như ăn rau xà lách. Ngày đó ta cũng ngửa mặt lên thề với trời Giang Nhất Thiên cũng chỉ dùng để tiết dục một lần, bây giờ không phải vẫn dùng lại đó sao, đâu lại vào đó lại tiếp tục sử dụng thôi ah. Giang lão bá, về sau ngươi quen thuộc với tính cách của ta rồi thì ngươi sẽ hiểu mà”

“Quen thuộc cái rắm! Ngươi dám đùa giỡn với ta? Lão tử đến thiến ngươi”

Diệp Quảng Nho ngáp một cái “Thiến ta, ta khẳng định là đứa con ngươi không chịu đau”

“Diệp Quảng Nho! Ngươi là cái đồ vương bát đản, người cứ chờ đó! Đừng tưởng rằng được cái tên bất hiếu kia che chở là có thể an tâm không lo lắng gì cả! Ta đã tường dẹp loạn mười ba con phố….”

Cạch

Diệp Quảng Nho lười biếng dập điện thoại, lai duỗi chân ra

Còn muốn dựa vào bàn làm việc ngủ, điện thoại lại reo đến tiếng chuông

Diệp Quảng Nho mất hứng trở mình, cầm lấy điện thoại “Ngươi rốt cuộc không để yên cho ta sao….A! Giang Nhất Thiên. Ngươi không phải đi công tác tham gia hội thảo sao, chẳng phải mai mới trở về sao? Ngươi không phải là muốn trở về luôn đấy chứ?”

“Đúng,

trước khi hội nghị kết thúc, ta sẽ lập tức trở về, ngươi có cần phải kích động như thế không? Ngươi sẽ không lại để ta ngôi nghe những lời trách cứ của bệnh nhân chứ?” Thanh âm của nam nhân trầm thấp, nhưng dù nói qua điện thoại vẫn làm cho ngươi ta không dám khinh thường

“Ách, trách cứ? hắc hắc, bất quá cũng chỉ có một, hai người, so với trước kia là đã tốt hơn nhiều, ta có cẩn thân nga”

“Còn dụng cụ? Không phá hư cái nào chứ hả?”

“Hắc, bất quá cũng chỉ có một, hai cái, cũng không phải toàn bộ bị phá hư”

“Ta cho ngươi bố trí, nói trở về sẽ kiểm tra mấy đề y thuật cơ bản. Có làm không đấy?”

“Đương nhiên là có làm”

“Năm mươi đề, phỏng chừng cũng chỉ làm có một, hai đề có đúng không?”

“Ngươi thực hiểu ta”

Giang Nhất Thiên đúng là tốn sức tốn hơi với tên kia mà, ở microphone truyền đến “DIỆP QUẢNG NHO!!! Ngươi chờ ta ở văn phòng, không được nhúc nhích!!! Dám trốn ta liền thao chết ngươi!”

“Tạm biệt nha!” Diệp Quảng Nho đột nhiên bỏ lại microphone, không chút suy nghĩ, nhảy dựng lên chạy như điên ra bên ngoài

Vô nghĩa, hiện tại không trốn, chờ Giang Nhất Thiên trở về mới thật sự là sẽ bị thao chết

Hành lang bệnh viện Tế Sinh, lại một lần nữa chứng kiến cảnh tượng

“Ai nha, Giang chủ nhiệm lại bắt bác sĩ Diệp rồi”

“Không biết bác sĩ Diệp lại làm chuyện gì xấu”

“Bất quá, mặc kệ bác sĩ Diệp làm chuyện gì không đúng, thì phong độ vẫn cứ anh tuấn bất phàm như vậy”

“Giang chủ nhiệm vẫn hung ác như vậy, lạnh lùng đến đáng sợ, mỗi lần thấy hắn, ta đều rùng mình”

“Chính là…..” y tá Lí bỗng nhiên hạ giọng, thần bí nói “Ta từng nhìn thấy Giang chủ nhiệm tươi cười, trông thật là gợi cảm. Có một lần Giang chủ nhiệm ngồi ở trong văn phòng nói chuyện phiếm với bác sĩ Diệp, ta đi vào để đưa tấm chụp X-quang, vừa vặn nhìn thấy Giang chủ nhiệm cười với bác sĩ Diệp, nụ cười kia thật sự ngọt chết người mà, lại thực gợi cảm nha….” Khuôn mặt của y tá Lí dường như cũng đang hồi tưởng thời điểm đó

“Ta cảm thấy bác sĩ Diệp vẫn là tốt hơn”

“Đúng, Giang chủ nhiệm tuy rằng chuyên môn giỏi, nhưng nếu nói đến đối nhân xử thế, thì vẫn là bác sĩ Diệp:

Cửa phòng khám khóa chặt, bên trong có hai nam nhân mặc áo blu trắng căn bản là không biết chính mình lại trở thành đề tài để nhóm y tá ngoài kia nhiệt tình thảo luận

Ngoài mạnh trong yếu, bác ý Diệp “Giang Nhất Thiên, ngươi lại muốn thế nào?”

Giang chủ nhiệm dù bận nhưng vẫn ung dung bình thản “Ân,

hội thảo lần này cũng có chút hữu ích,

ta chính là phát điên không biết làm thế nào để giáo huấn, đánh chết cái nết không chừa của ngươi, vừa vặn, trong cuộc họp, có một bác sĩ giới thiệu về một dụng cụ mới do Mỹ độc quyền sản xuất. Hôm nay sẽ cho ngươi dùng thử một lần”

“Đừng mà! Ta không có đi làm chuyện gì xấu? Cho dù không cẩn thận nên nhưng lời trách cứ có

nhiều hơn, phá hỏng một chút dụng cụ, ít làm đề kiểm tra, nhưng ít nhất là ta không có ra ngoài nɠɵạı ŧìиɧ…..Ô oa! Đây là cái đồ vật gì vậy? Con cầm thú nào lại thiết kế ra cái dụng cụ này? Sẽ gϊếŧ người mất! Cứu mạng a! Cha ơi cứu con……..Ân ô!”

Trong khi khám và chữa bệnh, bác sĩ Diệp tuấn mỹ đáng yêu phát ra những tiếng kêu thảm thiết

Đã xảy ra chuyện gì?

Đây là bí mật ở trong bệnh viện, ở ngoài không thể biết được!!!