Tại đại sứ quán mà Triển gia mua cho quân Quảng Đông, mỗi ngày đều náo nhiệt.
Triển tư lệnh thích tìm vui, đó là việc người người đều biết. Từ khi đến thủ đô, chẳng biết hắn đã vung bao nhiêu tiền trên người các cô nương.
Tuy nhiên, là người có vai vế, đương nhiên hắn sẽ không đến những nơi thấp hèn như phố đèn đỏ, lúc nào cũng là gọi người đến hành quán của mình. Mà cũng để phô trương thanh thế của một tư lệnh, ít nhất hắn cũng sẽ gọi bảy tám cô nương nổi tiếng.
(Hành quán: Nơi ngủ nghỉ, nơi ở của các quan viên ngày xưa khi ra ngoài)
Ngay cả việc Triển Lộ Chiêu chịu khổ ngoài thành, ngay cả mười một gã binh lính kia, Triển tư lệnh cũng chẳng để vào mắt, đương nhiên cũng chưa từng dừng các cuộc vui của mình lại.
Hôm nay, có một vị sư trưởng đến thủ đô báo cáo công tác cho tư lệnh, Triển tư lệnh không phải người chịu ngồi yên, để tỏ lòng coi trọng người này, hắn sai phó quan chuẩn bị một buổi biểu diễn tại nhà.
Vị sư trưởng kia họ Khương, lúc mới theo Triển tư lệnh thì hắn chỉ là một trung đội trưởng, khi đánh thành Nhị Hoàng thì bị thương nặng, thiếu chút nữa đã mất một cánh tay, sau đó được cứu trị, cánh tay đó cuối cùng đã miễn cưỡng giữ lại được. Nhưng ở chiến dịch tiến công Ngụy Huyền, hắn bị một mảnh bom nhỏ gọt qua mặt, không chỉ cắt mất một miếng thịt lớn, còn mù một con mắt phải, tướng mạo hắn bây giờ cực kỳ dữ tợn.
Triển tư lệnh cũng vì hắn là một quân nhân rất dũng cảm, cộng thêm một lý do khác, nên sau khi bản thân lên làm tư lệnh, Triển tư lệnh bèn đề bạt hắn làm sư trưởng.
Hôm nay Khương sư trưởng từ ngoại thành tới, đến cổng lớn hành quán của Triển tư lệnh, ở đó đã có không ít ô tô đỗ hai bên đường. Hắn đã được thông báo trước, nói tư lệnh vì thấy hắn cực khổ nên muốn tổ chức một buổi biểu diễn tại nhà, vừa nhìn như vậy, quả nhiên không giả, trong lòng bèn có vài phần đắc ý.
Xuống xe, hai hộ binh dẫn đường, đưa hắn tới một sảnh chính của một căn phòng khách lớn.
Mành trong đại sảnh treo cao, hầu gái đi lại đều là những người vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, trên người mặc những chiếc áo dài bằng vải xanh Sĩ Lâm, tóc tai buộc lên gọn gàng, đang đưa nước trà, hạt dưa và trái cây.
Khác khứa đều biết Triển tư lệnh không câu nệ tiểu tiết, ai ai cũng thoải mái, có người ngồi nghiêng trên ghế mềm, có người đứng nói chuyện, có người đặt hai chân lên bàn, vừa rung chân vừa hút thuốc lá, có người kéo cô nương gọi từ lễ đường đến ngồi lên đùi mình, sờ soạng khắp người.
(Lễ đường: Các gọi khác của lầu xanh)
Bên trong hầu hết là quan quân Quảng Đông, không ít người nhận ra Khương sư trưởng, thấy Khương sư trưởng tới đều gật đầu coi như bắt chuyện.
Khương sư trưởng đi đến cuối đại sảnh, bỗng nghe thấy tiếng gọi, “Lão Khương, đến đây!”
Hắn quay đầu liền thấy, hóa ra Triển tư lệnh đang ngồi trong căn phòng khách nhỏ được xây bằng một nửa đại sảnh, vừa rời miệng khỏi cổ một người phụ nữ vừa nói chuyện với hắn.
Khương sư trưởng lập tức đi đến đó, vừa tới gần một chút, mùi phấn son lẫn khói thuốc xì gà và mùi rượu trộn lẫn vào nhau, sộc thẳng lên mũi, mùi hương gay mũi khiến hắn cứng người lại.
Bốn năm thuộc hạ đang ngồi cùng bàn Triển tư lệnh, còn lại đều là các cô nương trang điểm lộng lẫy, trong đó có hơn một nửa là vây quanh Triển tư lệnh, một đống gấm vóc đủ màu, một đám nhuyễn ngọc ôn hương vây quanh một cái đầu bóng lưỡng, tình cảnh này thực khiến người ta rất muốn cười.
Triển tư lệnh cực kỳ có hứng, ôm một cô trên đầu gối, sờ eo bóp ngực, đang rung đùi đắc ý, nghe một cô bé chừng mười bốn mười lăm tuổi đứng bên cạnh ca hát.
Khương sư trưởng đến đó, chào Triển tư lệnh một cái.
Triển tư lệnh nói với hắn: “Ngồi đi, cậu đã đến rồi thì càng náo nhiệt hơn.”
Nhưng mọi người đã sớm ngồi đầy xung quanh bàn.
Triển tư lệnh liền quay đầu, nhéo má cô nương mặc bộ đồ màu hồng phấn ngồi bên trái mình, nói: “Cô em vừa chọc tôi vui vẻ, tôi cho cô em phần thưởng lớn, cho cô em ngồi trên đùi Khương sư trưởng. Làm cho cậu ta vui mừng, tiền son phấn năm nay của cô em sẽ được chu cấp đầy đủ.”
Cô nương kia vừa nghe đó là một sư trưởng, vô luận thế nào cũng phải cố gắng nịnh bợ, vội vàng đứng dậy, muốn mời Khương sư trưởng ngồi.
Ai ngờ mới ngẩng đầu đã thấy một gương mặt quỷ, thiếu một con mắt không nói, trên mặt thì từ tai đến gò má khuyết mất một mảng to, ngay cả mũi cũng bị cắt mất một miếng nhỏ, quá đáng sợ, cô hoảng hốt hét lên, bụm miệng lại.
Gương mặt này của Khương sư trưởng đã hù dọa không ít người, hắn thấy nhưng không trách cứ, cũng chẳng để ý đến cô nương đó, lập tức ngồi xuống.
Trái lại, Triển tư lệnh cảm thấy không hài lòng, hỏi cô nương mặc bộ quần áo phấn hồng: “Tại sao cô em không đến chọc cho Khương sư trưởng vui vẻ? Cô em không nghe lời tôi nói sao?”
Cô nương kia nhìn bộ dạng đáng sợ của Khương sư trưởng, sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ nói: “Tư lệnh, em sợ…”
Triển tư lệnh vỗ bốp lên bàn, ngay cả ly rượu cũng đổ xuống, rượu trắng tràn khắp bàn, trợn trừng mắt lên mắng: “Con mẹ nó! Mày làm kỹ nữ mà còn sợ đàn ông? Mày là cái hạng đê hèn hạ tiện, vậy mà còn dám chê người ta không đẹp? Người đâu! Vả miệng cho tao!”
Một tên hộ vệ
lập tức tiến lên, kéo cô nương lăn cô nương kia ra, giơ tay lên, vả bôm bốp hai cái.
Tức thì, khóe miệng cô nương đó chảy máu, một tia máu đỏ sẫm lướt trên lớp son phấn dày cộm trắng bệch, đỏ càng thêm đỏ, trắng càng thêm trắng, cực kỳ chói mắt.
Nước mắt cô lập tức lăn xuống, lại chẳng dám khóc thành tiếng, chỉ dám run rẩy cả người.
Các cô nương ngồi bên lẫn cách bàn đều sợ tái mặt, chẳng ai dám lên tiếng, người nọ nhìn người kia, không biết làm thế nào cho phải.
Triển tư lệnh thấy cục diện lạnh xuống bèn cười ha ha, nâng cằm cô nương ngồi trên đùi hắn, nhìn cô hỏi: “Tại sao không nói chuyện? Sợ cái gì? Cô em không chọc tôi tức giận, không cần phải sợ, tôi thương cô em mà.”
Nâng ly rượu, rót vào miệng cô nương đó, hỏi:”Có ngon không?”
Cô nương đó chứng kiến bộ dạng hung ác tàn nhẫn của hắn, sợ mình cũng làm trái ý hắn, đành cố cười nói: “Ngon, rượu tư lệnh thưởng ngon hơn bất luận thứ gì khác.”
Triển tư lệnh vui vẻ, nhéo mạnh lên ngực cô một cái, sau đó lại nghiêng đầu qua chỗ khác, trừng mắt cô nương bị trúng đòn: “Chẳng phải họ Triển tôi thích đánh phụ nữ, nhưng mà cô em quá không thức thời, dám bất kính với thuộc hạ của tôi. Dẫu vậy, tôi cũng chẳng phải kẻ không nói lý, hôm nay cô em bồi tội với sư trưởng, ở bên hầu hạ hắn, nếu mọi người cao hứng thì cái gì cũng ổn hết.”
Bên môi cô nương kia chảy dài một vệt máu, ngay cả lau cũng chẳng dám, vai lại bị hộ binh đẩy mạnh vài cái, đành phải đến đó bưng một ly rượu lên, nói với Khương sư trưởng: “Vừa rồi là tôi sai, ngài đại nhân đại lượng…”
Tay cầm ly rượu run lên bần bật, hơn nửa ly rượu đổ lên mặt bàn.
Khương sư trưởng không thèm nhìn cô nương đó, nhấc tay đẩy ly rượu cô nương đó đưa tới, nói với Triển tư lệnh: “Tư lệnh, không cần thiết.”
Triển tư lệnh nói: “Cậu chướng mắt? Vậy cũng không sai. Quân Quảng Đông chúng ta có khả năng coi thường người khác, nhưng người khác tuyệt không được coi thường chúng ta. Cô em đi xuống đi, không còn chuyện của cô em nữa.”
Nhận được câu này của hắn, cô nương kia như nhận được lệnh đặc xá, đặt ly rượu xuống, bụm mặt nức nở mà đi.
Triển tư lệnh quay đầu nhìn bốn phía, thấy các cô nương đều đang lo lắng, ca hát cũng ngừng, hắn nhướng mày, “Sao lại ngừng hết thế này? Vậy không được, phải náo nhiệt lên.”
Mọi người vội vội vàng vàng náo nhiệt lên, tiếp tục uống rượu trêu đùa như trước.
Góc phòng vang lên nhịp gõ.
Cô bé ca hát bởi vì tràng diện khi nãy nên vẫn còn chút sợ hãi, bất quá nghe nhịp gõ vang lên đành thấp thỏm hát một bài “Đón tân nương”.
Đám đàn ông trên bàn được các cô nương nịnh hót, vừa nói vừa ăn vừa uống rượu, cũng vừa nghe hát, vô cùng thích thú.
Chờ cô bé hát xong “đón tân nương” khom người chào, đang muốn đi xuống thì Khương sư trưởng nói: “Cô hát tiếp khúc “Hai chị em đi chùa” đi.”
Móc ra một tờ tiền đông dương, đặt lên mặt bàn.
Đối với một người hát khúc mà nói, đây đúng là món tiền thưởng cực lớn.
Cô bé đến lấy tiền, khom người, gật đầu với người đàn ông trong góc, người đàn ông kia đặt dùi gõ phách nhịp xuống, lấy một cây đàn nhị hồ ra, ôm vào lòng thử một âm, sau đó nghiêm túc hát lên.
Mọi người ăn uống một trận, cơm nước no nê.
Triển tư lệnh ngáp một cái, nói: “Thèm thuốc rồi, vào trong đi.”
Mọi người thấy hắn rời ghế đều vội vàng đứng dậy.
Triển tư lệnh vẫn ôm cô nương vừa ngồi trên đùi hắn, dùng đầu ngón tay búng lên gò má cô, cười nói: “Hôm nay cô em không tồi, ra phía sau lấy hai trăm đồng tiền thưởng đi. Đêm nay tôi lại gọi cô em tiếp.”
Trương phó quan bên cạnh hắn nghe lệnh, sai người đưa các cô nương ở lễ đường trở về.
Chờ người đàn ông trong góc đến đây, Trương phó quan định cho hắn lộ phí, Triển tư lệnh liền nói với Trương phó quan: “Cho hắn hai nghìn đồng, tôi làm mai giúp Khương sư trưởng. Đêm nay cô bé này ở lại đây.”
Cô bé kia vừa nghe vậy, mặt mày xanh lét.
Hóa ra người đàn ông kia là cha của cô bé, nghe vậy liền run rẩy, lắp bắp nói: “Ông tổng, vậy… vậy thực sự không được. Con gái tôi chỉ có thân thể cao lớn, chứ nó mới vừa tròn mười bốn tuổi…”
(Ông tổng: cách gọi tôn kính đối với những vị lãnh đạo cao cấp trong quân giải phóng Trung Quốc)
Triển tư lệnh nói: “Mười bốn tuổi càng tốt. Tôi thấy lão Khương thích giọng nói chưa trưởng thành, bằng không tại sao lão Khương lại chỉ về phía cô bé, bắt cô bé hát “Hai chị em đi chùa”? Một đồng tây dương đó chắc chắn là sính lễ rồi.”
Khương sư trưởng không phản đối, mỉm cười, vết sẹo trên mặt bị kéo ra dữ tợn.
Cha cô bé vừa thấy điều bất bình thường, ông gấp đến độ lắc đầu liên tục, chỉ nói: “Không được! Không được!”
Triển tư lệnh thu nụ cười trên mặt, quay sang nhổ một bãi nước miếng thối hoắc lên mặt cha cô bé, “Chỉ là thứ đồ chơi thôi, bằng vào mày mà cũng dám nói không được với lão tử! Người đâu! Nam đuổi ra ngoài, nữ nhốt vào phòng!”
Lập tức có tiếng người vang dội lên tiếng, “Vâng!”
Hai binh lính cao lớn đi đến, cả người vũ trang, hùng dũng oai vệ tha người đàn ông kia ra ngoài.
Dùi gõ phách nhịp trong lòng người đàn ông kia cộp cộp cạch cạch rơi đầy đất, chỉ nghe thấy ông kêu to: “Ông tổng! Ngài không thể như vậy! Con gái nhà tôi không phải người trong lễ đường! Các người không được chà đạp nó…”
Cô bé kia thấy cha mình bị binh lính cao lớn hung thần ác sát kéo ra ngoài liền sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, nhanh chân muốn chạy theo lại bị hai hộ binh giữ lại như diều hâu bắt gà, cô bé cất tiếng hét rầm lên.
Nhưng có hét chói tai như vậy cũng vô dụng.
Khác khứa trong ngoài đại sảnh nghe thấy cũng chỉ sửng sốt, rồi lại nhanh chóng tỉnh táo lại, tiếp tục trò chuyện, hút thuốc.
Triển tư lệnh nhìn ánh mắt Khương sư trưởng đuổi theo bóng lưng cô bé bị đưa đi, hắn cười rộ lên, nói: “Lão Khương, nhà cậu đã có bảy tám bà vợ bé mà còn gấp gáp như thế? Cũng được, là tôi muốn cho cậu có một ngày vui vẻ mà, cậu đến chơi cô bé trước rồi trở lại làm chuyện đứng đắn, thế nào?
Khương sư trưởng vui vẻ, cảm kích nói: “Cảm ơn tư lệnh.”
Dưới sự hưng phấn, hắn kính chào Triển tư lệnh theo nghi thức quân đội, không kiềm chế được mà rời đi