Siêu Sao Báo Thù

Chương 38

Thân ảnh Cố Diễn đứng trước bia mộ có chút đơn bạc, gió lạnh thổi qua không thể xua tan đi hơi thở bi thương trên người cậu.

Cố Diễn nhìn ảnh chụp trên bia mộ của mình, nhàn nhạt nở nụ cười.

Cậu vẫn quyết định là thẳng thắng với Lục Duệ.

Chuyện này Cố Diễn đã giãy giụa trong lòng từ lâu.

Hiện tại hành vi của chính mình thật ích kỉ, vì trả thù Thẩm Kim cùng Ngụy Duyên, lợi dụng bối cảnh mà Lục Duệ cho mình ở giới giải trí trực tiếp một bước lên trời. Chính mình ngu ngốc xảy ra chuyện, cuối cùng vẫn là Lục Duệ giúp cậu thu thập cục diện rối rắm.

Nếu như không có Lục Duệ, cậu đã sớm bị mấy người Thẩm Kim tính kế đến chết.

Lục Duệ thích cậu, trực tiếp không nói hai lời liền đem Thẩm Kim cùng Ngụy Duyên dọn sạch toàn bộ, vì phủng mình, trực tiếp dùng danh khí của bản thân hắn làm bệ đỡ, hiện tại còn ngụ ý xuống bếp, học tập nấu cơm cho mình ăn…

Nếu như cậu còn tiếp tục lừa gạt, không quản là xuất phát từ lí do gì, chính mình đều không thể tha thứ cho bản thân mình.

Thời điểm Lục Duệ đến, Cố Diễn đang ngồi xuống đất,một bàn tay chống cằm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mà phía sau cậu là bia mộ của Tô Việt, bên cạnh là cúp giải thưởng hôm qua cậu mới đạt được.

Lục Duệ không nói gì, chậm rãi đi về phía trước.

Giày da giẫm nát lá khô, phát ra âm vang, Cố Diễn biết Lục Duệ đã đến đây.

Thân thể cậu cứng đờ, nhưng không có quay đầu.

Lục Duệ chậm rãi đi đến bên người Cố Diễn, dừng cước bộ.

Thấy Cố Diễn ăn mặc đơn bạc như vậy, lập tức đem áo trên người cởi ra, khoác lên người Cố Diễn.

“Sao lại ở chỗ này một mình?”

Cố Diễn quay đầu hướng về Lục Duệ nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Lục Duệ không có ép hỏi, vươn tay về phái cậu, ôn nhu nói, “Tranh thủ đứng lên đi, ngồi trên đất lạnh.”

Cố Diễn nâng tay kéo lại tay Lục Duệ.

Lập tức, bàn tay lạnh như băng của Cố Diễn được bao phủ bởi bàn tay ấm áp của Lục Duệ.

Cố Diễn cúi đầu hít một hơi, lại ngẩng đầu, ánh mắt thêm vài phần thẳng thắng cùng kiên định.

“Lục Duệ, em có lời muốn nói với anh.”

Cố Diễn tiếp nhận tầm mắt của Lục Duệ, buộc miệng nói, không phải là ca thân mật, mà là Lục Duệ…

Lục Duệ gật đầu, “Em nói đi.”

“Sau khi nghe xong, có lẽ anh sẽ cảm thấy thất vọng bởi vì thích một người yếu đuối cùng ích kỉ, nhưng em không muốn tiếp tục lừa anh như vậy.”

Nội tâm Cố Diễn không có giãy dụa như trước nữa, ngữ khí của cậu cũng rất bình tĩnh.

Khi nói ra chân tướng với Lục Duệ, cậu đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần gánh chịu tất cả.

Cậu tin tưởng Lục Duệ không phải là loại người sau khi biết được chân tướng thì ghét bỏ cậu, nhưng đối với chuyện tình nghe rợn cả người như vậy, người bình thường đều khó có thể tiếp nhận đi.

Không đợi Cố Diễn nói tiếp, Lục Duệ duỗi tay ra, đem Cố Diễn kéo đến trong lòng mình, khiến cho đầu cậu khẽ tựa vào vai mình.

“Có lẽ là hôm qua làm em bị thương cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy? Vì cái gì một chút tín nhiệm này em cũng không muốn cho anh?” trong âm thanh của Lục Duệ mang theo ý cười tự giễu.

“Cố Diễn, ai cũng có bí mật của mình, em không nói cho anh, anh sẽ không trách em. Nhưng nếu em nguyện ý nói cho anh, không quản là chuyện gì, anh đều duy trì em vô điều kiện.” Ánh mắt Lục Duệ nhìn thẳng, ngữ khí vô cùng kiên định.

Cố Diễn nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi mở miệng, “Lục Duệ, nếu như em nói cho anh, linh hồn trong khối thân thể này không phải là đệ đệ anh, mà là người đã chết trong mộ kia, anh sẽ tin tưởng sao?”

Nói xong Cố Diễn ngẩng đầu nhìn ánh mắt Lục Duệ, nói ra thân phận thực sự của mình, “Lục Duệ, em là Tô Việt, không phải Cố Diễn.”

“Đệ đệ anh Cố Diễn bị Văn Hà Thục hại chết, sau khi em chết, tỉnh lại liền phát hiện mình ở trong khối thân thể này. Xin lỗi em đã giấu diếm anh lâu như vậy, không chỉ có lợi dụng thân phận của anh làm bối cảnh để đạt được thành công, hiện tại còn cướp lấy tình yêu của anh với Cố Diễn, em rất áy náy.”

Một khi mở miệng, Cố Diễn liền không dừng lại được, cậu nhắm hai mắt lại, nhớ đến chuyện quá khứ của mình, theo mình từ trước đó, đến khi tỉnh lại liền phát hiện ra mình trở thành Cố Diễn.

Từng chút từng chút liền đem toàn bộ chân tướng nói cho Lục Duệ.

Theo chân tướng chậm rãi sáng tỏ, hai tay Lục Duệ ôm Cố Diễn càng ngày càng chặt, toàn bộ quá trình hắn không nói tiếng nào, nhưng lại mạnh mẽ đem Cố Diễn ôm vào ***g ngực, khôn

g có buông tay.

Cố Diễn dùng hết khí lực toàn thân kể hết mọi chuyện cho Lục Duệ, cậu đem mặt tựa vào ***g ngực của Lục Duệ, yên lặng cảm nhận ấm áp nam nhân này mang đến cho cậu.

Rốt cục cũng nói ra, bí mật mình vẫn để trong lòng.

Trên mặt Lục Duệ không có biểu tình gì, trầm mặc một lát, thân thủ sờ sờ tóc Cố Diễn, thấp giọng an ủi, “Hết thảy những chuyện này không phải do em có thể lựa chọn, nếu như đổi thành anh, anh không chắc có thể dũng cảm hơn so với em không.”

“Anh rất may mắn đối tượng em thẳng thắn là anh, chuyện này chứng tỏ là em toàn tâm toàn ý tin tưởng anh không phải sao? Đồng dạng anh cũng vậy, anh yêu em, cũng tin em.”

“Sau này không cần gánh vác nhiều như vậy, còn có anh.”

Nói xong những lời này, Lục Duệ nhìn thoáng qua Cố Diễn trong lòng mình, đối diện với tầm mắt của cậu.

Lúc này ánh mắt Lục Duệ trầm xuống, biểu tình thật nghiêm túc, “Anh sẽ không đi cảm tạ những hung thủ gϊếŧ em, bởi vì hại em, mới làm cho anh có cơ hội gặp em.”

“Gặp được em cũng là duyên phận của chúng ta. Mà hung thủ gϊếŧ em nhất định phải nhận được báo ứng. Không quản là bọn Thẩm Kim, hay là nữ nhân Văn Hà Thục kia…”

“Trước kia em đối với bọn họ thật sự rất nhân từ…”

Mà anh tuyệt đối sẽ không nương tay!

Lục Duệ nói chuyện, ngữ khí một câu so với một câu càng cường ngạnh. hắn không có tức giận, nhưng so với tức giận lại càng đáng sợ.

Hiện tại hết thảy mọi chuyện không hợp lí đều được giải thích, nhưng trong lòng hắn không bởi vì biết chân tướng mà trở nên thoải mái.

Hắn đau lòng Tô Việt, cũng tự trách mình quá vô ý.

Hai người có quan hệ mật thiết với hắn, thế nhưng đều bị người hãm hại tàn nhẫn như thế…

Mà người biết được bí mật đó, vẫn một mình thừa nhận thống khổ. Còn nhóm hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

“Em không phải là đối với bọn họ nhân từ, mà là muốn dựa vào chính mình lật đổ bọn họ.” Cố Diễn cười cười, “Bất quá em tựa hồ sai lầm rồi, em nghĩ chính mình có thể lấy được nhược điểm của bọn họ làm cho cái xấu xa của bọn họ lan truyền đi nhưng sự thực chứng minh em là tên ngốc… Không chỉ có không làm được, còn thiếu chút là lần nữa đi vào quan tài, lần đó nếu không có anh, em chỉ sợ lại chết lần nữa…”

Nói xong tươi cười của Cố Diễn càng thêm rõ ràng, ý tứ tự giễu cũng càng thêm nồng đậm.

“Em đời trước đại khái là chết do ngốc…”

Lục Duệ dùng sức nhéo mặt Cố Diễn một chút, ngữ khí một chút cũng không ôn nhu, “Đối với mấy người Thẩm Kim, em quả thực rất ngốc, tiểu kĩ xảo như vậy mà bị buộc vứt bỏ tính mạng sao, đáng giá sao? Anh nói qua, người chỉ cần còn sống, mới có cơ hội lật lại. Em đã chết, bọn họ mới thực sự giải thoát.”

Cố Diễn bị hung hăng mắng một trận cũng không có phản bác.

Lục Duệ nói đúng, đáng tiếc lúc đó cậu không hiểu được.

Lục Duệ thở dài, nhu nhu khuôn mặt mới bị hắn niết đỏ, “Em hiện tại là người anh yêu, là Lục tiểu thiếu gia, em muốn trả thù bọn họ như thế nào đều có thể. Còn nếu như làm không được, liền giao cho anh, anh thay em làm…”

Cố Diễn gật gật đầu, hốc mắt có chút nóng lên, “Cảm ơn anh nguyện ý tin tưởng em…”

Cố Diễn ngẩng đầu lên, tiến đến bên môi Lục Duệ, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Đời trước mắt cậu bị mù, gặp một cái tra nam, bị hắn cùng người bên cạnh tính kế, hại chính mình mất mạng.

Nay đời này, đại khái là ông trời thương cậu, khiến cho cậu gặp được Lục Duệ, nam nhân ôn nhu mà cường đại.

Hắn nguyện ý tiếp nhận quá khứ của mình, bao dung hết thảy mọi thứ của mình…

Nguyện ý tiếp tục yêu chính mình…

May mắn vô cùng, chính mình gặp gỡ hắn.

Ở biệt thự ngoại ô.

Lục Duệ đem cửa phòng tắm mở ra, đem Cố Diễn đẩy vào, “Trước hết tắm nước nóng đã, buổi sáng xuất môn cũng không biét mặc nhiều một chút.”

Cố Diễn gật đầu, kết quả lập tức hắt xì một cái.

Cậu nhu nhu mũi, chột dạ đáp, “Buổi sáng trong lòng có chuyện, không nghĩ được nhiều như vậy.”

Lục Duệ cũng không có lập tức rời đi, mà tựa vào trên cửa, cười, “Cho nên mới sáng sớm em ở nghĩa trang lâu như vậy, chính là suy nghĩ làm thế nào nói cho anh sao?”

Không biết có phải là do hơi nước không, khuôn mặt Cố Diễn thoạt nhìn hồng hồng.

Cậu nhìn về phía Lục Duệ, nhỏ giọng đáp, “Đúng vậy…” Sau đó lại bổ sung một câu, “Lục Duệ, em muốn tắm rửa, anh đứng nơi này em không tiện cởϊ qυầи áo.”

Lục Duệ hướng Cố Diễn huýt sáo, “Toàn thân của em anh có cái gì mà chưa từng nhìn qua? Tối hôm qua đều nhiệt tình như vậy, như thế nào bây giờ lại thẹn thùng?”

Tuy rằng những gì Lục Duệ nói là sự thực, nhưng đại trượng phu sẽ nói thẳng ra như vậy sao?

Cố Diễn không để ý đến hắn, trực tiếp cởϊ qυầи áo, sau đó đứng cạnh cửa làm bộ muốn đóng cửa, “Không có thẹn thùng, chỉ là không có thói quen người khác dùng ánh mắt nóng rát như vậy nhìn chằm chằm thôi.”

Kết quả, Lục Duệ chẳng những không có rời đi, ngược lại lại chen vào, khóa trái cửa phòng tắm, trực tiếp đem Cố Diễn đẩy đến vách tường.

Hắn thổi một ngụm nhiệt khí bên tai Cố Diễn, “Anh chẳng những muốn nhìn em tắm, còn muốn thượng em!”

Cố Diễn nghe Lục Duệ nói lời này, toàn thân cư nhiên có chút nhũn ra…

Lục Duệ đỡ lấy Cố Diễn, cầm lấy vật che đậy duy nhất nơi hạ thân cậu.

Hai tay Lục Duệ vung lên, qυầи ɭóŧ của Cố Diễn liền tự giác rớt xuống…

Cố Diễn cũng nghiêm túc, hai ba cái liền cởi bỏ quần áo của Lục Duệ.

“Anh sao lại thích mặc quần áo mà làm như vậy?”

Tối hôm qua thời điểm mới bắt đầu, Lục Duệ cũng đem quần áo mình cởi sạch, còn hắn lại xuyên một thân quần áo chỉnh tề đè nặng chính mình.

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy nhục nhã…

Lục Duệ trầm thấp cười rộ lên, cắn môi dưới Cố Diễn, “Như vậy càng có cảm giác…”

Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng Lục Duệ lại chủ động cởi bỏ dây lưng của mình, phối hợp với Cố Diễn cùng nhau cởϊ qυầи áo của mình.

Cởi hết quần áo của Lục Duệ, Cố Diễn ra sức đáp lại Lục Duệ.

Hai người một bên hôn môi, một bên ma sát hạ thể, tay còn không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ từng điểm mẫn cảm trên người đối phương.

Rất nhanh, hai người đều đều cùng nhau cứng lên!

“Vào đi…” Cố Diễn xoay người, đưa hai tay chống vào vách tường, nâng mông lên.

“Như vậy tiến vào sẽ rất đau…” Lục Duệ dán vào sau lưng Cố Diễn, hạ thân nóng bỏng để gần tiểu huyệt của Cố Diễn, hai tay phóng đến bên hông Cố Diễn, trấn an gắng gượng của cậu đằng trước.

Phía sau là độ ấm quen thuộc của Lục Duệ, phía trước lại bị hắn bộ lộng…

Tiểu huyệt của Cố Diễn khẽ co lại, nhẹ nhàng đáp, “Không sao, anh vào đi.”

Lục Duệ ôm lấy thân thể Cố Diễn, xoay người cậu lại, mặt hướng vào mình.

Ánh mắt Lục Duệ sắng quắc nhìn Cố Diễn, khiến cậu đối diện với mình.

“Sau hôm nay mọi chuyện quá khứ hãy quên hết. Em chỉ cần biết rằng, anh là nam nhân của em, người thương tổn em, anh đều sẽ không bỏ qua bất kì ai cả!”

Nói xong Lục Duệ hung hăng đi vào thân thể Cố Diễn, “Hại chết Tiểu Diễn anh cũng sẽ không bỏ qua…”

Cố Diễn không có nhăn lại, nhịn xuống rêи ɾỉ, cậu cố gắng thả lòng chính mình để cho Lục Duệ tiến vào càng thuận lợi.

Lục Duệ từng chút từng chút đi vào, thân thể Cố Diễn cũng chậm rãi thích ứng.

Lục Duệ đem Cố Diễn đặt ở trên tường, thở hổn hển bên tai cậu, “Kỳ thực trong lòng anh thật khó chịu…”

Lưu lại một câu, Lục Duệ liền không nhìn được hôn môi Cố Diễn.

Lưng Cố Diễn đè nặng lên tường, hai tay cậu dùng lưc nắm chặt vai Lục Duệ, phối hợp nâng lên thắt lưng của mình, đón nhận va chạm mãnh liệt của Lục Duệ.

Chịu đựng rêи ɾỉ, Cố Diễn đáp, “Em biết…”

Em biết cảm thụ của anh.

Cái loại tâm tình phức tạp lại mâu thuẫn này.

Cố Diễn hiểu được, trước đó Lục Duệ biểu hiện bình tĩnh như vậy bởi vì muốn hắn muốn an ủi mình.

Làm một người yêu, nếu như hắn không kiên định đứng về phía mình, như vậy mình đem vết sẹo lúc trước vạch ra nhất định sẽ hỏng mất…

Nhưng là nghe được những lời kia, Lục Duệ khẳng định cũng sẽ tự trách. Hắn nhất thời sơ sẩy, kết quả đệ đệ bị Văn Hà Thục hại chết, mà hiện tại người hắn yêu, lại chiếm cứ thân thể của đệ đệ.

Cho nên, Lục Duệ kiên định đứng bên người mình, trong lòng nhất định sẽ không dễ chịu hơn so với mình…

Nhìn nam nhân trước mắt này khó chịu, Cố Diễn không biết nên an ủi hắn như thế nào…

Cố Diễn ôm chặt lấy lưng Lục Duệ, “Lục Duệ… Nếu như em một lần nữa sống lại, như vậy…Nói không chừng linh hồn Tiểu Diễn cũng sẽ ở trên thân thể ai đó tiếp tục sống…”

Lục Duệ không có trả lời, mà là trực tiếp xâm nhập vào nơi sâu nhất, khiến cho Cố Diễn nghẹn ngào không phát ra được thanh âm…

“Sẽ…”

Cuối cùng, Lục Duệ khàn khàn đáp lại một câu, hôn lên môi Cố Diễn, bắn vào thân thể của cậu…

Trong góc một quán cà phê nào đó, hai nam nhân trầm mặc nhìn nhau.

Chẳng qua trong đó một người sắc mặt không chút thay đổi, mà một người khác lại tươi cười đầy mặt.

Nhìn thật lâu, Giản Khiêm Nhất rốt cuộc vẫn không thể nhịn được.

“Thẩm Kim, ngươi mẹ nó có nói nhanh không, lão tử bề bộn nhiều việc.”

Giản Khiêm Nhất đặc biệt nóng nảy, hắn đời này người không muốn nhìn thấy nhất, đại khái là Thẩm Kim.

Không hiểu trước kia sao hắn lại dính vào cái người phiền toái như vậy?

Thẩm Kim tựa hồ không có cảm nhận được Giản Khiên Nhất tức giận, tươi cười, “Giản thiếu thật biết nói đùa, tôi trước đó nói với ngài như vậy vẫn chưa rõ sao?”

Nhìn thấy bộ dáng giả tạo này của Thẩm Kim, Giản Khiêm Nhất quả thực sắp không nhịn được, hắn miễn cưỡng mở miệng, “Lục Duệ muốn phong sát cậu tôi làm sao có thể giúp được? Người kia của cậu cũng được coi như là trâu bò vậy mà Lục Duệ cũng có thể đưa vào trong cục cảnh sát, liền tính như tôi giúp đỡ cậu, vậy cũng phải có năng lực đã.”

Giản Khiêm Nhất ý đồ dùng thế lực của Lục Duệ làm cho Thẩm Kim nhận rõ sự thật.

Không phải là hắn không muốn, mà là hắn bất lực.

Thẩm Kim đã sớm biết Giản Khiêm Nhất sẽ nói như vậy, cũng không kích động.

Hắn uống một ngụm cà phê, đem cốc đặt lại, hai tay chống cằm, khóe miệng nhếch lên, “Tôi biết. Nhưng năng lực của Giản thiếu, tôi cũng biết.”

Giản Khiêm Nhất cười giả tạo, “Cậu xem trọng tôi quá.”

“Giản thiếu, chuyện lúc trước như thế nào trong lòng ngài và tôi đều rõ ràng, mọi người đều cùng một giuộc, nếu như chuyện bị vỡ ra, đối với thanh danh của Giản Thiếu cũng không phải là điều tốt…”

“Cậu đang nói cái gì? Tôi nghe kh

ông rõ.”

“Tôi nói cái gì, Giản thiếu ngài so với tôi hẳn là càng hiều được.” Thẩm Kim nở nụ cười âm trầm.

Giản Khiêm Nhất không ngại giải ngu, khinh thường cười cười, “Cậu cảm thấy sẽ có người tin tưởng cậu?”

“Tôi không đương nhiên không có người tin tưởng, nhưng là..Lúc ấy rối ren, tôi chỉ cần lục lại đoạn ghi âm… Giản thiếu, dù sao Tô Việt sau này cũng bởi vì gièm pha mà chết, ngài cảm thấy nếu truyền ra, mọi người sẽ cảm thấy thế nào?” Thẩm Kim cười cười nhìn trần nhà.

Ánh mắt Giản Khiêm Nhất trầm xuống, cũng trở nên nghiêm túc hơn. Hắn cười không nổi, lúc trước đầu óc hồ đồ mới đồng ý cùng Thẩm Kim hợp tác, vốn nghĩ là Tô Việt chết liền không còn chuyện gì, không nghĩ tới Thẩm Kim cư nhiên lại ghi âm…

Cân nhắc lợi hại, Giản Khiêm Nhất thỏa hiệp.

Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Thẩm Kim đối diện, “Cậu muốn tôi giúp cậu như thế nào?”

Thẩm Kim đắc ý nở nụ cười, “Giản thiếu, tôi đã nói qua, việc này tôi có biện pháp, ngài giúp tôi lần này, tôi tuyệt đối sẽ không liên lụy đến ngài. Lục Duệ cũng không biết được người giúp tôi là ngài.”

Giản Khiêm Nhất không muốn tiếp tục nghe những lời vô nghĩa, “Cậu nói.”

Thẩm Kim cúi đầu, đè thấp âm thanh, “Ngài nghĩ biện pháp giúp tôi tạo ra một cái chết ngoài ý muốn, khiến cho Lục Duệ nghĩ tôi đã chết. Sau đó lại cho tôi xuất ngoại…”

Nói xong kế hoạch, Giản Khiêm Nhất do dự nhìn về phái Thẩm Kim, “Có thể được không? Cậu xuất ngoại vì sao lại muốn trở về? Tôi có thể cho cậu tiền, cho cậu sinh hoạt ở nước ngoài.”

“Không!” Thẩm Kim nhíu nhíu mi, kiên định lắc đầu.

Trong ánh mắt của hắn tàn đầy hận ý.

Lục Duệ cùng Cố Diễn hại hắn thảm như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ.

Hắn nhất định phải trở về, tiếp tục sát hồi showbiz!