Ông Trời Ta Hận Ngươi!

Chương 20

Dương Quân trong lòng mắng hắn biếи ŧɦái! Nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn tới.

Nghe thấy thanh âm cười khe khẽ của Diêu Y Lẫm, lại bị người nọ dụng lực kéo cằm qua.

Trên màn ảnh, một sinh vật tứ chi nho nhở mờ mờ cuộn mình. Trái tim bé bỏng có thể thấy rõ ràng đang nẩy lên từng nhịp.

“Thế nào? Rất dễ thương a?”

Diêu Y Lẫm xoa xoa cằm, mặt vẫn nhìn theo cái vật không sao nhìn ra một điểm ‘dễ thương’ đầy hứng thú.

“Hiện tại mới hai tháng, qua mấy tháng nữa thì chân tay rõ ràng rồi.”

Mãi không thấy phản ứng của lão nam nhân, hắn cảm thấy kì quái mà nhìn lại

Nam nhân kia môi khe khẽ nhếch, hai tròng mắt chăm chú nhìn màn hình, trên mặt tro nguội một mảnh..

“Này, nói a, xem đến choáng váng a?”

Diêu Y Lẫm chọt chọt người hắn, “Ngay từ đầu không phải đã nói ngươi mang thai sao? Hiện tại lộ ra vẻ mặt này cho ai xem?”

Dương quân cử động môi, nói mà như tự nhủ: “Sao có thể như vậy…”

Diêu Y Lẫm vỗ vỗ mặt của hắn, “Lần trước lúc ngươi cùng ta trên giường, không nhớ rõ rồi?”

“Nhưng là …ta là nam nhân a…”

Cảm thấy bộ dạng nam nhâm thật thương cảm, không ngừng lặp lại mình đích thực là nam nhân.

“Ta biết…vấn đề không phải do ngươi” Diêu Y Lẫm thả tay chân hắn ra, nhưng nam nhân kia vẫn cứng đờ không phản ứng gì, ngây ngốc mà nhìn Diêu Y Lẫm.

“Là do ta, ngươi mới có thể mang thai” hắn giải thích: “Bởi vì thai nhi của chúng ta muốn trưởng thanh cần lượng dinh dưỡng lớn, nữ nhân nhân loại rất khó đáp ứng, cho nên chúng ta thông thường tìm nam nhân mang thai cho chúng ta.”

Dương Quân không chú ý đến thông tin mà Diêu Y Lẫm nói, chi lặp đi lặp lại: “…Tại sao lại là ta?”

Diêu Y Lẫm cười khổ một chút, “Tin tưởng ta, ta cũng không hi vọng như thế”.

“Bất qua sự tình cũng đã xảy ra, ngươi cũng chỉ có thể chờ đến khi sinh hạ. Bảy tháng, rất nhanh…” Diêu Y Lẫm ghé lỗ tai hắn nói: “Đừng nghĩ chạy trốn hoặc hủy đi hài tử trong bụng, nhớ kĩ tất cả của ngươi đều nằm trong lòng bàn tay ta, nghĩ đến đệ đệ của ngươi a, hắn hiện tại sống rất tốt, ta cho hắn tiền đủ để sống hết đời, nếu như ngươi dám làm ra cái gì…”

Diêu Y Lẫm nở nụ cười lạnh, lộ ra hàm răng trắng bóng.

Dương Quân run rẩy một chút, Diêu Y Lẫm cúi xuống cầm lấy khăn tay lau đi bọt trên bụng hắn.

Khẽ vỗ lên cái bụng cong cong mềm mại, Diêu Y Lẫm một bên sờ sờ một bên nói: “Tiện thể nói, bởi vì nam nhân không có bộ phận sinh sản như nữ nhân, cho nên khi sinh, chỗ này mổ ra, baby chính là từ chỗ này lấy ra, cũng có tiểu hài tử của tộc nhân vì không thể chờ lâu tự mình mở leo ra ngoài nha.”

Vẻ mặt Dương Quân tái nhợt không một tia huyết sắc, con mắt trợn to, thân thể càng run rẩy hơn.

Thấy nam nhân bị hù dọa ra hình dạng này, Diêu Y Lẫm cư nhiên có chút nhẹ dạ.

“…Yên tâm, do dùng thuốc mê sẽ không thấy đau.”

Sờ sờ trán nam nhân, tay toàn mồ hôi lạnh.

Dương Quân cảm thấy mệt mỏi quá, trước mặt tất cả đều như bọt nước. Ở trong nước, cảm giác rất không rõ ràng.

Hắn mang thai ──

Hắn cư nhiên lại mang thai…

Tại sao loại tình huống này lại phát sinh trên người hắn?

Trước đây gia gia nãi nãi mất cũng thế này, lúc ba mẹ qua đời cũng thế, những thứ hắn sở hữu không mong muốn xảy ra chuyện gì nhất lại nhân lúc hắn không phòng bị phủ xuống đầu hắn.