tám trăm bằng Vân Mộng Trạch, trung Quân Vô Hối vỡ cốt di.
Động Đình tám trăm dặm Vân Mộng đại trạch, cho dù tan xương nát thịt vì Quân tuyệt không hối hận
Hồ Động Đình, vốn là đầm lầy lớn Vân Mộng lúc xưa, mênh mông bát ngát kéo tới tám trăm dặm nên hồ này còn có tên là Hồ Động Đình tám trăm dặm.
Ngày hôm đó là ngày sinh của lão Long Vương trong Hồ Động Đình, tất nhiên là phải bày tiệc lớn để chúc mừng, mời những hàng xóm bên sông cạnh hồ Trường Giang và Hoàng Hà ghé qua động phủ của Long vương gia để uống rượu. Hôm nay dưới đáy hồ cũng quá náo nhiệt!
Hồ Động Đình vốn là nơi màu mỡ giàu có và vô cùng đông đúc, mừng thọ ngàn tuổi tự nhiên phải bày tiệc lớn. Ttrong lúc nhất thời, bên trong long cung có thể nói là người người nườm nớp chật ních cả sân. Bên này bởi vì không cẩn thận mà đạp phải đuôi cá làm cho vị bên ấy làm ầm ĩ cả lên, bên kia lại có hai vị vô tình sừng rồng đυ.ng phải nhau kêu toáng lên. Quả thật rất giống với gian chợ trời dưới phàm.
Không khí ở trong Động Đình long vương hết sức vui vẻ náo nhiệt, lúc này một tên lính tôm rất vất vả chen người lấn vào, tiến đến bên tai Long Vương bẩm báo vài câu, thần sắc Long Vương vô cùng mừng rỡ, vội vàng dẫn người ra đón.
Chúng dân thủy Tộc cảm thấy kỳ quái, lúc này lại thấy cánh cửa trong Long cung mở rộng ra, sáu con Hải Long Mã thân mình béo núc đang đứng ở dưới nước, khung xe được nạm vàng dát bạc, ngọc san hô trân quý hết sức đẹp đẽ. Lúc nấy giờ từ trên xe một gã nam tử bước xuống dưới, áo bào trắng tiêu sái, khuôn mặt tuấn nhã, mỗi cái giơ tay nhấc chân phong độ nhẹ nhàng, khí độ bất phàm.
Vừa thấy người này, mấy vị Long Vương lần lượt ở Động Đình, Thái Hồ, Hồng Trạch cùng tiến lên hành lễ với vị thanh niên này: "Bái kiến Tứ Độc Long thần!"
Người tới từ chính là vị được Thiên đế phong làm Tứ Độc Long thần —— Ngao Ân.
Ngao Ân nhìn sơ qua, gật đầu đáp lễ: "Ra mắt mấy vị Long Vương."
Phải biết vài lưu vực sông Tứ Độc đã bao trùm hết thảy cả vùng đất Trung Nguyên, quyền uy thế nào thì mấy vị Long Vương ở đây không thể sánh được, hơn nữa đại thái tử Đông Hải Long Vương, có thể nói thiếu niên tung hoành, chính là tấm gương tiêu biểu cho lớp trẻ của Long Tộc.
Chỉ có một chút đáng tiếc chính là, nghe nói vị Tứ Độc Long thần này từng có vợ cả, nhưng mà không biết sao nàng kia có người yêu khác, Ngao Ân bất đắc dĩ phải bỏ vợ.
Nhưng hắn quá yêu nàng ấy, đến nay vẫn không lấy vợ kế, vị trí thần hậu vẫn cứ để trống, mà những thiếu nữ trong Tứ Độc cũng như trong khắp Long Tộc trong lòng ấn tượng lưu lại chính là một mối tình thâm không thay đổi của vị đại thái tử này.
Lần này có thể mời được Ngao Ân ghé tới, Long Vương Động Đình cực kỳ mát lòng mát dạ, thái độ ân cần. Nhưng sau một hồi hàn huyên trò chuyện Ngao Ân lại chậm chạp chưa nâng chân vào long cung, ánh mắt cũng khi có khi không nhìn về phía sau, giống như đang đợi người nào.
Mấy vị Long Vương cảm thấy vo cùng kỳ quái, Quy thừa tướng bên người Ngao Ân thật sự là người rất có hiểu lòng người, vội vàng tiến lên giải thích: "Mấy vị Long Vương thứ lỗi, Long thần gia nhà của ta vốn là cùng đi với Hắc Long Vương ở Bạch Nhân Nham đến dự tiệc, không may chính là khi đi vào Hồ Động Đình thì Hắc Long Vương đột nhiên thay đổi tuyến đường, chúng tôi không kịp đuổi theo, hiện giờ Hắc Long Vương chẳng biết đi đâu. Vị Long Vương kia với Long thần nhà ta chính là chú cháu, nên Long thần gia rất lo lắng."
"Thì ra là thế, thì ra là thế!"
Ngao Ân đối với Hắc Long Vương ở Bạch Nhân Nham chú ý đặc biệt. Hắc Long Vương thường xuyên lưu lại long cung Hồ Bà Dương của Long thần, mà Tứ Độc Long thần cũng thường thường tự mình ghé sang Bạch Nhân Nham thăm hỏi, ngay cả năm hồ bốn biển ai ai cũng đều biết.
Nhóm Long Vương vội vàng gật đầu đồng ý, trong lòng lại càng tán thưởng Tứ Độc Long thần trong lòng tôn trọng tôn trưởng, quả là làm gương sáng mẫu mực. Lại không biết Ngao Ân không thấy Hắc Long Vương xuất hiện, trong lòng lo lắng vạn phần, hận không thể tự mình đi tìm.
Vào lúc này, bỗng nhiên Hồ Động Đình dâng lên sóng ngầm mãnh liệt, thậm chí lính tôm tướng cua dưới nước đều bị thổi cho lảo đảo cả người, rồng ngâm điếc tai, ngay cả mấy vị trong Long Tộc ở đây cũng nhất thời sợ tới mức sững sờ ngay tại chỗ.
Sóng trong hồ lăn lăn gợn cản trở tầm mắt, chỉ mơ hồ nhìn thể trên mặt hồ có một hình rồng thật lớn uốn lượn một vòng mới dựng người đứng lên, bóng đen chưa từng chưa đến nhưng đã thấy long uy vô thượng.
Ngao Ân nhìn thấy vui vẻ vô cùng: "Đến đây!"
Chốc lát Cự Long cuộn vào biển nhập vào hồ. Nước lưu thông bốn bể thông với Trường Giang tên gọi Hồ Động Đình hình như là vì nhất thời nó không chứa hết được lượng nước lớn, cùng lúc sóng to ngập trời, nước chảy xiết dữ dội.
Lớp vảy sáng ngọc, râu tóc dựng lên, Cự Long màu đen kia uy vũ dáng dấp cao lớn mạnh mẽ bỗng nhiên làm cho một đám Long Vương nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, tự hỏi bọn hắn cũng hiện ra chân thân như… như vậy, cũng không có uy nghi giống như chân long này.
Con rồng uy vũ bơi dắt ở trong nước, uốn lượn nhắm thẳng Long cung mà đến, đảo mắt đã đi tới trước mặt Đông Long Vương.
Thấy Hắc Long Vương trở về, Ngao Ân vốn rất cao hứng, ai ngờ đợi đến khi hắn nhìn rõ thấy người ngồi trên lưng Hắc Long Vương, khuôn mặt tuấn mỹ nhất thời trầm xuống.
Lúc nhìn thấy nam nhân kia lúc bước xuống dưới còn vỗ vỗ cái đầu rồng giống như đối đãi với vật để cưỡi vậy, mà Hắc Long kia chẳng những không có phản kháng thậm chí còn cúi đầu xuống. Lúc này khiến cho ngay cả Tứ Độc Long thần bộ dạng bày ra trước người một mực ổn trọng nhã nhặn giờ đây tức muốn nổ cả phổi! Chỉ hận không thể bổ nhào lên trước hất văng cái bàn tay to vô cùng chướng mắt còn đặt ở trên trán vuốt ve kia.
Bất quá Ngao Ân sớm không phải là tiểu Long thái tử trước kia, tuy rằng gân xanh trên ót cũng đã nhảy ra ngoài rồi, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, chỉnh áo mũ tiến lên chắp tay hành lễ với nam tử: "Nguyên lai là Long đế phương Nam đến thăm. Không thể tiếp đón từ xa, mong rằng thứ tội." Lễ độ vô cùng chào đón nhưng đây tuyệt đối là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Ứng Long đánh giá Ngao Ân, mỉm cười: "Không nghĩ tiểu Long thái tử nay đã thành Tứ Độc Long thần. Hắc Cầu kể từ ngày từ biệt, bây giờ quả thật đã lớn rồi."
Tiếng nói vừa dứt, mắt thấy thân mình Hắc Long tỏa sáng rực rỡ, hóa thành Long Vương mặc trường bào đen, dung mạo này cực kỳ khác biệt với thân rồng đẹp mắt, mắt mũi to rộng, làn da như than, hơn nữa thân hình khôi ngô lại có vẻ cực kỳ vạm vỡ đồ sộ, cả người nhìn qua tựa như một tòa tháp đen. Thái độ cung kính hành lễ với Ứng Long, trầm giọng đáp lời: "Hai ngàn năm trăm hai mươi bảy năm."
Bên kia vui vẻ ôn chuyện cũ bên này tiếng lòng gào thét.
Ngay cả bao nhiêu ngày cũng có thể tính rõ ràng như vậy!? Đáng giận, nếu sớm đoán được sẽ gặp phải Ứng Long, hắn cũng không đến cái buổi tiệc mừng thọ bỏ đi này đâu! Nhưng mà trước mắt cho dù có không cam lòng bao nhiêu đi nữa, cũng không thể phát tác. Dù sao Hắc Long Vương là do Ứng Long làm chủ, nếu đắc tội Ứng Long chọc giận Hắc Long Vương, ngược lại sẽ tiện nghi cho đối phương!
Đông Long Vương nhìn mấy vị khách mới đến đứng ở trước cửa Long cung, nếu như nói mới vừa rồi Tứ Độc Long thần giá lâm không khí rất vui mừng, hiện giờ Long đế phương Nam đến mọi người đều câm như hến.
Ai mà chẳng biết vị Long đế này hai lần nghịch thiên? Ngay cả Tứ Hải Long Vương cũng bởi vì hắn cho nên rơi vào kết cục trở thành trụ chống trời... Hiện giờ tuy nói người này cũng bỏ Như Ý Châu để trùng tu lại tháp trời, nhưng cẩn thận vẫn hơn, tránh để khoi mang vạ vào trời.
Thân là chủ nhận Động Đình lão Long Vương có tránh cũng tránh không khỏi, đành phải ló khuôn mặt khổ qua tiến lên thăm hỏi: " Long Vương Động Đình bái kiến Long đế! Không biết Long đế đích thân tới đây là vì chuyện gì?"
Ứng Long lại rất chi là tự nhiên, nói: "Bổn tọa đi ngang qua Động Đình, tình cờ gặp Hắc Long Vương, muốn mượn Long Vương vùng đất trù phú chỗ Động Đình này một chút, nếu có gì quấy rầy, xin hãy tha lỗi." Mỉm cười, ống tay áo khẽ lật, trong lòng bàn tay hiện ra một dãy đồ có lớn có nhỏ đầy trong lòng bàn tay: có vàng, bạc, lưu ly, san hô, hổ phách, xa cừ, mã não, cũng có xảo đoạt thiên công* hay thất bảo linh lung tháp*, dù mấy vị ở đây đều là Vương các vùng Thủy Tộc nhưng khi thấy những khỏa bảo bối này nhất thời cũng nổ đom đóm mắt!
xảo đoạt thiên công*: những thứ tuyệt diệu phi phàm
Thất Bảo Linh Lung tháp: không biết là vật gì, toàn thân như lưu ly bình thường óng ánh long lanh.
Linh Lung tháp tổng cộng bảy tầng, mỗi một tầng đều có trận pháp khác nhau, cũng là một cái ảo trận.
-------------------
Long Tộc yêu thích bảo bối, mấy vị Long Vương khắp các vùng cũng lộ ra thần sắc hâm mộ, bất quá chỉ là đến mượn nơi trò chuyện, ra tay cũng quá hào phóng toàn tất cả đều là bảo bối! Long Vương Động Đình lúc này mặt mày hớn hở, vội vàng vươn tay nhận lấy Linh Lung Bảo Tháp, liên tục cảm ơn: "Long đế hạ cố đến long cung nho nhỏ này của lão long, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này a! Mời vào bên trong, mời vào bên trong!"
Ứng Long hơi gật đầu, nâng bước đi trước, Hắc Long Vương hướng Long Vương Động Đình chắp tay đáp lễ sau đó cũng theo đuôi. Lại tiếp sau đó, đến nổi Tứ Độc Long thần phải hung hăng cắn chặt răng, dậm chân vốn cũng muốn cùng đi lên, nhưng lại bị nhóm Long Vương vây quanh chật như nêm cối, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người kia đi xa.
Nếu Long đế phương Nam chỉ tới mượn chỗ, thì tiệc mừng thọ như vậy cũng tiếp tục tiến hành, trong buổi tiệc rượu Ngao Ân không tránh khỏi việc phải tiếp khách, dù sao mấy vị Long Vương các hồ này đều ở bên trong thuỷ vực Tứ Độc của hắn.
Hắc Long Vương cùng Ứng Long đã đi ôn chuyện cũng chưa từng tham gia tiệc, chính là hắn bất quá chỉ là một vị Long Vương ở vùng Bạch Nhân Nham không chút tên tuổi, cũng không có người để ý.
Qua ba lượt rượu Ngao Ân cũng đứng dậy mượn cớ say mà xin phép rời đi. Đông Long Vương không tiện giữ người lại đành để hắn đi.
Ngao Ân trong lòng lo lắng, cước bộ cũng không chạm đất, bỗng nhiên chỗ hành lang hóa thành hình rồng, đuôi rồng màu bạc uốn lượn vòng ra phía sau hoa viên long cung. Trước mặt Long đế phương Nam, Long Vương Động Đình cũng không dám sơ suất, dọn cả hoa viên phía sau rồi đó dặn dò người bên dưới không được quấy rầy. Nếu không sao có chuyện nhìn thấy vệt sao sáng màu bạc xinh đẹp mỹ lệ thế này xẹt qua, mà không kinh ngạc đến mức thét chói tai chứ?
Rồng dưới biển lặn rất giỏi, mắt thấy hình rồng màu trắng bạc im hơi lặng tiếng lướt qua hành lang vòng sau hoa viên, núp ở sau rặng san hô giương mắt ngóng nhìn về phía chòi nghỉ mát rất xa kia.
Mắt nhìn thấy hai người kia đang ở trong lương đình. Một người lưng tựa vào trụ đình, áo dài đen khoan thai, híp đôi mắt vàng đồng khóe miệng mang ý cười, giống như đang ở nơi đó thản nhiên nhìn thiên hạ. Người còn lại thẳng như cán bút đứng ở một bên, vừng vàng như núi, không cần mở miệng hay làm gì cũng đủ biết dáng vẻ cẩn thận từ đầu đến cuối vẫn luôn trung thành tận tụy.
Phảng phất giống như trở về hơn hai nghìn năm trước tại long cung Đông Hải, hai vị Long Vương thân phận khác xa nhau cũng là như vậy, một ngồi một đứng trông y hệt một phong cảnh, giống như vốn dĩ từ xưa đến nay vị trí vốn đã là như vậy. Nhưng mà về sau, Hắc Long Vương vì nghĩa mà rời đi theo Ứng Long, rời đi long cung Đông Hải đầu nhập làm tướng trong đoàn yêu quân, gây loạn nghịch thiên.
Móng vuốt rồng bạc siết chặt, nhất thời bóp nát một viên đá mã san hô.
Trước khác nay khác! Hiện giờ hắn đã không còn là Long thái tử Đông Hải ngây thơ không biết gì, hắn giờ đã là Tứ Độc Long thần người đứng đầu Trường Giang, Hoàng Hà, sông Hoài,Tế Thủy! Cho dù có là Long đế phương Nam, hắn cũng không sợ!!
"Hắc Cầu, đứa cháu nhỏ kia của ngươi ngồi xổm trong góc sáng sủa tiếng vang do cào móng vuốt cũng không nhỏ a!"
Chống lại cặp mắt vàng đồng lấp lánh bên trong đầy ý trêu chọc kia, khuôn mặt ngăm đen như đáy nồi của Hắc Long Vương cũng không tránh khỏi lộ ra vẻ xấu hổ. Ai bảo hình rồng màu trắng bạc sáng lóe hoa lệ chói mắt như thế, muốn giả vờ không thấy cũng không được.
"Chê cười."
Ứng Long cũng không nói tiếp, chậm rãi đánh giá thủ hạ cũ trước mặt, vị này từng khiến cho thiên binh thiên tướng nghe tên đã biến sắc một trong ba đại yêu tướng —— Hắc Cầu Long Vương, hiện giờ bất quá cũng chỉ là một vị Long Vương nho nhỏ ở nơi chật hẹp Nhạn Môn Quan Tây.
Lần này đến Động Đình, vốn là vì Hậu Nghệ gϊếŧ chết Tu rồi chôn xương ở Động Đình, thật sự không nghĩ tới ở Hồ Động Đình sẽ gặp được Hắc Long Vương.
Đứng ở trước mặt hắn Hắc Long Vương có một khắc trầm mặc, xa cách ngàn năm, thật vất vả gặp lại được quân chủ ngày xưa, trong mắt ẩn chứa nổi hối hận sâu tận xương tuỷ.
"Thật là giận bổn tọa khiến cho ngươi bị Đế Thuấn trách tội?"
"Mạt tướng không dám!" Hắc Long Vương buồn bực cất giọng, trong lúc nhất thời lại quên mất đối phương đã không còn là yêu đế, chính mình cũng không phải vị tướng dưới trướng, câu trả lời y hệt như trước, chính là lời vừa ra khỏi miệng, rồi lại ảo não không thôi, nhắc tới những ngày huy hoàng trước kia, không phải sẽ làm cho Ứng Long hiện lên tình cảnh thất trận hiện giờ hay sao?
Người ăn nói vụng về như hắn, nhất thời không biết phải làm sao, liền đem lời nói tận trong lòng tuôn hết ra: "Giống như lần trước, đứng trước đế tọa của Thiên đế thần đã nói, Nữ OA gϊếŧ Hắc giao cứu tế Ký Châu, Đế Thuấn tàn sát Cửu Long nhằm lập uy, Đại Vũ xích đầu rồng đè xuống dưới đáy Thái Hồ, thiên nhân lấn áp chúng ta, chúng ta chính là tâm huyết của long tộc, lý nào lại có thể khuất tùng?! Chính là... Chưa từng dự đoán được, hành động lần này lại khiến cho thế gian mười năm đại hạn, trăm họ lầm than. Hắc Cầu nhận tội, không phải bởi vì hối hận nghịch thiên, mà chính là chuộc tội."
"Bổn tọa cũng không có đại nghĩa như suy nghĩ của các ngươi vậy a..."
Ứng Long thở dài, tay đỡ trán tựa hồ hắn đối với vị thủ hạ cũ này cực kỳ bất đắc dĩ. Trong số ba vị tướng, giống Phi Liêm vốn là tinh quân trên thiên thượng biến thành, hay giống như Cửu Minh không tim không phổi vậy, vẫn còn có thể để cho hắn yên tâm. Chỉ có vị tướng quân Hắc Long này luôn luôn canh giữ ở sau lưng hắn vẫn như cũ không thay đổi ước nguyện ban đầu trung thành và tận tâm.
"Chính là có chút khó hiểu, vì sao lần này... lại không thương lượng cùng với ta..." Hắc Long Vương giọng vẫn khàn khàn, nhớ đến lúc khi hắn được tin tức đuổi tới tỏa yêu tháp vừa ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy Cự Long giang rộng đôi cánh đen vô lực ngã xuống đám mây, lần thứ hai hắn trơ mắt nhìn quân chủ của mình rơi xuống, không cách nào chỉ có thể giương mắt đứng nhìn.
Vừa nhớ tới chuyện này, Hắc Long Vương không khỏi xiết chặt nắm tay, đầu ngón tay găm thật sâu đâm vào trong da thịt.
"Mạt tướng vẫn tuân theo lời phát thề ngày đó."
Phảng phất như nhớ lại những tháng ngày đầu quân dưới trướng, trước ngày diễn ra trận đại chiến tiên yêu. Thắt lưng cường tráng thẳng tắp như giống tháp sắt, nắm tay siết chặt nâng lên đặt tại chỗ trái tim: "Nguyện cùng Đế Quân. Sống chết không rời."
Giọng nói vang dội như cái đỉnh* rơi xuống mặt đất, mang theo áp lực khôn cùng cùng nỗi khổ riêng.
* Cái đỉnh. Ðúc bằng loài kim, ba chân hai tai, lớn bé khác nhau, công dụng cũng khác.
---------------
Ứng Long ánh mắt lướt qua lan can, dừng ở bóng con rồng màu ánh bạc đang bịt tai trộm chuông* trốn ở sau rặng san hô màu đỏ thắm ánh mắt tức giận giống như gắt gao nhìn thẳng bọn họ không tha.
*châm biếm về thói giả dối, với ngụ ý rằng người đang nói dối cứ nghĩ rằng bản thân thông minh, người khác không thể biết được. Thật ra khi đang dối người, thì cũng là đang tự lừa mình vậy., ai chưa biết truyện này thì xem nhaTruyenHD
---------
Thân ảnh màu đen chậm rãi rời ghế đứng dậy, tay trái không nhẹ không nặng dừng ở trên đầu nắm tay của Hắc Long Vương.
Tựa lưng trên vai Hắc Long, thản nhiên nói: "Có vướng bận, không thể chuyên tâm."
Hắc Long Vương tâm thần cứng lại.
Cặp con ngươi màu vàng kia như cũ nhìn thấu toàn bộ, cho dù đó là nón giáp sắt đao kiếm không thể đâm xuyên, ở trong mắt Ứng Long, hắn giống như trên người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không có vật che thân.
Hắn quả thật rất bận tâm Ngao Ân, trên đường khi chạy tới tỏa yêu tháp cũng từng lo lắng, nếu trợ giúp Ứng Long thì sẽ khiến cho Tứ Độc Long thần được đích thân kia Thiên đế sắc phong chắc chắn bị liên luỵ.
Nhưng mà Ngao Ân trong nét cười ngày ấy tràn đày sự chín chắn cùng sự kiêu ngạo...không chịu lùi bước, lại làm cho hắn tỉnh ngộ, Tiểu Bạch Long từng ngang bướng lỗ mãng lúc nào cũng đã trưởng thành. Lúc này có thể cũng đã có thể cùng với nó kề vai sát cánh, bay liệng trên vòm trời.
"Cho dù trong lòng còn có vướng bận, cũng không trở ngại một lòng trung quân hộ chủ."
Ứng Long nhìn thấy khuôn mặt này tuy thoạt nhìn thì xấu xí nhưng lại cương nghị vô cùng, lộ ra ý cười mang theo chút chua sót: "Mười vạn thiên binh cũng không phải là búp bê giấy."
Hắc Long Vương trong lòng hiểu rõ, hắn tất nhiên cũng biết mười hai tường long giáp vệ dưới trướng Ứng Long kia.
"Vì Đế Quân, dù cho có tan xương nát thịt, máu chảy đầu rơi cũng tuyệt không hối hận."
Ứng Long trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Cho dù trên lưng phải đeo tiếng xấu nghịch thiên?"
Hắc Long Vương quỳ một gối xuống, cúi đầu đáp: "Nguyện một lòng vì Quân."
Chăm chú nhìn nam tử khôi ngô cường tráng trước mặt từ xưa đến nay trăm ngàn năm có đổi dời thế nào nguyện một lòng trung tâm không đổi, từ trước đến nay Long đế phương Nam duy ngã độc tôn* trong khoảnh khắc đó giống như nhìn thấy được mười hai thân ảnh bên dưới tỏa yêu tháp quay lại quỳ gối phục mệnh cho hắn, khôi giáp huyền thiết bị phá vỡ, mũ sắt quai bạc nứt ra vẫn quỳ gối trước người hắn vững vàng như cột đá, bất động như núi.
Đáy hồ nước dập dờn gợn lăn tăn, im hơi lặng tiếng.
Hắc Long Vương chỉ cảm thấy trên vai thoáng nhẹ đi, rồi sau đó ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy bóng dài màu đen in hình đi xa.