“Gần đây không có ai, mời tiên sinh vào đây thay đồ.”
“Cảm ơn.”
Thanh âm bên ngoài thoáng truyền tới tai.
Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên cả kinh, xoay người đứng lên từ trên giường, nhìn qua cửa sổ xem xét.
Ngoài cửa sổ là một tiểu viện, chung quanh có mấy cây hoa hồng cao tới nửa người, đi thêm một chút nữa là một tòa lầu khoảng hai tầng.
Bị mấy cây hoa hồng che khuất tầm mắt, Tuyên Hoài Phong cố gắng căng mắt cũng chỉ nhìn thấy một gã người hầu đang đứng trước cửa, hình như không có ý bước vào.
Y vô cùng nghi ngờ, tò mò, khó hiểu.
Một câu “cảm ơn” kia quả thực rất giống giọng của Lâm Kỳ Tuấn.
“Chẳng lẽ anh ấy cũng tới dinh thự của Bạch Tuyết Lam?”
Trái tim của Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên thắt lại, giống như có ai đó nắm lấy rồi nhốt nó lại trong một chiếc l*иg sắt.
Nơi tối mật kia chợt nhói lên đau đớn khiến y cảm thấy hổ thẹn, cũng vô cùng tức giận.
Trong nháy mắt, y không biết có phải do mình quá trông mong Lâm Kỳ Tuấn xuất hiện hay không.
“Có lẽ là nghe nhầm.”
Tuyên Hoài Phong an ủi chính mình, lại vẫn chưa từ bỏ ý định, chăm chú nhìn cánh cửa trước căn nhà nhỏ kia, thầm nghĩ tại sao gã người hầu kia vẫn chưa đi? Đứng ở đó có mấy người, rốt cuộc người mới bước vào đó là ai?
Y đem mười ngón tay bám chặt lên cửa sổ, cố gắng nhìn rõ.
Một lúc sau, cửa phòng có động tĩnh, hình như bị người bên trong mở ra.
Tuyên Hoài Phong tập trung nhìn tới, cả người không thể cử động.
Lâm Kỳ Tuấn thay đổi một bộ quần áo đi ra, gã người hầu vẫn luôn chờ ở ngoài lập tức chạy lại, hỏi: “Lâm tiên sinh, có vừa không?”
“Tốt lắm.”
“Xe đã chuẩn bị sẵn sàng, đang đậu ở cửa.”
Tuyên Hoài Phong cách khá xa, nghe phong phanh cũng chỉ được một nửa.
Mấy nhánh cây nhẹ nhàng đung đưa trong gió, rủ xuống che khuất gương mặt của Lâm Kỳ Tuấn, y không thể nhìn thấy biểu hiện của hắn, trong lòng càng thêm khó chịu.
Vừa mới do dự có nên ra đó gặp Lâm Kỳ Tuấn hay không, hiện tại, đầu óc y thực sự hỗn độn, không thể suy nghĩ được điều gì.
Trong mắt y, khung cửa sổ bằng gỗ với những bông hoa được chạm trổ tinh tế này không khác chi song sắt trước nhà giam, mười ngón tay nắm chặt khung cửa đều chuyển màu trắng bệch.
“Anh ấy tới tìm mình sao?”
“Tại sao lại không nhìn qua đây?”
Thấy Lâm Kỳ Tuấn xoay người như muốn rời đi, Tuyên Hoài Phong khẩn cấp đứng lên, kêu một tiếng “Kỳ Tuấn!” đến tột cùng vẫn không thể nhịn xuống.
Lâm Kỳ Tuấn lập tức quay lại, tìm kiếm chung quanh.
“Kỳ Tuấn!” Tuyên Hoài Phong vươn tay ra ngoài cửa sổ, dùng sức vẫy gọi hắn: “Kỳ Tuấn!”
Lâm Kỳ Tuấn lập tức nhìn thấy, chạy như bay tới đó, đứng ngoài cửa sổ, nhanh chóng nắm lấy tay y.
Vẻ mặt của hắn thực phức tạp, trong kích động lại có một chút ngại ngùng, nắm tay Tuyên Hoài Phong nhưng lại cảm giác như phải che dấu ánh mắt của người khác, nghĩ rằng chỉ được phép làm bộ như đang bắt tay bạn bè bình thường mà thôi.
Nhưng chuyện này thực sự rất miễn cưỡng, huống hồ, sau khi bắt tay xong hắn cũng không muốn buông ra, lại đổi thành nắm chặt lấy tay Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong đang buồn rầu cũng bị hành động luống cuống này của hắn khiến cho bật cười, có chút cảm động, mặc hắn thay đổi phương thức nắm tay mình: “Anh làm cái gì vậy?”
Lâm Kỳ Tuấn trầm mặc một lúc mới nói: “Anh nghĩ sau này em không chịu để ý tới anh nữa.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Vì sao?”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Anh không bảo vệ được em.”
Tuyên Hoài Phong nhớ tới chuyện ở Thiên Âm Viên, tiếp theo lại nghĩ tới chuyện qua đêm cùng Bạch Tuyết Lam, trong lòng thầm nghĩ: “Không phải anh đối xử với em không tốt, là em đối xử với anh không ra gì mới đúng.”
Sắc mặt ảm đạm, y chậm rãi rút tay trở về.
Lâm Kỳ Tuấn không ngăn trở, trơ mắt nhìn y chậm rãi thu tay về sau cửa sổ.
Hai người cách nhau một khung cửa sổ đều si ngốc nhìn đối phương, im lặng thật lâu, Lâm Kỳ Tuấn thấp giọng nói: “Nghe nói em trở thành sĩ quan phụ tá của Tuyết Lam.”
Khuôn mặt tuấn tú của Tuyên Hoài Phong lập tức đỏ lên, giống như
một người đang trần trụi lại bị người ta kéo ra đường lớn, hai hàm răng kẽo kẹt, run rẩy nghiến mạnh vài lần, giọng điệu cổ quái hỏi: “Ai nói cho anh biết?”
“Là Tuyết Lam nói.”
Tuyên Hoài Phong không muốn Lâm Kỳ Tuấn nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này, quay đầu, khẽ cúi xuống: “Em trở thành sĩ quan phụ tá của hắn, anh nghĩ như thế nào?’
“Là một chuyện tốt. Em không muốn tìm một chức vị như vậy sao?”
Thoáng chốc, Tuyên Hoài Phong trở nên buồn bực khó chịu.
Y vốn đang nửa quỳ trên giường, nhoài ra cửa sổ nói chuyện, ngực có chút tê rần, đầu gối nhũn ra như muốn ngã xuống, nhanh chóng nắm chặt lan cửa.
Hít sâu vài hơi, đang muốn nói chuyện thì gã người hầu bên cạnh đã không còn kiên nhẫn, lập tức chạy tới, cười bồi cùng Lâm Kỳ Tuấn: “Lâm tiên sinh, xe vẫn đang chờ ở bên ngoài. Ngài xem…hay là như vậy đi, tôi chạy tới cửa dặn lái xe một câu, nửa giờ sau mới xuất phát?”
Lâm Kỳ Tuấn giống như bị người ta kéo phăng ra khỏi giấc mộng, đột nhiên bừng tỉnh: “À, không cần, tôi tới ngay.”
Hắn quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn qua khung cửa sổ, chân bước về phía trước, hận không thể tự mình lách qua, nói vọng vào bên trong: “Hoài Phong, sao em mãi cúi đầu như vậy? Anh phải đi ngay, em ngẩng mặt lên cho anh nhìn kỹ một chút được không?”
Tuyên Hoài Phong buông cánh tay trên cửa sổ, ôm chặt đầu gối, cúi đầu càng sâu, giống như không nghe thấy gì.
Bờ vai gầy yếu run lên như mang theo uất ức.
Lâm Kỳ Tuấn kiên nhẫn đợi một hồi, thấy y không ngẩng đầu, trong lòng càng phiền muộn.
“Vậy anh đi trước, hai ngày nữa sẽ tới thăm em.” Lâm Kỳ Tuấn hít một hơi, nhẹ giọng nói: “Em nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Tuyên Hoài Phong cảm thấy mình như biến thành một khúc gỗ, ngay cả sức lực ngẩng đầu nhìn Lâm Kỳ Tuấn cũng không có.
Y nghe Lâm Kỳ Tuấn xoay người, thanh âm giày da nhẹ nhàng quẹt trên mặt đất vang tới, tiếng bước chân của Lâm Kỳ Tuấn ngày một xa.
Khi y tìm được sức lực để ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài đã không còn ai.
Những phiến lá của mấy cây hoa hồng bị gió vỗ về khẽ đung đưa trong không trung.
Khoảng khắc vừa rồi, cái nắm tay, bàn tay ấm áp, giọng nói trầm thấp thân thuộc, tất cả giống như hư vô.
Tuyên Hoài Phong ngẩn ngơ ngồi trên giường, cảm thấy chung quanh cực kỳ tĩnh lặng.
Chưa bao giờ y cảm thấy mình cô đơn như lúc này.
Tất cả những điểm tựa mà y nghĩ đến, kỳ thực không một thứ nào có thể để y dựa dẫm.
Tuyên Hoài Phong nhớ tới cha của mình, đó là người đàn ông mà từ trước tới nay y đều không yêu thích, một con người cộc cằn, hung dữ. Mới trước đây Tuyên Hoài Phong còn thấy hắn dùng súng lục dọa thường dân, không có nguyên nhân gì, chỉ là trong lòng vị tư lệnh này không thoải mái.
Một người cha làm tư lệnh không có chút ưu nhã, không biết cảm thông, không hiểu khoa học, quả thực là rất buồn cười.
Nhưng mà.
Tuyên Hoài Phong hiểu được, nếu không có người cha làm tổng tư lệnh này, y cũng không là cái gì cả.
Y giống như một quả táo ngon lành rớt khỏi nhánh cây, rơi trúng ngay bùn đất, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi thời khắc trở nên thối rữa.
Y cực lực suy nghĩ tới chuyện một quả táo sẽ hư thối như thế nào khi rơi xuống bùn lầy, từ xinh đẹp biến thành khó coi, tưởng tượng thật tỉ mỉ, thậm chí tỉ mỉ đến nỗi khiến y cũng tự phát run.
Y hoàn toàn không chú ý tới việc quản gia đã bước vào trong phòng.