Vương Triều Kim Ngọc 3: Thôi Xán

Quyển 2 - Chương 14

Thăm Bạch Vân Phi xong, Tuyên Hoài Phong ra khỏi căn phòng bệnh cao cấp, lúc xuống tầng dưới vẫn cảm thấy không an tâm về Hoàng Vạn Sơn, y lại vòng qua phòng bệnh của Hoàng Vạn Sơn, lặng lẽ đẩy cửa thăm dò vào trong.

Trong phòng rất yên tĩnh, Hoàng Vạn Sơn nằm trên giường, có vẻ như đã ngủ.

Một cô bé ngồi bên giường, bím tóc dài dài, bởi vì nghiêng người nên chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt, chắc là em gái của Hoàng Vạn Sơn.

Kể ra cũng thực trùng hợp.

Hai người bạn của y đồng thời ở chung một bệnh viện, mà bên cạnh họ đều có một cô em gái.

Thái Bình đã ở trong phòng bệnh, bởi vì không có việc gì làm nên cầm một tờ báo lên đọc, phát hiện cửa mở, thấy Tuyên Hoài Phong, hắn liền đặt tờ báo xuống bàn, đứng lên định đi tới chỗ y.

Tuyên Hoài Phong vội vàng khoát tay, ý bảo hắn không cần lên tiếng, tránh đánh thức bệnh nhân. Y sử dụng khẩu hình, lại khe khẽ ra hiệu bằng động tác dễ hiểu để ra hiệu.

Cậu chăm sóc cậu ấy, tôi về trước.

Thái Bình gật đầu, thể hiện mình đã hiểu.

Tuyên Hoài Phong đóng cửa lại lần nữa, dẫn đám người Tống Nhâm rời đi.

Tống Nhâm cùng Tuyên hoài Phong ngồi ghế sau trên chiếc Lincoln, hỏi: “Tuyên phó quan, nên trở về công quán thôi.”

Tuyên Hoài Phong nhìn đồng hồ, nói: “Mới có hai giờ, trở về sớm thế này cũng chẳng có việc gì làm. Hôm qua không gặp được ngài Aldrich Brown, tôi có để lại lời hẹn, bảo hôm nay đến thăm hỏi. Bây giờ tới đó trước đi. Đây là việc quan trọng, không thể chậm trễ.”

Tài xếp bèn lái xe đến trước cửa biệt thự gần rặng liễu xanh bên bờ sông.

Bọn họ xuống xe nhấn chuông xửa, cửa mở ra, vẫn là lão mụ tử hôm qua.

Hỏi qua mới biết bác sĩ Brown đã đi vắng.

Tống Nhâm nói: “Đen đủi thật. Người nước ngoài chẳng hiểu lễ nghĩa gì hết, biết hôm qua chúng ta tới, hơn nữa còn để lời hẹn lại, tại sao hôm nay ông ta lại ra ngoài?”

Trừng mắt lườm lão mụ tử, hỏi bà: “Hôm qua chúng tôi để danh thϊếp lại, bà có đưa cho lão gia người tây nhà bà không?”

Sát khí trên người hắn rất lớn, lão mụ tử thực sự sợ hắn, vội vàng gật đầu nói: “Có đưa mà.”

Tống Nhâm chỉ vào Tuyên Hoài Phong, hỏi bà: “Vậy bà có chắc chắn là đã nói những lời hôm qua vị này dặn bà không?”

Lão mụ tử gật đầu, “Có nói.”

Tuyên Hoài Phong thấy lão mụ tử khϊếp sợ, trái lại không đành lòng, cười nói: “Là do chúng ta không may, dọa bà ấy làm gì? Ông ấy là bác sĩ nước ngoài danh tiếng, công việc thường xuyên bận rộn cũng là bình thường. Chẳng quen biết gì mà muốn người ta đóng cửa ở trong nhà đợi chúng ta đến thì cũng quá tự cao tự đại. Lưu Bị mời Gia cát Lượng cũng phải mời tới ba lần cơ mà.”

Tống Nhâm nói: “Ngài đừng buồn, tôi nhất định phải bác bỏ câu này của ngài. Người nước ngoài có thể so với Gia Cát Lượng sao? Gia Cát Lượng là thần tiên sống đấy.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Có thể cứu mạng người thì đã là thần tiên rồi. Bác sĩ Brown có bản lĩnh cứu mạng những người hít thuốc phiện, vậy cũng được coi là thần tiên.”

Nói xong, y móc năm đồng từ trong túi ra thưởng cho lão mụ tử, nói: “Nếu như bác sĩ trở về, xin chuyển lời đến ngài ấy rằng hôm nay chúng tôi lại tới, nhưng vẫn không gặp được. Chúng tôi thành tâm muốn được gặp mặt ngài ấy, ngày mai lại tới thăm.”

Lão mụ tử được tiền, vui vẻ đồng ý.

Hai người quay lại, lên xe hơi.

Tống Nhâm vừa đặt mông xuống đệm đã nói: “Tuyên phó quan, lần này ngài thực sự phải về nhà đấy. Chúng ta rời nhà từ sáng sớm, còn chưa chào hỏi tổng trưởng nữa cơ. Nếu như về trễ, hắn không mắng ngài đâu, chỉ chửi một mình tôi thôi.”

Tuyên Hoài Phong buồn cười nói: “Bây giờ mới có mấy giờ chiều, hơn nữa tôi giúp hắn làm việc cơ mà, có phải ra ngoài lang thang đâu. Hắn mắng cái gì được? Bất quá cậu đã nói như vậy rồi thì chúng ta về đi. Giờ này, chắc tám phần mười là tổng trưởng còn đang làm việc ở nha môn bên hải quan.”

Không ngờ, khi ô tô lái về công quán, vừa vào cửa đã thấy người hầu báo cáo, nói tổng trưởng đã trở về.

Tống Nhâm chìa tay nhún vai nói với Tuyên Hoài Phong: “Ngài xem, tôi nói đúng rồi nhé. Ngài còn nói đến tám phần mười là đang làm việc ở nha môn, tôi đã bảo tám phần mười là hắn ở nhà ôm cây đợi thỏ mà lại.”

Tuyên Hoài Phong cười nói: “Lần này cậu tiến bộ lắm đấy nhé, đến thành ngữ cũng đem ra nói được, học được của vị sư phụ nào vậy?”

Tống Nhâm nói: “Tôi làm gì có thời gian rảnh như vậy, chẳng phải lúc nào cũng theo ngài ra ngoài sao? Chuyện ôm cây đợi thỏ tôi được nghe từ lâu rồi, rất thú vị, vậy nên mới nhớ kỹ. Tôi không nói với ngài nữa, mau vào đi, tổng trưởng đợi sốt ruột lắm rồi, đâu có dễ tính như tôi.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Nếu đã là ôm cây đợi thỏ thì cứ để hắn đợi đi. Con thỏ kia là vì mờ mắt nên mới đâm đầu vào cây, mắt tôi lại đâu có mờ. Đã vậy thì tôi càng muốn đứng ở cửa chính hóng gió một lúc nữa.”

Tống Nhâm tưởng y nói thật, căng thẳng đến nỗi hai hàng mày đen rậm dính chặt vào nhau.

Tuyên Hoài Phong cười ha hả, phong độ tự nhiên mà bước vào.

Đến trước cửa thư phòng, mắt còn chưa nhìn thấy bên trong chợt nghe giọng nói uy nghiêm của Bạch Tuyết Lam truyền tới: “Đi ra ngoài rong chơi cả ngày, trở về rồi còn muốn chuồn đi sao? Mau lăn tới đây, anh phải tét mông em vài cái mới được.”

Nói xong câu cuối cùng, trong giọng nói lại lộ ra vài phần vui vẻ.

Tuyên Hoài Phong liền ung dung bước vào, nhún vai nói: “Em ra ngoài làm việc cả ngày, không có công lao cũng có khổ lao, dựa vào cái gì mà phải chịu đòn?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Dựa vào việc em bỏ mặc anh một ngày cũng đã là tội lớn rồi, không chịu đòn mà xong à? Sáng nay anh đã định dậy sớm, thế mà còn bị em lừa ngủ tiếp, kết quả đến lúc anh tỉnh dậy thì em đã đi từ lâu. Vừa đi một cái là đi nguyên ngày, nói xem nào, em đi đâu? Cho dù có việc cũng nên gọi điện thoại về báo một tiếng chứ.”

Hắn ngồi trước bàn làm việc, khi Tuyên Hoài Phong tiến vào liền ném bút máy qua một bên, hai tay hợp lại một chỗ, khuỷu tay dựng thẳng đặt trên bàn, ngẩng đầu quan sát Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong cười nói: “Có chút việc rắc rối xảy ra bất ngờ, em sợ chậm trễ nên vội vã ra ngoài. Sau khi làm xong việc riêng, em lại nghĩ đến công vụ, lại tới hỏi thăm vị bác sĩ Brown kia. Đáng tiếc, ông ấy lại đi vắng.”

Bạch Tuyết Lam vỗ tay một cái, gương mặt khôi ngô hiện lên nụ cười sáng lạn, nói: “Hai người không có duyên gặp mặt rồi. Lúc em tới nhà người ta bị sập cửa vào mặt thì người ta đang ngồi ở đây này. Em xem, cà phê trên bàn là của ông ấy uống đấy.” Hất hất cằm.

Tuyên hoài Phong quay đầu nhìn, quả nhiên hai bên chiếc bàn thấp được bao bởi hai chiếc sô pha có đặt hai cốc cà phê kiểu dáng nước ngoài, y vui vẻ nói: “Ông ấy đích thân tới đây sao? Anh với ông ấy bàn bạc thế nào rồi?”

Bạc Tuyết Lam nói: “Xem ra người này không tồi. Ông ấy nói hôm qua về tới nhà, nghe đầy tớ nói có một vị quan viên bên hải quan tìm tới, nhắc đến việc muốn xây dựng viện cai nghiện, ông ấy rất cao hứng. Sở trường của ông ấy khi nghiên cứu ở nước ngoài chính là về vấn đề này, tiếc rằng rất khó tìm người ở Trung Quốc đồng ý ra sức làm chuyện này. Suốt thời gian qua, ông ấy đi qua các thành phố vẫn chưa tìm được nơi thể hiện sở trường, cho nên rất chán nản, đang định về nước tiếp tục nghiên cứu thì vừa vặn em lại tìm đến cửa. Bởi vậy ông ấy không chờ được, hôm nay chủ động đến tìm.”

Tuyên Hoài Phong sáng mắt, hưng phấn nói: “Đây đúng là tin tốt. Còn nói gì nữa không?”

Bạch Tuyết Lam lườm y, hỏi ngược lại: “Có thể nói chuyện gì nữa? Tiếng Anh của anh không tốt, ông ấy lại không hiểu tiếng Pháp, miễn cưỡng cũng nói được vài câu, chẳng thể làm gì khác, đành phải hẹn: lần sau khi nào phó quan của tôi không trốn đi mới hẹn gặp mặt tiếp tục bàn bạc. Nếu hôm nay em không ra ngoài, biết đâu chúng ta còn có thể bàn bạc rất nhiều thứ. Em nói xem, như thế có nên tét mông em mấy cái thật mạnh không? Đứng xa như thế làm gì, qua đây, anh có ăn thịt em đâu.”

Tuyên Hoài Phong của ngày hôm nay nào sợ hắn nữa, ung dung bước đến, đặt mông ngồi lên cạnh bàn, hai tay khoanh trước ngực, ánh nhìn hơi hướng xuống dưới, rơi trên gương mặt Bạch Tuyết Lam đang ngồi trên ghế, thở dài một hơi, hỏi: “Thật sự muốn ra tay đánh người à?

Cho dù muốn đánh đòn cũng phải cho em ăn cái gì trước đã.”

Bạch Tuyết Lam liền kéo y vào lòng, buộc y ngồi trên đùi mình, trầm mặt hỏi: “Mấy giờ rồi còn chưa ăn cơm trưa? Chết tiệt. Tống Nhâm đúng là vô dụng, không biết để ý đến em. Em cũng khó ưa lắm.” Tức giận cắn lên cổ Tuyên Hoài Phong một cái.

Vừa cắn khiến Tuyên Hoài Phong nhíu mày vừa đưa tay rung chuông, chờ người hầu bước vào, con dã thú đang mải mê cắn xé con mồi kia mới từ bi há miệng, ngẩng đầu nói: “Bảo nhà bếp nhanh tay chuẩn bị thức ăn, đừng nấu quá mặn, đừng nấu những món cay tổn thương dạ dày, nấu thế nào cho mềm một chút.”

Chờ người hầu rời đi, hắn lại đưa miệng trở về cơ thể mềm mại mịn màng khiến người ta mê đắm, răng cắn môi mυ'ŧ, cắn từ cổ đến cằm, từ cằm hôn lên môi, càn rỡ một hồi, hôn đến khi hơi thở Tuyên Hoài Phong trở nên hỗn loạn, hai gò má đỏ ửng.

Cuối cùng mới không cam lòng cắn nhẹ lên chóp mũi xinh đẹp của Tuyên Hoài Phong, hỏi y: “Sáng nay vội vàng ra ngoài làm gì vậy? Quản gia nói hình như bạn em xảy ra chuyện, nhưng mà ông ta chỉ nghe được một nửa, nói mãi cũng chẳng rõ.”

Hơi thở của Tuyên hoài Phong vẫn chưa ổn định, giọng nói dẫn theo âm thanh khàn khàn khêu gợi, nói nhỏ: “Một người bạn của em tên Hoàng Vạn Sơn bị cảnh sát vô duyên vô cớ bắt lại.”

Y liền kể lại chuyện nộp tiền bảo lãnh đưa Hoàng Vạn Sơn ra khỏi nhà giam, đến cả việc chân hắn bị thương, đưa đến bệnh viện cũng kể sơ qua một lượt, cuối cùng nói: “Vu oan hãm hại, hành hạ người bị bắt rất tàn nhẫn, đúng là quá coi trời bằng vung.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Chuyện đó đã gọi là oan thấu trời xanh? Anh nói thật, bạn của em đã rất may mắn rồi đấy, bước ra ngoài mới chỉ mất một chân, không bị người ta cắt lưỡi. Đầu lưỡi của hắn đúng là thích gây chuyện, có phải là gã lần trước chọc anh tức giận ở tiệc ngắm sen không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Người ta đã đủ xui xẻo rồi, anh đừng ghi hận những chuyện lặt vặt nữa.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Không phải anh ghi hận, chỉ nêu ví dụ thôi. Hắn không quản được miệng mình, đấy chính là mầm họa. Đắc tội anh cũng chẳng sao, nhưng đắc tội với người khác, người khác chẳng bỏ qua cho hắn đâu.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Ai nói đắc tội với anh thì không sao? Em thấy, trên đời này, người không thể đắc tội nhất chính là anh đấy.”

Lời này của y chỉ là thuận miệng nói giỡn, vừa thốt khỏi miệng lại nhớ đến chuyện hiệu buôn dương hành Đại Hưng, trái tim lại vô cớ đập rất nhanh.

Nụ cười cũng dần phai nhạt.

Bạch Tuyết Lam nói: “Cả buổi sáng em chỉ đến thăm gã bạn gãy chân của mình thôi hả?”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Cũng không phải, em còn đến thăm Bạch Vân Phi. Anh ta cũng bị bệnh, rất trùng hợp, anh ta cũng ở bệnh viện đó, còn vừa vặn ở trong gian phòng em dưỡng thương lúc bị trúng đạn nữa. Em đi thăm anh ta, rảnh rỗi nên ngồi trò chuyện, quên thời gian, khi rời đi mới nhìn đồng hồ, lúc đó đã là hai giờ. Sau đó em tới nhà bác sĩ Brown một chuyến, cuối cùng mới về.”

Bạch Tuyết Lam cũng bất ngờ, hỏi y: “Tại sao Bạch Vân Phi nằm viện? Tiệc ngắm sen lần trước cậu ấy cũng có tới mà, sao đang yên đang lành lại bị bệnh?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Lần trước em đã cảm thấy sức khỏe của anh ta không tốt, hỏi thì anh ta lại rụt rè không chịu nói. Hôm nay em cũng mới biết, bệnh cảm lạnh của anh ta kéo dài vẫn chưa khỏi, giọng nói cũng không ổn, khàn khàn, ngay cả việc lên sân khấu cũng không được. Không thể lên sân khấu, em cảm thấy trong lòng anh ta không thoải mái, vì vậy bệnh tình càng nặng hơn.”

Bạch Tuyết Lam luôn ngưỡng mộ Bạch Vân Phi, nghe xong tình trạng của hắn bèn nói: “Cậu ta có rất nhiều ưu điểm, chỉ mỗi tội là lúc nào cũng bướng bỉnh. Anh cũng hiểu cậu ta là người hay giấu bệnh sợ thuốc. Để mai anh tới thăm cậu ấy, mắng cho cậu ấy vài câu không ngóc đầu lên được mới thôi, cho cậu ta biết thế nào là lễ độ.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Anh chịu đi thăm, nhất định anh ta sẽ rất vui.”

Nói xong lại cảm thấy ngực bức bối.

Y chợt nhớ ra, sợ rằng Lâm Kỳ Tuần sẽ thường xuyên tới thăm Bạch Vân Phi, nếu Bạch Tuyết Lam đến đó, hai người đυ.ng mặt, vậy chẳng phải sẽ xảy ra chuyện? Lâm Kỳ Tuấn là người hòa nhã dễ nhường nhịn, nhưng tính tình Bạch Tuyết Lam thì như ma vương, được một tấc lại muốn tiến một thước.

Nếu y muốn Bạch Tuyết Lam đừng đi, chỉ sợ còn dễ khiến Bạch Tuyết Lam nghi ngờ hơn.

Bạch Tuyết Lam rất thông minh, nếu nói lệch một chữ, đảm bảo hắn có thể lôi rõ ngọn ngành ra, đến lúc đó thì ngay cả chuyện hôm nay gặp Lâm Kỳ Tuấn cũng bị lộ.

Hai người này, tại sao không thể sống an lành, nước giếng không phạm nước sông?

Thật khiến người ta đau đầu.

Tuyên Hoài Phong vừa âm thầm buồn bực vừa nói: “Anh nói anh ta giấu bệnh sợ thuốc là hoàn toàn chính xác. Anh ta cứ luôn ngang bướng không chịu đi khám bác sĩ, kết quả khiến bệnh vốn nhỏ, cuối cùng lại trở thành nghiêm trọng, phổi bị viêm nhiễm.”

Bạch Tuyết Lam đang tự hỏi cái nhíu mày khi nãy của Tuyên Hoài Phong cất giấu bí mật gì, nghe Tuyên Hoài Phong nói câu cuối cùng liền bắt mạnh lấy tay y, mắt như tia điện, trầm giọng hỏi: “Em mới nói phổi cậu ấy bị viêm nhiễm, vậy chẳng phải là viêm phổi sao?”

Nhiệt độ trong phạm vì mấy mét đều giảm xuống.

Tuyên Hoài Phong nói: “Đúng là quá trùng hợp, lúc đó em cũng hỏi không khác anh là mấy. Không sai, đúng là viêm phổi… Bạch Tuyết Lam, anh nắm tay em đau quá.”

Y giãy dụa tránh đi, càng tránh càng không được.

Quay đầu nhìn lại càng hoảng sợ.

Sắc mặt Bạch Tuyết Lam đen như màn đêm, ánh mắt sáng rực khiến người ta khϊếp sợ. Hắn đứng phắt dậy, kéo Tuyên Hoài Phong đến phòng tắm trong phòng ngủ, mở vòi nước nóng. Hắn không ngại vung tiền, nước nóng trong công quán luôn thường trực hai tư trên hai tư. Chiếc vòi nước xối nước ào ào, ban đầu là nước lạnh, chỉ chốc lát sau đã thấy hơi nước nghi ngút.

Bạch Tuyết Lam mặc kệ nước nóng vẫn đang chảy, vươn tay cởϊ áσ Tuyên Hoài Phong.

Tuyên hoài Phong giật mình hỏi: “Anh muốn làm gì?” Rụt người về phía sau.

Bạch Tuyết Lam càng thô bạo, ấn chặt y lên vách tường, hai ba động tác liền cởi sạch sẽ, xoay người lấy khăn mặt.

Hắn không nói một lời, buồn bực, cả người đều tỏa sát khí, ngay cả Tuyên Hoài Phong cũng không kìm được sợ hãi, tim đập loạn nhịp, y tìm kẽ hở, ôm đống quần áo bị ép buộc cởi chạy ra phía ngoài phòng tắm.

Bạch Tuyết Lam nhào mạnh tới như diều hâu, kéo y trở lại, nhúng khăn mặt vào nước nóng, vắt cạn, lập tức lau lên cơ thể y.

Tuyên Hoài Phong bị nóng bèn la lên một tiếng.

Sắc mặt Bạch Tuyết Lam tái xanh, có thể nhận ra hắn tức giận đến phát điên, lau vài cái lại vò khăn trong nước nóng một lúc, vắt khô.

Da dẻ Tuyên Hoài Phong trắng nõn, cánh tay như bạch ngọc bị lau đến đỏ rực, vừa nóng vừa đau, thấy Bạch Tuyết Lam cầm khăn lông nóng đi đến, y co rụt lại.

Bạch Tuyết Lam trừng y như lang như hổ, vừa lau vừa gầm nhẹ: “Còn không ngoan ngoãn nữa là anh đánh em thật đấy.”

Tuyên Hoài Phong vốn đã tức giận, muốn phản kháng hắn, bị hắn vô tình quát như thế, trái tim như bị người ta dùng thắt lưng quất mạnh lên, đau đớn nhỏ máu.

Cảm giác tức giận đó biến thành chua xót, xông thẳng lên mắt.

Nước mắt lăn qua lăn lại trong hốc mắt, nhưng vẫn cứng đầu không chịu lăn xuống khiến bản thân mất mặt.

Tuyên Hoài Phong tức giận nghĩ thầm:

Thân thể này là của tôi, thà tôi tự mình chà đạp nó cũng không thể để anh hành hạ như thế này được.

Y cắn răng, không biết lấy sức ở đâu ra, bỗng nhiên hai cánh tay đẩy một cái khiến Bạch Tuyết Lam lùi lại hai bước, khom lưng, tự đưa bả vai tới gần vòi nước.

Lần này thì đến lượt Bạch Tuyết Lam sợ hãi, thét to lên: “Em làm cái gì vậy?”

Hoảng loạn vứt khăn lông đi, Bạch Tuyết Lam kéo Tuyên hoài Phong qua một bên, tuy rằng động tác rất nhanh nhưng bả vai Tuyên Hoài Phong vẫn đỏ mất một mảng.

Bạch Tuyết Lam thở hổn hển, sợ y lại tức giận làm chuyện điên rồ, hai tay ôm chặt lấy y, nói: “Em điên rồi, nước nóng bảy tám mươi độ đấy!”

Tuyên Hoài Phong không nói, cắn răng trừng mắt lườm hắn.

Bạch Tuyết Lam quả thực đã bị vị khắc tinh này giày vò. Vòi nước vẫn chưa khóa, nước nóng ào ào chảy ra đất, ngay cả nền gạch dưới sàn cũng nóng lên, hắn lại chẳng đoái hoài đến việc khóa vòi nước, nghiêng người bế Tuyên Hoài Phong đi ra, nhét thân thể trần trụi của y vào trong chăn, sau đó vội vã đi lấy một chậu nước nóng đặt lên giường, tiếp tục vắt khăn lông nóng rát, cầm một cánh tay của Tuyên Hoài Phong từ trong chăn ra, cẩn thận chà xát.

Vai phải Tuyên Hoài Phong nóng đến phát đau, y vừa mới tức giận, hiện tại đã phát tiết được một chút nhưng trong lòng vẫn rất bức bối khó chịu, thờ ơ để Bạch Tuyết Lam muốn làm gì thì làm, giống như thứ hắn đυ.ng vào không phải tay chân của mình, y chỉ nằm ngửa, cúi đầu, giấu gương mặt nhăn nhó vào trong chăn, không nói một lời.

Bạch Tuyết Lam cũng không nói với y, chỉ để ý làm việc của mình.

Cầm bồn nước đi tới đi lui mà thay nước nóng, vắt khăn mặt.

Tiếp tục dùng khăn lông nóng hung hăng lau sạch từng nơi trên cơ thể Tuyên Hoài Phong, đến khi cơ thể y đỏ như tôm luộc thì hắn mới đổ nước trong chậu đi, đến cửa phòng nói với người hầu mấy câu gì đó, lại nhanh chóng quay vào trong phòng tìm kiếm trong ngăn kéo.

Chỉ chốc lát, hắn lấy một bình thủy tinh nhỏ từ trong ngăn kéo ra.

Bạch Tuyết Lam đi đến bên giường, kiên quyết dựng Tuyên Hoài Phong ngồi dậy.

Tuyên Hoài Phong nhìn khí thế đó của hắn còn tưởng hắn muốn động thủ đánh người, y nhắm mắt lại, vẻ mặt quật cường, thầm nghĩ:

anh muốn đánh thì đánh đi, có đánh chết tôi thì tôi cũng chẳng than một tiếng.

Nào ngờ không có cái tát nào giáng xuống, nhưng bả vai lại truyền tới cảm giác mát lạnh.

Tuyên Hoài Phong mở mắt ra, thấy ngón tay Bạch Tuyết Lam quệt một lớp kem trắng trong chiếc lọ thủy tinh màu tím, hình như là thuốc cao, sau đó xoa lên mảng đỏ rất lớn trên bả vai y.

Y lập tức hiểu ra, đó là thuốc chữa bỏng.

Trái tim như bị siết chặt thêm chút nữa.

Tuy rằng khi nãy vừa đau vừa tức lại vừa chua xót, nhưng nước mắt vẫn chỉ đảo quanh trong hốc mắt.

Vậy mà khi không khí tốt như thế này, y lại không phòng bị, trước mắt nhòa đi một cái, giọt lệ nong nóng lăn ra khỏi hốc mắt.

Tuyên Hoài Phong hoảng hốt, thầm nghĩ khóc thế này thật giống phụ nữ làm dáng, sợ bị Bạch Tuyết Lam phát hiện, y vùng mạnh cánh tay Bạch Tuyết Lam ra, xoay người nằm xuống lần nữa.

Động tác của Tuyên Hoài Phong rất đột ngôt, Bạch Tuyết Lam đang chuyên tâm bôi thuốc cho y nên chẳng chút phòng bị, tay bị hất ra.

Loảng xoảng!

Lọ thuốc chữa bỏng bằng thủy tinh màu tím kia lập tức rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Tuyên Hoài Phong vừa nằm xuống, nghe thấy tiếng động, cơ thể y cứng đờ, biết mình khiến Bạch Tuyết Lam làm rơi đồ, muốn ngồi dậy nhìn lại do dự, suy nghĩ một lúc vẫn nằm trên giường đưa lưng về phía Bạch Tuyết Lam, vươn một tay, kéo chăn qua cổ, gần như đắp kín non nửa gương mặt, tựa hồ muốn tự giấu mình đi.

Từ phía sau nhìn lại, đó chính xác là động tác tuyên bố chiến tranh lạnh.

Trong phòng rất yên tĩnh, Tuyên Hoài Phong dựng thẳng lỗ tai, nghe thấy hơi thở của Bạch Tuyết Lam thoáng cái trở nên nặng nề, trong lòng y cũng rất nôn nóng.

Tại sao đang yên đang lành lại nháo đến mức này?

Đang buồn phiền ảo não chẳng biết nên làm thế nào mới phải, bỗng nhiên có thứ gì đó được ném lên giường, mềm mại.

Bạch Tuyết Lam khẽ quát một tiếng, “Mặc vào.”

Tuyên Hoài Phong thò tay ra khỏi chăn, mò mầm xem xét, hóa ra là một bộ đồ ngủ.

Y lập tức xột xoạt mặc lại quần áo dưới tấm chăn.

Sau đó tiếp tục chờ cơn giận của Bạch Tuyết Lam đổ ập xuống.

Chẳng ngờ đợi rất lâu mà Bạch Tuyết Lam không nói lấy một chữ, không khí trầm mặc trái lại càng khiến y cảm thấy áp lực, giống như đang chịu hình phạt luân hồi vậy.

Tuyên Hoài Phong núp trong chăn, tinh thần căng thẳng, dần dà ngay cả hô hấp cũng khó khăn, đang suy nghĩ có nên ngồi dậy đối mặt đàm phán với Bạch Tuyết Lam hay không thì cứu tinh đến.

Một người hầu đứng bên ngoài báo cáo: “Tổng trưởng, bác sĩ Jinder đến.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Mau mời vào.” Nhanh chóng đến cửa đón.

Tuyên Hoài Phong lấy làm kỳ lạ, tại sao lại có bác sĩ nước ngoài đến, lẽ nào Bạch Tuyết Lam vừa ra cửa dặn người hầu đi mời bác sĩ đến? Y lén quay đầu liếc về phía cửa phòng ngủ, vừa vặn thấy Bạch Tuyết Lam cùng vị bác sĩ mặc âu phục tên Jinder bước vào cửa, y vội vàng quay đầu lại giả bộ ngủ.

Bạch Tuyết Lam vào cửa, chỉ vào người trên giường nói: “Đây là bệnh nhân. Tôi biết nước nóng có thể tiêu độc nên đã thay quần áo cho cậu ấy, dùng nước nóng lau thân thể cho cậu ấy, chỉ không biết làm như thế có tác dụng gì hay không.”

Dừng một lúc, hình như gặp vật gì đó cản đường, hắn dời bước sang chỗ khác, nói: “Tôi bất cẩn làm rơi lọ thuốc, trên mặt đất rất nhiêu mảnh thủy tinh, ngài cẩn thận.”

Khi nãy hắn một vì lo lắng, hai vì tức giận nên quên gọi người thu dọn.

Lại rung chuông rất mạnh.

Người hầu đi đến hỏi có gì căn dặn, Bạch Tuyết Lam bảo dọn sạch những thứ trên mặt đất.

Người hầu này nhanh chóng cúi người dọn dẹp, Bạch Tuyết Lam lại không dám ngừng lại, đưa bác sĩ đến bên giường.

Bác sĩ Jinder dùng thứ tiếng Trung nửa vời hỏi: “Xin hỏi, triệu chứng như thế nào?”

Bạch Tuyết Lam trầm giọng nói: “Chỉ sợ là bệnh phổi.”

Bác sĩ nói: “Bệnh phổi sao? Vậy thì rất nghiêm trọng, để tôi kiểm tra cho bệnh nhân trước đã.”

Bạch Tuyết Lam thận trọng nói: “Mong ngài kiểm tra thật tỉ mỉ, cần phải dùng loại thuốc tốt nhất. Tôi không sợ tiêu tiền.” Nói xong, hắn đi đến cuối giường, nhường lại vị trí cho bác sĩ làm việc.

Bởi vì phải kiểm tra, Tuyên Hoài Phong cũng không tiện giả bộ ngủ, ngồi dậy, nhỏ giọng nói với bác sĩ: “Thực sự không có bệnh gì đâu, là hắn hiểu lầm thôi.”

Bạch Tuyết Lam trầm mặt xuống, quát y: “Em thì biết cái gì? Không phải tại em ngốc nghếch nên mới gặp phải chuyện thế này hả?”

Chút áy náy trong lòng Tuyên Hoài Phong bị hắn lạnh lùng quát như vậy cũng biến mất sạch sẽ.

Y không khỏi tức giận, dùng ánh mắt bất mãn nhìn Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam cùng dùng ánh mắt cảnh cáo y.

Tuy bác sĩ Jinder là người ngoại quốc nhưng vẫn hiểu cách đối nhân xử thế, hơn nữa hắn lại làm việc ở Trung Quốc nhiều năm nên nghe hiểu tiếng Trung Quốc, chỉ nói không được rành rọt lắm. Nhìn tình thế giữa hai người bọn họ, hắn biết đây là ví dụ điển hình về việc người có tiền quan tâm quá hóa loạn, bèn mỉm cười nói: “Đừng lo, kiểm tra, sẽ biết. Làm, làm phiền ngài.”

Nghiêng mái đầu màu nâu, lấy ống nghe.

Nếu đã đặc biệt mời người ta tới đây, Tuyên Hoài Phong cũng không tiện làm khó hắn, chẳng thể làm gì ngoài việc liên tục nghiêng người, kéo vạt áo ngủ phía trước ra rộng hơn để hắn đưa ống nghe vào.

Đầu ống nghe bằng kim loại kia vừa dán lên ngực, y lập tức cảm nhận được một cơn rét lạnh.

Bác sĩ Jinder nghe trước ngực một lúc.

Bạch Tuyết Lam theo dõi biểu hiện trên mặt hắn, hỏi: “Thế nào?”

Bác sĩ lắc đầu nói: “Chờ một chút.”

Xê dịch ống nghe đến vị trí khác, nghe một lúc lại nói với Tuyên Hoài Phong: “Làm phiền ngài vén áo sau lưng lên.”

Luồn ống nghe qua lớp áo sau lưng Tuyên Hoài Phong, áp lên lưng y, di chuyển tới mấy vị trí, cẩn thận nghe một lượt, sau đó mới thu ống nghe lại.

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Rốt cuộc thế nào?”

Bác sĩ Jinder cười nói: “Bạn của ngài, phổi rất khỏe, không phải bệnh phổi.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Ngài đã kiểm tra cẩn thận chưa?”

Bác sĩ thấy sắc mặt hắn kém, đương nhiên cũng bắt đầu cẩn thận hơn, trầm ngâm nói: “Để tôi khám lại.”

Quay đầu nói với Tuyên Hoài Phong: “Làm phiền.”

Hắn muốn Tuyên Hoài Phong cởi toàn bộ các nút áo ngủ phía trước, khuôn ngực trắng nõn như ngọc lộ ra.

Bạch Tuyết Lam biến sắc, chợt nhớ ra đây là bác sĩ đang kiểm tra bệnh nhân, không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng chịu đựng, đứng một bên trừng mắt nhìn như đang cầm roi quất lên cơ thể người ta vậy.

Bác sĩ đặt tay trái lên ngực Tuyên Hoài Phong, ngón giữa tay phải gập lại gõ lên đốt ngón tay trái, vừa gõ vừa nghe.

Một lát sau, hắn rút tay về, mời Tuyên Hoài Phong cài nút lại như cũ, nói với Bạch Tuyết Lam: “Đã kiểm tra xong rồi, phổi khỏe mạnh.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Không được, ngài kiểm tra tỉ mỉ hơn đi.”

Bác sĩ rất khó xử, chẳng thể làm gì ngoài việc hỏi Tuyên Hoài Phong như là: “Có ho khan hay không? Ngực có đau hay không?”

Tuyên Hoài Phong đều lắc đầu nói không.

Bác sĩ lại duỗi tay đặt lên trán y, “Đầu không nóng.”

Quay đầu về phía Bạch Tuyết Lam, vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi đã khám bệnh mười năm, là chuyên khoa về phổi, bệnh khác thì không dám nói, nhưng ít nhất vị tiên sinh này không bị bệnh phổi.”

Bạch Tuyết Lam hôm nay hết lần này đến lần khác đều vô cùng bướng bỉnh, vẫn nói: “Cậu ấy vừa ở bệnh viện tiếp xúc với bệnh nhân bị bệnh phổi rất lâu, sợ rằng đã bị lây bệnh. Tôi biết bệnh này là do bị vi khuẩn xâm hại, dễ dàng lây truyền.”

Bác sĩ suy nghĩ một hồi, liền hỏi: “Xin hỏi bệnh nhân kia bị bệnh phổi thuộc dạng nào? Nếu như là lao phổi thì phải cẩn thận một chút.”

Tuyên hoài Phong nhịn không được liền nói: “Bạn của tôi bị cảm khiến phổi bị nhiễm trùng, thể chất không tốt dẫn đến ho khan, mệt mỏi. Bệnh viện kiểm tra xong cũng nói không phải bệnh lao phổi.”

Bạch Tuyết Lam kiên trì nói: “Cho dù không phải bệnh lao phổi, nhưng viêm phổi cũng có thể hại chết người.”

Bác sĩ hiểu ra vấn đề, cười nói: “Là bệnh viêm phổi thôi mà ngài đây làm quá lên thật đáng sợ. Bệnh viêm phổi chỉ do cầu khuẩn truyền nhiễm, sức sống của cầu khuẩn rất yếu, không dễ dàng lây bệnh qua người khác. Nhưng nếu là trùng lao thì khác, lực truyền nhiễm của trùng lao rất mạnh mẽ. Hơn nữa, tôi đã kiểm tra cho vị tiên sinh ngồi trên giường này rồi, quả thực hiện tại không phát hiện ra bất luận bệnh nào cả.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Vốn có bệnh tật gì đâu.”

Trừng mắt lườm Bạch Tuyết Lam.

Có bệnh ấy à, đoán chừng là vị này mới đúng.

Bạch Tuyết Lam không chịu thua, giọng nói vô cùng uy nghiêm: “Bây giờ không khám ra bệnh, nếu mấy ngày nữa mới phát hiện ra thì làm sao đây? Ngài là bác sĩ, kiểu gì cũng phải có thuốc dự phòng. Bằng không, nếu cậu ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ tìm ngài tính sổ.”

Tuyên Hoài Phong vừa bực mình vừa buồn cười.

Tên này đúng là quá bướng bỉnh, đã thế còn ngang ngược.

Nói chuyện với bác sĩ lại dùng khẩu khí như giặc cướp như bề trên thế này…

Dầu gì cũng là người từng du học ở Pháp, tại sao cứ ngu muội ngoan cố chấp nhất vấn đề này như vậy?

Chẳng qua chỉ thăm bệnh nhân bị viêm phổi thôi mà hắn lại làm như gặp quân địch, quan niệm củ hủ lạc hậu, nghi thần nghi quỷ như những người già ở nông thôn không biết đến khoa học.

Uổng công hắn bàn về thuyết tiến hóa của Darwin, luận bàn về động vật ăn thịt và động vật ăn chay với mình. Hóa ra nguyên bản hắn lại là người cứng ngắc như thế.

Bác sĩ Jinder gặp phải vị ma vương này cũng cảm thấy vô cùng đau đầu, lại hiểu rằng không thể đắc tội với hắn, đành phải lải nhải huyên thuyên, vất vả dùng tiếng Trung giải thích với hắn cả nửa ngày, nói cả một đống từ ngữ chuyên khoa về vi khuẩn truyền nhiễm.

Bạch Tuyết Lam vung tay lên ngắt lời hắn: “Tôi mặc kệ, nói chung bây giờ ngài phải kê cho cậu ấy một ít thuốc, bảo đảm cậu ấy không bị nhiễm bệnh phổi. Chẳng phải ngài là chuyên gia nước ngoài về bệnh phổi danh nhất trong thành phố này hay sao? Ngài cứ việc cho thuốc, tiền khám bệnh tôi sẽ tăng lên gấp bội.”

Bác sĩ hết cách, đành phải kê ra một số loại thuốc vitamin.

Bấy giờ Bạch Tuyết Lam mới để cho người ta đi, trước khi đi còn nói với bác sĩ: “Vậy thì gần đây nếu cậu ấy có gì khó chịu, chắc chắn tôi sẽ cho người tới mời ngài. Đến lúc đó, bất kể ngài bận rộn thế nào cũng phải mời ngài tới khám cho vị này nhà tôi trước tiên.”

Bác sĩ nói: “Nhất định, nhất định.”

Bác sĩ gượng cười đội chiếc mũ phớt lên, cầm số tiền khám bệnh được tăng gấp đôi cùng hòm thuốc nho nhỏ rời đi.