Vương Triều Kim Ngọc 1: Đoạt Ngọc

Quyển 1 - Chương 9-1: Part 1

Tuyên Hoài Phong trở về Niên trạch, ngồi trên giường, cảm xúc bị đè nén, khó chịu nói không nên lời, nửa ngày không có một cử động nhỏ.

Vυ' Trương biết y ra ngoài là tìm Bạch Tuyết Lam vì Tuyên Đại Vân, bà vẫn luôn ngóng không biết y đã trở về hay chưa, vừa làm xong công việc liền chạy tới, hỏi y: “Tiểu thiếu gia, cậu có gặp được Bạch thiếu gia hay không? Cậu ấy có đồng ý hay không?”

Tuyên Hoài Phong cười khổ, gật đầu nói: “Có gặp được, nhưng hôm nay hắn bận, hẹn tôi sáu giờ chiều mai đến dinh thự cùng hắn nói chuyện.”

Vυ' Trương niệm phật một tiếng: “Một khi đã như vậy thì không còn gì tốt hơn.”

Tuyên Hoài Phong trả lời vυ' Trương cho có lệ, sau đó một mình cuộn tròn nằm trên giường trải qua một đêm.

Nghĩ tới Lâm Kỳ Tuấn, nghĩ tới Bạch Tuyết Lam, loại cảm giác này giày vò y giống như con cá nhỏ bị bỏ vào chảo dầu sôi.

Cứ như vậy, y không thể ngủ được dù chỉ một khắc, chờ đợi tới tận hừng đông.

Tuy rằng bọn họ đã nói phải dấu diếm Tuyên Đại Vân, nhưng dù sao cô cũng là phu nhân Niên gia, đương nhiên

không thể không có một hai người làm tai mắt. Ngày hôm sau, Tuyên Đại Vân đã nghe được phong phanh sự việc.

Buổi chiều, tầm ba bốn giờ, Tuyên Đại Vân sai hầu gái gọi Tuyên Hoài Phong vào phòng mình, dựa lưng vào đầu giường, yếu ớt hỏi: “Chị nghe nói em đi gặp Bạch tổng trưởng?”

Tuyên Hoài Phong trả lời: “Đúng vậy.”

Tuyên Đại Vân hít sâu một hơi: “Là vì tên anh rể không chịu thua kém người khác của em?”

Tuyên Hoài Phong không nói một lời.

Tuyên Đại Vân cũng đoán được đáp án, lại hỏi: “Gặp được Bạch tổng trưởng, hắn có nói gì không?”

Tuyên Hoài Phong không giỏi nói dối nên đem những chuyện đã kể cho vυ' Trương nói lại một lần: “Có gặp được hắn, nhưng không có cơ hội nói chuyện. Sáu giờ tối nay em phải tới dinh thự của hắn.”

Tuyên Đại Vân cúi đầu suy nghĩ một lúc, cô gọi vυ' Trương tới, dặn dò: “Trên bàn của tôi có cái hộp gỗ, vυ' mở ra, bên trong có một cái túi bằng lụa, vυ' mang nó lại đây cho tôi.”

Vυ' Trương lập tức đi mang chiếc túi lại.

Tuyên Đại Vân nhận lấy, mở ra, bên trong có một sấp tiền giấy.

Tuyên Đại Vân lại nói với vυ' Trương: “Gọi Niên Quý vào đây cho tôi.”

Vυ' Trương đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, bà trở lại cùng Niên Quý.

Niên Quý hỏi: “Phu nhân tìm tôi có chuyện gì vậy?”

“Niên Quý, ông lại đây, tiền này là thưởng cho ông.”

Tuyên Đại Vân chờ Niên Quý bước vào, cô lấy từ sấp tiền giấy ra năm đồng đưa cho hắn: “Có chuyện muốn ông làm giúp tôi. Xe ô tô của nhà chúng ta đã bị lão gia lái đi rồi, cũng không biết khi nào hắn trở về. Ông đi thuê một chiếc cũng được, mà mượn một chiếc cũng tốt, tôi cần một chiếc ô tô để Hoài Phong dùng.”

Tuyên Hoài Phong không thể tin chị mình chi ra nhiều tiền như vậy chỉ để làm chuyện này, y không khỏi thốt lên: “Chị, không cần phải như vậy. Em đi có một mình thôi, thuê một chiếc xe kéo là được rồi.”

“Không được! Phải là ô tô!” Tuyên Đại Vân đã quyết định, cô quay sang nói với Niên Quý: “Ông nhanh đi lo liệu đi.”

Niên Quý cười nói: “Phu nhân, không cần tìm chiếc xe khác làm gì, trong nhà có một chiếc ô tô mới vừa đưa về.”

Tuyên Đại Vân sửng sốt: “Lão gia đã trở về rồi sao?”

“Lão gia vẫn chưa về, nhưng quần áo của tài xế Tiểu Tạ đều ở đây, hắn thường trở về tắm rửa. Để tôi đi hỏi một chút, nếu tối nay lão gia không cần dùng xe, không khéo có thể dùng nó để đưa đón Hoài Phong thiếu gia.” Niên Quý lập tức ra hỏi tài xế tên Tiểu Tạ kia.

Tuyên Đại Vân nhìn Niên Quý đi rồi, cô kêu Tuyên Hoài Phong ngồi xuống cạnh giường, nhẹ giọng nói chuyện cùng y: “Em trai à, chị nghĩ quan hệ của em cùng Bạch tổng trưởng cũng không thuộc dạng thân thiết, đúng không?”

Tuyên Hoài Phong cực kỳ không muốn nghĩ tới chuyện này, cúi đầu không nói.

Tuyên Đại Vân hít sâu một hơi, giọng điệu thành khẩn: “Chị biết hôm nay em muốn đi, mặc kệ hắn có phải bạn học của em hay không, giao tình có bao nhiêu thân thiết, dù sao cũng là chúng ta nhờ người ta hỗ trợ. Tục ngữ nói ‘trước kính la y sau kính nhân’ (người ta kính trọng, nể trọng ai thì nhìn bề ngoài trước, sau đó mới chú ý tới phẩm chất), nếu đã có chuyện nhờ vả người ta thì mình càng không được phép keo kiệt. Dù sao em cũng là con trai của tổng tư lệnh, không thể trưng bộ dạng nghèo túng mà ngồi xe kéo đến dinh thự nhà người ta được.”

“Chị à….”

“Là do chị sĩ diện, em để cho chị sĩ diện một chút đi.” Tuyên Đại Vân ngắt lời y, thấp giọng nói: “Nghe lời chị một chút, đổi bộ quần áo sang trọng, ngồi ô tô mà uy phong tới đó. Em cất số tiền này vào túi đi, nhìn thấy phục vụ ở dinh thự thì tùy tiện thưởng cho người ta vài đồng.”

Cô đem hết số tiền kia đưa cho Tuyên Hoài Phong, nói tiếp: “Thời thế bây giờ là vậy, em keo kiệt, người ta càng coi thường em. Em phải hào phóng, đừng để người ta khinh thường mình.”

Tuyên Hoài Phong cầm số tiền cô đưa cho, nhất thời không biết phải nói như thế nào mới phải.

Lúc này, Niên Quý bước vào, hắn nói tối nay có thể dùng ô tô.

Theo lời Tuyên Đại Vân, Tuyên Hoài Phong đành phải thay một bộ tây trang sang trọng, ngồi trên chiếc ô tô đen sáng loáng, đúng sáu giờ có mặt ở dinh thự Bạch gia, đến dự bữa Hồng Môn Yến của Bạch Tuyết Lam.

Đây là lần đầu tiên Tuyên Hoài Phong tới dinh thự của Bạch Tuyết Lam, vốn tưởng rằng nơi này cũng chỉ là một căn dinh thự hào nhoáng, nhưng vừa ngó qua cửa sổ ô tô, y không khỏi run sợ. Nơi này đúng là một tòa lâu đài tráng lệ.

Bạch Tuyết Lam đã từng đi du học tại Pháp, nơi ở của hắn đương nhiên có một chút phong cách tây phương. Hai cánh cổng lớn màu đỏ tươi, phía trên trạm hai đầu sư tử bằng đồng, khí thế mười phần, ai nhìn vào cũng nhận ra đây là gia đình phú quý, sự phô trương so với khi Tuyên gia vẫn đang hưng thịnh còn lớn hơn gấp mấy lần.

Xe dừng lại, tài xế Tiểu Tạ bước xuống giúp y mở cửa xe.

Tuyên Hoài Phong có chút nghi ngờ: “Anh không đưa tôi tới nhầm địa chỉ đấy chứ?”

Tiểu Tạ đứng bên cửa xe chờ y bước xuống hẳn, cười nói: “Thiếu gia thật biết nói đùa, nơi khác có thể nhầm, nhưng đây dinh thự của Bạch tổng trưởng, cấp trên của lão gia, làm sao tôi có thể đến nhầm được?”

Tuyên hoài Phong xuống xe, Tiểu Tạ cũng không theo, đánh xe tới cạnh dinh thự chờ y.

Ở cổng chính có khoảng năm sáu người phục vụ, thấy có khách, hai người đi xuống đón, hỏi danh tính của khách.

Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi họ Tuyên, có hẹn với tổng trưởng của các người lúc sáu giờ.”

Anh chàng phục vụ kia lấy ra một quyển sổ, ngón tay lướt lên đó, nói: “Đúng là có một cuộc hẹn như vậy, Tuyên tiên sinh, mời ngài, tôi đưa ngài vào trong.”

Tuyên Hoài Phong đi theo phía sau hắn, đi qua phòng khách, lên cầu thang, phía trước là một tấm bình phong bằng đá cẩm thạch rất lớn. Anh chàng phục vụ kia không trực tiếp đưa y tới gặp Bạch Tuyết Lam mà dẫn y đi qua một đoạn hành lang, tiếp đó là một bãi san hô trắng cao quá nửa thân người, đi tới một căn phòng khách nhỏ, mời y ngồi xuống, pha trà.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Sao vẫn chưa thấy chủ nhà?”

Anh chàng phục vụ cười cười: “Thật có lỗi, tổng trưởng nhà chúng tôi còn đang tiếp khách, phiền ngài chờ một chút.”

“Còn phải đợi bao lâu?”

“Chuyện của tổng trưởng, chúng tôi cũng không dám đoán. Mỗi ngày đều có rất nhiều người muốn gặp tổng trưởng, nhưng không phải ai đến ngài ấy cũng tiếp. Ngài có thể hẹn được nửa tiếng, như vậy đã là quá tốt rồi.”

Tuyên Hoài Phong nhớ lời chị mình dặn, lấy từ trong ví ra mấy đồng tiền mặt đưa cho anh chàng phục vụ, hỏi hắn: “Chúng tôi có hẹn lúc sáu giờ, hiện tại đã trễ năm phút, anh có cách nào không?”

Anh chàng phục vụ nhận tiền thưởng, khuôn mặt tươi cười ân cần hơn trước, lộ vẻ khó xử, nói nhỏ với y: “Nói thật với ngài, nếu hôm nay ngài muốn gặp tổng trưởng của chúng tôi thì phải chờ một chút. Tổng trưởng nhà chúng tôi đang trò chuyện với Bạch thiếu gia. Nếu uống trà, có chuyện gì đó hứng thú, chỉ sợ cũng phải hai tiếng nữa mới xong.”

Tuyên Hoài Phong ngẩn người: “Bạch thiếu gia nào?”

“Là diễn viên hát hí khúc, Bạch Vân Phi.”

Mặc dù Tuyên Hoài Phong chưa từng thấy qua người này, nhưng nhắc tới cái tên đó, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.

Lúc trước, Bạch Tuyết Lam từng kêu Ngọc Liễu Hoa so sánh y với người đó, hôm qua lại thấy Lâm Kỳ Tuấn ở Thiên Âm Viên, hình như cũng tới xem Bạch Vân Phi diễn.

Anh chàng phục vụ đã nhận tiền của y nên cũng không muốn để mặc y ngồi chờ như vậy, xung phong nhận việc: “Như vậy đi, tôi tới đó nhìn một chút, nếu Bạch thiếu gia sắp rời đi, tôi sẽ chạy tới đây thông báo cho ngài một tiếng.”

Tuyên Hoài Phong đành phải rầu rĩ ngồi chờ trong căn phòng khách nhỏ bé.

Qua một lúc, anh chàng phục vụ kia đã chạy trở lại, nói với y: “Tiên sinh, số của ngài thực không tốt, hai người vẫn uống trà trong thư phòng, vừa rồi còn kêu nhà bếp làm hai đĩa bánh ngọt. Theo tôi thấy, hình như hai người còn muốn trò chuyện rất lâu.”

Tuyên Hoài Phong cau mày: “Tôi có việc gấp cần gặp anh ta, phiền anh thông báo một tiếng. Cứ nói là tôi chờ ở đây, không chiếm nhiều thời gian của anh ta, nói mấy câu là được.”

Anh chàng phục vụ kia cũng không từ chối, gật đầu nói: “Được, để tôi tới đó hỏi giùm ngài.”

Tuyên Hoài Phong ngồi bên bàn, cũng không uống trà, liên tiếp nhìn đồng hồ.

Đang ở trong dinh thự của Bạch Tuyết Lam, y thực sự cảm thấy mình đang có mặt tại một nơi vô cùng nguy hiểm. Tuy rằng nơi này rất tráng lệ, nhưng từng ngóc ngách đều tỏa ra một chút không khí lạnh lẽo.

Nhìn kim đồng hồ liên tục di chuyển xuống dưới, chưa thấy mặt Bạch Tuyết Lam mà hiện tại đã gần sáu rưỡi.

Anh chàng phục vụ kia cuối cùng cũng trở lại, hít sâu một hơi: “Tuyên tiên sinh, tôi nghĩ tối nay ngài không thể gặp được tổng trưởng nhà tôi rồi.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh đã giúp tôi thông báo hay chưa?”

Anh chàng phục vụ nói: “Tôi đã giúp ngài thông báo, nhưng tổng trưởng và Bạch công tử trò chuyện rất vui vẻ, muốn tôi lại đây nói với ngài một tiếng, hôm nay tổng trưởng không có thời gian gặp ngài, mời ngài về trước, ngày mai sẽ hẹn thời gian khác.”

Cho dù tính nhẫn nại của Tuyên Hoài Phong có cao tới đâu thì hiện tại cũng đã đổ hết, đứng lên nói: “Chính anh ta đã hẹn tôi sáu giờ, nếu đã hẹn rồi thì nên tuân thủ thời gian, có thể nào lại thích thì gọi đến, không thích thì đuổi? Thư phòng ở đâu? Bây giờ tôi sẽ tới gặp anh ta.”

Nói xong, y lập tức bước ra khỏi phòng khách.

Anh chàng phục vụ lập tức hoảng hồn, đi theo phía sau, lại không dám ngăn cản y, chỉ khuyên nhủ: “Tuyên tiên sinh, làm như vậy không tốt đâu. Nơi này là tổng dinh thự của tổng trưởng cục hải quan, có mấy chục hộ binh canh giữ, ngài mà làm loạn như vậy thì bọn họ sẽ coi ngài như sát thủ. Ngài làm ơn dừng bước, dừng bước….”

Tuyên Hoài Phong không để ý hắn nói gì, đứng trên hành lang nhìn một vòng, sau đó chọn một hướng mà y cảm thấy quen thuộc, lập tức bước tới.

Trên đường đi cũng gặp vài hộ binh, đại khái nhìn thấy bộ dạng y đứng đắn, quần áo phẳng phiu, lại có một người phục vụ đi ở phía sau nên cũng không lưu ý, không cản trở.

May là hầu như những tòa nhà lớn ở Trung Quốc đều có kiến trúc khá tương đồng, vị trí chính sảnh, thư phòng đều có thể đoán được một chút. Trước kia, Tuyên Hoài Phong cũng từng ở trong một ngôi nhà to lớn như thế này, tuy rằng lần đầu tới đây, đi theo cảm giác nửa vòng, tìm một nơi đèn diện sáng chưng, quả nhiên thấy được thư phòng.